Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 7

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đại nhân…” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền

đến một tiếng, có tiếng bước chân lo lắng đi tới, một lát sau đã đến

cửa, người đến là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, bộ mặt góc

cạnh, đầu đội mũ, mặc quần áo quan, nhìn tôi sửng sốt ” Đại nhân?”

Vị khâm sai nhướng mày lên, nhìn hắn một

cái “Nàng chính là hung thủ giết chết TRiệu Chí” TRiệu Chí là tên của

huyện lão gia, do chức quan ông ta cao nên chỉ gọi chức danh. “Nàng ư?”

Hắn đánh giá tôi, biết tôi tự chui đầu vào lưới đúng là làm người ta

kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tình huống này, lý trí ai cũng giống tôi mà

thôi đều làm vậy cả. Vị khâm sai gật gật đầu. “Ngươi có chuyện gì?”

“Chuyện này?” Hắn liếc nhìn tôi một cái,

cúi đầu khó xử, đúng lúc tôi thức thời ra cửa chuẩn bị chạy, vị khâm sai gọi tôi lại “Ngươi đi đâu vậy hả?” Bị hắn hỏi, tôi đúng là không trả

lời được, nhìn lên trời đã thấy chạng vạng tối, tôi đoán chừng ông Lý đã đi rồi! Ông ấy chắc tưởng tôi đã tìm được họ hàng thân thích nương tựa

rồi, trước mắt tôi còn biết đi chỗ nào nữa đây?

Lúc này, chỉ nghe quan khâm sai gọi ra

trước cửa “Người đâu” Ngoài cửa lập tức xuất hiện hai thị vệ, cung kính

nói một câu “Đại nhân”. “Trước tiên mang đi giải đi” Tôi bỗng chốc kinh

ngạc, cứ lặng lẽ nhìn hắn, hắn dướn mày lên “Lao ngục là nơi an toàn

nhất cho ngươi, nói cho ta biết chỗ của hai người khác, nếu các ngươi

đúng là bị oan, bản đại nhân chắc chắn sẽ trả lại sự trong sạch cho các

ngươi” “Tạ đại nhân” Tôi lập tức hiểu ý, nhìn hắn gật gật đầu, nói ra

chỗ ở của Tiểu Thuý và Tiểu Lan, hắn phân phó cho thị vệ của hắn, rồi

vẫy vẫy tay với tôi. Tôi đi theo hai quan binh này đi ra ngoài, qua một

hành lang gấp khúc dài, vòng qua phủ đệ, đi vào một nới hẻo lánh, chỗ

này chỉ có một nhà, cửa trước viết hai chữ rất to, tôi đoán đó là nhà

tù. Đi vào nhà tù ẩm ướt, tôi biết vậy nên cố hít thở khó khăn, trong

không khí thoang thoảng một mùi tanh tưởi, phạm nhân trong nhà giam nhìn tôi đưa tay bẩn thỉu ra, trong miệng xin giúp đỡ, viên cai ngục quát

một tiếng “Không phải chuyện của các ngươi, tất cả ngồi xuống, ngồi

xuống đi” Họ vừa kêu la vừa đập ầm ầm vào song sắt, nhìn cảnh này tôi

thấy kinh khủng, tâm phạm nhân vốn đã chai lì rồi, ánh mắt vô thần của

họ nhìn ra bên ngoài loé lên tia khát vọng, cũng loé lên sự tuyệt vọng,

đáy lòng tôi tự giễu, không thể tưởng tượng nổi Diệp Vũ tôi đây xuyên

không chưa đến mười ngày đã phải ngồi tù, đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ là mốc để tôi chạy đua với sinh mạng của mình, điểm kết ở đâu tôi cũng

không biết trước được, có thể tôi sẽ chết sao? Hay là tôi sẽ tham sống

sợ chết? Hay là lại làm bạn cùng tù nhân? Bất kể là gì thì con đường

trung gian này nhất định sẽ là con đường gập ghềnh trắc trở, tràn ngập

kinh hãi. NHưng cho dù thế nào, tôi tuyệt đối cũng không chịu cúi đầu

nhận tội, không ngoan ngoãn chết thay cho kẻ khác, nghĩ đến đây ánh mắt

tôi ánh lên chút kiên định, đi vào một góc nhà giam. Viên cai ngục khoá

cửa xong thì đi ra ngoài, cũng không nói một tiếng nào, tôi nhìn đánh

giá gian nhà tù này, ánh sáng ảm đạm, nền ẩm ướt, chỉ có mỗi chiếc

giường, gọi là giường vì nó cao hơn so với nền một chút, có một đống cỏ

khô, thoạt nhìn giống ổ chó nằm, tôi rùng mình một cái, ngồi dựa vào

tường nhắm mắt lại.

Cảm giác này dĩ nhiên là thấy lần đầu

tiên so với mười ngày trước, cứ việc là ở trong tù, cứ việc đến nửa đêm

cảm giác có con chuột lủi tới mắt cá chân tôi, nghe được tiếng ai đó kêu la từ phòng giam khác, nhưng tôi lại ngủ rất ngon, rất bình yên duy

nhất một đêm. Sáng hôm sau tỉnh lại thấy trờ đã sáng chưng, tôi ngồi

trong góc, ôm chặt lấy thân mình, trong bụng truyền đến một tiếng kêu kỳ lạ, tôi xoa xoa bụng, từ sáng qua tới giờ chưa có hột cơm nào vào bụng

không đói mới là lạ. Đang ngồi nghĩ lung tung, lại nghe thấy tiếng rống

của tù nhân khác kích động, tôi chạy nhanh tới cửa, một cai ngục mang

theo một thùng nước, cứ đổ gì đó ở trước từng nhà giam, cơm sao? Tôi

giật mình, sau đó nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng “Bát của ngươi đâu? Ngươi không cần ăn cơm có phải không?” Tôi tìm xung quanh, thấy ở

trong đống cỏ lộ ra một cái bát bẩn thỉu, tôi cúi cúi đầu, muốn làm rõ

là tôi đang tức giận, tôi lại lui về góc tường ngồi xuống, ôm đầu, nghe

cai ngục mắng câu gì đó rất ác liệt rồi đi. Tôi đã không muốn ăn, nghĩ

đến đồ ăn giống như cám lợn, bụng tôi bỗng cuộn lên suýt nôn, cũng không phải tôi thanh cao gì cho cam, đến cả miệng cũng không muốn ăn, tôi

tình nguyện không ăn. Cuộc sống tù ngục chỉ có thể dựa vào ngày tới đếm

trăng lên mới biết rõ, cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, bỗng tôi nghe có tiếng mở cửa rất rõ, “Ra đây! Quan khâm sai đại nhân có chuyện muốn

hỏi ngươi” Một vị quan sai đi vào kéo tôi, tôi vừa đứng lên thì bụng đau một trận, tôi kêu một tiếng nho nhỏ, quan sai cũng không thèm để ý, cứ

đi trước kéo tôi, tôi cảm giác ruột gan bị phá nát, vỗ nhè nhẹ bụng đi

theo sau hắn ra cửa, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt làm tôi không mở ra nổi, tôi vừa định dừng lại một lát, vị quan sai đã mắng, tôi đói

đến nỗi không buồn cãi lại, cố chịu, chúng tôi đi vòng qua một cái sân,

lại đi qua mấy hành lang gấp khúc, vị quan sai chỉ cho tôi một cái đình

bảo “Khâm sai đại nhân ở bên đó, đi qua đi”

Tôi hé mắt nhìn thấy bóng một người mặc quan phục đứng khoanh tay, mắt dõi nhìn xa xa, không phải vị khâm sai kia còn ai nữa?

Tôi nhịn đau đi tới, “Dân nữ Diệp Vũ khấu kiến đại nhân” Tôi quỳ xuống lạy. Hắn xoay người nhìn tôi nhướng mày,

nâng tôi dậy, “ngươi không sao chứ?” Tôi biết bộ dạng tôi lúc này doạ

người kinh khủng, tóc tai bù xù như nữ quỷ vậy hơn nữa sắc mặt tái nhợt, “Dân nữ không sao, dân nữ chỉ là…chỉ là…” Ông trời ơi, tôi chắc chắn là thiếu máu rồi, đầu tôi so với ngồi trên xe còn choáng váng kinh người,

tôi nhìn trước ngực rộng thùng thình, cố không nổi đổ ụp xuống.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...