Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 193

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lôi, Trần ra sức giết thủy khấu

Yêu đạo thi pháp đánh quan binh

Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê nghe báo có quan binh tiến đánh Ngọa Ngưu Ky,

lập tức phân phối thủ hạ thủy binh lâu la, điều động đội ngũ lên 50

chiến thuyền dàn thành hàng ngang, giong cờ phất phớt. Ngay chính giữa,

một cột cờ lớn cao hơn ba trượng, trên đầu cột tròn, hình một con nhạn

lửa đang vỗ cánh, dây chằng hình rít buộc những linh đồng lắc lư loong

coong theo gió. Lá cờ trắng chữ đen rành rành bốn chữ "Tam quân Tư

lệnh'. Ngay chính giữa cờ chễm chệ một chữ "Tôn" thật lớn, phía sau một

chữ "soái" lồ lộ. Tôn Khuê tay cầm câu liêm thương ba nhánh, đầu đội mũ

da cá rẽ nước có niềng nhật nguyệt, áo quần lội nước bằng vải dầu, mặt

như ngịc tía, trong tía hửng hồng, mày to mắt lớn, dưới cầm một bộ râu

quai nón hoa râm lòa xòa trước ngực, thiệt là oai phong lẫm lẫm, tướng

mạo đường đường. Trên thuyền quan quân đối diện, đội ngũ chỉnh tề, ngay

chính giữa một cây cờ lớn trên đề chữ "Lục" thật tọ Phía sau là quan Tri phủ Cố Quốc Chương, phía trước là ông Hòa thượng kiếc. Ngũ phương thái

tuế hỏi thủ hạ:

- Có ai tới trước bắt lấy quan Tri phủ Cố Quốc Chương kết thúc tánh mạng hắn cho ta không?

Nói chưa xong, ở bên ngoài có người ứng tiếng:

- Để tôi đi cho!

Tôn Khuê nhìn lại, người ấy chính là Phiên lãng quỷ Vương Liên, trong tay

cầm cây câu liêm thương ba nghạnh, nhảy ra trước thuyền. Vương Liên đứng trước mũi thuyền nói to:

- Tên tiểu bối nào muốn chết ra đây!

Binh mã Đô giám Lục Trung nhìn thấy tên giặc này mình cao tám thước, tam

đình nở rộng, trên đầu đội mũ da cá rẽ nước có vòng nhật nguyệt, mình

mặc bộ áo quần lội nước bằng vải dầu, mặt như thoa dầu, cặp chân mày

kiếm trên đôi mắt ba góc, chiếc mũi chim ưng nối liền với vầng trán đầy

vết nhăn, hung tựa ôn thần, mạnh như thái tuế, với cây câu liêm thương

ba nghạnh trên tay, Lục Trung hỏi:

- Các ngươi ai ra trước bắt tên giặc này lập công đầu coi nào?

Vị Thừa tín võ công lang tên là Vương Văn Ngọc ở kế bên nói:

- Đại nhân không cần ra sức, để ti chức ra cho.

Vương Văn Ngọc vừa định rút dao nhảy ra thì Tế Điên nói:

- Khoan đã! Những tên giặc này là hạng giang dương đại đạo, võ nghệ xuất

chúng, bản lãnh cao cường, Vương lão gia đi ra cũng chưa chắc bắt được

chúng đâu, còn e có điều luống cuống nữa.

Lục Trung nói:

- Theo ý Thánh tăng thì phải làm sao? Bọn giặc này dám đường đường đánh

trống, chánh chánh giong cờ chống cự quan binh, để vậy được à?

Tế Điên nói:

- Trần Lượng, con hãy đi ra kết thúc tính mạng của tên giặc này để phấn khởi lòng quân.

Thánh thủ bạch viên tuân lệnh, lập tức rút đơn đao bước ra trước thuyền.

Phiên lãng quỷ Vương Liên đang dương dương đắc ý, bỗng thấy từ trong đội quân bước ra một người mình cao bảy thước, lưng nhỏ vai hẹp, đầu đội

khăn tráng sĩ sáu múi màu thúy lam, phía trước có hình lá tì cô, bên mái tóc giắt một đóa hoa Thủ Chánh Giới Dâm, mình mặc tiễn tụ bào, lưng

buộc dây loan đái, đi giày đế mỏng, mặt đẹp như ngọc, mày to mắt lớn,

tay cầm cương đao bước ra trước đầu thuyền. Vương Liên cầm câu liêm

thương điểm điểm, hỏi:

- Tên tiểu bối mới đến kia là ai? Mi dám đến chịu chết hử?

- Mi muốn hỏi đại thái gia à? Ta họ Trần tên Lượng, trác hiệu là Thánh thủ bạch viên đây. Còn mi là ai?

- Ta họ Vương tên Liên, trác hiệu Phiên lãng quỷ đây, Mi biết ta lợi hại còn bước ra đây. Bộ hết muốn sống hả?

Trần Lượng cười hà hà, nói:

- Bọn phản nghịch vô tri tụi bây thiệt là mê muội quá lắm. Nước Đại Tống

từ khi trị quốc đến naỵ Quân vương đúng phép nhà vui vẻ, thiên hạ vô tư

khắp chốn đồng. Các người đều là dân nước Tống, chẳng giữ phận mình,

nghe tin theo lời yêu ma hoặc chúng của yêu đạo, hiệp bầy vầy đảng, phản loạn quốc gia! Hoàng thượng bớt hình phạt, giảm thuế má, mùa màng sung

túc, muôn dân ấm no, quân chánh thần trung, có bao giờ hiếp đáp chúng

bây đâu? Vô cớ các ngươi giết hại sinh linh, tàn độc bách tính, trên làm cho trời giận, dưới gây cho người hờn. Loạn thần tặc tử như các ngươi

ai mà không muốn tru diệt! Ngươi há không biết một ngày làm giặc, mang

tiếng suốt đời. Trên thì hại cha hại mẹ, dưới thì hại vợ hại con. Bị

quan bắt cầm tù, cuốc mả ba đời, họa diệt chín họ, chết rồi để tiếng xấu nghìn năm. Các ngươi nếu biết thời vụ kéo nhau ra quy hàng thì quan Tri phủ đây vì đức hiếu sinh tha cho khỏi chết. Còn như ngang ngược chống

đối, thì cả Từ Vân quán như hòn đạn bé xíu, thủ hạ thống lãng chẳng qua

là sức kiến tạo của đạo quân ô hợp làm sao cản được sức mạnh sấm sét của cây ngã đá lăn. Hiện tại Giám đô Tri phủ thống lãnh thiên binh đến đây, các ngươi hãy mau mau quy hàng để khỏi chết uổng!

Vương Liên nghe nói thế, khí uất tận cổ, gầm lên như sấm, nói:

- Tiểu tử đừng có phách lối! Ngươi há không biết thiên hạ là thiên hạ của mọi người, đâu phải của riêng ai! Người có đức thì giữ được, không đức

thì mất đi là lẽ thường. Thắng làm vua, thua làm giặc, chó sủa vua

Nghiêu, ai có chủ nấy! Để xem ngươi có bao nhiêu tài năng cho biết.

Trần Lượng nghe nói tức giận cành hông, hươ đao nhắm ngay đầu kẻ địch chém

xuống. Vương Liên lập tức vũ động cây liêm thương chống đỡ. Trần Lượng

sử đao nhắm ngay tim đâm tới. Vương Liên tràn mình né khỏi, bước lên

nghênh chiến. Hai người thi thố tài năng, động thủ trước mũi thuyền.

Trần Lượng nghĩ: "Hôm nay trước mặt quan Tri phủ Cố Quốc Chương và cả

ngàn quan binh, mình phải ra sức hiển lộng thần oai lập công đầu mới

được".

Hai người đánh nhau bất phân thắng bại, bỗng Trần Lượng

biến đổi nhiều chiêu thức, mỗi nhát dao một trầm trọng độc hiểm thêm,

đối phương lần lần chỉ có người nói lớn:

- Có ta đến đây!

Nói rồi xách câu liêm quảy nhảy ra trước thuyền, định tiếp tay với Vương

Liên. Bên này Lôi Minh nhìn thấy tên giặc mới ra gương mặt vàng ệch,

lông mày ngắn trên đôi mắt lé. Tên này đầu cũng đội mũ da cá rẽ trước có niềng nhật nguyệt, mình mặc bộ đồ lội nước. Lôi Minh rút dao cầm tay

hét lớn:

- Hay cho tên tù này! Tính hai chọi một hử? Ta đến bắt ngươi đây!

Tên giặc nhìn thấy Lôi Minh hàm râu quai nón đỏ càng làm nổi bật gương mặt

xanh chàm. Mắt có con ngươi đôi, càng thêm dễ sợ. Tên giặc không nghĩ

tới việc giúp Vương Liên nữa, quay câu liêm quảy lại, hỏi:

- Ngươi mới đến là ai?

Lôi Minh đáp:

- Đại thái gia nhà ngươi họ Lôi tên Minh, người ta gọi là Phong lý vân

yên đây. Còn tiểu tử mi họ tên gì? Lôi đại thái gia không bao giờ giết

loài quỷ vô danh đâu!

- Mi muốn hỏi ư? Đại thái gia tên là Hồ Phương, người ta xưng là Phá lãng quỷ đây.

- Tiểu tử mi là quỷ, hôm nay đại thái gia cho mi làm quỷ thiệt!

Nói rồi hươ đao nhắm ngay đầu kẻ địch chém tới, Hồ Phương lật đật dùng câu

liêm quảy đón đỡ, luận về tài năng thì Lôi Minh, Trần Lượng hơn họ gấp

trăm lần, bọn Hồ Phương đâu có thể là đối thũ! Đấu được bốn, năm hiệp,

Hồ Phương bị Lôi Minh một dao ngay yết hầu té xuống nước mất tăm. Phiên

lãng quỷ Vương Liên thấy Hồ Phương bị giết chết, trong lòng hoảng sợ tay chân luống cuống, bị Trần lượng một đao, kết thúc tánh mạng. Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê thấy hai vien tướng thủ hạ bị giết về tay Lôi Minh,

Trần Lượng, nổi giận la hét om sòm, lệnh kỳ trong tay phất lên, tức thì

50 tên lâu la chuyên lội nước, cầm đục nhẩy xuống nước định đục thủng

đáy thuyền quan binh, nào ngờ Tế Điên đã sớm dự phòng, dưới đáy thuyền

đã có sẵn 100 thủy binh, chuyên đánh dưới nước canh giữ. Mỗi người cầm

binh khí giữ đáy thuyền, dùng thương đâm ngaỵ Đến tên nào đâm ngay tên

đó. Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê nhìn thấy mặt nước sôi cuộn, tử thi

trồi lên, mang theo màu đỏ của máu, đại khái biết chắc là sự tình không

như ý, liền cầm cây nga mi trích bằng thuần thép xông tới trước mũi

thuyền, nhắm ngay tim Lôi Minh đâm tới. Lôi Minh lật đật quay đao đón

đõ. Trần Lượng vừa muốn tiếp tay với Lôi Minh, thì bên kia Tịnh giang

thái tuế Châu Điện minh múa đao cản lại. Bốn người đánh nhau xây quần

giống như đèn kéo quân thiệt là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài.

Bốn người không phân cao thấp đánh vùi một trận, Tế Điên nói:

- Lục đại nhân, ngài hãy truyền lệnh cho quan binh nhất tề tiến lên đi!

Lục Trung lúc đó mới phất cờ lệnh. Những quan binh này đều luyện tập đã

lâu, đội ngũ thật chỉnh tề, theo cờ lệnh hô lên một tiếng, đều rút binh

khí xông lên trước. Quân giặc tuy nhiều, nhưng đội ngũ tạp loạn, những

tên giặc này đều là những bọn du dân không nghề nghiệp, lại không được

luyện tập nhiều, có việc gì thì cũng theo thế cáo mượn oai hùm đánh

thắng chớ không đánh lui. Quân giặc đông người xếp thành một vòng tròn

thương đao múa lộn xộn, tuy đông nhưng dễ loạn. Trong chớp mắt họ bị

giết bị thương mấy chục người. Hạ đội thấy tiền đội bị sát thương bèn

sanh loạn, có người nhảy xuống sông, cũng có người biết lội nhảy xuống

nước trốn. Trấn nam phương Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê và Tịnh giang

thái tuế Châu Điện Minh thấy sự việc diễn ra bất ổn, Tôn Khuê nói:

- Chữ Hợp ơi! Gió lớn rồi, mau "theo nước chảy" đi!

Châu Điện Minh nghĩ rằng: "Đã đến nước này, địch không lại phải chạy trốn

thôi". Nghĩ rồi chém trần Lượng một thế hư chiêu, rồi quay đầu nhảy

xuống nước mất tăm. Tôn Khuê cũng nhảy xuống nước trốn mất. Lôi Minh,

Trần Lượng không biết lội. Thấy kẻ địch nhảy xuống nước trốn rồi, bèn

trở lại bản đội. Trong chớp mắt, bọn giặc chạy tứ tán, các chiến thuyền

đều bị quan binh cướp lấy. Tế Điên bảo cho thuyền tiến vào cửa núi, cập

thuyền bên sườn núi. Lụa Trung đái lãnh quân xuống thuyền, sắp sửa lên

núi thì nghe trên núi thanh la vang dội. Mọi người ngước nhìn lên thấy

từ trong Từ vân quán đi ra cả trăm lão đạo sĩ.

Nguyên Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong đang ở thăng tòa đại điện bỗng có tiểu đầu mục ở Ngưu Đầu Phong chạy đến báo:

- Bẩm Tổ sư gia, không xong rồi! Hiện nay quan Tri phủ Thường Châu đái

lãnh vô số binh mã ngồi trên 20 chiếc thuyền thẳng vào cửa đang đánh

nhau với Thủy quân đô đốc Tôn Khuệ Xin Tổ sư gia sớm dự phòng.

Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nghe báo đùng đùng nổi giận, nói:

- Các vị chân nhân hãy theo ta xuống núi cùng bọn họ tử chiến một phen!

Các vị đại sĩ dương dương đắc ý, mỗi người tay cầm bửu kiếm kéo nhau xuống

núi. Họ ra khỏi Từ Vân quán thì quan quân đã bắt đầu kéo lên núi. Thiệu

Hoa Phong nói:

- Được, tụi vô tri lớn mật dám đâm đầu vào chỗ chết. Để sơn nhân kết thúc tánh mạng của chúng cho rồi.

Nói chưa dứt lời thì Thất tinh chân nhân Lưu Nguyên Tố đứng một bên nói:

- Tổ sư gia tạm bớt cơn lôi đình, sá gì bọn vô danh tiểu tốt ấy mà Tổ sư

gia phải thân hành đối địch. Để tôi bắt chúng dễ như bỡn!

Nói

xong Lưu Nguyên Tố miệng niệm chú lâm râm, đoạn hô "Sắc lịnh", tức thì

bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá chạy nhắm về phía

quan binh. Thiệt là thiên hôn địa ám. Quan binh mở mắt không ra vội kêu

lên;

- Không xong rồi! Yêu thuật tà pháp dữ quá! Tế Công mau đến đây!

Tế Điên cười hề hề...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 193
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...