Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đôi lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi run rẩy, của

bổn quân? Nữ nhân? Duyệt Nhi tìm tòi trong trí nhớ một lượt những vị

tiên mà nàng đã từng gặp, không có nam tiên nào mặt quần áo màu đỏ.

Trong lòng Duyệt âm thầm đưa ra kết luận.

Nam tử này tự xưng là bổn quân, quả nhiên là nhận nhầm người rồi.

Nhu Nhu công chúa lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng rất căm hận,

rõ ràng sắp thành công, sao lại đột nhiên xuất hiện một nam tử không rõ

lai lịch, còn dám can đảm đả thương nàng! Mắt lạnh liếc nhìn: “Ngươi là

ai? Dám đả thương bản công chúa?”

Nói vừa xong, nàng lập tức mở to hai mắt. Nam tử trước mặt, thật đẹp......

Mái tóc màu đỏ tung bay chỉ đơn giản dùng một mảnh khăn lụa màu đỏ buộc

lại, làm nên cho gương mặt trắng nõn càng tỏa sáng, ngũ quan tinh xảo

mềm mại xinh đẹp, cũng không cũng không làm mất đi khí khái hào sảng của nam tử. Sau khi Nhu Nhu công chúa kinh hãi ái mộ thì cảm thấy ganh tỵ,

nàng chưa bao giờ thấy một nam tử mặt xiêm y màu đỏ mà có phong thái

tiêu nhiên đến thế.

Hồ tộc khi biến thành hình người vốn có diện mạo rất yêu mị, vẻ ngoài

được trời ưu ái, yêu mị sẵn có, đặc biệt dung mạo của Cửu Vĩ hồ càng đẹp nhất trong Hồ tộc.

Hiện giờ nhìn thấy nam tử này, Nhu Nhu công chúa cảm thấy cái mà Cửu Vĩ

hồ tộc các nàng tự xưng là mĩ mạo tự nhiên phong thái trêu người kia quả thật ảm đạm tối tăm khi đứng trước mặt hắn. Nếu bàn về mỹ mạo, vị nam

tử này đã đẹp đến mức tận cùng, nếu bàn về phong tư, cử chỉ của vị nam

tử này vô dùng dư dã, mị hoặc vô cùng, giống như dùng lông chim phất nhẹ qua đáy mắt.

Nam tử áo đỏ mỉm cười phong tình vô hạn: “Hồ ly xấu xí, nhìn bổn quân

nhìn đến ngây người rồi à, không phải là đang ghen tỵ bản quân đẹp hơn

ngươi chứ?”

Nhu Nhu công chúa phục hồi lại tinh thần, bị hắn nói trúng tâm sự, lạnh

lùng châm chọc nói: “Ngươi là một nam tử mà có dáng vẻ đẹp như vậy, nam

lại có tướng mạo nữ, bất nam bất nữ, ngươi tự đắc cái gì chứ?”

Nam tử áo đỏ lại mỉm cười: “Ngươi làm cho nữ nhân của bổn quân bị

thương, bổn quân sẽ lấy đi thứ mà ngươi quý trọng nhất, xem ra rất công

bằng rồi chứ?” Hắn chẳng hề để ý chuyện Nhu Nhu công chúa nói hắn bất

nam bất nữ, ngược lại còn tính nợ cũ của Duyệt Nhi với Nhu Nhu công

chúa.

Nhu Nhu công chúa cuống quít lui về phía sau, tay nhanh chóng tạo một

cái quyết, chuẩn bị hoàn toàn lựcchống lại. Chợt thấy một luồng ánh sáng đó ‘bùm’ một tiếng đánh tan tất cả phòng ngự của nàng, chỉ cảm thấy má

trái đau rát, giây lát sau, má phải lại là đau rát. Nàng điên cuồng che

mặt, lại trì trệ đôi chút, cũng biết vị nam tử áo đỏ kia đã làm gì.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám! Các ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ bắt các

ngươi phải trả một cái giá đắc!” Nhu Nhu công chúa là một người thông

minh, biết nhìn tình huống hiện tại. Trong lòng cũng rõ mình không phải

là đối thủ của nam tử áo đỏ, hiện tại lại ở trong lãnh địa của nhà mình, nhớ tới vết thương trên mặt, liền không chút do dự dựa vào địa hình

quen thuộc mà chạy trốn, nhưng hạt giống tên là thù hận nảy mầm trong

lòng đã vươn lớn nhiều hơn, chỉ chờ một ngày, hoàn toàn bùng nổ.

Nam tử áo đó ‘hừ’ một tiếng, cũng không đuổi theo, rõ ràng hoàn toàn

không để Nhu Nhu công chúa vào mắt. Chỉ cúi đầu nhìn cô bé nằm trong

lòng mình, nhìn thấy hai lỗ tai kia cũng dựng thẳng lên, vừa nhìn liền

nghĩ đến một việc– đưa tay ra vuốt ve đôi tai ấy.

Duyệt Nhi lắc đầu giãy dụa, nói: “Ân nhân cứu mạng, ngươi buông ta ra trước đi.”

Nam tử áo đó ‘ừ’ một tiếng, buông Duyệt Nhi đang ôm trong lòng ra.

Duyệt Nhi ngẩng đầu nói: “Ta muốn......” Lời nói còn chưa dứt đã bị sắc đẹp trước mắt đoạt đi suy nghĩ, đẹp quá......

Không giống với vẻ đẹp phong nhã tuyệt thế của Tức Mặc Ly và Đạp Vũ

thượng thần, nam tử áo đó này thật là đẹp, đẹp đến mức một ánh mắt xoay

chuyển cũng khiến cho lòng người không thể tĩnh lặng......

Nam tử áo đỏ cười khẽ, trong nháy mắt vô số hoa nở: “Nhìn đủ chưa?”

Duyệt Nhi ngơ ngác trả lời: “Chưa......”

“Ha hả, chưa đủ thì tiếp tục nhìn, cho nàng nhìn đủ......”

“Từ từ đã, ta vừa mới nói cái gì?” Duyệt Nhi đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nam tử áo đỏ lại cười ha hả, không trả lời.

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Xem ra ngươi rất vui vẻ?”

Bàn tay xinh đẹp của nam tử áo đỏ vuốt tóc của nàng: “Ừ, rất vui vẻ.” Lại cười to: “Nhìn thấy nàng, ta rất vui vẻ.”

Duyệt Nhi buồn bực nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, biết rõ mình đẹp, còn

cười cười. Thật muốn nhổ sạch hàm răng trắng bóng trong miệng hắn, được rồi, hàm răng cũng đẹp như vậy, ông trời thật không công bằng. Duyệt

Nhi trợn to hai mắt, hỏi: “Vì sao nhìn thấy ta thì ngươi rất vui vẻ?”

Duyệt Nhi cảm thấy khó hiểu nhìn hắn, rốt cục quyết định nói cho hắn

biết sự thật mà nàng đã sớm phát hiện ra: “Mỹ nhân, ta nghĩ, ngươi nhận

nhầm người rồi.”

Nam tử áo đỏ cười một tiếng: “Nàng không phải Duyệt Nhi sao?”

Duyệt Nhi càng thêm khó hiểu, hắn làm sao biết tên của mình.

Nam tử áo đỏ cắn chặt hàm răng lại: “Quả nhiên nàng không nhận ra ta.”

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Nam tử áo đỏ thở một hơi: “Sở Từ.”

Duyệt Nhi chậm chạp điều phối trí nhớ không quá mạnh mẽ của nàng, rốt

cục cũng tìm ra manh mối: “A, ngươi là con chim nhỏ màu đỏ kia?”

Sở Từ vỗ vỗ đầu Duyệt Nhi: “Cái gì mà con chim nhỏ màu đỏ! Bổn đại gia

là hỏa phượng! Hỏa phượng!” Thở dài nói: “Ài, cũng khó trách nàng không

nhận ra, chưa từng thấy hỏa phượng chứ gì? Huống chi lúc ấy bổn đại gia

bị ám toán trọng thương, thu nhỏ nguyên hình......”

Mặt Duyệt Nhi đầy hắc tuyến khi nhìn thấy con hỏa phượng đẹp đến kinh

người này lại nói ra những lời lỗ mãng, ài, quả nhiên là không người nào toàn vẹn, mà kỳ quái chính là nàng lại không cảm thấy hai phương diện

này đối lập nhau, giống như theo nàng cảm nhận thì bộ dạng xinh đẹp như

vậy, nói chuyện như vậy cũng bình thường. Nàng chợt tỉnh ngộ: “Ờ ờ, Sở

Từ là hỏa phượng......”

Lời nói còn chưa dứt, thân người đã đau nhứt, cả người yếu đuối lung lay sắp ngã, Sở Từ cuống quít đỡ lấy, linh thức đảo qua, giận dữ: “Nữ nhân

xấu xa kia lại dám đả thương nàng thành thế này, ta phải đi lấy mạng của ả ta!”

Mấy vị trưởng lão Hồ tộc há lại dễ đối phó? Ngay từ đầu chiêu thức đánh

Duyệt Nhi từ trên cây rơi xuống cũng là chính là chiêu số cực kỳ ngoan

độc, chiêu thu người mất, đoạn tuyệt kinh mạch. Mà Nhu Nhu công chúa mở

miệng muốn người, bọn họ nể mặt nên để mọi chuyện cho Nhu Nhu công chúa

xử lý, nhưng lúc đi đã hạ một tiên pháp âm độc, phải qua một thời gian

ngắn mới phát tác, làm cho huyết mạch của người ta bị bành trướng đến độ vỡ nát mà chết.

Có biện pháp âm độc như vậy, ngay cả khi Nhu Nhu công chúa không giết

nàng, nàng cũng sẽ đến đúng thời gian mà chết. Nếu không có Sở Từ, chờ

sau khi Nhu Nhu công chúa đổi thể thành công thì thân thể của Duyệt Nhi

lập tức chết, mấy vị trưởng lão này nếu biết bọn họ mưu sát công chúa

của mình, không biết có giận đến độ hộc máu không?

Sở Từ ôm Duyệt Nhi, nhanh chóng phong bế huyết mạch kinh lạc của Duyệt

Nhi, giọng nói mị hoặc mang theo lo lắng, đẹp hàng lông mày đẹp cũng

nhíu lại: “Ta lập tức mang nàng quay về Ma Vực, thật xin lỗi, ta không

biết thuật trị liệu......”

Duyệt Nhi chịu không được phun ra máu: “Mang ta quay về Cửu Trùng Thiên, Hàn Lâm Thư Viện, túi Càn Khôn của ta để ở nơi đó......”

Hồ khâu là một lãnh thổ của Tiên giới, hiện tại nàng tuyệt đối không

chống đỡ nổi, chỉ sợ đến lúc tới được Ma Vực thì đã chết bất đắc kỳ tử,

Cửu Trùng Thiên cách Hồ Khâu gần hơn một chút, dù sao đều là ở Tiên

giới.

Sở Từ nghe nàng nói đến túi Càn Khôn, cũng nhớ đến tiên dược thần kỳ

trong túi nàng, trước hết dùng thuốc cầm giữ vết thương của nàng trước

sao đó lại mang nàng quay về Ma Vực, cũng không phải không thể, lúc này

không nói hai lời, ôm lấy Duyệt Nhi liền bay về phía Cửu Trùng Thiên.

Bay đến không trung cơn tức trong lòng càng thêm sâu đậm, quay đầu lại

tay hung hăng vung lên, biển lửa liền lan tràn khắp cả Hồ Khâu. Lòng Sở

Từ vừa giận vừa vội, lần đầu tiên trong đời hận tốc độ của mình không đủ nhanh. Lập tức lại hóa thành nguyên hình, cõng Duyệt Nhi ở trên lưng

cấp tốc bay đi.

Kinh mạch trong người Duyệt Nhi đang gào thét, giống như sắp bóc tách

ra, từng sợi từng sợi như bị rút ra, cả người đau đến run rẩy, một số

nơi trên da thịt bắt đầu rớm máu. Nàng chỉ có thể ôm thật chặc cổ hỏa

phượng, cả người đau đớn run rẩy, vẫn không thể nào nhịn được mà chảy

xuống giọt lệ to bằng hạt đậu, cảm giác mình thật sự đau đến sắp chết.

Hỏa phượng là thần thú hiếm thấy, một đôi cánh đẹp mà tráng kiện, vài

cái vỗ cánh đã đi mấy ngàn dặm, phía sau là ba cái đuôi màu vàng rất

dài, mềm mại tung bay trên không trung, toàn thân đều là lửa đỏ, chỉ có

ba chiếc đuôi kia màu vàng tựa như gấm mây, phóng khoáng lại đường

hoàng.

Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ của Sở Từ, thiêu đốt lòng hắn, cháy sạch đốt sạch cả tâm thần đang rối bời của hắn.

Lần đầu tiên lúc thấy nàng hóa thành hình người, hắn di chuyển cánh

không cẩn thận đã nhìn thấy thân hình trắng nõn tinh tế của nàng dưới

ánh ánh sáng mờ tối, đối mặt với đôi mắt to trong trẻo màu hổ phách của

nàng, hắn cũng cảm thấy toàn thân giống bị lửa thiêu, đây là lần đầu

tiên hắn cảm nhận được cái cảm giác vừa nóng vừa thẹn thùng. Mà hiện tại những giọt nước mắt của nàng rơi xuống cổ hắn, hắn cảm thấy như sắp bị

nước mắt của nàng làm cho bỏng rát, hận không thể chịu đau đớn thay

nàng, cả trái tim đều bị nước mắt làm nóng vỡ.

Cảm giác này là sao thế?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...