Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 8

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong phút chốc ấy, linh lực ngưng tụ trong tay Tức Mặc Ly dường như đã lập tức rời khỏi mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung kia, chuyển hướng sang phía Duyệt Nhi, ‘ầm’ một tiếng, ánh sáng trắng

và vàng va chạm vào nhau, mà mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung đã không còn sự

áp chế của Tức Mặc Ly, nó bộc phát hết sức lực phản kháng, chỉ trong

nháy mắt đã đánh về phía Tức Mặc Ly, luồng ánh sáng trắng tựa hồ xuyên

thấu cả sơn động, chiếu thẳng lên đám mây trên cao.

Trong lòng Duyệt Nhi hoảng hốt, cả sơn động đang sụp đổ, Duyệt Nhi hoài

nghi giờ phút này cho dù là không bị năng lượng mảnh vỡ Thiên Cơ Linh

Lung phá hủy mà chết, cũng sẽ bị những hòn đá do sơn động sụp đổ đè

chết.

Kết giới mà Tức Mặc Ly bày ra xung quanh nàng đã bị ánh sáng màu vàng

kia phá nát, trong lòng Duyệt Nhi biết chút năng lực ít ỏi của mình hoàn toàn không đủ thể phòng vệ. Đầu óc xoay chuyển suy nghĩ mấy lần, kỳ

thật chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Ngay sau đó, Duyệt

Nhi rơi vào một vòng tay ấm áp, mang theo hương mực nhàn nhạt, bảo vệ

nàng trong lòng ngực.

Sơn động sụp đổ, Bái Hỏa Sơn sụp đổ, sau khi mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung

bộc phát nguồn năng lượng kháng cự cuối cùng, dần dần yên tĩnh lại.

Cho dù mọi người bên ngoài dùng toàn lực tạo kết giới hơn nữa còn dùng

pháp khí bảo vệ bản thân vẫn có gần một nửa bị trọng thương, ngã xuống

đất không dậy nổi.

Những kẻ thống lĩnh hoảng hốt, những người bọn họ dẫn đến đoạt bảo vật

không phải kẻ tầm thường, đều là những người nằm trong binh tướng các

giới, không ngờ hiện giờ lại có nhiều người ngay cả đứng dậy cũng đứng

không nổi. Mấy người bọn họ dùng toàn lực ngăn cản nhưng cũng cảm thấy

lực bất tòng tâm, rốt cuộc bảo vật này là cái gì! Năng lượng bảo vệ mình cũng khiến cho người ta sợ hãi. Nếu để bọn họ đều đi vào trong đó lấy

nó, chẳng phải toàn quân bị diệt ở đây hết sao?

Tất cả đều yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều dồn về phía bốn người.

Hai vị mỹ nam phong hoa tuyệt đại, trong đó nam tử áo xanh đang ôm ấp

một tiểu cô nương đáng yêu ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, nam tử áo

trắng ngã ngồi trên mặt đất, tư thế như vậy, nếu là người khác, nhất

định sẽ rất thảm hại bị cười chê một trận, nhưng nam tử áo trắng kia

chẳng có chút nhếch nhác nào, giống như hắn vốn nên ngồi tao nhã tại chỗ kia, được người ta cúng bái. Nơi cách bọn họ xa một chút có một con rắn rất lớn, tựa hồ cũng đang bị trọng thương.

Hoa Mẫu Đơn tập trung nhìn vào, kinh ngạc kêu một tiếng: “Vương!...... Sao dám phiền người tự đến đây chứ!”.

Bàn tay Đạp Vũ buông Duyệt Nhi ra, lập tức ngưng tụ linh lực muốn đánh một chiêu cuối cùng vào người Xà vương.

Xà vương thầm nghĩ trong lòng không xong rồi, hắn nghe được tin tức liền lập tức phi thân chạy tới. Đúng lúc mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung bùng nổ, trong lòng mừng thầm chuyến đi này không uổng công.

Lúc vội vàng bay vào bên trong động, nhìn thấy kết giới thì cười lạnh

một tiếng, hừ, đoạt bảo cũng không quên tạo ra kết giới, xem bản Xà

vương phá kết giới của ngươi, đoạt bảo vật của ngươi, lấy mạng của

ngươi! Lúc đang suy xét thì đã ngưng tụ yêu lực toàn thân đánh về phía

kết giới. Mắt thấy kết giới bị phá liền lọt vào trong, trong khoảnh khắc đó một luồng ánh sáng trắng vọt đến, linh lực cường đại lập tức phá tan mọi công kích của hắn, đánh ngược lại hắn.

Lòng Xà vương kinh hãi, trong phút chốc mảnh vỡ phát ra toàn bộ năng

lượng, cuối cùng cũng đã thấy rõ chủ nhân của luồng ánh sáng ấy chính là một nam tử áo trắng tựa như thần tiên đứng cách đó không xa đã đoạt

được bảo vật. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng vận hết yêu lực

toàn thân bảo vệ mình.

Mà hiện tại bị Hoa Mẫu Đơn gọi, hai vị kia lập tức chú ý tới sự hiện hữu của hắn. Luồng ánh sáng trắng trong động khiến cho hắn bị trọng thương, trong lòng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của họ, huống chi

hiện tại có hai người, hắn làm sao dám lại, thừa dịp Đạp Vũ còn một tay

ôm Duyệt Nhi thì lập tức ngưng tụ toàn lực, nhất quyết chạy trốn......

Trong lòng Đạp Vũ lo lắng cho Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly, cũng không đuổi

theo, một Yêu vương hèn mọn, không đáng lo ngại, sau này lại lấy cái

mạng nhỏ của hắn.

Đến lúc này Tức Mặc Ly cũng chưa từng liếc mắt nhìn Xà vương, chỉ thản

nhiên nhìn Duyệt Nhi đang được Đạp Vũ ôm vào trong lòng, nhíu nhíu mày,

vung tay lên, Duyệt Nhi liền bay tới trước mặt hắn. Tức Mặc Ly tỉ mỉ

chỉnh sửa lại mái tóc đen có chút rối của Duyệt Nhi quan sát nàng một

chút, không có phát hiện vết thương nào, lại còn có chút lo lắng, hỏi:

“Trên người có chỗ nào không thoải mái không?”

Duyệt Nhi vội vàng lắc đầu, hai mắt mở thật to nhìn gương mặt tái nhợt

của Tức Mặc Ly, lúc nguy hiểm vừa rồi, Tức Mặc Ly thay nàng ngăn cản

chiêu tấn công của Yêu vương. Nếu đang lúc bình thường thì không đáng kể chút nào, cho dù Tức Mặc Ly phế đi Yêu vương, cũng không có cái gì đáng kinh ngạc.

Nhưng trong khi hắn đang lấy mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung, vốn nên toàn

tâm ngưng tụ năng lượng để ứng phó, vậy mà trong thời điểm cuối cùng lại rút bỏ linh lực để cứu mình. Cho dù Duyệt Nhi không có kinh nghiệm thực chiến, cũng biết sau khi phân tâm thì phải chịu phản phệ của mảnh vỡ

Thiên Cơ Linh Lung, còn sức đâu mà chống chịu với nguồn năng lượng bộc

phát cuối cùng của mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung, có thể tưởng tượng tình

huống bây giờ của Tức Mặc Ly như thế nào.

Lòng Duyệt Nhi vừa hoảng sợ vừa lo lắng, gấp đến độ sắp khóc lên, giọng

nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở: “Người sao rồi, còn chịu đựng

được không? Đều tại ta......”

Tức Mặc Ly vỗ vỗ đầu Duyệt Nhi, nhàn nhạt nói: “Không sao.”

Duyệt Nhi càng nóng vội, nước mắt tí tách rơi xuống. Tức Mặc Ly bất đắc

dĩ bàn tay tựa ngọc nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của nàng: “Đừng khóc.”

Đạp Vũ đi tới, nhíu mày nhìnTức Mặc Ly: “Khi đó nếu ta vọt vào trong kịp thì có thể bảo vệ nàng, huynh cũng không bị phân tâm. Chúng ta không

giống với năm giới, bị phản phệ nghiêm trong bao nhiêu huynh cũng biết

rõ ràng. Còn gắng gượng chống đỡ năng lượng chống đối cực lớn của mảnh

vỡ Thiên Cơ Linh Lung, thần thân cũng không phải làm bằng sắt!”

Tức Mặc Ly không nói gì, nét mặt vẫn thản nhiên lành lạnh.

Duyệt Nhi mới nhớ tới vừa rồi sau khi Tức Mặc Ly thay nàng đón nhận công kích của Xà vương là Đạp Vũ thượng thần che chở cho nàng. Liền chuyển

hướng nhìn Đạp Vũ, hành đại lễ: “Cám ơn Đạp Vũ thượng thần bảo vệ.”

Giờ khắc này Đạp Vũ mỉm cười nhìn đôi mắt to còn hàm chứa giọt lệ của

nàng, chiếc mũi xinh xắn còn hồng hồng, liền nói một câu mắc ói đến cực

điểm mà Duyệt Nhi đọc được trong vô số quyển thoại bản: “Nàng muốn cảm

ta như thế nào? Lấy thân báo đáp?”

Duyệt Nhi hắc tuyến đầu đầy, nhìn bộ dạng thư sinh của Đạp Vũ thượng

thần này, hay là những quyển thoại bản nơi thế gian ấy đều do hắn viết

ra?

Duyệt Nhi lúng túng, cũng đã quên khóc, không biết trả lời như thế nào.

Đành phải cười ngây ngô hai tiếng với Đạp Vũ ngây, cũng không mở miệng.

Đạp Vũ cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, quay đầu nhìn khuôn mặt bình

thản của Tức Mặc Ly nói: “Bây giờ huynh phải trầm tu, còn vài trăm năm

nữa là đến kiếp nghìn năm, thương thế kia không lớn cũng không nhỏ, đừng để vì nó mà phá hủy chuyện của mình, cẩn thận một chút cho là được.”

Tức Mặc Ly gật đầu, nhưng lần trầm tu này, ít nhất cũng vài chục năm,

trước kia hắn ngủ vài chục năm, mấy trăm năm cũng không có cảm giác gì,

nhưng lần này, sao trong lòng có chút khó chịu.

Tức Mặc Ly lo lắng đưa mắt nhìn Duyệt Nhi của mình, chỉ thấy hai lỗ tai

của nàng cụp xuống, ỉu xìu. Mình trầm tu vài năm, nàng phải làm sao bây

giờ? Nếu giữ nàng bên cạnh nhìn mình trầm tu, nàng nhất định vô cùng

nhàm chán.

Không bằng nhân cơ hội này cho nàng đi ra ngoài để học hỏi được nhiều

thứ, kết giao thêm nhiều tiên hữu, thuận tiện tìm người giao nàng tu

luyện. Nhưng nàng vừa biến thành người không bao lâu, còn chưa thành

tiên, bị người khác khi dễ thì làm sao bây giờ?

Tức Mặc Ly không rõ hiện giờ sao mình lại rối rắm như vậy, chỉ theo bản

năng bài xích loại cảm giác này. Liền dừng lại suy nghĩ, nói với Đạp Vũ: “Ta trầm tu vài năm, ngươi dẫn theo Duyệt Nhi.”

Đạp Vũ phe phẩy quạt ngọc, bộ dáng thư sinh dịu dàng yếu đuối, cười nói: “Vô cùng cam nguyện.”

Duyệt Nhi kinh hoảng, Tức Mặc Ly không cần nàng đi theo nữa? Cuống quít

nói: “Ta không cần, ta muốn đi theo người, đi theo người có thịt ăn.”

Tức Mặc Ly lại vỗ vỗ đầu của nàng: “Ngoan, nghe lời.” Yên lặng rồi lại

yên lặng, chung quy có chút cảm giác không ổn, nhưng lại không nghĩ ra

cái gì nữa, chỉ có thể nói với Đạp Vũ thượng thần: “Đừng cho người khác

ức hiếp nàng.”

Đạp Vũ thượng thần kinh ngạc, khẽ nhíu đôi mày đẹp, cứ nhìn chằm chằm

Lạc Thủy thượng thần tựa như ngọn núi băng kia: “Trước đây ta cảm thấy

huynh lạnh lùng quả quyết nhất, hiện giờ sao lại dong dài thế này, nếu

huynh lo lắng…”

Hắn dừng một chút rồi vui vẻ giống như đám yêu ma quỷ quái đang ăn ngon

xem kịch vui lại giống như chúng tiên hớn hở đến hội bàn đào ăn uống.

Quạt ngọc lay động hai cái, nụ cười phong lưu lại mang chút nghiêm trang bảo: “Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ có được không? Ài, ta đây, một sư phụ

vừa mạnh mẽ lại đẹp không chê vào đâu được, đến lúc đó tiểu nha đầu ở

cùng ta sớm sớm chiều chiều chung một mái nhà, chắc chắn sẽ nảy sinh tìm cảm ám muội với ta, như vậy sẽ tạo nên một đoạn sư đồ cấm luyến chấn

động lục giới, vang dội cổ kim, làm cho thiên địa quỷ thần phải xúc động nha!”

Duyệt Nhi: đầu chảy xuống mấy vạch đen...... Trong lòng lẩm nhẩmTức Mặc Ly người mau đổi ý mau đổi ý mau đổi ý......

Đám đông quan sát:...... Vị này thượng thần thật không đáng tin

tưởng, mới đầu còn tưởng rằng hắn là thư sinh nho nhã yếu ớt, không ngờ

thì ra là thư sinh phong lưu.

Lạc Thủy thượng thần trước sau vẫn không có biểu hiện gì, dường như có

nhíu mày suy nghĩ một lúc, giọng nói tựa suối trong chảy qua đá ngọc bay vào trong tai mọi người: “Nếu như muốn một đoạn sư đồ cấm luyến, nàng

còn chưa bái ta làm thầy.”

Duyệt Nhi: đầu chảy xuống mấy đường hắc tuyến...... Bây giờ không

phải là lúc nói giỡn đó chứ? Lần này Tức Mặc Ly luôn bình tĩnh không

phải bị thương thần trí không tỉnh táo đó chứ.

Nhưng hai lổ tai nhỏ đã dựng đứng lên, mỗi lần kích động căng thẳng đều như vậy, Duyệt Nhi không biết làm sao......

Mọi người: hắc tuyến đầy đất......

Khóe miệng Đạp Vũ co rút, bàn tay phe phẩy quạt ngọc, lời này có ý gì,

không phải hắn còn “thể hiện rõ ràng” hơn cả mình nữa sao?

Tức Mặc Ly vẫy vẫy tay với Duyệt Nhi, từ trong đỉnh lấy ra mấy bộ quần

áo được gắp phẳng phiu đặt vào trong tay nàng, nói: “Đều là vân cẩm y,

mỗi bộ một màu, lớn nhỏ có thể tùy ngươi biến hóa, không biết ngươi

thích hình dáng gì, liền làm mấy bộ, ngươi mang theo có thể thay đổi.”

Đám người quan sát nghe thấy lời nói của Tức Mặc Ly, tận lực xem nhẹ ảo

tưởng của mình đối vối những bộ vân cẩm y hiếm hoi, kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là do Tức Mặc Ly làm ra sao, tuy rằng ngoại trừ quần áo mà người thường dùng kim chỉ may thành, quần áo của người trong năm giới

đều tạo thành từ suy nghĩ, pháp thuật. Nhưng mà, thượng thần Tức Mặc Ly

làm quần áo cho một tiểu cô nương chưa thành tiên như vậy? Chuyện này

thật quá kinh hãi rồi.

Duyệt Nhi nhìn quần áo trên tay, đã không biết nói lời vui mừng nào cho tốt, làm sao nghĩ nhiều như vậy.

Tức Mặc Ly khoát tay áo, nói: “Nếu có muốn cái gì hoặc có chuyện gì

không thể giải quyết thì tìm Đạp Vũ thượng thần.” Nói xong chỉ đưa mắt

nhìn Duyệt Nhi, nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đạp Vũ cười khổ không dứt, điều này sao giống ủy thác lúc hấp hối nơi

thế gian thế. Cũng không nghĩ nhiều, gọi đến đám mây lành ngũ sắc, mang

theo Duyệt Nhi, phe phẩy quạt ngọc cũng biến mất khỏi Bái Hỏa Sơn.

Các vị quan sát phục hồi lại tinh thần, chỉ nhìn thấy bóng dáng thư sinh ôn nhã của Đạp Vũ đã biến mất ở phía chân trời. Các vị tiên theo Thái

Thượng Lão Quân xem diễn xong mà còn luyến tiếc nhìn về phía chân trời.

Mấy kẻ đứng đầy nhóm người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết giờ phút

này không thích hợp đánh nhau, hừ một tiếng, liền mang theo đám thương

binh nhà mình rút lui.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...