Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 7

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thấy giai nhân, chàng ngốc nổi lòng tà

Tưởng người đẹp, nào ngờ yêu nữ hiện

Thơ phù dung:

Phù dung nở, bến sông hồng

Mặt thiếp xinh hay phù dung rõ xinh!

Hôm qua đê dấu thiếp in

Cớ sao thiên hạ quên nhìn phù dung?

Chí Khôi đang ngồi tơ tưởng đến Nguyệt Ngạ Trống đổ canh hai, bỗng tấm rèm

lay động, một người con gái thiên kiều bách mị, phẩm mạo đẹp xinh, phong thư diễm lệ đi vào. Chí Khôi nhìn quả là Vương Nguyệt Nga, vội vàng

nói:

- Hiền muội ơi, có phải em đến đó không? Anh đang tơ tưởng

đến em như nắng hạn mong mưa. Em đến được, thiệt là anh thỏa dạ mơ ước

bình sanh vô ngần.

Thực ra người đến không phải là Nguyệt Nga

thiệt, mà chính là con hồ ly có hơn ba ngàn năm tu luyện ở núi Thiên

Thai, mỗi ngày nó đến núi Thành Hoàng nghe kinh, trên đường đi ngang

thấy Chí Khôi cứ ngày đêm tơ tưởng Nguyệt Nga gần như điên, bèn biến

thành Nguyệt Nga với lòng tốt khuyên giải. Đã gặp Nguyệt Nga một lần,

nên vùng biến ra Nguyệt Nga giống hệt không sai một nét, đến phòng Chí

Khôi nói:

- Này Châu đại ca, ngày nào anh cũng đứng trên lan can

gọi tên em chi vậy, có phải là bại hoại danh tiết của em không? Nếu anh

thật lòng thương em thì cậy mối mai đến hỏi, cha mẹ em chắc cũng không

thể từ chối. Chừng đó danh chánh ngôn thuận, lại hợp với tâm nguyện của

đôi ta nữa.

Chí Khôi nghe rồi nói:

- Hiền muội ơi, em đừng đi nữa nhé. Từ ngày anh gặp em tới nay, không phút giây nào anh không

nghĩ tới em. Anh hận vì tường vách cách ngăn không được cùng nhau thành

vợ thành chồng tức khắc. Hôm nay em tới đây rồi, anh đâu thể thả em về

được.

Nói rồi ôm Nguyệt Nga chặt cứng.

Yêu tinh ban đầu

lập tâm định khuyên giải, thấy Chí Khôi ôm cứng không chịu rời, lại thấy Châu công tử cũng đẹp trai mới tự nghĩ: "Sao không dịp này trộm lấy

chơn dương của hắn để luyện bổ nội âm cho rồi". Nghĩ rồi bèn nói:

- Anh đã có lòng thương tưởng đến, em há chẳng mong được nâng khăn sửa

túi anh sao? Hai ta âu cũng là nhân duyên tiền định, chỉ e mẹ cha anh

biết được có điều bất tiện cho chăng!

Chí Khôi lúc đó tâm hồn mê

mệt, tất cả đều thành bất kể, coi trời bằng vung, cùng con yêu dắt tay

cụng chén cùng vào trướng loan. Đến khi trống điểm canh tư, yêu quái

nói:

- Em đi về nhé, ở trễ sợ người ta biết được.

Chí Khôi hỏi: Chừng nào em trở lại?

Yêu quái nói: Ngày mai em trở lại.

Từ đó trở đi, đêm nào đến đầu canh một, hai người cũng uống rượu chuyện

trò, truy loan hưởng lạc, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường. Ngày nào cũng

thế làm sao tinh thần không suy bại cho được. Tội nghiệp Chí Khôi, ba

thứ quý báu của người ta là tinh khí thần bị hao tổn quá mức nên ăn uống không được, mặt như tờ giấy trắng. Viên ngoại không rõ nguyên do, cho

là tại con mình dụng công học tập, lao thần quá độ, chớ biết đâu con ông đã đem sức lực phung phí thâu đêm mà ra. Nay bị một bạt tay của Hòa

thượng, yêu khí tan mất, Chí Khôn lập tức đứt hơi luôn. Châu viên ngoại

lòng đau như cắt lật đật nâng con dậy. Tô Bắc Sơn cũng có ý ăn năn,

thiệt là tiến cử thầy bói dễ bằng mười thầy thuốc bây giờ biết phải làm

sao. Đúng lúc mọi người lo lắng bỗng thấy Chí Khôi lấy hơi thở nhè nhẹ.

Hòa thượng nói: Càng thấy ngươi, ta càng nổi giận.

Nói rồi đưa tay đánh luôn nữa, may có Tô Bắc Sơn tay cản kịp. Châu viên

ngoại thấy con tỉnh mới tạm yên lòng. Chí Khôi lúc đó tinh thần mới định tĩnh lại, đòi nước uống đường, yêu khí cũng tan biến.

Hòa thượng bây giờ mới nói:

- Chúng ta đi bắt yêu nhé.

Rồi bảo Châu Phước, Châu Lộc hai đứa khiêng tượng Vi Đà ra đây. Hai đứa đi

ra, nhấc mãi không lên. Châu Phước nghĩ thầm: "Ngó Vi Đà này không nặng

gì lắm, mà sao hai đứa rinh không nổi vậy kìa?".

Hòa thượng nói:

- Ta vốn biết tụi bây giở không nổi.

Nói rồi đi đến đưa tay nhấc tượng Vi Đà lên. Một luồng khói đen bay vụt

lên, té ra con yêu quái ấy chun nép dưới đáy tượng Vi Đà. Luồng khói ấy

mỗi lúc to rộng ra, con yêu quái thấy Hòa thượng tướng mạo tầm thường,

muốn đem yêu khí chụp lấy Hòa thượng.

Tế Điên hà hà cười, nói lớn:

- Đồ nghiệt súc, ngươi không biết ta là ai sao?

Nói rồi lấy tay vỗ lên thiên linh cái, thấu ra ba đạo hào quang: Phật

quang, kim quang, linh quang. Người thường thì thấy Hòa thượng vẫn là

thân xác phàm trần như cũ, còn yêu quái ngó thấy hồn bay ngàn dặm, Hòa

thượng rành rành là một vị mình cao một trượng sáu, đầu to ba đấu, mặt

sắt đen sì, mình mang giáp sắt, chính là Tri Giác La Hán. Yêu quái chạm

phải kim quang này tiêu đi năm trăm năm đạo hạnh. Hòa thượng lột mũ

xuống, hào quang muôn đạo, tử khí ngàn tia, rọi về phía yêu quái. Sau

một cuồn phong nổi dậy, mọi người nhìn lại thấy một con hồ ly lớn đang

quỳ dưới đất, cúi xin Hòa thượng dung tha tính mạng:

- Bạch sư

phụ, xin người chớ giận, đệ tử vốn có ý khuyên thôi, nào ngờ công tử cứ

níu chặt không chịu buông. Đệ tử nếu không nghe theo y cũng đòi chết. Sư phụ Ơi, xin người mở lượng từ bi tha cho đệ tử một lần thề không tái

phạm nữa.

Tế Điên đội mũ lên đầu, nói:

- Hay cho mi dữ a! Lần này tha tính mạng cho ngươi, lần sau còn tái phạm, ta sẽ dùng chưởng tâm lôi đánh chết đấy nhé!

Yêu quái cúi đầu lạy tạ, hóa gió bay mất. Châu viên ngoại thấy con đã lành

bệnh, bèn mời Hòa thượng lên thơ phòng thết rượu, sẵn mời cả Tô Bắc Sơn

cùng ngồi. Uống được vài chén, Châu viên ngoại kéo Tô Bắc Sơn ra ngoài

nói:

- Này hiền đệ, như hiền đệ thấy đó, Chí Khôi đã khỏi bệnh,

yêu quái đã trừ xong, ta chỉ nhờ hiền đệ nói giúp cho ta một tiếng, ta ở trước mặt Hòa thượng bày tỏ chút lòng thành. Hiền đệ nói thế nào cũng

được, ta không thay đổi đâu.

Tô Bắc Sơn nói:

- Này huynh

trưởng, ý anh muốn đền ơn Tế Công bằng tiền phải không? Cái đó không

được đâu! Thánh tăng tánh tình cổ quái lắm, nhất là không ưa tiền. Lần

trước trị bệnh cho gia đình tôi và gia đình của Triệu Văn Hội, chúng tôi đền ơn bằng tiền mà Ngài một đồng cũng không lấy. Theo ý tôi thì nên

làm theo như vầy. Anh đến cửa hàng cho thuê kiệu trang sức thật lộng lẫy rồi rước tượng Vi Đà đưa về chùa Linh Ẩn. Làm như vậy chắc Thánh tăng

sẽ vừa lòng. Đừng nói chuyện tiền bạc làm chi, người ta có biết bao đệ

tử thí chủ phú hộ.

Hai người thương lượng xong cùng trở về phòng. Hòa thượng hãy còn đang uống rượu. Tô Bắc Sơn nói:

- Bạch sư phụ, tôi biết sư phụ không ưa tiền, nên đã cản việc đem tiền

đền ơn sư phụ rồi, tôi bảo thuê kiệu đưa tượng Vi Đà trở về chùa.

Hòa thượng nói:

- Đưa bạc hay không đưa bạc chẳng hề chị Chớ dây dưa vào việc của ta! Lát nữa lấy kiệu đưa ông Vi Đà về chùa, về sau ta có đi đâu ông ấy cứ theo

đòi đi làm vướng chân cẳng ta không chịu được. Chốc nữa ta vác ổng đi ra đường coi chỗ nào cứng cứng va đầu ông vô cho bể một miếng, lần sau ông ấy sợ không dám đi với ta nữa.

Viên ngoại nói:

- Thế thì tôi xin đưa sư phụ một ít tiền để thay đổi xiêm y.

- Viên ngoại muốn đưa tiền hãy kề tai ta nói như vầy… như vầy. Hãy ghi vào lòng, đừng nên nhầm lẫn nhé!

Ai nấy gật đầu lãnh ý, Hòa thượng cáo từ vác tượng Vi Đà đi ra. Đi được

một quãng, Tế Điên tịnh khai huệ nhãn, thấy trước mặt oán khí ngất trời

bèn gật gật đầu.

Thấy đường phía Bắc có quán rượu, Tế Điên đi về phía đó. Có người thấy hỏi:

- Hòa thượng đi hóa duyên hả?

- Phải đó.

- Hòa thượng vác tượng Vi Đà đi đâu cùng đường vậy?

- Ta đi bán đây.

- Này Hòa thượng, tượng Vi Đà này tại sao đem bán vậy? Mà bán bao nhiêu?

- Ta mua vốn là một trăm lượng, phải hai trăm mới bán. Ông Vi Đà của ta

đây thờ ở chùa nào thì chùa đó linh lắm, người ta đến thắp hương vô số.

Nói rồi kêu một bầu rượu để tượng Vi Đà kế bên. Uống được vài chén, Tế Điên kêu phổ ky bảo:

- Coi chừng giùm, ta đi ra ngoài một lát.

Tế Điên vừa đi ra, thì ngoài cửa có tám chín vị Hòa thượng từ ngoài đi vào nói:

- Ở đây rồi. Trong chùa chúng tôi có ông thầy khùng vác tượng Vi Đà, đi

đến đâu nhậu đến đó. Vâng lệnh lão Hòa thượng, chúng tôi đi tìm.

- Chưởng quỹ nói:

- Vâng, các vị cứ khiêng về đi, cái tượng đất này chúng tôi không dùng làm gì được.

Chưởng quỹ chỉ nói tắt một câu cho xong chớ không hỏi các Hòa thượng ấy ở chùa nào lại. Các Hòa thượng ráp nhau mỗi người một tay khiêng tượng Vi Đà

đi mất. Một lát sau, Tế Điên trở lại, vừa vào đến cửa liền la lên:

- A, món hàng của ta đâu mất rồi!?

Chưởng quỹ nói:

- Các ông thầy đằng chùa ông khiêng về rồi.

Tế Điên hỏi:

- Chùa ta là chùa nào?

Chưởng quỹ tắc tị không trả lời được. Tế Điên nói:

- Ông bị người ta gạt lấy rồi, ông phải đền cho ta hai trăm lượng, nếu không ta sẽ kéo ông lên quan mới được.

Các thực khách đều nói với chưởng quỹ:

- Đúng là lỗi tại ông, hồi nãy khi các Hòa thượng khiêng tượng Vi Đà đi sao ông không hỏi ở chùa nào?

Rồi họ day qua Tế Điên nói:

- Xin Hòa thượng nể mặt chúng tôi mà bỏ qua chọ Ông ta vốn nghèo lắm, mỗi tháng chỉ kiếm được mấy điếu tiền lương thôi, làm sao ông ấy đền nổi

hai trăm lượng. Đây, chúng tôi xin góp nhặt mấy điếu lại cho ông.

Tế Điên nói:

Góp mấy điếu hả? Ta chẳng cần đâu. Đã có các vị nói giúp, tiền ta chẳng cần. Thôi, ta đi đây.

Nói rồi bước ra khỏi quán.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...