Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 203

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Núi Lục Dương, Tế Công đấu Pháp Hồng

Thi pháp báu, La Hán giả đò chết

Truy vân yến tử cùng Tế Điên đi đến núi Lục Dương, ngước mắt lên thấy núi

mọc theo hướng Bắc Nam. Tiến vào cửa núi thấy dưới chân sườn núi có một

nhà năm gian dùng làm chỗ làm việc. Huỳnh Vân đến núi Lục Dương theo

đúng lệ chào hỏi, cũng vừa hay Đặng Nguyên Cát và Đặng Vạn Xuyên đang có mặt ở đó. Đặng Nguyên Cát thấy Huỳnh Vân tướng mạo khác phàm, mới hỏi:

- Tôn giá muốn tìm ai?

Huỳnh Vân giữ hòa khí, nói:

- Tại hạ họ Huỳnh tên Vân, là trưởng tiêu đầu Nam lộ. Trước đây phổ ky

tại hạ là Đỗ Bưu áp tải hàng tiêu qua quý địa. Hắn ta là người mới vào

nghề không rành quy củ bảo tiêu. Nghe nói vì nói năng luống cuống đắc

tội với hai vị Đặng gia ở núi này nên xe hàng bị giữ lại. Hôm nay tôi

đến đây thứ nhất là để tạ tội, thứ hai là muốn bái vọng các đương gia ở

núi này.

Huỳnh Vân không định động thủ vì nghĩ rằng núi Lục Dương có mấy người bạn thân, không nên trở mặt. Nào ngờ Đặng Ngyên Cát và

Đặng Vạn Xuyên không thông tình lý, nghe Huỳnh Vân nói mấy câu đó, bèn

nghĩ: "Nếu cho Huỳnh Vân đem về rồi, ta kể như mất không. Còn nếu mình

áp đảo được Huỳnh Vân thì từ nay mình sẽ nổi tiếng chứ chẳng không".

Nghĩ rồi Đặng Nguyên Cát trợn mắt nói:

- Ông là Truy vân yến tử Huỳnh Vân hử? Đến đây thì hay lắm! Phổ ky của

ông không biết tình lý gì hết. Ta chính là Đặng Nguyên Cát đây. Ta giữ

tiêu hàng lại đó. Ông muốn làm gì cũng không được đâu. Ông phải kêu bạn

bè tới đây, còn nếu không, phải quỳ lạy chúng ta ba lạy nhận chịu thua,

ta sẽ trả hàng lại chọ Nếu không thì đừng hòng.

Huỳnh Vân nghe

nói những lời trịch thượng đến nỗi hòn đất cũng nổi giận như thế, bèn

nghĩ rằng: "Nếu không có bạn bè ở núi Lục Dương này, ta đâu có xử nhũn

như thế để ngươi lên mặt!". Càng nghĩ càng tức. Nghĩ rồi bèn trầm giọng

nói:

- Này họ Đặng, đừng có tưởng bở, không phải họ Huỳnh ta sợ

ngươi đâu! Hơn 20 năm ta đi khắp Đông Tây Nam Bắc mà chưa có ai dám giữ

hàng của ta lại. Ta nghĩ rằng ở núi Lục Dương này có các anh em Kim mao

hải mã Tôn Đắc Lượng, Hàn Long, Hàn Khánh, Vạn lý phi lai Lục Thông đều

là bạn bè của ta nên ta không trở mặt đấy. Hai ngươi thật là chẳng biết

thời vụ gì cả, lại nói ta chẳng biết giao tình.

Đặng Nguyên Cát nói:

- Ngươi còn dám nói như thế à?

- Có gì mà không dám, hai ngươi mà kể số gì!

Đặng Nguyên Cát, Đặng Vạn Xuyên là những kẻ như bò nghé mới sanh không sợ

cọp, mới mọc sừng lại sợ sói, tự cho mình là tài nghệ ghê gớm, mới cười

ha hả, nói:

- Họ Huỳnh kia, ngươi dám lớn mật không coi bọn ta ra gì hả? Lại đây, chúng ta cùng sống mái một trận để phân mạnh sống yếu

chết, thiệt còn giả mất.

Nói rồi bước ra bên ngoài, hai người rút đơn đao ra, Huỳnh Vân cũng rút dao ra ứng chiến. Đặng Nguyên Cát nhắm

ngay đầu Huỳnh Vân mà cjém tới. Huỳnh Vân sử dụng thế "Đáy biển mò

trăng", đưa đao lên đón đỡ. Đặng Vân Xuyên từ phía sau nhắm ngay hậu tâm Huỳnh Vân đâm tới. Huỳnh Vân bước lên một bước né khỏi. Dao của Đặng

Vân Xuyên đâm vào quãng không lật đật biến đổi chiêu số. Huỳnh Vân tay

gấp mắt nhanh, quơ ngang một dao tiến lên một bước đá ngã nhào Đặng Vân

Xuyên. Đặng Nguyên Cát thấy vậy giận quá, nắm ngay cổ Huỳnh Vân chém

tới. Huỳnh Vân cử dao đón đỡ. Đặng Nguyên Cát vừa mới thu dao chưa kịp

biến chiêu đã bị Huỳnh Vân tiến lên một bước xả xuống một dao trúng vai

của Đặng Nguyên Cát, máu tuôn xối xả. Hai người lật đật chạy khỏi vòng

chiến, nói:

- Họ Huỳnh kia, mi có gan đừng chạy nhé!

- Hôm nay đại thái gia muốn kết thúc tánh mạng của tụi bay đó. Tụi bay kêu

đồng đảng của chúng bay ra đây cho ông xem nào. Ta đâu có chạy!

- Nếu mi chạy, ta kể mi là chuột nhắt.

Nói rồi hai người chạy lên núi, thẳng vào bên trong. Lúc đó Hoa diện như

lai Pháp Hồng đang nói chuyện với Pháp Duyên, Pháp Không ở đại sảnh.

Đặng Nguyên Cát, Đặng Vạn Xuyên chạy vào nói:

- Đương gia ơi, chúng ta ăn tiêu hàng đó không được rồi! Người đồng hành của chúng ta không cho chúng ta ăn.

Pháp Hồng nghe nói, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Thực ra, bọn Đặng Nguyên Cát bắt giữ tiêu hàng của Huỳnh Vân, Pháp Hồng không biết, nên nghe nói thế mới hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Đặng Nguyên Cát nói:

- Hôm trước có phổ ky của Nam lộ tiêu đầu áp tải hàng đi qua dưới núi,

hắn không chịu xuống ngựa trình danh thiếp. Hai đứa tôi cãi nhau với

hắn, bữa nay Huỳnh Vân đến cửa núi chửi mắng rồi chém tôi một dao và

nói: - Kêu thủ lĩnh mày ra đây! Hắn kêu tên các vị lão nhân gia mắng

chửi những lời tục tĩu khó học lại.

Pháp Hồng nghe nói, ngạc nhiên bảo:

- Ta bảo tiêu đường thủy một dãy Trường Giang, hắc bạch hai đạo ai mà

không biết tạ Ta với Huỳnh Vân nghe tên mà chưa gặp mặt, xưa nay không

oán, gần đây không cừu. Hắn cũng là bảo tiêu, vô cớ làm sao đến mắng tả

Việc này chắc là không được rồi đa!

Đặng Vạn Xuyên nói:

- Hiện giờ hắn đang mắng chửi ở dưới núi, không tin thì cứ ra đó xem.

Pháp Hồng lập tức dẫn ba vị sư đệ: Thần quyền thái tuế Pháp Tịnh, Thiết đầu

thái tuế Pháp Duyên, Trại đại ma Pháp Không, các thủ hạ trên núi, cả đến phổ ky của tiêu cục, tất cả hơn 100 người.

Mọi người kéo xuống núi, quả nhiên thấy Huỳnh Vân đang mắng chửim ở đó. Pháp Hồng nói:

- Hay cho Huỳnh Vân, mi dám đến đây chịu chết hả? Ở núi Lục Dương, từ trước đến nay chưa ai dám mắng ta đấy nhé!

Huỳnh Vân chưa gặp Pháp Hồng, nghe nói, ngước đầu nhìn lên thấy Pháp Hồng

mình cao tám thước, tam đình nở rộng, đầu lớn cổ to, tóc xõa đánh thành

một vòng kim cô, mặt như máu tươi có những nốt trắng, dữ như ôn thần,

mạnh như thái tuế, mày to mắt lớn, mặc tăng y màu lam, lưng giắt giới

dao. Người thứ hai đầu cạo chính là Pháp Duyên, mắt xanh râu đỏ, càng lộ vẻ hung ác. Pháp Tịnh mặt đen giống như giấy ô kim, màt to mắt lớn. Còn Pháp Không mặt như ngọc tía.

Bốn vị hòa thượng này thật là oai phong lẫm lẫm. Huỳnh Vân nói:

- Hay cho lũ ác tăng, bọn bay thật là vô lễ! Phổ ky của các ngươi cướp

lấy tiêu hàng của ta, ngươi lại còn không biết điều. Hôm nay Huỳnh đại

thái gia sống mái với ngươi một trận mới được.

Huỳnh Vân nói rồi rút dao tiến lên. Pháp Hồng nói:

- Hay cho tên tiểu tử, ngươi dám đứng huênh hoang trước mặt ta chớ? Đại

khái ngươi chưa biết tài của sái gia mà. Ta cần gì ra sức bắt mị Coi sái gia dùng pháp bửu bắt mi đây.

Nói rồi thò tay vào bọc rút ra món pháp bửu "Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh" của sư phụ

truyền chọ Sư phụ của Pháp Hồng đang ở Long Vương miếu tại Trấn Ổ phía

sau núi Lục Dương. Sư phụ Ông ta là Kim Phong hòa thượng, tự xưng là Kim Phong La Hán, biết việc 500 năm trước, 500 năm sau, thông cả quá khứ vị lai, ban cho Pháp Hồng món bửu bối đó để phòng thân, thảng như gặp

người cao hơn mình, bằng vào võ nghệ không thắng được thì dùng món bửu

bối này. Chiếc gương bửu bối này bên trong có chân hỏa tam tài thiên địa nhân, chiếu rọi làm tan đi ba hồn bảy vía người đối diện. Hôm nay Pháp

Hồng đem Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh ra, Huỳnh Vân

đâu có biết món pháp bửu đó lợi hại ra sao. Chỉ thấy Pháp Hồng miệng lâm râm niệm chú, móc kiếng chiếu ra. Huỳnh Vân cảm thấy mơ mơ hồ hồ, trong gương ấy ánh sáng lóe ra chói chang như mặt trời, lập tức toàn thân run rẩy, ngã ngang xuống đất, nhân sự bất biết.

Pháp Hồng tự nghĩ:

"Mình với hắn không có cừu hận gì, chỉ cần bắt hắn lên núi làm nhục hắn

một trận cho hắn biết ta lợi hại tới bực nào để hắn khỏi xem thường núi

Lục Dương ta là được rồi". Nghĩ rồi bèn sai thủ hạ vừa khiêng lên núi

thì Tế Điên từ sau gộp đá đứng dậy hét lớn:

- Hay cho đồ nghiệt

súc! Tụi bay thiệt là không biết điều, dám vô cớ hiếp đáp người hử? Đã

giữ hàng tiêu của người ta còn cậy khỏe hiếp yếu nữa. Các ngươi tới đây

thử xem coi ai hơn nào?

Pháp Hồng nghe thế, tức giận tràn hông, nói:

- Mi là ai mà cả gan dám đối địch với ta thay cho Huỳnh vân như thế?

- Mi cũng chưa nhận ra lão nhân gia là ai à? Ta nói cho mi biết, ta là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn đây!

Pháp Hồng nghe nói, "a" lên một tiếng, nói:

- Nghe ra Tế Điên trưởng lão là một vị Phật sống hiện thời, là một vị La

Hán đạo cao đức trọng chớ đâu có lèng xèng như vậy được. Mi giả bộ xưng

Tế Điên, chắc là không phải đâu.

- Mi nếu không tin cứ bước tới thử xem.

Thiết đầu thái tuế Pháp Duyên đứng kế bên, nói:

- Sư huynh đừng thả tên Hòa thượng kiếc này. Hắn là kẻ thù của tôi đó.

Pháp Hồng nói:

- Làm sao chú biết ông ta?

Trước đây ở nhà Ma diện hổ Tôn Thái Lai tại thành Lâm An, có tên Trịnh Hùng

đại náo Vạn Trân lầu. Tôn Thái Lai nhờ tôi giúp sức. Ngay lúc đó một đại hán nhảy tới rượt tôi chạy tuốt. Tối lại tôi tới nhà Trịnh Hùng hành

thích, bị Ông ta bắt được, làm nhục một trận. Hôm nay sư huynh để tôi

báo thù.

- Té ra là vậy!

Hoa diện như lai nói rồi rút

trong bọc ra bửu bối Tý ngọ tam tài thần hỏa khảm ly chiếu đảm cảnh rọi

lên, Tế Điên giả bộ "a ôi" một tiếng rồi ngã ngang xuống đất, Pháp Hồng

cười ha hả, nói:

- Ta nghe Tế Điên Hòa thượng thần thông quảng

đại, nghe tên không bằng thấy mặt, thấy mặt hơn nghe tên nhiều. Theo ta

thấy, ông ta cũng không phải là hạng phàm phu tục tử vô tướng bất tài

đâu. Bay đâu, khiêng hai người này về chùa cho ta!

Lập tức bọn

thủ hạ khiêng Tế Điên cùng Huỳnh Vân về chùa Bửu Quang trên núi. Về đến

bên trong, bốn vị hòa thượng vừa ngồi xong, bọn thủ hạ cũng đặt Tế Điên

và Huỳnh Vân ở trước đại sảnh. Pháp Hồng xem thấy Tế Điên đã hết thở

rồi. Ngay lúc ấy Vạn lý phi lai Lục Thông trở về tới. Vừa bước vào, Lục

Thông nhìn thấy Tế Điên, liền la lên:

- Đây là Tế Điên Hòa thượng sư phó, của ta mà! Ai hại người chết như thế?

Hoa diện như lai Pháp Hồng nói:

- Lục hiền đệ, ông ta là sư phó cùa hiền đệ à?

- Ông ấy là sư phó của tạ Ai làm hại ông ấy hả?

- Cái đó là ông ấy tự tìm đến cái chết mà thôi. Ta dùng bửu bối trị Ông ấy đó.

Lục Thông giận Pháp Hồng lắm, nhưng không dám làm quá, nói:

- Sư phó ta đã hết thở rồi, ta phải đi mua quan tài liệm ông ấy và đưa

ông về chùa Linh Ẩn. Các ngươi ai hại chết ông ấy phải bồi thường cho

ta, nếu không, sẽ không được đâu đấy.

Pháp Hồng nói:

- Hiền đệ đừng nói bậy, ta kêu ông ấy sống dậy là sống ngay thôi.

Đương nói tới đó thì tử bên ngoài có người vào bẩm báo:

- Thưa đương gia, hiện có Xích phát linh quang Thiệu Hoa phong ở Từ Vân

quán cùng với vị Tiền điện chân nhân Trường Lạc Thiên muốn đến ra mắt.

Hoa diện như lai Pháp Hồng nghe nói bèn dặn kẻ tả hữu mời vào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 203
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...