Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 161

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng sớm hôm sau, Duyệt Nhi rời giường, Tức Mặc Ly rửa mặt, thay y

phục cho nàng xong mới ôm nàng đi đến nội điện đã chuẩn bị

xong xuôi cơm nước trước đó.

Duyệt Nhi ôm cổ y, không hiểu nói: “Vì sao trên bàn, trên đất đều trải thảm gấm mềm vậy?”

“Sợ nàng ngã ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo.”

“À, đúng ha, thiếp suýt nữa thì quên…Nhưng vì sao bụng thiếp vẫn không to lên?”

“Ừm, còn chưa tới lúc.”

“Vậy vì sao thân cây kia cũng trùm lớp lớp thảm dày? Nó cũng sợ lạnh ư?”

“….Sợ nàng bất cẩn đụng trúng.”

Duyệt Nhi có chút sầu não, vừa tỉnh dậy, toàn bộ thế giới dường

như đã thay đổi trở nên mềm mại, tốc độ nhanh quá đi.

Đến đại điện dùng bữa, hàng mày thanh tú của nàng gần như chau

lại, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chỉ chất lỏng đen sì sì nồng mùi

thuốc đang đưa đến bên môi, nói với Tức Mặc Ly: “Chàng xác định đây thật sự là canh?” Sao trông giống thuốc vậy?

“Ừ, mặc dù ngửi không hấp dẫn, nhưng uống khẳng định rất thơm.” Người nào đó bất đắc dĩ lừa nàng.

Đầu cô hổ nhỏ quay phắt đi: “Thiếp không muốn!”

“Hửm? Uống hay không uống?”

“Không! Uống!” Mùi thuốc nồng nặc như vậy, gạt người à!

Trong ánh mắt kinh hoảng của cô hổ nhỏ, Tức Mặc Ly đem bát thuốc

đen sì đưa lên miệng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi hồng

của nàng, một hớp chuyển hết sang cho nàng.

Đến khi hai người tách ra, trên mặt đều hơi hồng hồng. Tức Mặc Ly

cực kỳ quyến luyến liếc nàng một cái, nói: “Ta không ngại đút nàng như vậy.”

Cô hổ nhỏ quả nhiên khuất phục dưới dâm uy của người nào đó,

nước mắt lưng tròng ủy khuất đáng thương uống hết chén thuốc,

lại ăn một đống thứ tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, bất mãn nói:

“Thịt thì sao?”

Tức Mặc Ly xoa xoa tai nàng: “Tiểu bảo bảo không thích nàng ăn thịt.”

Duyệt Nhi cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng lại không chỉ ra

được nguyên do là gì,đành phải ngậm ngùi làm theo.

Trải qua vài ngày, Duyệt Nhi đã chẳng thể nào nhịn được nữa liền

phát hỏa, ngồi trên giường không chịu dậy, cũng không chịu để

Tức Mặc Ly ôm mình.

“Thiếp không muốn ăn mấy thứ khó nuốt đó! Thiếp muốn đi chơi!”

“Ngoan, tiểu bảo bảo không thích……”

“Chàng chuyên dùng lời này lừa thiếp!”

Nói rồi bắt đầu kéo chăn lên trùm kín đầu, bộ dạng nhắm mắt làm ngơ, chính là…dỗi rồi.

Trông thấy Tức Mặc Ly bước ra từ sau bức bình phong, Phất Dung lập

tức bước lên nói: “Chủ thượng, thần nghiên cứu rất nhiều sách

của phàm gian, giai đoạn này tính tình Duyệt Nhi cô nương có

khả năng sẽ kỳ lạ một chút, vui giận thất thường là tình

trạng bình thường.”

Ninh Tê hiện thời bước lên trước, nhẹ nhàng hành lễ rồi cười nói:

“Chủ thượng, tộc Bạch hổ gửi đến rất nhiều vải tốt, mềm mại thoải mái, thần mấy ngày nay đã may vài bộ y phục bạch hổ

cho Duyệt Nhi, có cần cho Duyệt Nhi xem thử thích hay không?” Ninh Tê cũng giống như đám Cửu Kiếm gọi Tức Mặc Ly là chủ thượng.

Nói đến y phục bạch hổ, Tức Mặc Ly lập tức nhớ đến bộ phục

trang đáng yêu kiều diễm lộ ra dáng vóc và làn da trắng nõn

mà Duyệt Nhi mặc ban đầu, trên mặt không chút biểu cảm. Ninh Tê

thấy y như vậy, vội nói: “Trước để chủ thượng xem qua, không có vấn đề gì đã.”

Tức Mặc Ly đưa tay nhận bộ phục trang bạch hổ mà Ninh Tê đưa tới,

linh lực quét qua, không phát hiện có gì bất thường,xoay người

liền hướng nội điện mà đi.

“Duyệt Nhi…..”

Cô nàng đang vùi trong chăn nhúc nhích, không đếm xỉa đến y.

“Ninh Tê may vài bộ y phục bạch hổ cho nàng, không cần ta sẽ vứt đi.”

Cô nàng trong chăn động đậy, thanh âm ngọt ngào mềm mại truyền ra: “Chàng vừa rồi phớt lờ thiếp.”

Tức Mặc Ly:………..

“Vậy ra đây, mặc thử xem.”

Cô hổ nhỏ ló đầu ra, cầm lấy bộ y phục trên cùng trên tay y, vội vàng mặc lên người, mặc không được chỉn chu, lại ủ rũ kéo

xuống: “Không được rồi, rất khó mặc.”

Tức Mặc Ly cầm lấy bộ y phục, cẩn thận mặc đàng hoàng lên cho

nàng. Nhìn bộ y phục bạch hổ khắp toàn thân chỉ lộ ra gương

mặt của Duyệt Nhi, đáng yêu quá mức, ôm nàng vào trong lòng

nói: “Rất đẹp.”

“Thật sao?” Bộ trang phục bạch hổ bọc kín mít từ trên xuống dưới này thật sự đẹp ư? Duyệt Nhi tỏ ra hoài nghi.

“Ừm.”

“Thiếp muốn ăn mơ ướp lạnh của phàm gian.”

Nửa canh giờ sau…………..

“Thiếp muốn ăn loại không chín.”

Nửa canh giờ sau…………

“Khó ăn quá! Thiếp cái gì cũng không muốn ăn! Thiếp giận rồi!” Cô hổ nhỏ phiền não mà không sao nói rõ được.

Tức Mặc Ly ôm nàng, thấy dáng vẻ trà không muốn cơm không ham của nàng, trong lòng thở dài một tiếng.

Hôm sau, trước dãy núi Lạc Thủy tụ tập một đám đông đến từ khắp tứ hải bát hoang, Phất Dung đứng ở phía trước bận rộn không thôi.

“Ngươi! Không thể báo danh.”

Tô Hà ngẩn người, vội hỏi: “Vì sao ta không được?”

“Dáng vẻ đẹp cũng không được, chủ thượng nhà ta không chịu nổi khi thấy Duyệt Nhi cô nương nhìn những người khác. Dáng vẻ xấu xí cũng không được, sẽ

dọa Duyệt Nhi cô nương, ảnh hưởng đến tâm trạng của em bé.”

Nam tử uất ức lui ra, bộ y dễ dàng lắm sao? Cực cực khổ khổ báo danh hát

hí khúc mà ngay cả tư cách báo danh cũng không có…Lẽ nào có dáng vẻ đẹp

cũng là lỗi của y? Làm ơn đi, y cũng không phải đặc biệt đẹp trai đâu!

Phất Dung lại chỉ một người: “Cô, nữ mặc nam trang? Nơi này không nhận nữ

nhân, trở về đi.” Một cô nương vọng tưởng muốn bước vào Lạc Thủy thần

phủ khóc lóc chạy đi.

Đến lượt Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn lập tức lau hai dòng lệ chua xót nói: “Phất Dung, ta đã lâu không gặp Duyệt Nhi, tương tư rất đau khổ, ngươi để cho ta báo danh đi.”

Phất Dung kiên định lắc đầu, tiếc nuối nói: “Dáng vẻ của ngươi đẹp,huống hồ, chủ thượng đã nói, Ôn Chi Hàn và Long Chỉ Thủy không được…”

Long Chỉ Thủy bên cạnh chỉ có thể ảm đạm cùng Ôn Chi Hàn lưu luyến không dứt bị người ta đuổi đi.

Cuối cùng, sự kiện Lạc Thủy thần phủ tuyển người hát hí khúc náo động lục

giới sau ba ngày đã chính thức kết thúc. Sau khi trải qua sự huấn luyện

chuyên nghiệp của Hồi Âm các và sự chỉ đạo của cao thủ các giới, những

người này đã dựng nên một sân khấu trong dãy núi Lạc Thủy, dốc hết tình

cảm mà biểu diễn.

Hát hí khúc cho cô hổ nhỏ nhà Lạc Thủy thần đế nghe…

Cô hổ nhỏ nhìn thấy trên đài bất luận là vai diễn nam hay nữ đều do nam

nhân đảm nhiệm hát diễn thì ngừng khóc lóc ầm ĩ, mắt mở to không chớp

xem diễn. Tức Mặc Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thấy Duyệt Nhi xem chăm chú như thế thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ Phất Dung thả cho kẻ có gương mặt xinh đẹp vào diễn?

Lúc này Duyệt Nhi kéo kéo ống tay áo của y, nói: “Người đóng vai nữ tử

phong trần trên đài kia có phải là Cốc Tinh Quân hay không!”

Tức Mặc Ly gật đầu, đút cho nàng uống một hớp nước ô mai. Duyệt Nhi chưa

nói hết ý thì đã uống một ngụm trước, lát sau lại nói: “Tú bà kia có

phải là Thái Thượng Lão Quân đóng vai hay không?”

Tức Mặc Ly lại gật gật đầu, Duyệt Nhi cực kỳ vui vẻ: “Thật thú vị, sau này

mỗi ngày đều bảo bọn họ tới hát hí khúc có được không?”

“Ừ, được!”

Trên đài, Thái Thượng Lão Quân liều nửa mạng già rốt cuộc cũng chen vào

được, Cốc Quân Tinh và những nhân sĩ các giới khác nhau lúc này đang hát i i a a, đây là vinh hiển mà mọi người trong lục giới đổ xô tranh giành cũng khó mà có. Nhưng bọn họ cũng không biết rằng, một khi đã hát,

chính là hát suốt ba năm….

Ban ngày, Tức Mặc Ly ở cùng Duyệt Nhi, tối đến thì nghiên cứu

trù nghệ, tìm tòi học hỏi mấy thư tịch linh tinh đủ loại của

phàm gian về sinh em bé. Ba năm kế tiếp, dược thiện nấu ra đã

không còn mùi thuốc, khiến khẩu vị của cô hổ nhỏ trở nên tốt

vô cùng. Hơn nữa, y lý đột nhiên tiến bộ vùn vụt, thăng cấp

thành đại thần y nối tiếp Đạp Vũ ở Thần giới.

Bụng của cô hổ nhỏ tội nghiệp vẫn không mảy may to lên chút nào.

Nàng chán nản vô cùng, lại lần nữa chơi trò không chịu ăn.

“Ngoan, món này ngon lắm.”

“Thiếp! Không! Muốn! Vì sao bụng thiếp vẫn không tròn lên?!” Cô hổ nhỏ cực kỳ lo lắng.

Một tay Tức Mặc Ly ôm nàng, tay kia cầm muỗng, thấy nàng không ăn

thì chỉ có thể đặt muỗng xuống, xoa xoa tai nàng, dụ dỗ:

“Thần khi có em bé không khác gì so với bình thường.”

“Thật ư?” Vấn đề này y đã giải thích mấy lần rồi.

“Ừ, vì vậy nàng mau ăn no đi, tiểu bảo bảo mới có thể ra đời.”

Đôi mắt to tròn long lanh của Duyệt Nhi nhìn y, bất chợt dâng lên

một tầng hơi nước: “Mặc Ly, thiếp cũng không biết vì sao lại

như vậy, hức hức, thiếp cứ luôn ầm ĩ nóng nảy. Hổ con khi nào mới có thể ra đời?”

Tức Mặc Ly để chiếc muỗng đến bên môi nàng, dụ dỗ: “Ăn nhiều thêm

vài ngày nữa thì có thể chào đời liền rồi.”

Duyệt Nhi không tin: “Thật sao?”

“Ừ.”

Mấy năm này, cô hổ nhỏ vừa khóc vừa nháo vừa hay cáu kỉnh, ngay

cả đám Phất Dung vui mừng hí hửng cũng bị tra tấn dằn vặt

đến độ từ sớm đã mệt đứt hơi, ngày ngày thấy chủ thượng như

vậy thì cũng không biết y sao có thể chịu được tiểu gia hỏa

ngang bướng như cua này, một mực bất kể là chuyện gì cũng tự

mình làm, thậm chí cả bữa ăn của cô hổ nhỏ, cũng đều là do y đích thân phụ trách.

Àizzz, lục giới có một câu nói là gì ấy nhỉ?

Đã gả thì phải gả cho Lạc Thủy thần đế ấy.

Cô nương nói câu này thông thường đều sẽ bị cả đám người chế

giễu một phen, cô tưởng mình là Duyệt Nhi cô nương chắc?!

Lại qua mấy ngày, sắp đã tròn ba năm rồi. Tức Mặc Ly mấy ngày

mấy đêm này đều ngồi trước giường Duyệt Nhi, nắm chặt tay

nàng, giữa hai hàng mày đều là vẻ yêu chiều cùng dịu dàng.

Theo như cách nói của Ninh Tê, muốn biết một nam tử yêu hay không yêu một người, thì hãy nhìn sau khi hai người họ thành thân, sau

khi có em bé.

Quả nhiên y thật sự là không thể nghi ngờ, chỉ cần thấy cô hổ nhỏ mấy năm nay luôn luôn náo loạn, thượng cẳng chân hạ cẳng tay,

ầm ĩ đến độ gà bay chó sủa, làm hại trái tim của tất cả

mọi người ở dãy núi Lạc Thủy, chỉ trông mong tiểu bảo bảo có thể bình an chào đời mau một chút, hi vọng nó sẽ không huyên

náo như mẫu thân.

Nếu Duyệt Nhi cô nương vẫn như thế, vậy dãy núi Lạc Thủy còn có

thể an bình sao? Chủ thượng còn có thể an ổn sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 161
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...