Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 71

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng sớm có chút vắng vẻ, dần dần người

tới xem tranh đông dần lên, người mua tranh cũng rất nhiều. Người tôi vẽ kết hợp với phong cách hiện đại và trang phục cổ đại, thêm màu sắc tươi mới sống động làm cho từng hạt ngọc càng thêm lòng lánh như thật vậy,

toàn bộ hình ảnh xung quanh kết làm phụ tùng khiến cho toàn bộ nhân vật

trong tranh trông cực kỳ sống động, vô cùng xinh đẹp.

Người tới xem tranh của tôi đủ các lời

bình luận, tôi gia nhập cùng họ, cùng đọc tranh, cùng tham khảo nghiên

cứu. Mỗi một lần có người nghi vấn với tranh của tôi, tôi liền nhiệt

tình giải đáp. Biểu đạt hết những cái nhìn trong lòng tôi ra, họ rất

nhanh hoà hợp đi tới tiếng nói chung. Họ cũng cho những lời giải thích

rất độc đáo cho tôi làm tôi mừng lắm.

Sự nổi tiếng của tôi ở trong Mặc viện dần dần được khuyếch đại lên, họ sợ hãi than lên rằng tôi là một cô

gái, hơn nữa mỗi ngày đều có sự đổi mới, dần dần, mỗi khi đẩy đi được

một đống tác phẩm, không cần mấy ngày thì đã mua sạch tranh vẽ, phần lớn họ đều là những người từ bên ngoài tơi, ngừơi yêu thích tranh như mạng

sống, cứ muốn mua để cất đi.

Ngày qua ngày thực tiêu dao, danh dự thực sự làm cho con người ta có cảm giác như bay trên trời vậy, có một vài

hoạ sỹ chuyên đăng ký tới thăm, hắn cũng bị ngọn cờ riêng của tôi hấp

dẫn, tôi không cự tuyệt, dù sao thì người ta đã thành tâm thảo luận cùng tôi, tôi có thể từ trong đó học được nhiều cái gì đó để nâng cao trình

độ, chẳng những tôi vẽ đẹp hơn mà danh tiếng cũng dần dần vang xa hơn.

Tính cách tôi tốt, không kiêu ngạo, làm họ càng thêm yêu thích hơn.

Hôm nay tôi dọn xong giá vẽ, vừa ngẩng

đầu thì nhìn thấy trên lầu cao nhất một bóng dáng áo trắng, gần giống

khuôn mặt con gái thần thái sáng láng, đó là Hàm Mặc khí chất tản mạn

như trước, cả nửa tháng không thấy mặt đâu, có vẻ nhớ hắn chút chút,

không biết hắn gần đây thế nào. Do tôi quá bận rộn vẽ vời nên cũng ít

tới thăm phủ của hắn. Lúc này đằng sau là bóng dáng diễm lệ như đã định

sẵn, thật là một người phong lưu như Hàm Mặc, hoá ra mỹ nhân không ở đâu xa cả,! Tôi cảm thấy cô gái diễm lệ kia đang đứng bồn chồn chờ tôi, tôi nhìn họ cười cười, vào trong quán này của tôi, Hàm mặc là ông chủ của

nhà này, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu, thực ra hắn rất nhãn nhã quá

ha!

Không ngờ Hàm mặc lại đến quán tranh của

tôi, bóng tuấn mỹ của hắn vào cửa lúc này làm cho cả mặt trời cũng xấu

hổ. Tôi giật mình, nở nụ cười tươi đón hắn. Hắn vừa tiến vào trong quán

thì đã tán thưởng tài hoa của tôi rồi, đánh giá toàn bộ bố cục trong

quán tôi, cúi đầu cười cười bảo, “Quán của nha đầu quả nhiên có phong

cách có khác, không phải bình thường, đầu óc của nàng còn giấu bao điều

kỳ lạ nữa đây!”

Tôi cười to, “Này đó thì đã là cái gì? Chỉ có sở thích cá nhân của tôi thôi!”

Tôi cầm lấy bức rèm treo lên, mỗi một

kiểu đều rất tinh xảo sinh đẹo! Làm cho tôi yêu thích không muốn buông,

“Ta thích trò chơi nhỏ đó lắm, nàng không biết chúng đều rất mỹ lệ hay

sao?”

Tôi nhìn hắn cười cười, thấy hắn xoè tay

ra, thấy một chiếc nhân hổ phách trong tay hắn, hắn giơ trước mặt tôi,

“Đây là lễ vật ta tặng cho nàng, có thích không?”

Tôi suýt nữa thì hét toáng lên, vui mừng

tiếp nhận, vuốt ve. Trời ơi, cái này hẳn là vật thượng đẳng nha, tôi

thích lắm, “Oa, cái này rất quý đó nha!”

Chiếc nhẫn có vẻ rất xứng với ngón tay út thon dài mảnh khảnh của tôi, đeo vào chắc trông rất đẹp mắt lắm, tôi

đưa ra trước ngắm, Hàm Mặc lười biếng ngăn tôi lại, “Đeo vào không sợ

lại làm rớt mất, chiếc nhẫn này là của nàng đó”

Có cái kiểu cưỡng bức như hắn bắt người

ta nhận đồ vật này nọ thế không đây? Tôi cũng không thể vô duyên vô cớ

nhận một vật quý như thế được, tôi bật cười bảo, “Tôi không thể đoạt mất đồ vật yêu thích của người ta, chuyện này đồ quý của anh tôi không thể

nhận được”

Tôi định trả lại cho hắn, nhận đồ vật này nọ của người ta tôi cũng chẳng yên tâm chút nào, nói đi nói lại, biết

đâu hắn có dụng ý khác thì sao? Sắc mặt HÀm mặc trầm xuống, bình tĩnh

nhìn tôi, “Không được trả lại, ta đã đưa vật gì thì không có thu lại

nữa, nàng không thích thì có thể ném sau lưng ta đó”

Trên thế giới này có kiểu bức người thế

này sao? Tôi thực ra rất hiểu biết, thôi bỏ đi, hắn đã nói tuyệt tình

vậy, tôi chỉ còn cách nhận thôi, đồ tốt như vậy ném đi thì tiếc lắm, nói gì thì nói tôi cũng luyến tiếc lắm chứ.

Đột nhiên tôi nghĩ đến vị mỹ nữ diễm lệ vừa rồi, cười hỏi, “Vị mỹ nhân bên cạnh anh lúc nãy đâu rồi? Đi chỗ đó đi!”

HÀm Mặc thưởng thức tranh vẽ, làm như không chút để ý bảo, “Đi rồi!”

Tôi “a” một tiếng, dường như hắn không

thích tôi để ý việc riêng của hắn thì phải, hắn nhìn một lúc rồi đi. Tôi ngắm nghía chiếc nhẫn, đúng là vật tốt thật, ít khi được nhìn thấy một

kiểu ngọc màu hổ phách lại không chứa tạp chất như vậy, chính là thấy lạ vì sao hắn cứ bắt tôi phải nhận nhỉ? Chả nhẽ lại có ý nghĩa rất đặc

biệt với hắn sao?

Buổi chiều tiểu Thuý tiểu Lan trông quán, tâm tình tôi tốt lắm, dắt Tuấn nhi ra tản bộ ngoài thành. Tôi mặc một

thân nam trang cưỡi trên Tuấn nhi đi trên đường, Tuấn nhi thần tuấn phi

phàm làm cho rất nhiều người phải nhìn, chỉ là e ngại sự kiêu ngạo của

nó nên không ai dám đến gần. Vừa ra ngoài thành thì như cá gặp nước vậy, tung vó chạy như bay. Tôi vẫn hướng phía núi rừng trước mặt phi tới.

Nhìn núi non trùng điệp trước mặt, lòng tôi thấy rộng lớn mênh mông. Đi

vào ngoại thành, càng cảm thấy bước chân mùa xuân đang tới, trời một màu xanh trong, không có tạp chất, cỏ xanh non mượt mà hoà cùng cảnh sắc

hài hoà. Liếc mắt nhìn lại thì thấy màu xanh cứ lần lượt đổi thay, lúc

xanh đậm xanh nhạt thay đổi không ngừng, lại bày một vẻ sống động vôc

ùng, toả ra một mùi thơm ngát lan rộng, trải dài. Tôi bị cảnh sắc tuyệt

đẹp không gì sánh nôổ trước mắt thu hút, nhắm mắt lại hít một hơi thật

sâu, có chút mùi hương, ánh sáng mùa xuân rực rỡ muôn màu, đến cả không

khí cũng có màu sắc bảy màu tản ra rất đẹp.

Tôi thưởng thức cảnh mùa xuân ban ơn,

Tuấn nhi vẫn nhàn nhã đi sâu vào trong, đột nhiên tôi thấy một con đường quen thuộc hiện ra trước mặt. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi đi trên

con đường này mà tâm tình trầm trọng. Đó là trên lưng đeo gông tử tội,

suýt chút nữa thì ép tới mức thở không nổi. Hiện giờ tôi lại có vẻ mặt

nhàn nhã, tôi không những cảm thán thế sự hay đổi thay, mà còn nhớ tới

vị ở trong rừng sâu kia đã từng giúp tôi, tôi giật mình, tôi phải đi

thăm họ mới được.

Nhìn từng mảnh từng mảnh gỗ bên ngoài,

lòng tôi kích động không nguôi, tôi nhảy xuống Tuấn nhi, tới gõ gõ cửa.

Một giọng già nua truyền tới, ra mở cửa, hé ra một vị lão phu nhân tóc

hoa râm, dường như họ đã càng già đi, nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngẩn

ra. Tôi lập tức kể ra chuyện lần trước, họ mới giật mình nhớ lại. Cùng

họ hàn huyên một lúc mới biết được họ cũng nhớ tới chúng tôi. Tôi lập

tức kể cho họ nghe chuyện chúng tôi đã trải qua thập tử nhất sinh, nhìn

thấy chúng tôi sống khoẻ mạnh, họ vui lắm. Lúc gần đi, tôi đưa cho họ

rất nhiều bạc, nhưng họ nhất quyết không nhận, tôi đành phải nói rõ cho

họ biết hiện giờ tôi là hoạ sỹ nổi tiếng, có rất nhiều tiền, muốn báo

đáp họ cũng đúng mà. Cứ nghĩ họ hơn nửa đời người chưa từng được hưởng

thụ một ngày an nhàn, thực làm người ta đồng cảm lắm.

Tạm biệt họ thì trời đã chạng vạng tối,

Tuấn nhi tung vó nhanh hơn, chỉ một lát sau thì đã đến ngoài thành, vào

trong thành, đột nhiên tôi cảm thấy có một luồng trầm trọng bi ai, ngã

tư đường các dãy nhà hai bên đều treo vải trắng, vốn đèn lồng sáng biến

thành đèn lồng màu trắng, tối ngày thường đầu đường cuối ngõ đều lạnh

tanh, hiện giờ đã thấy dân chúng mặc đồ tang trắng quỳ đầy đường, mặt

hiện lên vẻ thương đau, quỳ nghiêm chỉnh, càng dập đầu lạy càng nhiều,

đấm ngực dậm chân tay gào khóc, miệng thì kêu thảm thiết, “Hoàng

thượng….Hoàng thượng….”

Tôi bị cảnh trên doạ một trận, lúc này

cách đó không xa có một quan binh gõ trống, miệng hô, “Hoàng thượng băng hà….Hoàng thượng băng hà….Toàn dân bái lậy….” Còn quan binh khác thì

treo cờ tang lên tường.

Lòng tôi bị tình trạng trên lan lên nỗi

bi ai, đổi Tuấn nhi xong tôi chạy nhanh trên đường nhỏ hướng về nhà.

Trời ơi! Hoàng đế băng hà, lòng tôi không hiểu sao cũng đau đớn, vừa vào tới nhà đã thấy tiểu Thuý tiểu lan quỳ trước cửa, cũng mặc cả người đồ

tang, sắc mặt trầm trọng. Nhìn thấy tôi về thì nhanh tay kéo tôi vào

nhà, rồi lấy khăn trùm lên đầu tôi lại vội vàng lôi ra quỳ trước cửa.

Đầu tôi trống rỗng, cứ để các nàng làm gì thì làm.

Chúng tôi quỳ mãi cho tới tận tối hẳn,

khắp nơi treo đèn lồng trắng, luồng không khí đau đớn kịch liệt lan tràn khắp trong bóng đêm, tiểu Thuý tiểu lan lấy cơm nóng cho tôi ăn, tôi

cũng chẳng buồn ăn, đi thẳng vào phòng, đóng chặt cửa lại, ném mình lên

giường, đột nhiên tôi muốn khóc, thực sự rất muốn khóc. Phụ thân Long Kỳ đã chết rồi, nhất định hắn rất đau thương đây? Nhưng mà, tôi cũng chẳng thể an ủi hắn được, chuyện lớn phát sinh trong Hoàng triều, chắc chắn

hắn mệt mỏi ghê lắm!

Trong mấy ngày này, Hoàng triều Vĩnh Hán

cử quốc lễ tưởng niệm, vì họ đức cao vọng trọng, Thiên tử là công lao

lớn nhất nên tiến hành quốc tang.

Không ngờ cả triều từ cao đến thấp đầu

đường cuối ngõ, dân chúng nước Vĩnh Hán đều tập trung tụ tập vào việc

tuyển chọn quân vương, lúc trước đại hoàng tử bị phế, cho nên tân quân

người được chọn là Long Kỳ người nhân đức thì không còn ai nữa, tôi cũng không hỏi thăm thêm gì, bởi vì tôi biết, kết quả đều như nhau mà thôi.

Tôi tiếp tục sống cuộc sống của tôi, tôi

mong chờ có một ngày, Ngọc Hoán chàng sẽ xuất hiện trước mặt tôi, chắc

hẳn chàng cũng sắp trở lại rồi! Tiết mục của tôi vẫn cứ mỗi ngày là vẽ

vẽ và vẽ, sau đó thì ngồi cạnh cưả sổ ngẩn người, tiểu Thuý tiểu lan thì giúp trông nom quán, chắm sóc ngày ba bữa cho tôi, ngày vẫn thế trôi

qua vui vẻ tự tại.

Danh tiếng của tôi rất lớn, hầu như toàn

bộ Kinh đô người có chút học thức đều biết đến tên của tôi. Tôi vào Mặc

viện lúc nào cũng có văn nhân đến tiếp đón, cho dù tôi không ra khỏi nhà nhưng danh tiếng vẫn vang dội như cũ, ngay từ đầu họ dám tin tưởng tôi – một cô gái yếu đuối nhất định sẽ làm được chuyện kỳ diệu mới mẻ độc

đáo, nhưng chuyện này không quan trọng, tôi còn có nhiều tư tưởng kỳ

diệu ở sau nữa, không phải do họ không tin mới dần dần nhận ra.

Có đôi khi tôi cũng chỉ vẽ cho chính tôi

xem thôi, bởi vì bức tranh này rất đặc biệt, chỉ là tuỳ ý phác thảo rồi

tôi vứt luôn đi, trong lòng có chút rầu rĩ không vui.

Tân quân đăng vị thì là chuyện mà ai cũng biết, còn tôi phải mười ngày sau thì tôi mới được biết đến, Long Kỳ đã

trở thành quân vương hoàng triều Vĩnh Hán, lấy niên hiệu là Vĩnh Xương.

Sau khi tân quân kế vị, trấn Kinh đô nổi

lên một trận xôn xao, rất nhiều con gái quan lại bắt đầu bắt tay vào

chuẩn bị cho việc lên kinh thành, đợi hoàng đế tuyển phi. Nghe được tin

này tôi càng thêm buồn bực, ngày đó tôi trừ chuyện vẽ và vẽ ra thì tiện

đi thăm Hàm Mặc ở biệt viện, nhưng hắn không có, lão quản gia của hắn

nói từ sau khi tiên hoàng băng hà, hắn tiến cung đến giờ vẫn chưa trở

về.

Tôi đột nhiên thấy xúc động, muốn đi dạo

buổi tối trong thành phồn hoa, dù sao thì kinh thành này đều là nới mà

tôi chưa được biết đến! Cũng mượn dịp này hỏi thăm tin tức của Ngọc

Hoán. Chủ ý đã định tôi gọi tiểu Thuý tiểu Lan thu dọn hành lý, ngày mai lên kinh thành một chuyến. Hai tiểu nha đầu đều chưa từng gặp được

người quen, vừa nghe chuyện muốn lên kinh thành, mặt mũi cười tươi như

hoa nở, bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn. Một tháng qua, tôi bán tranh cũng

kiếm được rất nhiều tiền, bạc đủ cho chúng tôi ba người dùng trong một

năm.

Tôi lại giả nam trang, sáng sớm hai tiểu

nha hoàn nhìn thấy hình dạng này của tôi hai con mắt như sắp lòi ra, “Tỷ tỷ, tỷ như vậy trông anh tuấn quá đi!”

Tôi giận quá bảo, “Hai tiểu nha hoàn các

ngươi thì biết gì? Hãy nhớ trên đường đi phải gọi ta là công tử biết

chưa, cấm được gọi nhầm, nếu không các ngươi tự chịu đó!” Hai tiểu nha

hoàn làm mặt quỷ, ngoan ngoãn đáp, “Đã biết, thưa công tử”

Thực ra mặc nam trang là tôi cố tình vậy, tôi không muốn người ta hiểu nhầm chuyện tôi cũng mong chờ được tiến

cung tuyển tú nữ, chuyện làm lòng tôi buồn bực không nguôi.

Từ Kinh đô đến Kinh thành nhanh thì một

ngày chậm thì mất ba ngày. Vì tốc độ nên ba ngừơi chúng tôi đều cưỡi

ngựa đi. Dọc đường đi, so với các vị tiểu thư khuê các ngồi cỗ kiệu đi

chậm rì rì thì nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng thoải mái. Dọc đường

đi, các tiểu thư con nhà quan người nào cũng bộ dạng xinh đẹp quyến rũ,

đủ các loại tư sắc, quần áo xanh đỏ, trang điểm đầy mình, nhìn đủ kiểu

phong tình, đủ các kiểu. Ngày đêm rong ruổi lên kinh thành, tư thế kia

sẽ phải chậm như thế nào tôi nhìn mà thấy buồn cười.

Chạy mất hai ngày rốt cục cũng tới cửa

kinh thành, ngoài thành đã náo nhiệt ồn ào một trận, khắp nơi đâu đâu

cũng thấy người buôn bán nhỏ, rộn ràng nhốn nháo người là người. Bất đắc dĩ chúng tôi phải xuống ngựa vào thành. Tiến vào trong thanh quả thực

làm tôi thấy mờ cả mắt, cái kiểu phần hoa như thế này thực ra là lần đầu mới thấy. Vượt qua trận phong ba tuyển tú này, có thể tìm một nơi sống

yên ổn qua ngày đã là phúc lắm rồi.

Chúng tôi ở trong một khách sạn chỉ còn

lại hai phòng tầng dưới, hơn nữa tiền thuê nhà quả rất đắt, như cướp

tiền người ta vậy. Nhưng mà xem mặt mũi chưởng quầy, ý tứ bảo người thấy không được thì cút! Tôi vội vàng gỡ hành lý đi vào, cũng may có nhiều

người cưỡi ngựa, đều có chuồng giữ ngựa cả nên Tuấn nhi của tôi cũng

không bị ấm ức.

Buổi chiều tôi cùng tiểu Thuý tiểu lan đi dạo một lượnt. Dưới chân Thiên tử quả không giống bình thường, buôn bán thật tốt lắm, tôi còn lo là không biết nên mở quán ở đâu nữa đây!

Sáng sớm hôm sau, tôi nghĩ ngợi xem Ngọc

Hoán ở chỗ nào sẽ tới tìm chỗ chàng! Trong lòng đột nhiên kích động vô

cùng, nửa năm không gặp, chúng tôi lúc đó đã xảy ra biết bao nhiêu

chuyện rồi.

Trải qua muôn vàn khó khắn cuối cùng mới

nghe được phủ đệ của Hình bộ thượng thư ở đâu. Nhìn tường cao đồ sộ

trước mặt, lòng tôi thấy hồi hộp khó tả, đột nhiên xúc động muốn trào

nước mắt, đáy lòng tràn lên nỗi khát vọng, Ngọc Hoán à, trăm ngàn lần

chàng vẫn ở đó nha! Ở đó đấy nha! Vũ nhi của chàng đến rồi đây.

Tôi bảo tiểu Thuý tiểu Lan đợi ở dưới,

tôi ngồi trên bậc thanh cảm giác tay tôi gõ cửa mà phát run lên,

“Cốc…cốc” Một lúc sau rốt cục cũng nghe thấy có tiếng chân truyền đến,

mở cửa là một ông lão, giương mắt đánh giá tôi, “Cậu tìm ai?”

Tôi nhìn ông mỉm cười, “Xin cho hỏi công tử Ngọc Hoán có ở nhà không ạ?”

Ông lão cân nhắc một lát rồi hỏi, “Cậu là ai?”

Tôi nói rất nhanh, “Ta là bạn ở kinh đô của công tử, lần này lên kinh là muốn đến thăm anh ấy”

Ông lão nghĩ một lúc sau đó mời tôi vào,

đập vào mắt là mấy cái hành lang dài dằng dặc, chỉ nhìn mà không thấy

cuối đâu toàn thấy đình đài lầu các trông vô cùng hoa lệ, ông lão nhìn

tôi cười cười, chỉ chỉ đường, “Công tử xin chờ ở đây, ta đi bẩm báo

thiếu gia!” Tôi ngẩn người, trong lòng điên cuồng gào thét, chàng ở nhà, chàng ở nhà…

Tôi kìm không nổi lòng vui sướng, cứ chậm rãi đi theo sau vị quản gia, thấy ông ta cứ vòng vèo mấy vòng trước mắt rồi biến mất sau hành lang, một lát sau ông ta xuất hiện trước mặt tôi, “Thiếu gia mời công tử tới thư phòng!”

Tôi gật gật đầu, ai bảo tôi mặc quần áo

đàn ông chứ! Nếu tôi mà là con gái có phải Ngọc Hoán sẽ trực tiếp chạy

tới tiếp đón ân cần không đây?

Trong lòng tôi loạn lắm nghĩ ngợi, dần

dần đến gần một gian phòng trước mặt, lão quản gia chỉ chỉ, “Thiếu gia

đang xem sách, mời công tử vào!” lão quản gia nói xong thì xoay người đi làm việc khác.

Tôi tiến dần vào trong phòng, trong mắt

không kìm được long lanh lệ, tôi hít một hơi thật sâu, lấy tay gõ cửa,

bên trong truyền đến tiếng nói quen thuộc, “Mời vào!”

Tôi khịt khịt mũi cay cay, nước mắt trào

ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy hình bóng người đàn ông mặc bộ quần

áo màu vàng đang xem sách, tấm lưng đó, vẻ mặt đó, lại còn người đó bên

cạnh, Ngọc Hoán hiện rõ ràng trước mắt tôi, chàng liếc mắt nhanh nhìn

tôi một cái, chỉ loáng qua sau trong mắt hiện lên sự kinh hãi, chàng xúc động buông cuốn sách trên tay đứng lên, trong mắt cũng giống tôi nước

mắt dâng lên, gọi to tên tôi, “Vũ nhi!”

Tôi khóc nghẹn ngào, ra sức gật đầu, tiếp theo đó liền vọt thẳng vào lòng chàng, chàng ôm tôi thật chặt, chúng

tôi cứ ôm nhau như vậy, ra sức ôm, tưởng chừng như muốn đem đối phương

tiến sâu vào trong thân mình vậy!

Ngọc Hoán nỉ non, “Vũ nhi…Vũ nhi…”

Cổ họng như nghẹn lại, tôi một câu cũng

nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức ôm chàng thật chặt thật chặt.

Chúng tôi ôm nhau rất lâu rất lâu, tôi mới nghĩ đến tiểu Thuý tiểu lan

còn ở bên ngoài, tôi giãy ra, Ngọc Hoán ôn nhu lau nước mắt cho tôi, tôi nín khóc mỉm cười, lại một lần nữa lao mình vào trong lòng chàng, vùi

ngừơi thật sâu vào trong ngực chàng, hít hơi thở của chàng, “Ngọc Hoán

à…Ngọc Hoán…” Cuối cùng tôi cũng thốt lên lời.

Rốt cục tôi tham lam chui ra từ trong lòng chàng, bảo tiểu Thuý tiểu Lan

iến vào, tôi chỉ có thể nói một câu điển

cố là “gặp sắc quên bạn” mà thôi. Tiểu Thuý tiểu Lan được ở cùng nha

hoàn của Ngọc Hoán, tôi và Ngọc Hoán cùng nhau đứng trong thư phòng, đem nỗi tương tư trong nửa năm tâm sự.

Hoá ra đều không giống như tôi nghĩ, Ngọc Hoán ở đây nửa năm có trở lại kinh đô tìm tôi khắp mọi nơi hai lần, đối với anh tựa như biến mất trong không khí chẳng có chút tin tức gì. Tiêu Thuý tiểu lan cũng không thấy bóng dáng đâu. Chàng có tới Mặc viện một

lần, ở đó người ta có nói nhìn thấy tôi đã không bán tranh được một

tháng rồi. Thấy vậy Ngọc Hoán rất sốt ruột, nhưng sự tình trong hoàng

cung lại bất tiện, Ngọc Hoán đứng giữa không biết làm sao. Tôi nghe thấy trong lòng thực chua xót quá, làm cho chàng chạy ngược xuôi hối hả, tôi băn khoăn ghê lắm. Chàng muốn được nghe tôi kể chuyện của tôi, tôi bỗng chốc giật mình ngẩn người, biết nói sao cho chàng đây?

Tôi lại nói dối chàng hay sao? Tôi có nên nói dối chàng không? Sau này chàng sẽ là vị hôn phu mà tôi chọn, tôi

lừa chàng sẽ vui vẻ lắm sao?

Trong lòng tôi hỗn loạn ghê lắm, bỗng

nghĩ ra đối sách, Ngọc Hoán xem chừng thấy tôi có vẻ không muốn nói,

cười khẽ bảo, “Nàng có phải mệt mỏi lắm hay không? Nghỉ ngơi vài ngày đi nhé, sau này kể cho ta nghe cũng được mà”

Tôi cảm kích nhìn chàng một cái gật gật đầu, tiến sát vào trong lòng chàng, “Vâng! Sau ngày em sẽ từ từ kể cho chàng nghe!”

Ngọc Hoán nghe được từ lời của tôi về một ít chuyện Long Kỳ, chàng vội vã từ Kinh đô về Kinh thành, phát hiện ra

nhị hoàng tử không ở trong cung, các đại thần đều nóng như kiến bò miệng chảo, mong mỏi người duy nhất là nhị hoàng tử thì chẳng thấy đâu, cho

nên bọn họ trừ phái thêm nhiều binh lực tìm kiếm bên ngoài, thì chỉ còn

cách ngồi chờ, khi đó bệnh tình của Hoàng thượng cũng nặng dần thêm.

Mắt thấy dã tâm của đại hoàng tử sắp

thành, lòng mọi người đều nóng ruột, nhưng dường như Hoàng thượng cũng

không sốt ruột, ông ấy vẫn như trước ngày nào cũng lên triều nghe báo

cáo, hơn nữa cũng không ngờ vực gì đối với địa Hoàng tử. Mọi người cũng

không rõ ý tiên hoàng là gì, cho mãi tới khi nhị hoàng tử trở về, giữa

triều đình đưa ra chứng cớ tố cáo dã tâm của đại hoàng tử ác ôn kia,

Hoàng Thượng lúc đó mới tuyên bố tước bỏ ngôi vị thái tử của đại hoàng

tử. NHững tưởng sẽ bị tử hình thì nhị hoàng tử lại niệm tình anh em thân thiết, chỉ đày hắn tới biên cương sung quân, để cho hắn hối lỗi mà sửa

chữa lỗi lầm. Còn nhị hoàng tử thắng lợi kế vị thái tử, nay tiên hoàng

băng hà, nhị hoàng tử giờ đã là Thiên tử đương triều, dẫn dắt hoàng

triều Vĩnh Hán đi tới con đường phồn vinh hưng thịnh.

Ngọc Hoán nói kích động không thôi, làm

như nói hết cả hơi vậy, tôi chỉ có thể mỉm cười, tiến sát lại trong lòng chàng, trong lòng tối đen một mảng, cái gì cũng không muốn nghĩ, tôi

chỉ có thể nắm chặt lấy hạnh phúc trước mắt thôi.

Ăn tối xong tôi được gặp cha mẹ Ngọc Hoán, cha Ngọc Hoán là hình bộ

thượng thư, là đại thần nhất phẩm đương triều, Quá Thái An lão tiên

sinh, mẹ chàng là Quá phu nhân hiền lành cao quý, vô cùng hoà ái, nhìn

thấy tôi thì họ hơi sửng sốt, lão tiên sinh Quá Thái An tiện đà nhìn tôi cười nói, “Vị này là….”

Ngọc Hoán liếc mắt nhanh nhìn tôi một

cái, “Nàng là con….” Mặt chàng có chút hồng, không nói tiếp được, tôi

mỉm cười, nói tiếp, “Cháu là bạn ở Kinh đô của Ngọc Hoán tên Diệp Vũ,

bái kiến Quá đại nhân, Quá phu nhân!”

Tôi hạ mình xuống làm lễ, Quá đại nhân

cười to, “Nếu đã là bạn của khuyển tử, cũng không cần lễ tiết gì, sau

này là người một nhà thì được rồi!”

Làm quan lớn quả nhiên khác thật, rộng lượng hào sảng, không câu nệ tiểu tiết gì.

Bữa tối chúng tôi ăn cơm rất vui vẻ, nói

nói cười cười, cảnh tượng hoà thuận này vui vẻ quá, làm cho tôi cảm thấy rất thân thiết, đã lâu rồi chưa từng được ăn bữa cơm như thế, Ngọc Hoán không ngừng gắp rau vào bát cho tôi, tôi đỏ mặt nhìn trộm chàng vài

lần. Trong mắt mọi người chúng tôi tựa như đôi vợ chồng nhỏ vậy, anh

tình tôi nguyện. Tôi đương nhiên không muốn bị mất mặt trước mặt bác

trai bác gái rồi nên chỉ có thể đỏ mặt thôi.

Bữa tối ăn xong, Quá phu nhân ra cửa, Quá đại nhân cũng đi ra ngoài, tôi và Ngọc Hoán ngồi ở trong đình đài, kể

ra nỗi khổ tương tư, dần dần tôi phát hiện ra, hoá ra chúng tôi trong

lúc đó còn có nhiều chuyện nói mãi mà không hết, chỉ là trong lòng tôi

có chút áy náy mãi, nhìn chàng đối đãi như thế, mà tôi thì lại trao trái tim cho người khác, tôi thực sự băn khoăn, có chút bất an, tôi sợ nếu

đem chuyện nửa năm đã qua nói ra, chàng sẽ thất vọng vì tôi, bởi vì tôi

không trung trinh với chàng. Có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá rồi đi! Trong

cuộc sống làm gì có chuyện nào cũng vừa ý chứ? Chỉ cần độ lượng khoan

dung tha thứ, mọi chuyện chẳng phải được giải quyết rồi sao?

Chàng nói cho tôi biết, tôi đã bỏ lỡ đêm

giao thừa vui vẻ, ngắm hoa đăng, đoán chữ đố. Chàng nói chàng lúc đó

nghĩ nhiều muốn cùng tôi đi chơi, tôi cũng muốn vậy nha! NHưng mà giao

thừa này tôi lại cùng người khác cùng nhau vượt qua, hơn nữa tâm tình

thực sự không ổn! Tôi không muốn nói cho chàng biết lúc đó, tôi chỉ ôn

nhu cười, “Ngọc Hoán à, thiếu giao thừa năm nay, sau này chúng mình cùng nhau qua nhé, chúng mình cùng xem hoa đăng, đoán chữ đó có được không?”

Ngọc Hoán ôn nhu đáp lại tôi, ôm tôi vào trong lòng, “Được, nàng nói gì cũng được. Chỉ là….”

Tôi nghe kỹ lời chàng nói, vội hỏi, “Chỉ

là sao?” Chàng cười cười không đáp. Nhìn thấy vẻ tươi cười của chàng,

tôi lập tức bị cảm giác chột dạ, lấy tay đánh chàng, “Chàng xấu lắm!”

Chàng nắm lấy tay tôi, đặt vào trong ngực mình, “Không có gì, bởi vì ta nhớ nàng sắp chết rồi! Thực sự nhớ nàng

lắm. Từ lần từ biệt trước, nàng tra tấn ta sắp chết! Ngày không ăn, đêm

không ngủ nổi!” Tôi ôm chặt chàng cúi đầu khẽ nói, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Chàng khẽ cười bảo, “Có muốn bị trừng

phạt không?’ Tôi xoa xoa miệng, không hiểu hỏi lại, “Trừng cái gì….” Còn chưa kịp nói xong đã bị Ngọc Hoán hôn bịt lại, cả người tôi nóng ran,

hưởng ứng đến nóng bỏng, không biết là vì đáy lòng muốn bồi thường sự áy náy với chàng hay là cái gì nữa, nụ hôn của chàng mát lạnh ngọt ngào

như thế, cả người tham luyến vị ngọt trong miệng chàng, chỉ cảm thấy cả

người cứ nóng lên, thở nặng nhọc, Ngọc Hoán cũng ôn nhu ôm chặt lấy tôi, tưởng như tôi sẽ biến mất vậy.

Đêm nay tôi ở lại trong phủ Ngọc Hoán,

Ngọc Hoán bảo đã khuya rồi, ba cô gái ở trong khách sạn không an toàn,

tôi cũng không muốn rời xa chàng, nên cứ ở tạm trong phòng khách. Tôi và Ngọc Hoán ở lại trong thư phòng khuya lắm, chàng lấy bức tranh trước

kia tôi vẽ ra, khe khẽ thì thầm, ‘Nguyện ta như trăng sao đêm đêm toả

sáng!” Tôi cười một cái, đúng vậy. Có người đàn ông ôn nhu như thế, tôi

còn mong gì nữa đây? Chàng yêu tôi, che chở cho tôi, giống như hôm qua

vậy.

Hôm sau, mọi việc trong cung cũng bình

ổn, Ngọc Hoán cũng thoải mái đôi chút. Sáng sớm, chúng tôi bắt đầu đi

dạo phố. Chàng cái gì cũng chiều tôi, chỉ cần tôi thích thì chỉ một lát

là được ngay. Tuy tôi biết chàng rất tốt với tôi nh xem, nhưng tôi không muốn chàng cái gì cũng mua hết cả, có vài thứ cứ để cho chàng để lại,

bởi vì chỉ có thể thưởng thức mà thôi, lại thấy vui mừng một lần.

Không biết Ngọc Hoán dẫn tôi tới chỗ nào, đâu đâu cũng thấy người người chào Ngọc Hoán rất nhiệt tình, “Quá công

tử tới!” Ngọc Hoán mỉm cười, dẫn theo tôi đến ngồi bên một chiếc bàn

trống. Tôi hơi khó hiểu nhìn khắp nơi thì phát hiện ra trừ đàn ông ra

thì còn có rất nhiều cô gái, phần lớn đều mặt hoa da phấn thanh tú, cùng ngồi cùng nói chuyện ngăm hoa rất vui vẻ thản nhiên. Lúc này có người

nhìn thấy người ngồi cạnh Ngọc Hoán, thấy là gương mặt mới có nhiều

người tò mò, cuối cùng cũng có người chịu không nổi, tiến đến hỏi, “Quá

công tử, vị này là?”

Ngọc Hoán nghĩ ngợi rồi đáp, “Là bạn của

ta” Tôi cười lạnh nhạt, trước mặt ngừơi khác, tôi và Ngọc Hoán là bạn

cùng bàn, tôi và chàng có danh phận hay không thì không đáng nói, trừ là bạn bè ra thì không có cách gọi nào khác.

Vị áo lam công tử kia “a” một tiếng, sau

đó vị cô nương ngồi bên ngắm tôi rất kỹ, lấy cảm giác nữ tính thì tôi

khẳng định nàng ta nhất định sẽ đối xử với tôi không ra gì rồi. Quả

nhiên, nàng ta mượn cơ hội thử tới, “Cô nương có sở trường gì không?”

Tôi mỉm cười, “Sở trường thì nhiều nhưng mà sở trường nhất của ta là vẽ”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 71
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...