Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 2

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau này thì khổ rồi, chỉ bằng ba cô gái

yếu đuối như chúng tôi thì muốn xoay chuyển còn khó hơn lên trời vậy,

hơn nữa có phu nhân Huyện Thái gia làm chứng sức thuyết phục càng cao,

sau lưng nàng còn có Lý đề đốc gì gì đó chống đỡ, quan hệ chặt chẽ thế

này, cái ngày chúng tôi ra mặt cũng xa vời quá đi, nghĩ đến vài ngày vừa rồi chạy thục mạng, phu nhân ngoan độc cứ cố tình đẩy chúng tôi vào chỗ chết, sau đó chết không có đối chứng, kết án qua loa, bà ta có thể ung

dung tự do tự tại, yên bình qua ngày, cách làm quá tàn nhẫn, nếu chúng

tôi không chạy nhanh, tất nhiên là đúng với mong muốn thích thú của bà

ta rồi.

Sao phu nhân lại phải hại lão gia chứ? Mà xuất phát từ động cơ gì? Hay còn có mục đích nào khác? Đây mới là đáp

án mà tôi muốn tìm, cho dù sau này thực sự có bị bắt, tôi cũng phải có

cách phản bác lại chứ, mà không phải cứ câm miệng không nói được, mặc

kệ, đúng vậy, có thể rửa sạch tội danh chúng tôi chỉ còn cách tìm ra mục đích chính của phu nhân, sau đó có gắng tìm chứng cớ chính xác để giúp

chúng tôi lật lại bản án.

Thực ra thì chúng tôi không chỉ có chờ

chết, chúng tôi không điên, cũng không phải kẻ giết người điên cuồng, mà muốn giết người cũng phải có lý do chứ! Nói gì thì nói Huyện lão gia

vốn là người thanh liêm, cũng không biết kết thù oán với ai, mà dù có

kết thù oán thì cũng phải là những kẻ xấu căm hận ông ta chứ, nghĩ đến

báo gì gì đó chứ, còn tôi chỉ là một nha hoàn nho nhỏ sao có khả năng

giết người được? Mưu cầu tài lộc ư? Báo thù ư? Thực ra nghĩ kỹ một chút

thì những chuyện này không thể nào nói rõ được, tôi không phải là kẻ hay để bụng, mà tôi mới chỉ vào phủ có ba bốn ngày thôi, đến cả hộp nữ

trang của lão gia để ở đâu tôi cũng đều không có thời gian để thăm dò

nữa, nhưng phu nhân thì có thể nổi lên lòng tham ham muốn chiếm đoạt tài sản, đây cũng là một cách thăm dò đáng giá hiện giờ.

Còn anh có nghĩ ra không! Nguyên nhân án

mưu sát này là gì? Vợ chồng cãi nhau sao? Tôi phủ nhận ngay, loại khả

năng này vô cùng nhỏ, tục ngữ đã nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường hoà thuận, phu nhân và lão gia đã sống với nhau vài năm, chuyện

tình cảm không thể một loáng là trở mặt thành thù được, xem cách làm

“tàn nhẫn” của phu nhân như thế, đây chắc chắn là có kế hoạch mưu sát

rồi, còn chúng tôi thì vừa đúng lúc động tới, hoặc phu nhân đã sớm chọn

đúng kẻ thay tội, thảm quá ha, quan đương thời hủ bại, quan lại bao che

cho nhau, muốn tìm người làm việc công minh đúng pháp luật, không thể cứ xử án bừa bãi cho quan đại lão gia thanh liêm được, tôi định rửa oan

thế nào đây?

“Đứng lên nào! Trước tiên chúng ta tránh

đã, không thì những quan binh kia lại quay lại nữa” Tôi đẩy hai người

gần như tê liệt bên cạnh ra. Haizz.. tôi đúng là không may tý nào sao

lại vớ được hai cô gái mảnh mai eỏ lả thế này chứ? Vì cái gì mà ông trời không cho tôi được đồng phạm với hai người đàn ông cường tráng chứ?

Nhìn nhìn các nàng mà xem, đã không cổ vũ giúp tôi thì thôi giờ chỉ biết khóc sướt mướt, làm tôi với tương lai có chút hy vọng tý ti cũng khóc

không nổi, đừng nói là tôi quá tuyệt tình nhé, loại này tôi thấy ai cũng không thể thờ ơ được.

Tiểu Thuý lau nước mắt, cố gắng ổn định

tinh thần bảo: “Tiểu Vũ tỷ, chúng ta trốn đâu đây? Bây giờ quan binh đầy đường, chúng ta dễ bị phát hiện lắm”

Tôi nhìn dãy núi chập trùng xa xa trước mặt tự dưng có chủ ý: “Đi theo tôi! Chúng ta cứ trốn vào trong núi này trước đã”

“Trong núi to này sao?” Vẻ mặt Tiểu Lan kinh hoàng nhìn tôi.

“Đúng thế, chính là trong núi đó, chúng ta phải đến một chỗ mà không ai tìm thấy mới được” Tôi lên giọng.

“Nhưng trong núi này đâu đâu cũng có hổ báo thú dữ doạ người mà” Tiểu Thuý cau mày lại.

Trong lòng tôi vang lên tiếng “kèn kẹt”,

chân run chút, sao tôi tự dưng lại quên mất hiện giờ còn có hổ dữ hoành

hành ở thời đại này chứ? Tôi quan sát dãy núi xanh rì, nuốt nước miếng,

vẻ mặt như cũ, nhưng dáng vẻ có chút yếu ớt hơn: “Các ngươi đừng có doạ

tôi nhé, hổ dữ gì đó tôi không sợ, tốt nhất bọn chúng nên cầu trời phù

hộ đi, nếu gặp tôi ý à, gặp một đánh một, gặp hai đánh hai, gặp ba con

tôi cũng đánh bay chúng đi” Miệng tôi nói có vẻ hăng lắm, tay nắm chặt

lại, sau đó quay đầu nhìn thấy hai cặp mắt không tin: “Nè…Các ngươi sao

nhát gan thế chứ!”

“Chúng ta vốn là người nhát gan mà”

Tôi choáng rồi, các nàng sao không nhìn

thấy phép khiêu khích của tôi chứ, tôi cố gắng trấn tĩnh: “Vậy tuỳ các

ngươi thôi, các người muốn bị chặt đầu hay là đối mặt với mãnh thú, hai

đường tự chọn lấy một đi” Tôi cứ đi lên con đường nhỏ dài ngoằn ngèo,

quay đầu nhìn lại thấy hai bóng người vịn nhau đi phía sau, tôi liền

biết rõ câu nói lợi hại kia các nàng đã hiểu mà tự chọn con đường nào

rồi.

“Tiểu Vũ, ngươi thực sự không sợ chó sói, hổ báo sao?”

Tiểu Thuý đi đằng sau run rẩy hỏi, thử

thăm dò sắc mặt của tôi xem, ai mà không sợ chó sói, hổ báo chứ, còn nhớ trước kia đi cùng bạn bè đi thăm vườn bách thú, con hổ chỉ ngáp một cái mà làm tôi sợ tới mức trốn thật xa, chứ đừng nói con hổ hoang dã bây

giờ nhé, trình độ hung hãn thế nào thì đã biết, lại nhìn cánh rừng sâu

xanh rì tôi chắc chắn là sẽ có hổ rồi! Cứ nghĩ đến rắn loài bò sát…lại

càng nhiều vô số kể, nhưng xưa đâu bằng nay được, cho dù biết rõ núi có

hổ nhưng tình thế bức bách không thể không đi vào núi có hổ được, nếu mà lùi bước, e rằng trên đường xuống suối vàng lại có thêm ba oan hồn nữa.

“Có gì mà phải sợ, chúng ta cứ tìm xem vùng này có nhà nào không rồi hãy nói sau đi”

Đi khoảng chừng hai ba tiếng vẫn không

thấy có dấu hiệu có người ở, từng dãy rừng cây dày đặc mặt trời không

soi qua được, liếc nhìn lại cả đỉnh núi một màu tối sẫm, toả ra vẻ thần

bí, vùng này không phải là rừng nguyên thuỷ sao! Trong lòng tôi thầm

nghĩ, trời tối thì phải làm sao đây?

Tôi nhìn hai vị tỷ muội, trông vẻ đói

khát, đi đường không còn sức nữa, mấy ngày rồi đừng có nói là ăn cơm,

đến cả cháo tôi cũng cảm ơn trời đất rồi, chén cháo kia là sự sống còn

tuyệt đối của tôi mà muốn cũng không có, chỉ cần thấy cũng đã rõ chuyện

gì.

“Tiểu Vũ, làm sao bây giờ? Xem ra đêm nay chúng ta chắc phải ngủ trong rừng rồi” Tiểu Thuý ngồi phệt xuống đất,

nàng cũng không còn sức rồi.

Tôi quan sát mặt trời đang dần lặn xuống

xa xa, trời tối chỉ còn có ba bốn tiếng nữa, trước mắt chỉ có hai cách

chọn, một là tiếp tục đi thẳng vào trong cho tới lúc tìm được nhà có

người ở, hai là dừng chân tại nơi hoang vu này, dầm sương giãi nắng, nói thực nếu không có chút nghị lực chèo chống tôi cũng không thể kiên trì

thêm được nữa.

“Haizzz. Ở chỗ kia có khói kìa” Bỗng nghe tiếng Tiểu Lan vui mừng chỉ về một hướng.

Tôi vội quay đầu lại nhìn thì thấy một

đám khói trắng lượn lờ như sương mù bay lên, nếu nhìn không kỹ thì đúng

là không thấy, chả lẽ mắt tôi bị cận thị càng ngày càng nặng rồi sao?

“Đi, chúng ta cứ theo hướng này tới,

tranh thủ lúc trời chưa tối cố tìm được người nhà này, lúc này mà tối

thì đúng là khủng bố rồi” Tôi rùng mình, dắt theo Tiểu Lan Tiểu Thuý

tiến thẳng phía trước.

Vùng hoang dã này đến cả con đường mòn

còn không có nữa, khắp nơi đầy cỏ dại, mọc um tùm, đi đường này mới khổ

làm sao, đặc biệt quần áo chúng tôi mỏng đều rách cả, cứ lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, bị đám cỏ nhọn cào cho sứt sát một đám, lại

càng bực hơn nữa là mấy ngày nay thân thể không tắm, lúc này mồ hôi và

cỏ cào thấm vào vô cùng ngứa ngáy, làm cho tôi khó chịu vô cùng, nhưng

lấy tay gãi lại bị xước một đống, haizz…cảm giác này cả đời tôi không

bao giờ quên được.

Ôi ôi…Một cô gái được nuông chiều từ bé ở thế kỷ hai mươi mốt như tôi đây thật đáng thương quá!

Tiểu Thuý, Tiểu Lan thì chậm như rùa bò,

tôi cũng chẳng cậy nhờ được gì vào các nàng tiến lên trước mở đường rồi, tôi đành nhặt lên hai nhánh cây chắc dũng cảm tiến tới, đạp vào đám cỏ

mở đường, nhưng đi chẳng được bao xa thì tay đã đau nhức vô cùng, đánh

phải chập hai cây làm một đặt phía trước đẩy đi.

“Đến rồi” Tôi nhảy dựng lên, một toà nhà

đơn sơ hiện ra trước mặt, trên mái nhà có làn khói trắng bốc lên, xem ra thì người nhà này đang nấu bữa tối rồi, có thể vào ăn chút gì được

không đây? Trong lòng tôi tính toán, đánh giá kỹ ngôi nhà này, tuy đơn

sơ nhưng chắc chắn, cả toà nhà đều dùng loại gỗ dựng lên, vô cùng chắc

chắn, xung quanh được rào bằng hàng rào dầy đặc, chắc là để phòng dã

thú, lòng tôi vô cùng yên tâm, xem chuyện an toàn coi như có bảo đảm

vậy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 2
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...