Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 29

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bồng Lai tiên sơn vẫn vương vấn mây mù như trước nay, giống như duỗi tay ra

thì có thể cầm được đám mây trắng trong tay để ngắm nghía.

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi trên chiếc ghế đàn hương trong đình, ngón tay

vuốt ve từng lọn tóc buông xuống của nàng, nhẹ nhàng quấn lại, chỉ trong nháy mắt lọn tóc kia lại rơi xuống, ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly

chơi đùa mải miết.

Đứng ở cách đó không xa, Thất Mệnh im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, không

thể không thừa nhận, khi hai người bọn họ ở cùng một nơi với nhau thì

tựa như trên thế gian chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ cần lẳng lặng

nhìn thấy họ, lòng sẽ từ từ bình tĩnh trở lại.

Duyệt Nhi ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, hơn ba trăm năm trước, nàng vẫn luôn sáng sáng chiều chiều bên cạnh Tức Mặc Ly, có điều không phải

ngồi trong lòng mà là ngủ trên tay y thôi. Cảm giác yên tĩnh ấm áp như

vậy khiến nàng nhịn không được lim dim mắt, có chút không muốn rời khỏi

lòng y.

Tâm tư đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng Duyệt Nhi vẫn bại trận, đứng dậy rời khỏi vòng ôm của Tức Mặc Ly, mặt hướng về thác nước nhỏ bên kia

nhìn không chớp mắt.

Tức Mặc Ly cũng nhanh nhẹn đứng dậy, đưa tay bế nàng lên: “Ta đến đó đi.”

Duyệt Nhi bất mãn quay đầu lại, đôi mắt to lúc này không thấy gì vẫn trừng

lớn nhìn về hướng Tức Mặc Ly, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím: “Ta muốn tự

mình đến đó.” Tại sao mọi chuyện y đều phải làm, rõ ràng quyết định bản

thân phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu như thế, Tức Mặc Ly gật đầu, đứng phía trước

nàng, không có động tác gì, vẫn chăm chú nhìn từng cử động của nàng.

Duyệt Nhi quay người lại. Vươn hai tay ngưng tụ linh lực, trên tay hiện lên

hai luồng ánh sáng nho nhỏ to khoảng chừng cái bát, lỗ tai be bé ngưng

tụ thính thực lắng nghe tiếng thác nước, chỉ trong chốc lát, ánh sáng

trong tay bay thẳng đến dãy thác nước. Một tiếng nổ ‘ầm’ trong nháy mắt

truyền khắp cả Bồng Lai tiên sơn, cả vách núi sừng sững thoáng chốc bị

đánh tan thành những mảnh nhỏ rơi rải rác từ thác nước đến bên hồ. Lúc

này thác nước đã không còn vách núi chống chịu, mất đi khí thế ầm ào,

chậm rãi luồn qua đá vụn chảy xuống.

Lúc Duyệt Nhi ra tay thì Tức Mặc Ly đã phất tay tạo một kết giới phía trước Duyệt Nhi, ngăn ngừa bọt nước hoặc đá vụn bắn vào người nàng. Hai bàn

tay nhỏ bé của Duyệt Nhi ngơ ngác nâng lên trước mắt mình, tuy rằng

không trông thấy, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc của

nàng.

Nàng chỉ biết sau khi lần đó độ Thần kiếp thất bại, dường như linh thức của

mình đã thông suốt rõ ràng hơn, ngộ tính cũng tăng cao. Nhưng trong thời gian ngắn như thế không thể nào lợi hại như vậy chứ! Một chưởng nhẹ

nhàng này, nàng cảm giác được sự chấn động của Bồng Lai tiên sơn.

Duyệt Nhi quay đầu, không thể tin được mà nói với Tức Mặc Ly ngay trước mặt: “Thì ra ta lợi hại như vậy nha!”

Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cười: “Nàng vẫn luôn lợi hại như vậy.” Giọng nói như

suối trong kia lại mang theo sự dịu dàng, tinh thần và thể xác của Duyệt Nhi đều thoải mái, hai mắt thật to lập tức cong thành hình trăng

khuyết.

Từ rất xa truyền đến một giọng nói du dương mang theo chút bất mãn: “Lạc

Thủy thượng thần và Duyệt Nhi cô nương, lần này hai người đã hủy đi vách núi của Bồng Lai tiên sơn, còn muốn làm gì nữa?” Vừa dứt lời, Hoa Tuyên Tịch đã đáp xuống trước đình, gương mặt anh tuấn trở nên nặng nề nghiêm trọng.

Duyệt Nhi quay khuôn mặt nhỏ nhắn về phía Hoa Tuyên Tịch, tỏ vẻ đang nói chuyện với y: “À, cái đó, ta tới lấy một thứ mà thôi.”

Khuôn mặt thanh tú nghiêm trọng của Hoa Tuyên Tịch thiếu chút nữa vỡ vụn: “Duyệt Nhi cô nương muốn lấy cái gì?”

Duyệt Nhi khoát tay: “Thất Mệnh thúc thúc nói sau dòng thác này có thứ mà chúng ta luôn tìm kiếm, ta cũng không biết là cái gì.”

Hoa Tuyên Tịch cắn răng nhìn nét mặt ‘ta không biết nhưng ta thật sự tới

lấy đồ’ của nàng, miễn cưỡng nói: “Thứ trên Bồng Lai tiên sơn của ta

đương nhiên luôn thuộc về Bồng Lai tiên sơn, Duyệt Nhi cô nương làm như

thế có chút không ổn?”

Sơn chủ đời trước đã từng nói, tòa tiên sơn này cất giấu một vật chí bảo

của lục giới, y làm Bồng Lai sơn chủ tới nay, vì sợ không khỏi dẫn đến

tranh giành của ngoại giới nên cũng không điều tra khắp nơi, cũng không

biết ở nơi nào. Hiện giờ xem ra vật kia nhất định ở trong này.

Duyệt Nhi cũng không có cảm thấy có gì không ổn, ngọt ngào cười, nói: “Nếu

cảm thấy không ổn, vậy chúng ta cứ thi xem ai lấy trước thì vật đó thuộc về người ấy, thế nào?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Hoa Tuyên Tịch hiện lên một nụ cười lạnh, Lạc

Thủy thượng thần ở bên cạnh nàng, ai dám thi với nàng chứ? Y lạnh lùng

nói: “Như thế xem ra Duyệt Nhi cô nương và Lạc Thủy thượng thần là muốn ỷ thế đè người?”

Duyệt Nhi không nói gì, giống như không rõ đề tài như thế nào lại chuyển

thành vấn đề này, Tức Mặc Ly càng không nói rồi, đôi đồng tử sâu thẳm

đen láy như mực chỉ chăm chú nhìn Duyệt Nhi.

Hoa Tuyên Tịch cũng không giận, giọng nói vẫn du dương: “Lạc Thủy thượng

thần, nếu hai người ức hiếp người như thế, toàn bộ Bồng Lai Tiên sơn cho dù có liều mạng cũng phải phân tranh cao thấp với hai người. Bồng Lai

tiên sơn ta gần bốn trăm năm không xuất thế, nhưng cũng sẽ không tùy

tiện để người khác lấy đi thứ thuộc về chúng ta!”

Y vung tay lên, một luồng linh lực bắn về phía không trung, phát ra âm

thanh báo hiệu. Lập tức đệ tử của Bồng Lai tiên sơn từ các nơi dũng mãnh tiến đến, áp sát về phía đình. Từ khi Lạc Thủy thượng thần bước vào

Bồng Lai tiên sơn, Hoa Tuyên Tịch đã chuẩn bị vẹn toàn tất cả, dù sao,

ai cũng không thể yên tâm để cho người có mục đích không rõ ràng bước

vào trong nhà mình.

Thất Mệnh dùng linh thức nhận định tình huống xa xa xung quanh đình, cười

nói: “Nếu Bồng Lai sơn chủ cho rằng vật nhà mình không thể giao cho

người ngoài, vậy chi bằng hãy cùng tộc Tử hổ chúng ta hợp tác, như thế

nào? Dù sao các ngươi cũng không thiệt thòi gì.”

Hoa Tuyên Tịch cười ha ha: “Bồng Lai tiên sơn ta che giấu tài năng nhiều

năm như vậy cũng không phải vì muốn trở thành quân cờ hay vật hi sinh

trong cuộc chiến tranh đấu chủng tộc của các người, hơn nữa, điều kiện

Hồ vương đưa ra hơn hẳn bộ tộc Tử hổ hai bàn tay trắng các người rất

nhiều, hợp tác với các người sao lại không thiệt thòi chứ? Huống chi......” Y mỉm cười nhìn chúng đệ tử đã tiến đến bên đình: “Các người

cũng không có tiền cược đủ để bàn điều kiện với ta.”

Tức Mặc Ly thản nhiên liếc mắt nhìn phần lớn đệ tử chung quanh, lại đưa ánh mắt trở về trên người Duyệt Nhi, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan đến mình, trong lòng trong mắt trong tay, chỉ dung nạp một người mà thôi.

Hoa Tuyên Tịch đã dự liệu trước mọi việc, nhìn qua dường như y đã nắm toàn

cục trong tay, nói: “Lạc Thủy thượng thần, Duyệt Nhi cô nương, Thất Mệnh huynh, mời trở về đi.”

Chung quanh gần ngàn đệ tử tinh anh của gia tộc rất có khí thế, tất cả đều bày ra dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Duyệt Nhi đột nhiên mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhìn về hướng Hoa Tuyên

Tịch: “Ngươi muốn đuổi chúng ta đi sao?” Giọng nói mềm nhẹ kết hợp với

nội dung lời nói, lại nhìn đôi mắt to không trông thấy gì chợt lóe sáng

của nàng, trong lòng mọi người cảm thấy làm ác thật chẳng dễ chịu, cảm

thấy như mình đã đuổi một đứa trẻ không nhà rơi vào cảnh đầu đường xó

chợ.

Hoa Tuyên Tịch khép mắt, không nói gì.

Duyệt Nhi thấy y không trả lời, giọng nói mang theo chút uất ức: “Lúc trước

ngươi nói tiên dược trên núi có thể giúp ta thấy lại ánh sáng, còn nói

có việc gì cần cứ việc nói với ngươi, nhưng hôm nay, chẳng qua ta chỉ

chuẩn bị lấy lại thứ của tộc Tử hổ ta thì ngươi liền trở mặt. Có thể

thấy được, lời ngươi nói chẳng thể tin được! Hừ!”

Hoa Tuyên Tịch vội nói: “Ta......” Dù thế nào trên tiên giới y vẫn là

người có chút phong thái đứng đắn, đã nói là sẽ giữ lời, ổn trọng cẩn

thận, hiện giờ lại bị tiểu cô nương này nói đến không đáng một đồng,

nhưng mỗi câu nàng nói đều là sự thật, trong lòng Hoa Tuyên Tịch nảy

sinh cảm giác vô lực, không thể nghĩ ra cách tranh cãi gì nữa, đôi co

với một tiểu cô nương không phải càng tỏ ra cho mọi người thấy mình quá

hẹp hòi sao?

Duyệt Nhi thấy y nói “Ta” rồi không nói thêm gì, cười gian trá nói: “Ha ha, ngươi bảo ta đi, ta cứ không đi.”

Chúng đệ tử: có thể như vậy sao?

Đôi mắt to không nhìn thấy của Duyệt Nhi chớp chớp, sáng trong đến mức

người ta không dám nhìn thẳng: “Thất Mệnh thúc thúc, ha ha, bây giờ có

thể thu phục y rồi đó!”

Thất Mệnh cười nói: “Đương nhiên có thể.” Nói xong liền cao giọng, âm thanh

dùng linh lực phát ra trong nháy mắt truyền khắp Bồng Lai tiên sơn: “Mọi người xuất hiện đi.”

Chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của Phất Dung, Cửu Kiếm, Ngưng Không, Kha Mộ

Thanh, Khổng Tước từ đằng xa cưỡi mây bay đến, trên tay dẫn theo vài

người.

Hoa Tuyên Tịch trong lòng kinh hãi, lờ mờ cảm giác được chuyện lớn không

ổn, khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét bình tĩnh vừa rồi.

Những người kia rất nhanh đã từ đụn mây hạ xuống dàn thành hàng trước mặt Hoa Tuyên Tịch, đúng là năm vị trưởng lão của Bồng Lai tiên sơn! Trong Bồng Lai tiên sơn ngoại trừ sơn chủ ra còn có năm đại trưởng lão chưởng quản mọi chuyện lớn nhỏ, các tinh anh đệ tử bên cạnh đa số đều là người của

họ, giờ phút này nhìn thấy năm vị trưởng lão, trong lòng tất cả mọi

người đều có chút rối loạn.

Giọng nói nhu mềm của Duyệt Nhi truyền đến, mang theo vài phần dí dỏm: “Sơn

chủ đại nhân này, bắt giặc bắt vua trước, ngươi có hiểu hay không vậy?”

Lời nói dí dỏm đáng yêu của nàng, giọng nói kiều mỵ uyển chuyển nói không

thành lời, mọi người nghe thấy không khỏi yếu mềm vài phần, nhưng vào

giây phút này, chính tại nơi đây, người người trong Bồng Lai sơn cũng

không có tâm tình mà yếu lòng.

Mọi người không nói gì mà âm thầm chống đỡ, ánh mắt lẳng lặng nhìn Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi giãy khỏi tay Tức Mặc Ly, nhảy một cái cả người liền bám trên lưng Tức Mặc Ly, hai tay vòng quanh cổ y.

“Chúng ta đi, đi ra sau thác nước xem có cái gì, ha ha.” Tức Mặc Ly gật đầu,

để mặc nàng duy trì tư thế cõng khiến người ngoài cảm thấy hiếu kỳ xem

lẫn chút mờ ám, đạp không bay đến chỗ vách núi bị đánh nát.

Đi được một nửa, Duyệt Nhi quay đầu lại nói một câu: “Thất Mệnh thúc thúc, chiêu này dùng thật tốt. Còn lại tới giao cho thúc đó. Hỏi bọn họ có

phục hay không?”

Mọi người trên Bồng Lai tiên sơn:......

Cảm giác cả một đám đông bị một tiểu cô nương đùa giỡn là chuyện gì cơ chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 29
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...