Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 77

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ninh Tê rất hối hận, cực kỳ hối hận, nàng vì sao lại làm bộ trang phục bạch

hổ khơi gợi cảm giác trắng nõn đáng yêu này cho Duyệt Nhi mặc chứ? Vốn

dĩ cho rằng không mặc vân cẩm sẽ không thu hút sự chú ý của người khác,

nhưng mà hiện giờ…

Trước mặt là một đám người, thủ lĩnh chính là kẻ phong lưu đỉnh đỉnh đại danh của Ma vực – Tô Hà, người này là hồ ly tu thành ma, phong lưu không

giảm, hai ngày này chẳng dễ gì mới được phái đi thi hành nhiệm vụ, tránh thoát được sự kìm cặp cùng ánh mắt của hơn trăm thê thiếp dũng mãnh

trong phủ, dẫn theo đám thuộc hạ ra ngoài. Không ngờ đằng vân từ dãy núi Sơ Loan đi tới, thế nhưng lại vừa vặn chạm mặt Duyệt Nhi và Ninh Tê.

Cho nên, hiện giờ là một màn hết sức quen thuộc trong tiểu thoại bản của nhân gian.

“Tiểu cô nương, ca ca mời nàng ăn kẹo!” Hồ ly tất cả đều giống nhau, cho dù y là Tiên hay Ma hay gì gì đi chăng nữa. Tô Hà cũng không phải ngoại lệ, dáng vẻ cũng được coi là phong lưu tuấn tú, có điều, khụ khụ, hơi bị

háo sắc thái quá.

Hai mắt Tô Hà sáng rỡ nhìn chằm chằm Duyệt Nhi không chớp, y trước giờ chưa từng thấy tiểu cô nương nào đáng yêu thanh thuần như vậy, thấy nàng yên lặng đứng bên cạnh nữ tử đó, ngoan ngoãn dễ thương không thể diễn tả,

phấn điêu ngọc mài, khí tức thanh tân sạch sẽ như vậy cũng không phải

của người thuộc Ma vực vốn kiêu ngạo tàn độc, có thể so sánh với nữ nhi

Ma tộc dũng cảm can trường, y cũng từng gặp qua một vài nữ tiên, nhưng

không bì được với tiểu cô nương trước mắt này, đáng yêu như vậy khiến

người ta rất muốn ôm vào lòng mà yêu thương một phen, đặc biệt là, ánh

mắt Tô Hà từ trên gương mặt Duyệt Nhi dời xuống trước ngực, ực, tiểu cô

nương nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, vóc dáng thế nhưng lại đẹp thế.

Ninh Tê không để ý đến kẻ phong lưu này, kéo Duyệt Nhi vòng qua đám người,

hướng Sơ Loan cung tiếp tục đi. Tô Hà lý nào lại chịu buông tha, đằng

vân lả lơi chặn trước mặt. Ninh Tê cực kỳ tức giận: “Tô Hà Thiên ma, ta

biết bản thân đánh không lại ngươi, nhưng tiểu cô nương này không phải

là người ngươi muốn trêu ghẹo thì có thể trêu ghẹo. Đừng tưởng rằng

giống như thường ngày, gặp được liền có thể kéo về trong phủ của ngươi.”

Tô Hà cười nói: “Vậy ta sẽ không kéo nàng về phủ, ta ôm về.” Ninh Tê nghe

vậy thì trên gương mặt vẫn luôn lãnh đạm đã nhịn không được mà lộ ra

chút phẫn nộ: “Ngươi có hơn trăm thê thếp, còn muốn nhúng chàm Duyệt Nhi cô nương?”

Tô Hà cười càng thêm vui vẻ: “Ta thích. Thì ra nàng tên Duyệt Nhi. Ha ha,

Duyệt Nhi cô nương, theo ca ca về nhà chơi nha.” Bộ dạng lả lơi, kỳ thực không phụ danh tiếng “mạnh tay hái hoa” của y.

Duyệt Nhi nghe thấy y gọi tên mình, vốn đã lo lắng cho thương thế Sở Từ, hiện giờ còn bị kẻ vô lại này chặn đường, trong lòng vừa tức giận vừa phẫn

nộ, mở miệng liền nói: “Ta không rảnh về nhà ngươi chơi, ngươi đừng có

chắn đường chúng ta nữa.” Thanh âm mềm mại ngọt ngào lọt vào tai Tô

Hà khiến y tan chảy, càng không muốn buông tha: “Theo ca ca về nhà,

nhất định sẽ che chở cho nàng, bằng không với thể chất dở dở ương ương

như vậy của nàng, ở bên ngoài, cẩn thận bị lang sói ăn sạch nha.”

Trong lòng Duyệt Nhi càng khẩn trương, nếu không phải linh lực mất hết thì đã trực tiếp đánh một trận rồi, đâu phải ở đây mất thời gian. Nàng thầm

triệu Mẫu Đơn Nhan, không nói lời nào nữa.

Không lâu sau, Mẫu Đơn Nhan đã bay về bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên, theo sau còn có một đám nữ tử…

Duyệt Nhi vung tay, Mẫu Đơn Nhan liền hướng phía Tô Hà đánh tới, mặc dù linh

lực Duyệt Nhi không còn, nhưng Mẫu Đơn Nhan cũng không yếu, nháy mắt

liền “phập phập” đánh trúng Tô Hà vài cái, trong lòng Tô Hà cười khẩy,

đúng là trò trẻ con, dựa vào viên châu này vậy mà cũng muốn đánh y bỏ

chạy? Y vận pháp lực, hai ba cái liền đánh viên châu quay trở về. Tay

Duyệt Nhi đưa ra đón lấy viên châu, không biết làm thế nào giậm giậm

chân, mà đám nữ tử kia lúc này cũng đã đuổi tới.

Nàng thật muốn khóc, giá như Tức Mặc Ly ở đây thì tốt quá, mình sao có thể vô dụng như vậy chứ?

Chỉ thấy đám nữ tử hôm ấy muốn giết Ninh Tê đã đuổi tới, trông thấy Duyệt

Nhi và Ninh Tê thì đều cực kỳ phẫn nộ: “Giỏi cho ngươi tiểu cô nương

này, thế nhưng đùa giỡn bọn ta hai ngày nay,hôm nay liền giết chết

ngươi!” Nói rồi liền xông tới, Tô Hà phất tay, thuộc hạ đi theo y hiểu ý liền đằng vân lên trước, hai ba chiêu liền thu phục.

Linh thức Duyệt Nhi nghe được động tĩnh, tâm tình thoáng thả lỏng, đành nói: “Nếu như ngươi đã giúp ta chặn họ, cũng coi như là một người tốt, ta có chuyện rất gấp cần phải đến Sơ Loan cung, xin ngươi đừng cản đường bọn

ta nữa được không?” Tô Hà thấy trong mắt nàng long lanh lệ, dáng vẻ cực

kỳ đáng thương, lại khẩn trương. Nghe thấy Sơ Loan cung, trong lòng

biến chuyển, nhớ tới nguyên nhân đám trưởng lão triệu mình về, lẽ nào,

có liên quan đến Sở Từ Ma quân?

Nghĩ vậy, cũng không cản đường Duyệt Nhi và Ninh Tê nữa, trong lòng Duyệt

Nhi và Ninh Tê âm thầm mừng rỡ, vội vàng vòng qua, hướng phía Sơ Loan

cung mà đi. Tô Hà cũng đằng vân theo sau họ.

Ma vực cơ hồ không ai biết Tô Hà chính là thuộc hạ của Sở Từ, tuy y phong

lưu như vậy nhưng lại nhất nhất nghe lời Sở Từ, để Sở Từ sai phó, ngoại

trừ vì Sở Từ bản lĩnh cao cường thì còn có một nguyên nhân khác, SỞ

TỪ ĐẸP HƠN Y. Một chuyện y thường làm chính là khi kéo đám thê thiếp

nhà mình đứng trước hoa dưới trăng sẽ thở dài một tiếng, giá mà ta có vẻ đẹp của Sở Từ Ma quân thì càng tốt a.

Đám trưởng lão có chuyện cũng không dễ gì tìm y. Lần này, sau khi tìm kiếm

Sở Từ bị trọng thương không có kết quả, bất đắc dĩ mới đem tin này nói

với Tô Hà. Y sớm đã phân phó thủ hạ âm thầm tìm kiếm, bản thân cũng tự

dẫn người đi tìm, không ngờ trên đường lại đụng phải Duyệt Nhi mới gián

đoạn một chút.

Y có thể vì Sở Từ âm thầm núp trong bóng tối, đương nhiên có chút bản

lĩnh, cũng không phải dạng sắc lang thấy người đẹp thì ý thức liền bay

biến nơi nào. Thấy Duyệt Nhi và Ninh Tê đi về hướng Sơ Loan cung, trong

lòng nghi ngờ, liền chặn lại, hiện giờ thấy thần sắc và lời nói Duyệt

Nhi khẩn trương, suy nghĩ biến chuyển, nhớ tới một khả năng.

Ninh Tê thấy y bám theo đằng sau, nhíu hàng mày thanh tú nói: “Tô Hà thiên

ma, thỉnh không cần theo chúng tôi nữa.” Tô Hà thấy trên mặt nàng là vẻ

‘sắc lang cút ra xa một chút’, trong lòng toát mồ hôi, hình tượng sắc

lang của mình thật thành công đến thế sao? Y bay lại gần hơn, đè thấp

giọng, nói ra suy đoán của mình: “Duyệt Nhi cô nương, việc cô nói liệu

có phải liên quan đến Sở Từ Ma quân?”

Duyệt Nhi chựng lại, bất ngờ xoay người: “Ngươi biết Sở Từ? Ngươi là một trong số mấy trưởng lão đó?”

Tô Hà vừa rồi theo sát phía sau Duyệt Nhi, hiện giờ Duyệt Nhi đột ngột

xoay người, suýt nữa thì đụng nhau, vội vàng dừng đụn mây, ở khoảng cách gần nhìn Duyệt Nhi, hai dòng máu đỏ tươi từ mũi chảy xuống. Ninh Tê

thấy ánh mắt nóng rực của y dừng lại trước ngực Duyệt Nhi thì không

chút vui vẻ kéo Duyệt Nhi ra sau lưng, trừng mắt lườm Tô Hà: “Hạ lưu!”

Tô Hà vội vàng dùng pháp thuật ngưng máu mũi, mặt cũng đỏ lựng lên, lại

vội vã dời tầm nhìn mới lúng túng giải thích: “Thật có lỗi.” Y thật sự

không cố ý.

Thấy Ninh Tê kéo Duyệt Nhi muốn xoay mây rời đi, Tô Hà vội nói: “Tô Hà ta

nghe lệnh của Sở Từ Ma quân, hiện giờ đang tìm kiếm Ma quân. Nghe nói Ma Quân mấy lần ra khỏi Ma giới đều có chút can hệ đến một tiểu cô nương,

vì vậy mới đoán rằng Duyệt Nhi cô nương và Ma Quân có quen biết…” Y thấy Duyệt Nhi đang kéo tay áo Ninh Tê chợt dừng lại, ngừng một chút nghiêm

túc nói: “Ma Quân hiện giờ nhất định tính mạng đang nguy kịch, nếu Duyệt Nhi cô nương biết chuyện này, xin hãy nói cho ta.”

Duyệt Nhi quay mặt về phía Tô Hà, nàng đương nhiên không thấy Tô Hà vừa rồi

chảy máu mũi, cũng không biết vì sao Ninh Tê tỷ tỷ bỗng dưng mắng một

tiếng hạ lưu, có điều lúc này nghe giọng nói Tô Hà, thế nhưng cảm giác

rất chân thành. Có đôi khi, dựa vào cảm giác của một lão hổ, Duyệt Nhi

có thể cảm nhận được người nào đáng tin hay không đáng tin, có điều

chuyện này can hệ đến an nguy của Sở Từ, nếu Tô Hà là người bên phe Cốc

Quân Tinh, vậy nàng cả đời này sẽ chẳng thể nào tha thứ cho bản thân.

Nàng ngẫm nghĩ nói: “Ngươi có gì chứng minh ngươi là mấy trưởng lão thuộc hạ của Sở Từ?” Tô Hà lắc lắc đầu: “Ta không phải trưởng lão gì cả, ta chỉ

là ám vệ thân cận trực tiếp nghe lệnh của Sở Từ. Nếu Duyệt Nhi cô nương

muốn chứng cứ gì đó, ta quả thực không đưa ra được.”

Duyệt Nhi gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi đến Sơ Loan cung, nếu như ngươi

có thể triệu tập trưởng lão Ma cung, ta liền dẫn ngươi đi cứu Sở Từ, Sở

Từ y…. quả thật không tốt. Nếu như ngươi không thể, chúng ta cũng có thể lập tức để người trong Sơ Loan cung vây giết ngươi!”

Tô Hà nghe Duyệt Nhi nói vậy, trong lòng mặc dù lo lắng cho thương thế của Sở Từ nhưng cũng chỉ đành đồng ý với nàng, dù gì, cứ cho là hiện giờ y

bắt ép Duyệt Nhi đi cứu Sở Từ thì cũng chẳng thể bằng sức lực của một

mình y mà bảo vệ được Sở Từ, đành phải đáp ứng. Dọc đường đi, Tô Hà theo sau Duyệt Nhi cách một khoảng không xa, lắm lúc dùng chút ma lực gia

tăng tốc độ đám mây của các nàng. Chăm chú nhìn thân ảnh duyên dáng của

Duyệt Nhi, thỉnh thoảng có chút ngây ngẩn.

Sao không phải ai khác mà cứ phải là Ma quân. Đã thế, còn thêm thể chất thế kia, Ma quân đợi đã mấy vạn năm a. Trong lòng Tô Hà thở dài một tiếng.

Đợi khi đến Sơ Loan Cung, Tô Hà đương nhiên trong thời gian ngắn nhất triệu tập các vị trưởng lão ở Ma cung, tất cả trưởng lão đều vội vàng như lửa xém tới mông, thấy người đến thế nhưng lại là tiểu cô nương khi ấy ở Ô

Điệp Châu đánh ngất Ma quân để y trốn thoát, trong lòng nhất thời đủ

loại tư vị, cũng không suy nghĩ nhiều, theo Duyệt Nhi hướng phía cây cổ

thụ xum xuê um tùm mà bay.

Gấp rút bay hết một ngày trời, Duyệt Nhi mới kéo kéo tay áo Ninh Tê, để

nàng hạ mây xuống. Nàng dựa theo linh thức hướng về trước chạy vài bước. Mấy vị trưởng lão và Tô Hà đều không hiểu nàng đang làm gì, không biết

làm sao chỉ đành kiên nhẫn đứng chờ.

Duyệt Nhi từ trên tóc lấy xuống cây trâm tiểu hổ, trong lòng bàn tay nàng

liền hóa thành Huyễn Oanh lưu ly trượng. Nàng cầm trượng lên, ở khoảng

không trước mặt vẽ một vòng tròn rồi mới từ từ chạy vào bên trong vòng

tròn ấy.

Mọi người hoàn toàn chấn động bởi Huyễn Oanh lưu ly trượng, đó là vũ khí

như thế nào a! Bọn họ chưa từng nghe thấy, khí thế và sức mạnh như vậy

quấn quanh toàn bộ thân trượng, tử quang lấp lóe, hẳn là thần binh trong truyền thuyết? Đợi đến khi Duyệt Nhi nghi hoặc quay đầu nói: “Các người sao lại không đi?” họ mới hồi phục tinh thần, chăm chú nhìn kết giới mở ra ngay trước mắt, đổ mồ hôi, Ma Quân đây là đề phòng Cốc Quân Tinh hả, hay là đề phòng bọn họ a, kết giới này, chậc chậc.

Lại qua hơn mười ngày, mấy trưởng lão và Tô Hà vẫn đằng vân ở giữa không

trung xung quanh cây cổ thụ um tùm, không ngừng xuất ma lực cuối cùng

cũng đáp xuống, tất cả đều đứng trên chạc cây, toàn bộ ánh mắt đều dồn

vào động tĩnh của căn phòng gỗ nhỏ cửa đang mở kia.

Sở Từ mở mắt, cơ hồ thứ đầu tiên đập vào mắt chính là Duyệt Nhi đang ngồi

bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ, đối diện với mình, lúc này ngủ gà gật như gà

mổ thóc. Y đột ngột nhíu mày, Duyệt Nhi cô hổ nhỏ này sao lại ăn vận như thế? Thế này… Mê người thế này.

Y đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, mấy trưởng lão và Tô Hà lơ lửng giữa không

trung, theo bản năng cúi thấp đầu, chỉ có Ninh Tê đứng bên cạnh cửa,

biểu tình một chút cũng không có gì thay đổi. Y yên lòng, có lẽ chính

nàng ta đã làm cho Duyệt Nhi. Mặc dù cô hổ nhỏ ăn vận như thế cũng khá

đáng yêu hấp dẫn, chẳng qua không mặc vân cẩm kia cũng tốt, y thấy rất

không thuận mắt, dựa vào cái gì mà đồ của nàng đều phải qua tay Lạc Thủy thượng thần?

Sở Từ từ trên giường đứng dậy, thân thể vẫn còn chút hư nhược, ma lực cũng không dồi dào như thường ngày, mái tóc đen dài tùy tiện dùng một sợi

dây buộc lên, dáng vẻ y vốn đã xinh đẹp, hiện giờ cộng thêm chút biếng

nhác cùng tùy ý, thật khiến đám người ngoài cửa ngẩn ngơ. Y nhẹ nhàng

ngồi xuống cạnh Duyệt Nhi, lẳng lặng quan sát Duyệt Nhi đang chống đầu

gà gật, cũng ngây người.

Hiện giờ đang lúc màn đêm dần buông, ngôi nhà gỗ nhỏ không biết từ khi nào

đã thắp một ngọn nến nhỏ, ánh trăng xuyên qua trùng trùng tầng lá, từ

ngoài cửa rọi vào, giao thoa cùng với ánh lửa, chập chờn lay động tạo

nên một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp phòng.

Vạn năm rất lâu rất lâu sau đó, những người đứng bên ngoài giữa không trung vẫn nhớ mãi hình ảnh này.

Hồng y nam tử lặng lẽ nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang chống đầu

gà gật ở chiếc bàn bên cạnh, trên gương mặt tuyệt mỹ đều là vẻ ôn nhu

thâm tình bản thân y chưa từng để lộ, cứ thể nhìn đến si mê.

Mà khi ấy, ánh lửa sáng rực, thời gian cũng không hề dừng lại. Bức tranh

ấm áp như vậy, cuối cùng chỉ có thể thuận theo dòng chảy của thời gian

mà đọng lại trong ký ức, khó tái hiện lần nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 77
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...