Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 150

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mua thuốc độc ngầm hại người em họ

Điềm ác mộng khó độ kẻ hôn mê

Trương Sĩ Phương lén mang thạch tín, hồng phàn đến nhà Vương An Sĩ, khi gặp Vương viên ngoại, hắn nói:

- Thưa dượng, dượng có khỏe không? Con nghe hai em đã trở về nên đặc biệt tới thăm đây.

Vương An Sĩ không biết Trương Sĩ Phương cấu kết với hai lão đạo sĩ hại mình,

lại cho hắn là người tốt. Tại sao như thế? Nhân vì Vương thái thái rất

thương cháu ruột, khi Vương An Sĩ mạnh rồi, Vương thái thái kể nhiều

điều tốt cho hắn, nói rằng khi ông bệnh, Trương Sĩ Phương thiệt là quá

tốt, thấy em nó không có ở nhà mà ông bị bệnh, nó lo việc giăng màn tính hậu sự trước; lại đi đặt nhà đám nhà đồ, chạy tới chạy lui lăng xăng

mấy bữa. Thấy ông mạnh lại mới đi về đó. Vương An Sĩ nghe vợ nói tin là

thiệt, nói:

- Thằng bé này tại nó không lo làm ăn thôi chớ kỳ thật không đến nỗi không tốt.

Hôm nay Trương Sĩ Phương đến thăm, Vương An Sĩ rất vui, nói:

- Trương Sĩ Phương, con thấy hai em con đã về rồi đó. Từ nay nếu con cải

tà quy chánh, ta lo nhân duyên của Lý Tu Duyên xong sẽ cưới vợ cho con.

Trương Sĩ Phương gặp Lý Tu Duyên hỏi:

- Này chú em, mấy năm nay chú đi đâu? Ta thiệt nhớ chú quá!

Tên tiểu tử này ngoài miệng nói ngọt xớt mà trong lòng lại toan tính: "Lát

nữa thừa dịp họ bất phòng, mình bỏ thuốc vô bình trà, còn không nữa,

mình bỏ vô rượu hay trong chén cơm để hai thằng ấy chết đi mình mới phát tài được". Trong lòng toan tính hại người mà bên ngoài hắn nói những

lời nhân từ đạo đức!

Lý Tu Duyên nói:

- Trương đại ca, anh lại đây, một lát chúng ta cùng ăn cơm chung bàn nhé!

Vương An Sĩ nói:

- Được, ba anh em con ăn chung bàn đi, ta thấy vui đó.

Nói rồi kêu gia nhân dọn cơm rượu lên, Trương sĩ Phương ngồi giữa, Vương

Toàn và Lý Tu Duyên ngồi hai bên. Vừa định uống rượu thì Lý Tu Duyên

nói:

- Trương đại ca, anh coi tôi bây giờ cần có người ăn chung

lắm, tôi rất sợ nên phải đề phòng. Bây giờ người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều. Tôi rất sợ người ngoài miệng nói tốt mà trong lòng toan tính hại tôi. Mua 100 tiền thạch tiền thạch tín, 100 tiền hồng phàn, rình

khi bất phòng bỏ vào chén cơm, còn không được thì bỏ vào ly rượu.

Trương Sĩ Phương nói:

- Chú em, chú nói khùng à? Ai dám hại chú đâu.

- Năm kia có người đồng bạn của chúng tôi cũng là hòa thượng kiếc, ông ta cùng ăn cơm chung với tôi lại bỏ thuốc độc, suýt chút nữa là tôi bị hại rồi. Từ dạo đó ăn cơm chung với ai, tôi hay để ý lắm; thật ra chúng ta

là anh em với nhau, lẽ nào lại hại tôi sao? Trương đại ca, anh đừng

giận! Trên mình anh có mang theo thạch tín không?

- Không có đâu!

- Có mang theo hồng phàn không?

- Cũng đâu có!

- Tôi cũng biết anh không thể làm như vậy, mà để ý vẫn tốt hơn!

Câu nói đó làm cho Trương Sĩ Phương tâm thần rúng động. Hắn sẵn có tịch

thành ra càng nhột nhạt. Làm sao trên đời này lại có một trường hợp

giống như vậy được. Hắn sợ quá, cũng không dán lòi ra. Một ngày hai bữa

cơm hắn không dám bỏ thuốc. Trời đã tối, viên ngoại nói:

- Trương Sĩ Phương, nếu con không về thì ở đây ba anh em con ngủ ở thư phòng, ta ra phía sau nghỉ.

- Vậy cũng được, Trương Sĩ Phương nói.

Lão viên ngoại đi vào trong. Ba người ngủ lại thư phòng. Vương Toàn và Lý

Tu Duyên ngủ một giường, Trương Sĩ Phương ngủ riêng một giường. Vương

Toàn nằm xuống là ngủ ngay, Lý Tu Duyên cũng ngáy pho pho, chỉ có Trương Sĩ Phương nằm lăn qua lăn lại không ngủ được. Trong bụng hắn trù tính:

"Ta phải tìm cách hại hai thằng này mới phát tài được. " Nghĩ tới nghĩ

lui đã chìm sâu vào giấc ngủ. Vừa mới thiếp ngủ thì thấy từ ngoài đi vào một ngườI chừng hơn 50 tuổi, mặt trắng râu đen, đầu đội mũ bằng vải

xanh, mặc áo kép cùng màu lưng thắt dây to bản, mang giày đỏ két, đế

mỏng, tay cầm truy hồn thủ mạng bài, đi theo sau là một con quỷ nhỏ, mặt như bùn xanh, hai chân mày đỏ, đầu tóc đỏ nốt, mình trần quấn quanh

chiếc quần màu da cọp, tay cầm lang nha bổng, răng chơm chởm. Trương Sĩ

Phương nhìn thấy sợ run lập cập! Vị công sai ấy nói:

- Trương Sĩ Phương, việc của ngươi làm ngươi có viết không? Hiện tại có người tố cáo ngươi, ngươi phải đi với ta.

Nói xong khua dây sắt rổn rảng, trói chặt Trương Sĩ Phương và lôi đi.

Trương Sĩ Phương thấy mình đi trên đường cát vàng im ỉm không giống như

đường đã đi. Đương đi thấy trước mặt có môt toà lầu, trên đề chữ "Âm

Dương Giới". Trương Sĩ Phương lo lắng: "Không xong rồi! Chắc tới Âm tào

Địa phủ đây!".

Qua khỏi tòa lầu không xa, thấy trước mặt có một

toà thành trì rất là hiểm ác! Chỉ thấy âm phong thăm thẳm, mây đen mịt

mù. Trong âm phong phưởng phất có tiếng khóc than, trong mây đen lảng

vảng bóng hình li mị. Mang gông xiềng xích, chưa biết ngày nào thoát

khỏi âm sơn! Cưa xẻ giã nhồi, không hay bao giờ xa rời địa ngục! Mục

Liên mẫu tựa lan can dõi mắt trông con, vợ Giả Sung ngồi bên Nại Hà chờ

chồng, Mã diện Ngưu đầu kéo lôi Tào Man vừa qua, Tang môn điếu khách

trói dắt Vương Mãn lại đến.

Thật là:

Nhân gian chẳng thấy bọn gian dâm,

Địa phủ chất đầy người thọ tội.

Trương Sĩ Phương đang kinh hãi quá sức thì thấy một con quỷ lớn mình cao một

trượng, tam đình nở rộng, mặt như gạch nám, lông mày đỏ tươi, con mắt đỏ lòm, tóc để xõa, mình đầy lông lá, tay cầm thiên xoa ba ngấn, bộ tướng

rất hung ác, lớn tiếng hỏi:

- Mày là du hồn ở phương nào đến địa phương Phong Đô của tao, Hãy nói mau để khỏi bị bắt giữ.

Viên công sai ấy đáp:

- Xin chào quỷ vương huynh! Tôi vâng lịnh Diêm La Thiên tử bắt hồn quỷ Trương Sĩ Phương đến đây.

- Đã như thế thì thả cho mày đi qua.

Viên công sai lại kéo hắn đi tiếp, thấy trước mặt một tòa cửa lớn, hai bên vô số ác quỷ dữ tợn, trước cửa có một đôi liễn đối:

Bên này:

Dương thế gian hùng, thương thiên bại lý bởi do ngươi.

Bên kia:

Âm tào địa phủ, xưa qua nay lại có chừa ai?

Bảng ngang đề: Ngươi đến rồi ư?

Trương Sĩ Phương nhìn thấy mật rớt tim run! Tiến vào cửa lớn, bên trong phưởng phất giống như một tòa Kim An điện. Trên cột điện có một đôi liễn:

Chớ làm càng, ảo mộng sanh hoa, sờ sờ trước mắt thật cùng không, luống nhọc tâm cơ!

Đừng lớn mật, sắt nóng đồng sôi, mờ mịt tâm thần sợ hay không, nghĩ suy cặn kẽ!

Trên biển ngang đề: Thiện ác phân minh.

Trương Sĩ Phương ngước đần nhìn lên thấy Diên La Thiên tử ngồi chễm chệ ngay

chính giữa, đầu đội mũ ngũ long tranh châu, đầu rồng day ra trước, mình

mặc cổn lông bào màu vàng, ngọc đái thắt ngang lưng, chân dận quan hài.

Diêm Vương mặt như dao sắt, ba chòm râu đen lòa xòa trước ngực. Thiệt là thiết diện vô tư, phán quan: Một vị cầm sổ thiện ác, một vị cầm sổ sinh tử. Hai vị phán quan đều đội mũ đen giắt lông trĩ, mình mặc đại hồng

bào, cổ tròn tay rộng, lưng cột bảo đái bằng tê giác, chân mang giày đen đầu vuông. Hai bên đều có Ngưu đầu Mã diện, rất nhiều ác quỷ dữ tợn

đứng dàn hầu. Vị công sai ấy hô:

- Diêm La Thiên tử ở trên, quỷ tốt vâng sắc chỉ bắt hồn quỷ Trương Sĩ Phương về đây.

Trương Sĩ Phương lúc đó không tự chủ được, tự động quỳ xuống. Diêm La Thiên tử ở trên nhìn xuống, nói:

Trương Sĩ Phương, ngươi đời trước có tích tụ phước đức nên đời này thác sanh

làm con nhà giàu sang, hưởng phước an nhàn tự tại, không ngờ ngươi lại

tự tung tự tác làm chuyện thương thiên nghịch lý, ra ngoài tìm hoa hỏi

liễu, phá hoại phụ nữ nhà lành, làm tổn hao âm đức; ngươi lại mưu hại

dượng ngươi là Vương An Sĩ, bây giờ định mưu hại em họ là Vương Toàn và

Lý Tu Duyên nữa. Thật là tội ác đầy trời! quỷ tốt đâu! Hãy dẫn Trương Sĩ Phương đến các vua Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ

Quan Vương, Biện Thành Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Bình Đẳng

Vương, Chuyển Luân Vương, qua Tả ba tào, Hữu bốn tào, 74 ty, rồi sau đó

dẫn nó đi thăm các cửa ngục cho biết mà chừa.

Quỷ tốt dạ rân, lập tức lôi Trương Sĩ Phương qua 10 điện Diêm La, rồi mới đến một sở, nơi

đó hai con ác quỷ dữ tợn đang trói một người và cầm dao cắt lưỡi người

ấy. Trương Sĩ Phương nhìn thấy, hỏi:

- Quỷ vương ơi, đây là tội gì thế?

- Người này hồi còn ở dương thế hay nói mách lẻo, khêu gợi chuyện thị phi, nói bạ. Sau khi chết phải vào địa ngục cắt lưỡi này.

Trương Sĩ Phương thấy ghê quá. Lại đi tới chỗ quỷ sứ đang mổ ngực móc tim tội nhân ra. Trương Sĩ Phương hỏi và quỷ tốt đáp:

- Người này hồi còn ở dương thế lòng quá ích kỷ, gian dâm, trộm cắp. Sau khi chết phải vào địa ngục moi tim.

Lại đi tới nữa, thấy một tòa núi dao, có mấy con quỷ lớn nâng bổng người

tội ném trên núi dao ấy. Họ đều bị mũi dao đâm suốt cả người, máu tuôn

xối xả. Trương Sĩ Phương hỏi:

- Mấy người này tại sao bị như thế?

- Đó là những đứa con bất hiếu, chửi mắng cha mẹ, oán trời trách đất, rủa gió hờn mưa. Sau khi chết phải vào địa ngục núi dao này.

Lại đi

nữa, thấy một cây cột sắt cháy đỏ hừng hực, bắt một tội nhân đến ôm bị

một con quỷ to đánh đập khổ sở. Trương Sĩ Phương hỏi và ngục tốt đáp:

- Người này hồi còn sống ở dương thế gian dâm vợ người làm mất danh tiết của họ. Sau khi chết xuống phải ôm cây cột lửa này.

Lại đi nữa, đến một tòa Hồ băng, người tội thân thể lõa lồ, nằm trên hồ

băng giá buốt ấy. Trương Sĩ Phương hỏi và ngục tốt cho biết:

-

Người này hồi còn sống ở dương thế cổ xướng những dâm thư, chuyên hát

những dâm từ, dẫn dụ phụ nữ nhà lành hư thân mất tiết. Sau khi chết phải vào trong địa ngục băng lạnh này.

Lại đi nữa đến một ao huyết, rất nhiều người đàn bà đang uống máu dơ trong đó. Trương Sĩ Phương hỏi và được cho biết:

- Những người đàn bà sống ở dương thế không biết kính trọng cha mẹ, không tiếc ngũ cốc, không tin thần Phật, không kính trọng chồng. Sau khi chết phải vào đây uống máu dợ Đây là ao máu dơ.

Lại đi tới nữa không

xa, thấy có một cái cân lớn đang móc ngang lưng một người. Hỏi ra mới

biết người này khi sanh tiền chuyên dùng cân già cân non, hại người lợi

mình, nên phải chịu quả báo này. Lại đi nữa gặp chỗ xay nghiền, chảo nấu dầu, chỗ ngàn dao muôn kiếm, chỗ lột da rút gân đủ thứ đủ loại. Đó là

những chỗ dành cho người tội lúc sinh tiền giết người phóng hỏa, trộm

cắp, tà dâm… Trương Sĩ Phương đi một hồi lâu đến chỗ cầu vàng và cầu

bạc. Một ông già mặt mũi hiền từ, có Kim Đồng, Ngân Đồng cầm quạt đứng

hầu. Mội người trong tay đều có cầm bàn toán, trong bàn toán có chỗ cắm

quạt. Trương Sĩ Phương hỏi:

- Người này sao được thanh nhàn như thế?

- Người ấy trên dương thế hay bình sách, giảng cổ luận kim nói đạo đức,

dạy nhân ái. Khắp độ kẻ mê muội, khuyên người làm lành. Sau khi chết

được Kim Đồng, Ngân Đồng đưa qua cầu vàng cầu bạc siêu sanh về nhà quyền quý. Phàm ở dương thế đắp đường sửa cầu, phóng sanh, trai tăng thí gạo, mùa đông thí nước gừng, mùa hè thí trà mát, tế khổn phò nguy, kính trời đất, lễ thần minh, thờ tổ tiên, hiếu cha mẹ. Những người này sau khi

chết được qua cầu vàng cầu bạc.

Trương Sĩ Phương gật đầu nghĩ:

"Hèn chi người ta nói: Thiện ác rốt rồi đều phải trả, chỉ có đến mau với chậm thôi". Trương Sĩ Phương đi khắp các địa ngục, lại dẫn đến gặp một

vị Diêm Vương. Diêm Vương truyền:

- Đem Trương Sĩ Phương quăng vào vạc dầu chiên nó.

Quỷ tốt dạ rân, trước mắt thấy một chảo dầu lớn đang sôi sùng sục, khói bốc mịt mù, Trương Sĩ Phương bị nhấc bổng lên sắp quăng vào chảo, sợ quá

thét lên một tiếng giật mình tỉnh lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 150
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...