Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 76

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mọi người có chút không cam lòng, nhưng lại không dám nói gì, đành phải cúi đầu. Các nàng chỉ là đám nữ tử mà chủ nhân mắt cũng không thèm nhìn

tới, nhưng nữ tử áo xanh lại là người được chủ tử sủng ái, hiện giờ ở

trước mặt các nàng còn cao hơn một bậc, bình thường có thứ gì tốt cũng

chỉ mình nàng ta có được.

Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, cười nói: “Túi càn khôn và nội đỉnh quả thực có không ít đồ tốt, nhưng chẳng qua đều là đồ ăn đồ chơi mà thôi. Ta có một thứ so

ra còn tốt hơn, nếu như có thể thả ta và Tam công chúa, liền thuộc về

các ngươi.”

Tam công chúa vừa nghe vậy thì cũng có chút kinh ngạc, tiểu cô nương này có thể giao ra được thứ đồ tốt gì.

Bàn tay Duyệt Nhi xòe ra, một viên Mẫu Đơn Nhan tròn đều lơ lửng trong lòng bàn tay nàng, trong suốt óng ánh, Duyệt Nhi nở nụ cười đáng yêu: “Đây

là Mẫu Đơn Nhan. Nếu như các ngươi thả ta và Tam công chúa, liền thuộc

về các ngươi.”

Ai nấy đều nhìn chằm chằm không chớp mắt! Mẫu Đơn Nhan! Chỉ cần là nữ nhi

đều không cách nào cự tuyệt bảo vật hiếm có này, cũng không phải chỉ cần có tiền liền có thể có được, còn cần có người luyện ra. Ngay cả Vương

mẫu nương nương – nữ nhân tự xưng là tôn quý nhất ngũ giới cũng không

phải muốn là được, hiện giờ vậy mà lại nằm trong tay tiểu cô nương này,

ánh mắt các nàng dán vào viên đan châu hình tròn đều đã muốn chuyển

thành màu xanh rồi.

Nữ tử áo xanh trong lòng mặc dù ngạc nhiên, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Tiểu cô nương, đừng tưởng rằng ngươi đem một viên đan châu nhỏ trong suốt ra nói là Mẫu Đơn Nhan thì liền có thể gạt bọn ta, Mẫu Đơn Nhan đó ở đại

hội bảo vật sớm đã bị Lạc Thủy Thượng Thần tặng cho tiểu cô nương tộc Tử Hồ rồi. Huống chi, nếu như nó là Mẫu Đơn Nhan thật, vậy bọn ta càng

không thể thả ngươi đi, trực tiếp giết ngươi càng thuận tiện hơn.”

Đám nữ tử vừa nghe vậy liền cảm thấy có lý, tức thì cùng nữ tử áo xanh xông lên, có người trên tay đã bắt pháp quyết, có người thì đã bắt đầu triệu vũ khí của mình đến.

Duyệt Nhi kéo ống tay áo Tam công chúa, một tay tháo hai búi tóc nhỏ của

mình, mái tóc đen óng thả ra, để lộ hai lỗ tai hổ nhỏ đáng yêu màu tím

với lớp lông tơ mềm mại, cười với nữ tử áo xanh: “Trông thấy lỗ tai của

ta chưa? Tin hay không tùy ngươi. Giờ ta giao nó cho ngươi, đừng để nó

bị mấy vị tỷ muội khác cướp mất!”

Nói rồi liền dựa vào linh thức phóng Mẫu Đơn Nhan về phía nữ tử áo xanh,

nhẹ nhàng nói: “Chạy!” Tam công chúa sớm đã có chuẩn bị, vận linh lực

dẫn theo Duyệt Nhi xoay người liền bay đi.

Đám nữ tử vừa rồi trông thấy hai lỗ tai màu tím trên đầu Duyệt Nhi thì

trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, khắp trời đất này cũng không có được

tiểu cô nương nào có đặc điểm rõ ràng như vậy, hiện giờ thấy Duyệt Nhi

đem Mẫu Đơn Nhan ném cho nữ tử áo xanh, trong lòng lý nào lại phục, nếu

như có được Mẫu Đơn Nhan, đừng nói là chủ tử vừa già vừa xấu nhà mình,

cho dù là mỹ nam tử nổi tiếng Ngũ giới Sở Từ Ma quân đều có thể nắm

trong tay. Mà thiếu nữ áo xanh dựa vào cái gì, ngang nhiên có được đãi

ngộ tốt như vậy chứ.

Linh lực vừa rồi ngưng tụ trong tay chuẩn bị lấy mạng Duyệt Nhi và Tam công

chúa đều hướng về phía nữ tử áo xanh mà đánh tới, mặc kệ nàng ta là ai,

cướp được Mẫu Đơn Nhan rồi nói! Nữ tử áo xanh lẽ nào đồng ý, mang theo

Mẫu Đơn Nhan vừa đánh vừa lui, ai nấy đều nhiệt huyết dâng trào, giết đỏ cả mắt, thấy Duyệt Nhi và Tam công chúa đã phi thân mà đi cũng chỉ

phóng vài luồng linh lực cho có lệ rồi lại quay đầu tiếp tục tranh cướp.

Duyệt Nhi kéo tay áo Tam công chúa, đắc ý cười nói: “Ta biết bọn họ sẽ cướp mà!” Lại ra vẻ già dặn thở dài: “Nữ nhi a!”

Tam công chúa dở khóc dở cười nhìn Duyệt Nhi, lúc nàng ở Tiên giới cũng

được xem là người có vóc dáng nhỏ nhắn trong số nữ tiên, mà tiểu cô

nương trước mắt so ra còn hơn nàng vài phần, lại đáng yêu, thoạt nhìn có cảm giác giống như một búp bê nhỏ bằng sứ, nhất thời cảm thấy có chút

quen thuộc: “Tiểu cô nương, ta dường như đã từng gặp cô ở đâu rồi?”

Duyệt Nhi quay đầu về phía nàng: “Khi ấy tại hôn lễ của cô và Đông Hải thái

tử, ta cùng với Đạp Vũ sư phụ đến tham dự, đã từng gặp cô.”

Tam công chúa gật đầu, thở dài: “Thì ra là tiểu ái đồ của Đạp Vũ thượng

thần? Khi ấy cách khá xa nên cũng không nhìn rõ lắm.” Ngẫm nghĩ lại nói: “Vì sao cô lại muốn cứu ta? Viên Mẫu Đơn Nhan đó không thể nào tùy tiện lãng phí như vậy được.”

Duyệt Nhi có chút sửng sốt: “Mẫu Đơn Nhan có thể cứu được một mạng người, như vậy sao có thể nói là lãng phí. Thực ra, hắc hắc, trên Mẫu Đơn Nhan đó

đã có máu của ta, nó nghe theo chủ, nếu như ta muốn thu hồi thì sẽ quay

về ngay. Tam công chúa không cần bận tâm.” Tam công chúa mỉm cười nói:

“Đừng gọi ta Tam công chúa, sau này gọi Ninh Tê là được.”

Duyệt Nhi gật gật đầu: “Ninh Tê tỷ tỷ, ta tên Duyệt Nhi.”

Ninh Tê thấy nàng lanh lợi đáng yêu, lại cơ trí cứu mình một mạng, mặc dù

nói bản thân đã hoàn toàn không bận tâm đến cái mạng hèn mọn này, nhưng

được Duyệt Nhi tương trợ cứu giúp như vậy thật khiến nàng có chút cảm

động cùng ấm áp. Dắt Duyệt Nhi bay đến một nơi hẻo lánh, thay nàng một

lần nữa buộc lại mái tóc thành hai búi nhỏ, nàng có đặc trưng rõ rệt như vậy, vừa xuất hiện hẳn sẽ gặp nguy hiểm.

Hài lòng nhìn cây trâm cùng lông vũ đã được mình chỉnh sửa gọn gàng trên

đầu Duyệt Nhi, trên mặt Ninh Tê có chút ý cười: “Duyệt Nhi cô nương, Lạc Thủy thượng thần thì sao? Sao cô nương lại một mình chạy đến Ma vực,

hơn nữa, linh lực của cô sao lại tiêu tán hết…”

Vừa nghe thấy tên Tức Mặc Ly, đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi liền trở nên ảm đạm, một lúc lâu sau mới nói: “Ta…bỏ nhà ra đi. Bị người của Yêu giới

đánh lén, không biết là ai đã dùng Nghịch Viêm muốn mua mạng của ta. Vì

vậy bị hủy linh lực.”

Ninh Tê thấy sắc mặt Duyệt Nhi buồn bã, trong lòng không đành, vội đổi đề

tài: “Vậy, Duyệt Nhi cô nương hiện giờ muốn đi đâu?” Duyệt Nhi giật

mình, vội vàng nhớ tới chính sự: “Ninh Tê tỷ tỷ, ta muốn đi tìm thuộc hạ của Sở Từ! Tỷ đại khái có biết bọn họ hiện đang ở nơi nào không?”

Ninh Tê hơi lấy làm lạ: “Tìm các trưởng lão đi theo Sở Từ Ma quân?” Duyệt

Nhi sốt ruột gật đầu: “Rất gấp.” Ninh Tê nghĩ nghĩ nói: “Hiện giờ Cốc

Quân Tinh Ma quân cũng đang tìm kiếm tông tích của Sở Từ Ma quân ở khắp

nơi, nghe đâu muốn đoạt Ma Ảnh Châu. Ta chỉ biết cung điện của Sở Từ Ma

quân ở dãy núi Sơ Loan, chi bằng chúng ta trước đi đến gần đó, có lẽ có

thể nghe ngóng được chút tin tức đáng tin cậy.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, chủ động nắm tay áo Ninh Tê, Ninh Tê mỉm cười, triệu

kiếm của mình tới rồi liền cùng Duyệt Nhi đạp lên, hướng phía dãy núi Sơ Loan mà đi.

Một đường bay bay nghỉ nghỉ, khi đến được phạm vi dãy núi Sơ Loan đã là một ngày sau. Ninh Tê dắt Duyệt Nhi vào bên trong một thành trì tương đối

phồn hoa.

Duyệt Nhi theo sát Ninh Tê, giống như một tiểu muội muội đang theo đại tỷ vào thành, bàn tay nắm tay áo nàng không chịu buông lỏng, trong lòng Ninh

Tê càng thêm yêu thương, cô nhóc này cũng không biết được Lạc Thủy

thượng thần yêu chiều cỡ nào, vốn đã không nhìn thấy, hiện giờ còn mất

đi linh lực, thử nghĩ thật khiến người ta lo lắng.

Duyệt Nhi cúi thấp đầu, dọc đường mặc dù khẩn trương nhưng vẫn cảm thấy được

có một vài ánh mắt, cuối cùng nhịn không được nói: “Ninh Tê tỷ tỷ, vì

sao lại có nhiều người nhìn ta như vậy?” Rõ ràng hai tai của nàng đã

được che giấu kỹ rồi mà, lý ra sẽ không có người muốn giết nàng a.

Đưa mắt nhìn mấy người ngự trên pháp bảo dừng lại giữa chừng không xung

quanh, Ninh Tê lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Người Ma tộc rất bài xích

người đọa ma, ta là đọa ma. Mà thể chất Duyệt Nhi cô nương lại không

thuộc lục giới, thêm nữa y phục trên người cô….”

Duyệt Nhi líu lưỡi: “Y phục trên người ta rất kỳ lạ sao?” Đây là một trong

những y phục mà khi Tức Mặc Ly trầm tu năm mươi năm đã đưa cho nàng, là

kiểu dáng yếm tụ lưu tiên1, khi ấy mắt nàng còn nhìn thấy, thích nhất chính là bộ này.

1: một kiểu y phục xa hoa của cung đình thời thượng cổ.

Ninh Tê kéo tay nàng đi vào bên trong một tửu lầu, cuối cùng mới tránh khỏi

ánh mắt của mấy người đang dừng giữa không trung, nghe thấy lời này của

Duyệt Nhi, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, y phục cô nương mặc thế gian

khó tìm.” Nói rồi quay đầu nói với Lang ma tiểu nhị vẻ mặt hung thần ác

sát nhưng lại đang bày ra biểu tình ôn nhu: “Hai gian phòng nhỏ.” Lang

ma nói: “Khách quan, đã hết phòng nhỏ rồi, chỉ còn hai gian phòng thượng hạng ở tầng trên cùng, có được hay không?”

Thân thể Ninh Tê cứng đờ, ngượng ngùng nhìn Duyệt Nhi, từ sau khi nàng đọa

ma cũng chưa từng có quá hai lượng mà tiêu, hiện giờ hai gian phòng nhỏ

còn có thể xoay sở được, nếu là phòng thượng hạng, số tiền tiêu hao sẽ

gấp cả ngàn lần, nàng dẫn Duyệt Nhi xoay người chuẩn bị ra khỏi khách

điếm, Duyệt Nhi có chút mơ hồ: “Ninh Tê tỷ tỷ, sao không ở phòng thượng

hạng?” Ninh Tê hết sức xấu hổ: “Duyệt Nhi cô nương, tỷ tỷ… không có quá

hai lượng.”

Duyệt Nhi chợt hiểu, kéo tay áo Ninh Tê quay trở lại trước mặt Lang ma tiểu

nhị, lấy túi càn khôn ở bên hông, bàn tay nhỏ nhắn lần tìm vào túi, lấy

ra một nắm hạt hướng dương bằng vàng, Lang ma theo bản năng đưa tay nhận lấy một vốc hạt hướng dương bằng vàng sáng rực làm mù cái nhìn vô sỉ

nhưng lại hăm hở đáng yêu của tiểu nhị, Duyệt Nhi cười nói: “Đủ không?”

Lang ma chớp chớp mắt,nói: “Đủ rồi, khách quan xin mời theo ta.” Nói rồi dẫn Duyệt Nhi đến một cái đài trong góc, phía trên từ từ xuất hiện một đám

mây đen, Ninh Tê dắt Duyệt Nhi bước lên, đám mây liền chậm rãi bay lên

đưa ba người họ đến gian phòng thượng hạng ở lưng chừng không. Ninh Tê

dẫn Duyệt Nhi vào một gian phòng trong đó, thay nàng cẩn thận kiểm tra

xung quanh và chăn giường rồi mới để Duyệt Nhi ngồi xuống. Đôi mắt to

tròn của Duyệt Nhi tràn ngập cảm kích: “Ninh Tê tỷ tỷ, tỷ thật chu đáo.” Ninh Tê cười xoa xoa đầu nàng: “Sắc trời đã muộn, thật sự không thích

hợp ra ngoài tìm kiếm, ngày mai chúng ta liền đi nghe ngóng tin tức.”

Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Ninh Tê mới an tâm về phòng.

Duyệt Nhi đi đến ôn trì (bồn nước ấm) phía sau giường rửa mặt, thay áo ngủ xong liền bò lên giường, không

biết Sở Từ thế nào rồi, lúc ấy khi nàng đến thì đã cực kỳ nguy hiểm,

không biết còn có thế chống đỡ được bao lâu. Nghĩ nghĩ lại nhớ tới Tức

Mặc Ly, trong lòng vừa chua vừa chát, nhất thời rất muốn quay trở về

trong ngực chàng, ngoan ngoãn vùi vào lòng chaàng, cái gì cũng không

cần nghĩ tới, cái gì cũng không cần làm.

Ngày thứ hai lúc Ninh Tê bước vào thì Duyệt Nhi đã rửa mặt xong, đang ngồi

ngây ngẩn trước bàn, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đứng dậy, nói:

“Ninh Tê tỷ tỷ, chúng ta đi Sơ Loan cung đi!” Ninh Tê gật gật đầu, bước

đến phía trước Duyệt Nhi, trong tay cầm một bộ xiêm y, cười nói: “Duyệt

Nhi cô nương, hôm nay đừng mặc bộ vân cẩm này, nếu như chúng ta cứ như

vậy đi Sơ Loan cung, chỉ sợ sẽ thu hút khá nhiều sự chú ý.” Duyệt Nhi

gật gật đầu, dựa theo linh thức nhận bộ xiêm y Ninh Tê đưa cho, trong

lòng niệm một câu quyết liền thay y phục lên người. Linh lực mặc dù đã

mất nhưng trên người vẫn còn tu vi đủ để phân cao thấp cùng Tiên đế, dù

phần lớn vì không có linh lực nên không sử dụng được, nhưng loại chuyện

đơn giản như mặc y phục thì vẫn còn có thể thực hiện.

Y phục Duyệt Nhi mặc trên người chính là trang phục bó sát người của tiểu bạch hổ, Ninh Tê nhìn Duyệt Nhi lộ ra ngoài cánh tay trắng nõn, lại

nhìn đôi chân thon dài mịn màng, nhưng quan trọng không phải cái này, mà là trang phục bạch hổ vốn dĩ bó sát người, vì vậy… Ánh mắt Ninh Tê lướt qua bên trên phần eo nhỏ nhắn tinh tế của Duyệt Nhi, nhìn thấy phần

ngực xinh đẹp được ôm sát trong bộ trang phục bạch hổ, mặc dù nàng là nữ nhi nhưng cũng không nhịn được mà đỏ mặt, cái này, Duyệt Nhi cô nương

thoạt nhìn nhỏ nhắn như vậy, vóc người sao lại đẹp đến thế….

Duyệt Nhi đứng tại chỗ nhảy nhảy hai cái, cảm thấy cực kỳ thoải mái, cười

nói: “Ninh Tê tỷ tỷ, là tỷ làm sao?” Ninh Tê không nghĩ nhiều nữa, gật

đầu liền kéo Duyệt Nhi bay ra khỏi khách điếm: “Đêm qua nhớ ra liền dựa

theo suy nghĩ làm một bộ cho cô nương, Duyệt Nhi cô nương mặc trên người thật sự rất ưa nhìn.” Trong lòng Duyệt Nhi vui sướng: “Ninh Tê tỷ tỷ,

tỷ là người đầu tiên nói ta ưa nhìn.”

Khóe miệng Ninh Tê giật giật, Duyệt Nhi cô nương ngọc tuyết đáng yêu như

vậy, đương nhiên vô cùng ưa nhìn, vì sao nàng lại trở thành người đầu

tiên khen nàng ấy? Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng vẫn nói: “Có lẽ nhiều người

đều không nói ra miệng mà thôi.” Duyệt Nhi gật gật đầu, không nói gì

nữa, ngoan ngoãn theo Ninh Tê đằng vân về phía Sơ Loan cung.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 76
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...