Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tế Điên Hòa Thượng

Chương 176

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lục Hình đình ra lệnh bắt cường tặc

Mỹ nhiệm công nghe tin cản quan binh

Mỹ nhiệm công Trần Hiếu đi ra mua đồ nhắm, thấy đường phố loạn cả lên,

nghe nói quan Kinh doanh điện soái hạ lệnh cho mười ba cửa thủy bộ đều

đóng chặt, xét từng hộ để bắt kẻ gian dương đại đạo trốn trại vượt ngục

là Hắc diện báo Đậu Vĩnh Hàng. Tại sao có chuyện lạ như thế?

Sau

khi quan Hình đình Lục Bính Văn thả Đậu Vĩnh Hàng đi ra, Tần tướng phủ

sai quản gia mời Tế Công về rồi, Lục Bính Văn bỗng nhiên sáng suốt trở

lại, nhìn lại ở đại đường, Vương Long, Vương Hổ còn quỳ ở dưới, bèn hỏi

thủ hạ:

- Vương Long, Vương Hổ quỳ ở đó làm chỉ Ai kêu chúng ra như thế?

- Đại nhân không phải cách chức thư lại Mã Hùng và thả Đậu Vĩnh Hàng rồi sao?

- Ai thả Đậu Vĩnh Hàng ra vậy?

- Đại nhân kêu thả! Chớ chẳng phải việc mới vừa rồi mà đại nhân lại quên rồi à?

Lục Bính Văn nghĩ lại, phưởng phất trong lòng mơ hồ ù ù cạc cạc như trong

mộng. Hơi nhớ lại việc, sợ hết cả hồn: Đậu Vĩnh Hàng đã thành án, tâu

lên hoàng thượng, làm sao có thể thả được? Tức thời căn dặn bọn thuộc

hạ:

- Mau truyền lệnh ta: Đóng chặt mười ba cửa thủy bộ, quan

sảnh phải giữ gìn các địa phương của mình, hai nhà hai bên phải coi ngó

một nhà ở giữa, quan từ tam phẩm trở xuống, bất luận là nhà nào, đều

phải tra xét từng hộ một. Bảo họ đừng nói là Đậu Vĩnh Hàng được thả ra

mà phải nói đại đạo Đậu Vĩnh Hàng vượt ngục trốn trại, như có ai che

giấu thì mắc tội đồng lõa, người nào giao nộp Đậu Vĩnh Hàng sẽ được

thưởng một ngàn lượng bạc.

Dụ lệnh truyền ra, mười ba cửa thủy bộ đều đóng chặt, các quan cai quản địa phương mình mang quan binh đi tra

xét các nơi. Trần Hiếu nghe tin này, thức ăn cũng không kịp mua, lật đật về nhà nói cho Dương Mãnh, Châu Khôn và Đậu Vĩnh Hàng nghe.

Đậu Vĩnh Hàng nghe xong, đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Hai vị huynh trưởng không nên kinh hãi như vậy. Đậu Vĩnh Hàng tôi, tình khuất mà mạng không khuất, thì không thể để liên lụy đến hai anh. Tôi

sẽ nhảy tường phía sau đi đến nha môn Hình đình một mình đầu án, hai vị

huynh trưởng tìm cách đưa vợ và em tôi đi trốn là được rồi. Hai vị huynh trưởng khỏi lo cho tôi.

Trần Hiếu nói:

- Làm như vậy đâu có được!

- Tôi lại có chủ ý, Dương Mãnh nói:

- Chú có chủ ý gì? Trần Hiếu hỏi:

- Tôi với Châu Khôn mỗi người cầm một ngọn dao thẳng đến nhà Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gặp ai chém nấy; còn anh với Đậu Vĩnh Hàng hai

người thẳng đến nha môn Hình đình, phụp cho mỗi người một dao cho rồi

đời tên cẩu quan ấy đi, giết cho đến gà chó không còn một mống. Chúng ta đại phản ở thành Lâm An, giết xong cùng vượt thành tìm một ngọn núi nào đó ở xa xa chiếm lĩnh làm đại vương, dựng lên cờ hiệu, chiêu quân mãi

mã, tích thảo tồn lương. Nếu quan binh có đến, chúng ta cũng không sợ,

bớt được tức giận vì bọn cẩu quan này.

- Chú cứ nói bậy nói bạ

không thôi! Trần Hiếu nạt, căn cứ vào sức của bốn anh em ta tạo phản thì làm được những gì? Chủ ý gì khác đi để chúng ta xem có được thì làm.

Đương nói đến đó thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, tiếp theo có tiếng gõ cửa. Dương Mãnh nói:

- Anh bị xét rồi đó! Để cho tôi khai đao trước cho.

- Đừng có lỗ mãng nghen! Để tôi đi ra nói chuyện với họ xem. Nếu có thể

nói cho họ đi được thì càng tốt, thật thế là không được, nhưng đâu có

thể nói là không được.

Nói rồi Trần Hiếu lật đật đi ra ngoài. Vừa mở cửa thấy đứng sẵn lố nhố các quan binh, có hai vị quan địa phương,

một vị họ Hoàng, một vị họ Trần, đều mũ áo gọn ghẽ, dây loan đái thắt

lưng, tiễn tụ bào, giày đế mỏng, dao đeo bên sườn. Trần Hiếu nhìn thấy

hai vị quan đều là người quen, nhưng cố làm như không biết, hỏi:

- Hai vị đại lão gia đến đây có việc chi?

Hoàng lão gia nói:

- Trần Hiếu, chúng mình đều là hàng xóm với nhau, thật ra chúng tôi cũng

biết ông là người an phận qua ngày, hôm nay chúng tôi vâng lệnh quan

Kinh doanh điện soái tra xét từng hộ tìm đại đạo trốn trại vượt ngục Đậu Vĩnh Hàng. Đây là việc công, không thiên không vị, ai cũng thế cả. Ông

hãy tránh ra để chúng tôi vào xem thử!

Đây là vì quen biết với

Trần Hiếu nên còn nể tình, nếu là người không cần phải nói như vậy, chỉ

đem người ập tới, cho xét cũng xét, không cho xét cũng xét.

Trần Hiếu nghe như vậy, bèn nói:

- Hai vị lão gia khoan hãy vào, tôi có mấy lời này, thực ra tôi ở đây

không phải ở một ngày một bữa. Bình thường tôi cũng không biết kết giao

với bọn thổ phỉ, cũng không có những bạn bè vô lại đến nhà. Đại khái hai vị lão gia cũng thấy biết rồi. Hôm nay không phải là tôi không cho quý

vị vào xét, vì trong nhà tôi còn có bà con thân thích ở, có hai đứa cháu gái bên nội, một đứa cháu gái bên ngoại đang ở, chúng đều là những cô

nương 18,19 tuổi, chưa ra khỏi khuê môn. Hai vị lão gia đưa quan binh

tiến vào làm cho mấy cô nương thân thích của tôi xuất đầu lộ diện e có

nhiều điều bất tiện!

- Xin hai vị lão gia nể mặt Trần Hiếu tôi,

hai vị đưa người đến xét nhà khác; giây lát tôi đưa mấy vị cô nương đi

rồi, quý vị sẽ trở lại xét sau.

Hai vị lão gia nghe nói, đáp:

- Cái đó không được! Đây là việc quan, phải chăng là ông dám chống lại không tuân lệnh trên?

- Tôi cũng không dám chống lại không tuân lệnh, xin hai vị lão gia thông

cảm cho; ai bảo trong nhà tôi ngăn cản không tiện cho xét.

- Trần Hiếu, trong nhà ông có giấu Đậu Vĩnh Hàng không?

- Không có đâu!

- Trong nhà ông không có Đậu Vĩnh Hàng, chỉ có mấy cô nương cũng không hề gì, chúng tôi vào đó xem thử có ngại gì đâu!

Nói rồi muốn xô Trần Hiếu vẹt qua để tiến lên. Lúc đó Dương Mãnh cầm dao

sẵn đứng chờ ở cửa thứ hai, nghĩ thầm: "Mấy tên bị thịt này bước vào,

mình lấy nó làm vật khai đao mới được". Trong lúc Trần Hiếu đang nói

chuyện giằng co với hai vị lão gia thì đằng kia ba cổ kiệu nhỏ đi lại.

Có một người cỡi ngựa đi kèm, tới cửa nhà Trần Hiếu nhảy xuống ngựa nói:

- Thưa Trần gia, chúng tôi đến rước cháu gái nội và cháu gái ngoại của ngài.

Trần Hiếu nghe nói, ngạc nhiên nghĩ thầm: "Ta nói nhà ta có cháu gái nội và

cháu gái ngoại là buột miệng nói càng, làm sao thiệt có người đến rước

kìa?".

Thấy lối phục sức của người trưởng tùy này lạ hoắc, nhưng cũng tùy cơ ứng biến, Trần Hiếu nói:

- Hai vị lão gia, các vị thấy tôi nói có đúng không? Trong nhà tôi thiệt

có bà con ở, người ta đến rước đây. Xin hai vị chờ một lát, đợi khi

chúng lên kiệu rồi, các ngài vào khám xét là xong.

- Thế thì được. Hai vị lão gia đáp.

Trần Hiếu cùng người trưởng tùy đưa ba cái kiệu vào trong nhà, Trần Hiếu hỏi:

- Tôn giá ở đâu đến đây?

- Tôi là người của Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng ở đường Phụng Sơn.

Trịnh gia sai tôi đến rước Đậu Vĩnh Hàng. Có phong thơ gởi cho ngài đây.

Nói rồi móc thơ đưa ra, đó là thơ của Tế Công. Trần Hiếu mới vỡ lẽ, lật đật kêu Đậu Vĩnh Hàng, Châu Khôn cùng Châu thị ba người lên kiệu, phủ màn

xuống để người đó đưa đi. Sau khi kiệu đi rồi, Trần Hiếu nói:

- Hoàng lão gia, Trần lão gia, hai vị hãy đưa người vào xét đi.

Hai vị lão gia mới đưa người vào xét. Mà xét ai? Dĩ nhiên là không gặp rồi. Hoàng lão gia nhớ lại sự việc, suy nghĩ một hồi lâu. Hai vị này đều là

người tinh minh lão luyện, ở bên ngoại lão thông việc biện án, một khi

thấy ba cỗ kiệu đến có vẽ khác thường, ban đầu Trần Hiếu không cho xét,

nói lời quanh co, sắc mặt biến đổi. Sau khi ba cổ kiệu đi rồi, sắc mặt

Trần Hiếu dần dần trởi lại bình thường, lời nói cũng mạnh mẽ thấu lý.

Hai vị lão gia nghĩ rằng trong ba cỗ kiệu này chắc có duyên cớ chi đây.

Họ liền phái một quan nhân đi theo dõi xem ba cỗ kiệu này khiêng về nhà

nào rồi báo cáo cho quan địa phương chỗ ấy biết, bất luận là chỗ ấy đã

khám xét hay chưa cũng cho người đến xét. Quan nhân vâng lệnh ngầm theo

dõi phía sau, thấy ba cỗ kiệu khiêng đến đường Phụng Sơn, tiến vào một

tòa cổng lớn ở phía Bắc đường. Quan nhân ngước nhìn chính là nhà của

Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng đại quan nhân, lập tức đến quan địa

phương ở đường Phụng Sơn báo cáo. Hai vị lão gia ở địa phương, một vị họ Bạch, một vị họ Dương. Quan nhân đến báo:

Hoàng lão gia và Trần

lão gia của chúng tôi sai tôi đi theo ba cỗ kiệu từ nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu ở đường Đông khiêng ra, khiêng đến nhà Trịnh đại quan nhân ở đường Phụng Sơn. Lão gia chúng tôi nói trong kiệu có điều khả nghi, bảo tôi

đến cho lão gia hay để nhanh chóng đến tra xét.

- Bạch lão gia, Dương lão gia nghe nói, lập tức dẫn bản bộ quan binh đến trước cửa nhà Trịnh Hùng, nói lời phân trần:

- Chúng tôi vâng lệnh quan Kinh doanh điện soái, tra xét từng hộ để tìm

bắt tên đại đạo trốn trại vượt ngục là Đậu Vĩnh Hàng, cảm phiền các vị

quản gia vào thông báo lại là có chúng tôi đến tra xét.

Gia nhân

và Trịnh Phúc vào bẩm báo. Nguyên trước đây, Trịnh Hùng được thơ của Tế

Điên bảo hôm nay đem ba cỗ kiệu đến nhà Dương Mãnh, Trần Hiếu rước vợ

chồng Đậu Vĩnh Hàng và Châu Khôn. Kiệu và người vừa vào tới thì gia nhân vào bẩm báo là có quan địa phương đưa binh đến tra xét. Trịnh Hùng nghe báo, ngạc nhiên nói:

- Làm sao bây giờ?

Lại nghĩ: "Tế

Công kêu mình đi rước Đậu Vĩnh Hàng. Nếu bị xét gặp trong nhà mình đố

tránh khỏi bị kết tội cố giấu giếm đây!". Sợ đến phát ngây nói không ra

lời. Đậu Vĩnh Hàng nói:

- Trịnh đại quan nhân không cần phải lo

thế! Tại mạng của tôi nó đen như vậy rồi thì đừng để liên lụy đến lão

gia làm chi! Tôi sẽ nhảy tường ra ngoài đi trình diện là xong.

Trịnh Hùng nói:

- Làm như vậy đâu có được! Tế Công bảo tôi đi rước mấy vị về đây, tôi làm sao có thể để các vị vào tù cho được?

Gia nhân là Trịnh Phúc nói:

- Nô tài lên kiệu trở lại, rồi quan nhân cỡi ngựa đưa đi, bảo là đưa gia quyến ra ngoài thành, thế là xong!

Trịnh Hùng nghĩ: "Lời nói này có lý đa!". Lập tức một mặt kiên gia nhân chuẩn bị ngựa, một mặt bảo đem kiệu đến, kêu Châu Khôn, Châu thị và Đậu Vĩnh

Hàng lên kiệu lại. Trịnh Hùng đưa kiệu ra khỏi nhà mới lên ngựa. Bạch

lão gia và Dương lão gia hỏi:

- Trịnh lão quan nhân đi đâu đó?

- Tôi đưa gia quyến đi viếng mộ.

Nói rồi, Trịnh Hùng giục ngựa cùng ba chiếc kiệu ra đi. Gia nhân mời Bạch

lão gia vào trong tra xét. Tra xét nào gặp ai! Bạch, Dương hai vị lão

gia bèn nảy chủ ý: "Ba cỗ kiệu này vừa mới đến nhà Trịnh Hùng nghe nói

có tra xét lại khiêng đi ra nói là đi viếng mộ, chắc là có gian trá chi

đó". Lập tức sai một quan nhân đi theo, xem họ ra cửa nào rồi đưa tin

cho quan giữ cửa, bảo phải xét kiệu, đừng để cho ra thành. Trịnh Hùng

đưa ba chiếc kiệu sắp ra cửa Cấn Sơn. Nào ngờ ki đến cửa Cấn Sơn, bốn vị lão gia giữ cửa đưa quân giữ lại dò xét. Lúc này mấy chiếc kiệu muốn ra khỏi thành thiệt là khó hơn lên trời.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 176
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...