Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 30

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Huyện Dư Hàng, thanh quan gặp án lạ

Ân Gia Độ, Đạo Tế bắt tặc nhân

Khi Lãnh Nhị được dẫn vào, quan huyện hỏi:

- Này Lãnh Nhị, ngươi nói Cao Quốc Thái đang đêm đốt đèn cầm gậy cướp của, hiện tại đã bắt được ở đây, ngươi nhìn có phải chăng?

Lãnh Nhị thưa:

- Phải đó, bẩm lão gia, người này, hắn cùng Lý Tứ Minh bàn bạc trong nhà, tiểu nhân nghe rõ hết.

Cao Quốc Thái đang quỳ một bên, nói:

- Bẫm lão gia, người này, tiểu sinh chưa hề quen biết bao giờ.

Lý Tứ Minh bò lên một bước, thưa:

- Dám trình lão gia, tên Lãnh Nhị nguyên là người mướn phòng ở chung viện với tiểu tử. Nhân vì hắn không trả tiền phòng, lại mượn tiểu tử mấy lần không trả. Sau này mượn nữa, tiểu tử không cho mới đem lòng thù hận, vu cáo người hiền. Cúi xin thượng quan ra ơn xét lại!

Quan huyện nói:

- Cha chả, ta không nặng tay không được mà. Hỏi han nhẹ nhàng bây không

chịu khai, cho nếm mùi đòn bọng, bây có giấu cũng không được nào! Bây

đâu! Đè Cao Quốc Thái và Lý Tứ Minh xuống nện một trận rồi sẽ hỏi tiếp.

Hai bên sai dịch dạ ran, sắp sửa áp tới thi hành. Bỗng nhiên có một trận

cuồng phong thổi tới công đường cát bụi mịt mù, mắt mở không ra, thấy

trên bàn có một tờ giấy, trên đề hai chữ "oan uổng". Quan huyện không

biết là của ai viết, tự mình suy nghĩ, chắc là có nguyên nhân gì đây.

Bèn ra lệnh tạm đem Cao Quốc Thái, Lý Tứ Minh giam lại, cả Lãnh Nhị cũng giam lại nốt rồi ra lệnh bãi hầu.

Nguyên lúc Tế Điên vừa đến

công đường, thấy sự việc như vậy, bèn lấy tay chỉ một cái, cuồng phong

ào ạt nổi lên, mọi người mở mắt không được bèn viết hai chữ "oan uổng"

để trên bàn rồi đi ra, dắt Phùng Thuận và Tô Lộc ra hướng cửa Tây. Đi

được hai dặm, bỗng Tế Điên nói:

- Hai người coi kìa, bạc ở đâu ra nhiều thế?

Hai người lập tức lượm lên xem và đồng bỏ vào bọc. Tô Lộc ôm kè kè một gói trước bụng. Hai người đồng nói:

- Không biết bạc ở đâu mà nhiều quá?

Tế Điên nói:

- Đây chắc là có đoàn bảo tiêu hộ tống bạc đi ngang đây bị cướp đành bỏ

chạy làm rớt lại. Gặp dịp bạc rơi này chúng ta tha hồ mà xài.

Ba

người lại đi tới trước, tới một thị trấn tên là Ân Gia Độ. Thị trấn này

nằm trên một tuyến đường Nam Bắc nên xe cộ qua lại tấp nập. Mé bên

đường, đập vào du khách một bức tường màu trắng lộ rõ mấy chữ đen đại tự "Mạnh Gia lão điếm, cơm cỏ sẵn sàng, phòng ngũ tiện nghi".

Tế Điên dừng ở trước cổng điếm gọi cửa. Bên trong có phổ ky dòm ra thấy một Hòa thượng kiếc, liền hỏi:

- Cái gì thế?

- Mướn phòng đây, mở cửa mau!

- Không có phòng đâu, chật hết rồi.

- Cho một cái phòng xép cũng được mà.

- Cũng không có nữa.

- Ái chà chà, ta mang theo bạc nhiều quá, mà ở đây lại không có phòng trọ, biết tính sao đây?

- Thôi, chờ một chút đi.

Nguyên Mạnh Gia lão điếm này là của Mạnh Tứ Hùng và Lý Hổ làm chủ, hai tên phổ ky một đứa họ Lưu, một đứa họ Lý, lâu nay chuyên hại khách ngụ. Nếu

thấy khách lữ hành đem theo nhiều hành lý, rương bị to cộm thì chúng lập tức dùng rượu thuốc mê đánh gục rồi giết người cướp của. Dưới mỗi phòng đều có một địa đạo ăn thông với nhau, vì vậy, bề ngoài điếm này là nơi

buôn bán, kỳ thật bên trong là một hắc điếm chuyên cướp của hại người.

Phô ky nghe bên ngoài nói có nhiều tiền, bèn lật đật đến bên cửa dòm ra, thấy ba người mang bạc nặng trĩu, bèn chạy vào nói:

- Này chưởng quỹ, bên ngoài có hai người đi với một ông Hòa thượng, mang theo một bao bạc lớn, muốn mướn phòng trọ.

Mạnh Tứ Hùng nói: Sao mi không mời họ vào?

- Tôi lỡ nói với họ là hết phòng rồi.

- Mi ra nói với họ như vầy: Chưởng quỹ chúng tôi nghe nói quý vị mang bạc đi đường xa, gặp thời buổi nhiễu nhương này rất nguy hiểm. Rủi ro gặp

giặc cướp thì mất tiền bỏ mạng như không. Chưởng quỹ tôi là người hay

làm phước, thuận cho quý vị thuê một phòng tạm ngụ qua đêm, xin quý vị

an tâm chớ đi nơi khác.

Phổ ky nghe rõ, quay mình ra mở cửa, thấy ba người vẫn còn đứng chờ, bèn nói:

- Thôi, quý vị khỏi đi đâu kiếm nữa!

Tế Điên hỏi:

- Chưởng quỹ của nhà ngươi nghe rồi, thuận cho bọn ta mướn một phòng, sợ bọn ta đem bạc đi mất phải không?

- Phải đó!

- Vậy thì ngươi đi trước dẫn đường đi!

Phổ ky đi trước dẫn đường. Tế Điên ba người bước theo vào cửa điếm, thấy

trước mặt có một bức tường chắn ngang, phía Đông là phòng chưởng quỹ,

phía Tây là nhà bếp, bên trong đó phía Đông là một phòng ngụ, phía Tây

cũng một phòng ngụ, phía chánh Bắc là một phòng hạng nhất. Tế Điên đứng

giữa nhà không chịu đi, hít hít mũi, nói:

- Trong nhà này hình như có mùi lạ.

Phổ ky nói: Có mùi gì đâu?

- Có mà, hình như là mùi ăn cướp.

- Hòa thượng đừng nói giỡn vậy chớ! Các vị Ở phòng thượng hạng nhé!

- Được, phòng thượng hạng mát mẻ, tám mặt đều ăn thông.

- Nhưng mà ở đó không có cửa sổ dán giấy. Xin mời, xin mời quý vị.

Hòa thượng cùng Tô Lộc, Phùng Thuận lên phòng thượng hạng ở phía Bắc. Trong phòng, sát vách có một cái lò sưởi, dựa cửa sổ là một cái bàn bát tiên

với hai chiếc ghế. Phùng Thuận và Tô Lộc mệt quá, gặp ghế liền ngồi

xuống nghỉ ngaỵ Phổ ky trước hết đem nước rửa mặt rồi mới bưng vào một

bình trà, hỏi:

- Ba vị có muốn dùng cơm không?

Tế Điên nói:

- Ngươi dọn cho bốn đĩa, thức ăn đủ loại: chiên xào ram nướng, kèm theo hai hồ rượu.

Tô Lộc, Phùng Thuận nói:

- Bọn tôi không uống rượu đâu, buồn ngủ quá, chỉ muốn ngủ thôi.

Tế Điên nói: Hai người không uống thì ta uống.

Phổ ky trở xuống nhà, kêu: Bốn đĩa chiên xào ram nướng, hai hồ rượu trắng, kha khá mê vào!

Tế Điên kêu: Này phổ ky, lại đây, lại đây!

- Hòa thượng còn cần thứ chi?

- Ngươi kêu cho ta hai hồ rượu trắng, mê vào kha khá nhé!

Phổ ky nghe nói, cả kinh nghĩ thầm: "Bộ Ông Hòa thượng này là người trong

nghề sao mà biết vậy cà? Nếu không phải, làm sao ổng biết được tiếng

lóng giang hồ?". Nghĩ rồi liền hỏi:

- Hòa thượng ơi! Ông nói cái gì mà mê vào kha khá?

- Ngươi không hiểu à? Nếu không hiểu để Hòa thượng cắt nghĩa cho nghe.

- Tôi thiệt không biết.

- Ngươi vừa mới nói mê vào kha khá đó mà, sao lại hỏi tả Ta hỏi ngươi nè, ngươi nói "mê vào kha khá" là nghĩa làm sao?

Phổ ky nghĩ: "Phải rồi, hồi nãy mình mới kêu đây mà, sao lại hỏi Hòa thượng!". Bèn nói:

- Hồi nãy tôi nói "mê vào kha khá" là bảo đem rượu ngon cho Hòa thượng đó!

- Ừ, ta cũng nói rượu ngon đó, ngươi hãy đi lấy đi!

Phổ ky đi ra một lát, đem rượu vào. Tế Điên bèn nhắm một mắt, mở một mắt,

nhìn xiêng nhìn xéo, nhìn tới nhìn lui vào bầu rượu. Phổ ky hỏi:

- Hòa thượng ơi, ông kiếm cái gì vậy?

- Ta nhìn xem "nó" nhiều hay ít. Này Lưu phổ ky ngươi họ gì?

- Hòa thượng đã biết họ tôi họ Lưu rồi mà còn hỏi.

- Ta xem ngươi có vẻ dễ thương, chắc là tụi mình có duyên với nhau từ

kiếp trước. Nè, lại đây, lại đây, uống với ta một ly rượu nhé!

- Không được đâu! Tôi một giọt cũng không dám uống, hễ có rượu vào là lăn quay, nhân sự bất biết.

- Thì uống chút chút thôi, một chén cũng được mà!

- Cũng không được đâu! Nếu chưởng quỹ biết được tôi uống rượu với khách, ngày mai sẽ đuổi cổ tôi ngay.

- Ngươi không uống rượu này, ta càng thêm nghi, hình như trong rượu có

thêm cái chi chi ấy. Ngươi không uống, ta cũng không uống!

- Hòa

thượng ơi, ông uống rượu hay không, đâu có dính dáng gì đến tôi. Nếu tôi uống với ông, chưởng quỹ tôi biết được thì rầy rà lắm.

- Cứ uống một miếng đi, có sao đâu mà! Có chết con ma nào đâu mà sợ!

- Thôi để tôi đem rượu hâm nóng lại cho Hòa thượng uống, nãy giờ rượu đã nguội hết rồi.

Phổ ky cầm hồ rượu đến phòng chưởng quỹ, nói:

- Chưởng quỹ ơi, ông Hòa thượng này thật cổ quái. Đem rượu tới, ông kêu

tôi uống, tôi không uống, ông cũng không chịu uống, để tôi đem đổi trước một hồ rượu không có thuốc mê, nếu ổng kêu tôi uống, tôi mới dám uống.

Chưởng quỹ lấy đưa một bình rượu ngon, phổ ky cầm lên phòng, nói:

- Này Hòa thượng, quán rượu hồi nào tới giờ đâu có lệ phổ ky uống rượu

với khách, ông kêu tôi uống, tôi phải xin phép rồi mới dám uống.

- Ngươi đem rượu nóng lên đó phải không?

- Phải, rượu nóng đây, Hòa thượng.

Tế Điên ngửa cổ uống một hơi cạn ráo, rồi cầm hồ rượu có thuốc mê đưa cho phổ ky, nói:

- Ngươi uống hồ rượu này đi!

Phổ ky tức giận, bỏ ra ngoài. Tế Điên nói:

- Người không uống, ta cũng không uống, uống rượu một mình đâu có ngon.

Bèn ăn hết mấy đĩa thức ăn, bảo phổ ky bưng dọn rồi đóng cửa, lên giường nằm ngủ.

Phổ ky xuống nhà dưới nói với chưởng quỹ:

- Này chưởng quỹ, trong ba người khách này, đáng gờm nhất là ông Hòa

thượng khùng khùng đó. Lát nữa có ra tay phải để ý cẩn thận ông ấy mới

được.

Lý Hổ nói:

- Không hề chi, lát nữa ta kêu Lý phổ ky cầm dao lên đó, còn mi cứ ở dưới này ngơi nghỉ, khỏi phải lo lắng chi hết.

Lưu phổ ky gật đầu ưng thuận.

Chờ đến canh ba, Lý phổ ky cắp dao hăm hở lên phòng Bắc. Lấy dao nạy chốt

cửa phía trên bật ra, lấy tay xô thử, cửa không nhúc nhích. Coi lại chốt cửa trên đã dính lại như cũ.

Phổ ky kêu thầm: Lạ thiệt!

Lại nạy chốt cửa trên bật ra, xô thử, vẫn không nhúc nhích, thì ra chốt

dưới lại liền vọ Phổ ky bèn lại bên cửa sổ, xoi một lỗ nhìn vào, thấy

bên trong ba người ngủ say như chết, tiếng ngáy pho phọ Phổ ky lại nạy

cửa một hồi nữa, cứ nạy trên hít dưới, nạy dưới hít trên, tháo mồ hôi

hột vẫn không mở được. Sốt ruột, hắn chạy qua phòng phía Tây, nơi đó có

một địa đạo ăn thông lên phòng trên. Lý phổ ky cuốn bức tranh lên và xê

dịch chiếc bàn, để lộ một địa đạo vào người đi lọt. Lý phổ ky định khom

mình bước xuống, liền cảm thấy cứng đờ, nhấc chân lên không được.

Chưởng quỹ Lý Hổ ngồi ở phòng chưởng quỹ đợi mãi chẳng thấy Lý phổ ky trở lại, bèn bảo Lưu phổ ky đi dò xét xem sao. Lưu phổ ky cắp một ngọn dao đi

lên phòng trên, thấy cửa vẫn đóng chặt, cũng không biết Lý phổ ky đi

đâu. Lưu phổ ky liền thẳng qua phòng thượng hạng phía Đông, ở đó cũng có một địa đạo thông qua các phòng trên, hắn đến xê dịch cái bàn, cuốn bức tranh lên, định theo đó xuống địa đạo, nào ngờ vừa bước xuống bỗng thấy mình mẩy cứng đờ, không nhúc nhích được.

Lý Hổ và Mạnh Tứ Hùng

ngồi đợi sốt cả ruột mà chẳng thấy hai tên phổ ky trở lại, bèn nóng

lòng, mỗi người cắp một cao dao bén chạy lên phòng thượng hạng. Đến nơi

thấy cửa vẫn đóng im ỉm, cũng không biết hai tên phổ ky đi ngã nào! Lý

Hổ lấy dao nạy cửa, đi vào phòng trong. Định thần nghe ngóng, bên trong

phòng vang ra tiếng ngáy như sấm. Vén rèm cửa sổ ra xem thấy Hòa thượng

nằm ngủ day đầu về hướng Nam, kê gáo dừa sát tấm rèm che cửa hầm, còn

hai người kia ngủ say như chết. Lý Hổ nghĩ thầm: "Ba người này thiệt tới số!". Khoa chân bước tới, giơ dao nhắm đầu Hòa thượng định bổ xuống,

bỗng thấy Hòa thượng nhe răng cười một cái. Lý Hổ giật mình nhảy lui một bước, quay mình định chạy. Nghe Hòa thượng vẫn ngáy pho pho như cũ, Lý

Hổ lại nghĩ: "Chắc là ổng đang chiêm bao! Nhưng tại sao mình bổ xuống,

ổng lại nhăn răng ra cười?". Bán tính bán nghi hồi lâu, rồi lại tiến

gần, đưa dao bổ mạnh xuống. Dao xuống nửa chừng, người cứng ngắc như

trời trồng! Tế Điên đã dùng phép định thân giữ chặt hắn lại. Mạnh Tứ

Hùng đứng ngoài chờ mãi không được, ghé mặt vào nhìn thấy Lý Hổ giơ dao

lên mà không chịu chém xuống, lật đật nhảy vào phòng, thò tay nắm chặt

cán dao định rút…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 30
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...