Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 137

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Duyệt Nhi gấp gáp bay về Họa Mạt, suốt cả đường cứ loạng choạng,

nhưng cũng không lạc đường, rất nhanh đã về tới Họa Mạt.

Bên trong viện có vài người đang đứng, xa xa trông thấy Duyệt Nhi

lướt tới thì đều bước lên đón, Duyệt Nhi nhất thời không kịp

ngừng lại, “bốp” một tiếng đụng phải cây đại thụ bên cạnh hồ

nước…

Mọi người:…

Vẫn là Quy Kỳ và Thư Quyển bước lên đỡ Duyệt Nhi, cô hổ nhỏ tội nghiệp đã bị đụng đến hai mắt mọc đầy sao.

“Sao vậy? Cái cây lớn thế mà cũng va trúng được?” Thư Quyển vừa

bực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là một tiểu cô nương…

Duyệt Nhi hai mắt lệ đã vòng quanh, nhưng vẫn chực chờ không rơi xuống, cười nói: “Sơ xuất sơ xuất.”

Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, còn tưởng

nàng sẽ đau đến khóc toáng lên chứ. Tất cả đều thay phiên biểu

thị sự quan tâm sâu sắc rồi mới nói ra mục đích đến đây.

Cường Sinh là người không kìm được nhất, cười bảo: “Hôm qua sinh thần của Quy Kỳ, bọn ta định đi chúc mừng một phen, lại nhớ đã lâu rồi chưa cùng cô đi chơi, nên liền cùng nhau đến tìm cô, cô thấy

sao?”

Thư Quyển sớm đã kéo Duyệt Nhi bước lên mây: “Nàng ấy nhất định

sẽ đồng ý, hiện giờ đã sắp nửa đêm, chi bằng đến viện của

bọn ta, thấy sao? Hiện tại ra ngoài hẳn là không kịp giờ lên

lớp tiết sớm ngày mai. Huống chi Quy Kỳ còn là một tay trù

nghệ siêu việt nha!”

Quy Kỳ dở khóc dở cười: “Hai người các ngươi không phải là tới mời, mà là tới trói người ta đi.”

“Ế, không có trói nha, đêm nay không biết là ai cứ ủ rũ không vui.”

Cảnh Vinh xấu xa cười vài tiếng, cũng nhảy lên mây, đưa tay sờ

chiếc nón hổ nhỏ của Duyệt Nhi, lại vội vàng rụt về, aizz,

đúng là quá dễ thương mà, không sờ không được.

Quy Kỳ quả nhiên tay nghề nấu ăn rất tốt, chưa bao lâu đã bày rất

nhiều món ăn trên chiếc bàn đá cạnh hồ. Duyệt Nhi vẫn luôn hồn vía lên mây, lúc này nhìn thấy bao nhiêu đồ ăn như vậy, mặc dù mùi thơm vẫn không bằng Tức Mặc Ly làm, cũng không sánh được

với Việt Hoa sư tôn, nhưng với cô hổ nhỏ buổi tối còn chưa cơm

nước mà nói thì đã rất hấp dẫn, lập tức đè xuống nỗi sầu

lo muốn chết trong lòng, thập phần thành thật bắt đầu ăn.

Thư Quyển không biết từ khi nào đã mang rượu tới, mỗi người rót

đầy một chung, cười nói: “Đêm tụ họp không có rượu khẳng định

là không được. Tới đây, mọi người cùng giống như phàm nhân bình thường, không say không về!”

Duyệt Nhi cẩn thận nhìn chung rượu ngọc, lại cẩn thận nhìn mấy nam

tử đang nâng chén nhìn nàng, trái tim cô hổ nhỏ đấu tranh dữ

dội một phen, tiếc nuối lắc đầu: “Ta không uống rượu.”

Vừa dứt lời thì Cường Sinh đã kéo nàng: “Một chung thôi, không sao

đâu, hôm nay cũng coi như một ngày tốt, sao có thể không uống

chứ?”

Duyệt Nhi liếm liếm môi, kỳ thực là rất muốn uống, nhưng mà, nhớ

tới Mặc Ly thì lại đành lắc đầu nói: “Không uống, Mặc Ly đã

từng nói, không cho ta uống rượu.”

Mọi người thấy nàng trong nháy mắt tâm tình sa sút, liền phát

hiện có chút không ổn, lại tò mò Mặc Ly là ai, sao vừa nghe

thấy hai từ này thì có chút quen thuộc, cuối cùng cũng không

tiếp tục truy hỏi, chỉ nâng chung lên cạn sạch.

Duyệt Nhi biến bi thương thành sức ăn, người nào người nấy uống đến cao

hứng, được một lát thì ngâm thơ xổ nho, một lát thì lại đối

câu đối, quả thực là học theo dáng vẻ của mấy công tử bạn

hữu chốn nhân gian,. May mà phụ thần mẫu thần của họ không có

ở đây, nếu không, chỉ sợ sẽ đau lòng nhức óc một phen.

Đang lúc nửa đêm, ánh trăng treo trên bầu trời vừa tròn lại vừa

sáng, Duyệt Nhi vừa ăn thịt, vừa bắt đầu nhớ tới Tức Mặc Ly

và Đạp Vũ sư phụ.

Lúc ấy ở phàm gian, hình như nàng cũng vào một đêm trăng tròn thế này, khi đó ngoại trừ nhớ tới Đạp Vũ sư phụ còn nhớ Tức

Mặc Ly, loại tâm tình khổ sở như thế cũng tương tự bây giờ,

chung quy cảm giác có chút tiếc nuối, lại hơi phiền muộn.

Người nào người nấy đều cao hứng, không ngờ bọn họ uống đến thống

khoái như vậy, thực tế thì tửu lượng cũng không tốt, ai nấy

đều ngà ngà say, bay đến một cây đại thụ đong đưa trên đó, chưa

bao lâu thì liền ngủ mất.

Quy Kỳ dùng pháp thuật thu dọn thức ăn thừa trên bàn, thấy Duyệt

Nhi đã phi người đứng trên lá sen chính giữa hồ, cũng theo đó

bay qua.

“Duyệt Nhi, cô gần đây hình như có tâm sự?”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu nghịch nước, hắt lên lá sen, như có như không đùa nghịch.

Nhìn Duyệt Nhi ngồi xổm trên lá sen nghịch nước, trong bóng đêm mờ tỏ tựa như một bức tranh nhu hòa đẹp đẽ. Quy Kỳ bất chợt hơi hốt

hoảng, nhớ tới khi mình lần đầu tiên ngồi bên cạnh nàng, rõ

ràng đã qua mấy tháng, hiện giờ nhớ lại như mới hôm qua. Y rất muốn biết, nàng là ai, phàm gian không phải nói ‘yểu điệu

thục nữ, quân tử hảo cầu’ sao? Nhưng nhớ tới mấy vị thần sứ

lợi hại cung kính đi theo nàng, nháy mắt lại đành phải đem lời nói nuốt vào trong bụng.

Màn đêm mông lung, thời điểm này có thể khiến tính cách thêm phần

dũng khí và ảo giác, Quy Kỳ do dự vài lần, cũng học theo

dáng vẻ Duyệt Nhi ngồi xổm trên lá sen, cười nói:

“Duyệt Nhi, cô là thần nữ nhà nào? Ta trước đây sao lại chưa từng nghe nói về cô?”

Hai tay Duyệt Nhi vốc nước rót lên lá sen, nghe thấy câu hỏi của

Quy Kỳ, cũng không giấu giếm: “Ta vừa tới Thần giới không lâu,

cũng không phải thần nữ của đại gia tộc.”

Quy Kỳ càng ngạc nhiên, nhìn không ra thể chất Duyệt Nhi cho nên

không cách nào biết được nàng làm sao có thể vào được Thần

giới, vậy nàng là người thuộc giới nào? Ở Thần giới, có thể vào được Họa Mạt đều là thần tử thần nữ của những gia tộc

thượng đẳng nơi đây, mà Duyệt Nhi nếu như không phải người của

Thần tộc, vậy cơ duyên nào mà nàng vào được Thần giới? Một

tiểu cô nương, y thật sự không thể tin nàng có nhiều năng lực

hay thế lực lớn mạnh, có thể từ bên ngoài mà đặt chân vào

Thần giới.

Quy Kỳ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra được gì, chỉ

cười nói: “Cô không phải người Thần giới? Ở Thần giới có

người nương nhờ?”

Nếu nàng nói không có, vậy y liền có thể thuận lý thành chương

tiếp một câu, y đợi rất lâu mới đợi được cơ hội nói ra lời

này.

Duyệt Nhi lúc lắc đầu, gương mặt tinh xảo đáng yêu so với ánh trăng

còn tinh khiết dịu dàng hơn vài phần: “Người nương tựa? Mặc

Ly.” Nàng nhớ người cho tới bây giờ nàng nương nhờ đều chỉ có

Mặc Ly mà thôi.

Quy Kỳ thấy nàng khi nói câu đó thì trong mắt đều là dịu dàng

cùng ngọt ngào, nhất thời hơi hoảng hốt, im lặng một lúc lâu

mới nói: “Mặc Ly? Người đó là ai?”

Thực ra điều y muốn hỏi là, người đó là gì của nàng…

Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi từ trong nước hồ rụt về, chống

dưới cằm, đôi mắt to tròn nhìn Quy Kỳ: “Mặc Ly ư, người bên

ngoài đều gọi chàng là Lạc Thủy Thần quân, chàng là phu quân

của ta.”

Dường như trong bóng đêm vô cùng tĩnh lặng, khi vạn vật đã ngủ say,nơi

chân trời kình lôi bỗng “ẦM” một tiếng xuyên thủng đất trời, bốn biển

dậy sóng, núi cao sập xuống, Quy Kỳ cơ hồ sững sờ, lập tứng hai chân

đứng trên lá sen loạng choạng, nhếch nhác ngã vào trong hồ.

Duyệt Nhi không kịp kéo y lại, kinh ngạc nói: “Quy Kỳ, sao vậy?”Dáng vẻ của y sao lại thất thần như thế.

Quy Kỳ bối rối nhảy lên, cấp tốc dùng pháp thuật hong khô y phục trên

người, cúi đầu cười nói: “Không có gì, Duyệt Nhi, trước giờ ta vẫn tưởng cô là một tiểu cô nương, chưa từng nghĩ qua cô vậy mà đã có phu quân

rồi.”

Đây không phải là đả kích lớn nhất. Thần giới xem trọng thực lực, nếu như

ngươi thích liền cướp lấy, ngại gì chứ? Nhưng rất rõ ràng, dù Quy Kỳ

có nỗ lực tận dụng cùng tranh thủ mọi sự trợ giúp của đại gia tộc

Thần giới mà mình có cũng sẽ không chút tác dụng.

Bởi vì, Lạc Thủy Thần quân.

Người đó là Lạc Thủy Thần quân được Hạo Thiên Thần đế xưng là kỳ tài vạn năm chưa từng xuất hiện, là Lạc Thủy Thần quân có tu vi mấy vạn năm nhưng

lại sâu không lường được, là Lạc Thủy Thần quân tuấn tú vô song phong

hoa tuyệt đại, là Lạc Thủy Thần quân sủng thê như mạng.

Y lấy gì mà so bì với người đó?

Mà Duyệt Nhi, không phải là công chúa tộc Tử Hổ có mối quan hệ dây dưa với Đạp Vũ Thần quân và Sở Từ Ma quân của Yêu giới sao? Y ban đầu dù thế

nào cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì, tỷ như Duyệt Nhi vì sao lại thường xuyên đội mũ bạch hổ, vì sao có mái tóc màu tím.

Y thậm chí còn chưa kịp mơ ước thì đã mất đi tư cách nói ra miệng rồi.

Duyệt Nhi hắc hắc cười một tiếng, đè xuống tâm tình chua xót trong lòng, nói: “Ta cũng không còn nhỏ, có thể gả cho người ta rồi.”

Quy Kỳ lắc đầu: “Nghe nói Lạc Thủy Thần quân vô cùng chiều chuộng cô, vì

sao lại đồng ý để cô đến Họa Mạt? Cô…Cô còn thường bị người ta bắt nạt.

Huống hồ, Đạp Vũ Thần quân không phải sư phụ của cô sao? Sao lại…”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Đạp Vũ sư phụ rất lâu rồi ta cũng không gặp người, về phần Mặc Ly, ừ thì, dường như ta nói gì chàng cũng sẽ đồng ý…”

“Duyệt Nhi, cô thật hạnh phúc.”

Duyệt Nhi xấu hổ sờ sờ chiếc mũ bạch hổ, bay người lên cây tìm một chạc cây

lớn: “Ta hơi mệt, ngày mai có giờ sử học, các huynh lên lớp thì gọi ta.”

Dứt lời đã từ trong nội đỉnh lấy ra chiếc giỏ nhỏ lúc trước ở trong Thủy Nguyên cốc, treo trên chạc cây, cuối cùng nhảy vào trong giỏ, đôi mắt

to tròn khép lại.

Một lúc lâu sau, trong bóng tối tĩnh mịch, một hàng lệ từ trong mắt khẽ lăn dài, vì sao rõ ràng là chơi đến vui vẻ như thế, nhưng vẫn như cũ không

quên được chuyện ngày hôm nay? Cô hổ nhỏ co ro rụt người lại thành một

cục ngủ bên trong chiếc giỏ cỏ, vừa khóc vừa…ngủ.

Quy Kỳ thấy bầu không khí bên này đã dần dần rơi vào tĩnh lặng, vội vàng chạy tới, cầm lấy chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho nàng.

Đến khi bên trong kính phát ra âm thanh, Quy Kỳ cười khổ một tiếng, ngồi suốt cả đêm, lúc ngồi dậy vậy mà lại đứng không vững.

Y lay tỉnh mấy người họ, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng bị y gọi dậy, mơ mơ

màng màng rửa mặt rồi mới kéo tay áo Quy Kỳ hướng đỉnh núi cao vút tầng

mây mà đi.

Việt Hoa trông thấy nàng thì có hơi kinh ngạc, lại nhìn nhìn đôi mắt rõ ràng hơi sưng ấy, trong lòng càng thêm sửng sốt, vội vàng bảo nàng ngồi sang đây, Duyệt Nhi bước đi loạng choạng rồi liền nằm bò ra.

Việt Hoa bất đắc dĩ lắc đầu để nàng ngồi xuống bên cạnh.

“Kết quả thế nào?”

“Không tốt.”

“Sao lại vậy?”

“Không biết.”

Duyệt Nhi dứt khoát xoay gáy về phía Việt Hoa, không muốn nhắc đến chuyện

này nữa, càng hận không thể khoét một cái lỗ chôn mình vào đó luôn.

Việt Hoa vỗ vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đúng là một tiểu gia hỏa…”

Duyệt Nhi “hừ” một tiếng, vẫn xoay gáy về phía ấy.

Việt Hoa cười cười quay đi, chỉ cảm thấy dáng vẻ đánh chết cũng không nói

của nàng dễ thương vô cùng, trời ạ, cô hổ nhỏ này đúng là trêu người mà.

Việt Hoa đánh mắt liếc một cái, nháy mắt thu lại ý cười.

Đệ tử Họa Mạt, bất luận thần tử hay là thần nữ, đều đang chăm chú nhìn y và Duyệt Nhi…

Việt Hoa cũng chẳng chút xấu hổ, cười nói: “Thật có lỗi, bây giờ bắt đầu bài học…”

Lời còn chưa dứt lời thì từ đằng xa đã truyền tới giọng nói của Bất Miên,

chòm râu trắng của y giữa không trung tung bay phấp phới, nhanh chóng

đến trước mặt Việt Hoa, chỉnh lại râu tóc quần áo xong mới nói: “Bài học hôm nay dời lại, Họa Mạt chúng ta lại nghênh đón một đại nhân vật.”

Mọi người lập tức hưng trí bừng bừng, ai nấy mắt lấp lánh tinh quang nhìn

Bất Miên, có thể khiến Bất Miên nói là đại nhân vật, đương nhiên cũng

không thể tầm thường.

Bất Miên vuốt vuốt chòm râu, hướng phía gáy Duyệt Nhi hất một cái, thấy

nàng không quay lại, đành bất đắc dĩ nói: “Thanh Hà Thần phủ, Mộ Phong

Thiên thần đến.”

Mộ Phong Thiên thần?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 137
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...