Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 240

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lôi, Trần vâng lệnh cứu người hiền

Tế Công xong việc về Tịnh Từ

Lam diện thiên vương cất tiếng chửi đổng, trên nóc nhà có tiếng đáp lại và

nhảy xuống hai người, một người đầu đội khăn tráng sĩ màu tía, tiễn tụ

bào cùng màu, lưng buộc dây loan đái, mặc quần chẽn, đi giầy đế mỏng,

mặt như thoa chàm, tóc tợ chu sa, lông đỏ áp tai. Còn một người mặc áo

thúy lam, dáng điệu tráng sĩ, mặt trắng đẹp đẽ khác người, đều cầm cương đao. Hai người này không phải ai khác mà là Phong lý vân yên Lôi Minh

và Thánh thủ bạch viên Trần Lượng. Hai người này từ khi được giải oan vụ án ở kinh đô, cùng Mã Diêu Hùng, Tần Nguyên Lượng ai về nhà nấy. Lôi

Minh và Trần Lượng đóng cửa ở trong nhà, không chịu đi ra cửa, đoạn

tuyệt với lục lâm. Mấy hôm trước tiếp được thiếp mời của Tế Công mở

thiện hội ở chùa Kim Sơn, hai người không thể không đi, bèn chuẩn bị

mang theo 200 lượng bạc tiền hương đèn, đến chùa Kim Sơn đón tiếp thí

chủ giúp đỡ Tế Công. Tế Điên kêu Lôi Minh, Trần Lượng tới một bên, nói:

- Hai con làm giúp ta việc này.

Lôi Minh, Trần Lượng hỏi:

- Sư phó có điều chi dạy bảo?

- Hai con không cần ở đây giúp đỡ ta làm chị Hai con hãy mau đến Qùy Hoa

trang đi. Hiện tại Tần Khôi là con của Tần tướng bắt Trương Kim Nương,

em gái của quan huyện Hải Triều rồi. Có Tam ban đô đầu là An Thiên Thọ

đi cứu tiểu thơ của anh tạ Hai con đi giúp đỡ cứu tiểu thơ ấy ra khỏi

đầm rồng hang hổ, chỉ nên cứu người thôi. Ngàn muôn lần chớ vây vào bọn

Tần Khôi ấy. Ở đó có một lão đạo sĩ, hai con không phải là đối thủ của

ông ta, ngàn muôn lần chớ nên cùng ông ta giao chiến. Thảng như hai con

bị tai họa đó, ta ở đây bận rộn lắm không thể cứu hai con được.

Lôi Minh, Trần Lượng gật đầu cùng bước ra khỏi chùa Kim Sơn, ngồi thuyền

đến Qùy Hoa trang thì sắc trời đã tối. Hai người lên bờ thi triển thuật

phi thiềm tẩu bích, đến nhà Tần Khôi để dò xét. Ở đại sảnh, mọi người

đang ăn uống nói cười, Lôi Minh, Trần Lượng đều thấy rõ cả. Hai người đi các nơi tìm kiếm tiểu thơ, tìm đến Bắc thượng phòng ở viện chái phía

Đông, trong phòng các vú em khuyên dỗ cô nương. Lôi Minh, Trần Lượng nằm trên mái nhà nhìn xuống thấy An Thiên Thọ đang sử dụng kế điệu hổ ly

sơn kêu vú em ra ngoài rồi giết chết bốn người ấy đi. Lôi Minh, Trần

Lượng dự tính nhảy xuống cứu tiểu thơ, nhưng nghĩ lại: "Nam nữ thọ thọ

bất thân! Người ta là gái chưa chồng làm sao đụng chạm được?".

Hai người còn đang trù trừ thì thấy An Thiên Thọ tiến vào phòng "a " lên một tiếng, kêu:

- Tiểu thơ đâu rồi?

Lôi Minh, Trần Lượng nghĩ thầm: "Ai vậy kìa? Đi trước mình một bước thế?".

Hai người lật đật đuổi theo. Đuổi ra khỏi gia trang cũng không thấy đâu. Bỗng nghe trong trang có tiếng hò hét om sòm, hai người quay trở lại

thấy An Thiên Thọ đang đánh nhau với Toàn Đắc Lượng và Trình Trí Viễn.

Giây lát sau thấy An Thiên Thọ bị lão đạo sĩ bắt. Lôi Minh muốn nhảy

xuống cứu, Trần Lượng nói:

- Nhị ca đừng có lỗ mãng. Sư phó dặn

chúng ta không nên động thủ vì chẳng phải là đối thủ của lão đạo sĩ.

Chúng ta đừng nên đâm đầu vào đinh mà mang họa.

Trần Lượng níu Lôi Minh lại. Thấy họ khiêng An Thiên Thọ lên đại sảnh, Lôi Minh nói:

- Nếu không cứu hắn chắc hắn chết về tay ác bá quá. Chúng ta dùng kế diệu hổ ly sơn cứu hắn mới được.

Nói xong đi vào nội trạch, lấy mặt nạ mang vào, nhát các nàng hầu đều sợ

ngất đi hết. Hai người ở trên nóc nhà nhìn thấy vú em chạy ra phía trước đưa tin, giây lát Tần Khôi và bọn lão đạo sĩ đều có mặt ở nhà trong.

Lôi Minh, Trần Lượng vội ra phía trước cứu An Thiên Thọ. Đến chừng ra

trước đại sảnh nhìn lại thấy hai tên gia nhânđã bị người giết rồi mà An

Thiên Thọ không thấy ở đó nữa. Lôi Minh còn đương ngạc nhiên thì Trần

Lượng nói:

- Thôi rồi! Thiệt là: Đêm ngủ sáng mới thức. Trên đường lại có người đi sớm!

Hai người ngạc nhiên giây lát rồi ra nhà sau thám dọ. Nghe Tần Khôi chửi

đổng, Lôi Minh tức quá, mở miệng đáp ngay và nhảy xuống đất. Trần Lượng

cản không được, cũng nhảy xuống theo. Kê minh quỷ Toàn Đắc Lượng bước

tới nhắm ngay Lôi Minh đâm một thương. Lôi Minh vội rút dao đón trả.

Trình Trí Viễn khoa dao nhắm ngay đầu Trần Lượng chém tới. Trần Lượng

với con dao trong tay sử dụng thức "Đáy bể mò trăng" bước tới đón đỡ. Kẻ địch nhắm ngay tim xả tới. Trần Lượng né mình dùng dao gạt quạ Hai bên

đánh nhau năm sáu hiệp. Lôi Minh, Trần Lượng võ nghệ xuất chúng, bản

lĩnh cao cường, đao pháp thuần thục. Toàn Đắc Lượng và Trình Trí Viễn

không phải là đối thủ của hai người, có bao nhiêu chiêu số đều giở ra

hết nhưng không làm gì được đối phương, cuối cùng chỉ có nước chống đỡ.

Lão đạo sĩ Hỗn Nguyên lão tổ miệng niệm "Vô lượng Phật", nói:

-

Bọn tiểu bối này thiên đường có nẻo không chịu đến, địa ngục kín bưng cứ lủi vào. Thiệt là bướm đâm vào đèn, tự tìm chỗ chết mà! Để sơn nhân kết thúc tánh mạng tụi bây cho rồi.

Nói rồi lấy tay chỉ một cái,

miệng hô "Sắc lịnh!", dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh, Trần

Lượng lại. Tần Khôi hét gia nhân trói lại và khiêng ra phía trước đại

sảnh. Ra tới đại sảnh thấy hai tên gia nhân bị giết, mà An Thiên Thọ đâu mất tiêu, Tần Khôi nổi giận quá mặt mày xám xanh, bèn hỏi:

- Hai tên kia họ gì, tên gì? Tại sao đến quấy rối trong nhà ta?

Lôi Minh nói:

- Đại thái gia đi không đổi tên, ở không đổi họ. Ta tên là Lôi Minh,

người ta gọi Phong lý vân yên đây; còn người này là Thánh thủ bạch viên

Trần Lượng. Hai chúng ta từ chùa Kim Sơn vâng lệnh sư phó chúng ta là Tế Công trưởng lão đến đây trước. Nhân vì bọn bây cướp đoạt tiểu thơ đi

dâng hương nên bọn ta đến đây để cứu người.

Tần Khôi nghe nói,

nghĩ thầm: "Tế Công là thế tăng của cha tạ Việc này nếu lọt ra ngoài,

phanh phui ra là ta đi cướp đoạt con gái nhà lành, bị cha ta biết được

sẽ không dung thứ cho tạ Nếu không đưa hai người này tới quan thì tính

làm sao ổn với sáu nhân mạng trong nhà này đây?".

Nghĩ xong, Tần Khôi nói:

- Tế Công sai hai người tới đây à? Ta với Tế Điên ngày xưa không có oán,

gần đây không thù. Các vú em gia nhân có phải bọn ngươi giết không?

Lôi Minh nói:

- Nếu ngươi hỏi ai giết họ, thật bọn ta không biết.

Tần Khôi nói:

- Đại khái hỏi tụi bây điều gì, tụi bây cũng hkông chịu nói thiệt! Bây đâu, trói rút ngược hai tên này lại, đánh nó cho ta.

Bọn gia nhân thủ hạ dạ ran. Sắp sửa đánh Lôi Minh và Trần Lượng, bỗng nghe ở nhà sau nhốn nháo cả lên. Gia nhân la to:

- Không xong rồi, nhà sau phát hỏa!

Bọn Tần Khôi nghe báo, sợ mất cả vía! Mọi người lật đật đổ ra nhà sau. May

mắn bọn gia nhân nhiều, dập tắt kịp thời. Tần Khôi tức giận la hét om

sòm. Trở về nhà trước xem lại thì Lôi Minh, Trần Lượng đâu không thấy mà trời đã sáng rõ rồi. Tần Khôi nói:

- Tụi bây đi tìm kiếm kẻ đốt nhà cho ta!

Mọi người đuổi theo ra khỏi viện, kéo về phía đầu thôn. Vừa đến đầu thôn

thì thấy từ đầu kia Tế Điên dẫn 20 vị Ban đầu của phủ Trấn Giang đến.

Phong nguyệt công tử thấy bộ không xong bèn dẫn kẻ tùng nhân của mình

lẩn trước. Lão đạo sĩ thấy Tế Điên, mặt đỏ hồng. Thực ra vị lão đạo sĩ

này chính là phe giặc ở Từ Vân quán bị lọt lướt. Ông talà Hữu điện chân

nhân Lý Hoa Sơn, trước đây chạy trốn ra khỏi Tàng Trân Ổ, mỗi người chạy một nơi, ông ta chạy đến đây nương náu với Tần Khôi, tự xưng là Hỗn

Thiên lão tổ. Lẽ ra ông ta phải ăn năn sửa đổi, nhưng mà ác cũ không

chừa nên hôm nay mới gặp quả báo như vậy. Nguyên hôm qua Tế Điên mắc bận rước các thí chủ đến dự cúng thiện hội không thể phân thân được, thâu

vào bẩy tám muôn lượng bạc. Sáng sớm hôm sau dẫn 20 vị Ban đầu tại địa

phương đặc biệt đến đây bắt lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ định chạy trốn mà làm sao trốn được? Bị Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm "Án ma ni bát mê hồng!", lão đạo sỉ không cục cựa được. Tế Điên bảo các quan nhân

trói ông ta lại. Tần Khôi thấy không xong vội chạy trước về nhà, đóng

cửa chẳng ra. Vương Thắng Tiên vừa gấp vừa sợ, trốn chạy về nhà bị bệnh

nằm liệt không dậy nổi, nhắm mắt lại thấy vô số oan quỷ kéo đến trước

giường đòi mạng. Bệnh kéo dài hơn một tháng rồi chết luôn. Ở thành Lâm

An ai cũng mắng nhiếc hắn cho là chết đáng đời. Đó cũng là ác báo của

một đời làm bậy của hắn. Bình thời hắn giết trai cướp gái, hiếp đáp

người lương thiện, hôm nay phải chết như vậy cũng là ác báo nhãn tiền.

Về phần Tế Điên bắt được yêu đạo và thấy Tần Khôi chạy trốn cũng không

đuổi theo. Bỗng từ phía Nam có mấy người đi lại, trong đó có An Thiên

Thọ, Lôi Minh và Trần Lượng. An Thiên Thọ Ở đâu đi lại thế? Và được ai

cứu? An Thiên Thọ bị bắt trói lại đem bỏ ở sảnh đường, Tần Khôi và bọn

giặc, yêu đạo muốn giết đi, Lôi Minh, Trần Lượng sử dụng kế diệu hổ ly

sơn giả quỷ ở nhà sau. Bọn Trần Khôi chạy ra sau xem thử, thì từ trên

nóc nhà nhảy xuống một vị anh hùng, mình mặc áo dạ hành, mặt như bạch

ngọc, da tực dồi phấn, mày dài mắt to, mũi thẳng môi son, độ ngoài 20

tuổi, tuấn phẩm hơn người, tay cầm cương đao. Người này cởi trói cho An

Thiên Thọ trước, nói:

- Bạn ơi, hãy theo tôi. Tôi đến cứu bạn đây.

Nói rồi phi thân lên nóc nhà. An Thiên Thọ nói:

- Ân công khoan đi đã! Tôi còn phải đi cứu tiểu thơ nữa.

- Anh đừng lo, tôi đã cứu tiểu thơ lên thuyền rồi. Chúng ta ra bên ngoài

trước đi. Anh hãy ở đây đợi tôi, tôi lộn lại Qùy Hoa trang xem ai dùng

kế diệu hổ ly sơn đó!

Hai người đi ra tới bên ngoài, người ấy nói:

- An đô đầu, anh hãy đợi tôi nhé!

Nói rồi người ấy phi thân vào trong trang, nhằm lúc Lôi Minh, Trần Lượng bị bắt. Người này qua bên Tây viện phóng hỏa, lửa cháy rần rần. Bọn Tần

Khôi lật đật chạy đi cứu hỏa. Thừa cơ hội đó, người ấy cứu Lôi Minh,

Trần Lượng ra luôn. Ra đến bên ngoài, gặp An Thiên Thọ Ở một chỗ. An

Thiên Thọ nói:

- Huỳnh đài đã cứu tánh mạng của tôi, chưa được lãnh giáo quý tanh phương danh của huynh đài là gì? Người thuộc địa phương nào?

Lôi Minh, Trần Lượng cũng bước tới hỏi thăm tên họ. Người ấy nói:

- Tôi họ Bành, tên Hằng, là người ở Bành Gia Tập tại Hắc Giang Sơn nơi

Giang Bắc. Người trên giang hồ gọi tôi là Bát tí bàn phi hành thái bảo

cửu kiệt Bành Hằng. Tôi đi tìm thăm sư phụ tôi là Tiết Đức Phương, đi

ngang qua đây nghe người ta đồn Qùy Hoa trang hiểm ác vô cùng, không ai

dám đụng đến, do đó trang chủ hiếp đáp người lành, không việc ác nào từ

nan. Tôi muốn kết thúc tánh mạng bọn dâm ác chuyên môn khuấy phá nhà

người, không dè tới đây gặp lúc An đô đẩu đang tìm cách cứu cô nương ở

đó. Thấy vậy động lòng trắc ẩn, tôi cứu cô nương ra trước. Tôi không để ý đến tị hiềm, cõng tiểu thơ ra trước bên ngoài, hỏi ra mới biết là

Trương tiểu thơ bèn đưa về thuyền luôn. Kế đó vào nhà họ Tần, định giết

cả gia quyến họ, không ngờ đến đó thấy An đô đầu bị bắt, Lôi Minh và

Trần Lượng hai vị dùng kế diệu hổ ly sơn, tôi bèn cứu An đô đầu ra. Lại

vào trong xem, thấy hai vị Lôi Trần bị bắt, tôi đốt lửa dụ họ đi, bèn

cứu vị ra.

Nói xong bốn người về đến thuyền, lúc đó Trương tiểu

thơ đòi chết, a hoàn vú em đang khuyên giải, mỗi người cùng nói việc

mình. Trời đã sáng rõ, thấy hướng chánh Bắc có tiếng la hét, Lôi Minh,

Trần Lượng cả bọn cùng lên bờ, đến ngoài Qùy Hoa trang nhìn xem, thấy Tế Công bắt được yêu đạo, Tần Khôi chạy trốn. Tế Điên bảo Lôi Minh, Trần

Lượng về chùa Kim Sơn phụ giúp xử lý công việc. Am Thiên Thọ tạ Ơn Tế

Công, đưa tiểu thơ về. Bành Hằng cũng cáo từ ra đi. Tế Điên cùng các

quan nhân giải yêu đạo về phủ Trấn Giang. Quan Tri phủ căn cứ theo luật

trị tội, giải giao cho quan phủ Thường Châu hoàn án. Tế Điên về đến chùa Kim Sơn, cho người gọi các đồ đệ lại, trước hết cạo tóc cho Tôn Đạo

Toàn và cử làm tri khách tăng của Kim Sơn. Ngộ Thiền vẫn trở về chùa

Tòng Tuyền ở núi Cửu Tòng. Tế Công chọn ngày khai công trùng tu chùa Kim Sơn. Không đầy nửa năm, công trình hoàn thành, tô vẽ hoàn toàn mới. Mọi việc đã xong, Lôi, Trần xin trở về nhà. Tế Công trở về chùa Tịnh Từ.

Chúng tăng ra đón trọng thể. Phương trượng Đức Huy nói

- Tế Công, Ngài về đây hay quá! Lão tăng đang trông Ngài đây. Hiện tại chùa Báo

Hoa, hạ viện của chúng ta lâu năm chưa tu sửa. Công trình trùng tu này

quá lớn, nếu không phải Ngài thì không ai khuyến mộ được. Đây là một

việc tốt, công đức vô lượng.

Tế Công gật đầu, đáp ứng việc mộ hóa thập phương trùng tu chùa Báo Hoa. Các quan văn võ trong triều ngoài

nội, các thân hào phú hộ tại kinh đô đều ghi vào sổ khuyến mộ của Tế

Điên. Chưc được nửa năm mà số bạc khuyến hóa lên đến hơn hai vạn lượng.

Từ đó hưng công khởi tạo, xây cất tô vẽ mới hẳn lên. Đến ngày lạc thành, thiện nam tín nữ khắp nơi tề tựu đông vô số kể.

Về phần Tế Điên

vẫn trang phục rách rưới đó, chu du khắp nơi, đến đâu cũng cho thuốc cứu giúp người nghèo, sống đời vô định như thuở nào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 240
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...