Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 172

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Duyệt Nhi trải qua mấy ngày ở Yểm Tịch sơn, cuối cùng cùng với con kiến ở Yểm Tịch sơn nhìn nhau đến phát ghét, nhàm chán ngồi trong đình nghỉ chân

đếm hoa sen, câu cá vàng.

Mặc Ly đi làm gì nhỉ? Vì sao phải để mình ở lại đây?

Duyệt Nhi nghĩ mãi không hiểu, đám Cửu Kiếm hiện đã đến Thánh giới cũng không hiểu, may mà Ninh Tê khéo tay, chế biến mấy món ăn vặt để còn có thể

giải tỏa bớt tâm trạng nhớ nhung của Duyệt Nhi với Tức Mặc Ly.

Hôm nay, Duyệt Nhi đang cùng với con cá vàng câu được mắt lớn trừng mắt nhỏ thì Ngu Cực đến.

Bị vướng bởi Tức Mặc Ly nên Ngu Cực cũng không hành đại lễ gì, chỉ cung

kính đôi chút rồi đích thân mời Duyệt Nhi đến Ngu Phong chủ sơn nghị sự.

Duyệt Nhi sờ sờ tai, có chút không hiểu cho lắm, theo Ngu Cực hướng chủ sơn mà đi.

Ngu Phong không hổ là một trong hai đại liên minh ở Thánh giới, đất đai bao la, địa thế rộng lớn, núi cao sông dài, đợi đến khi đoàn người bay tới

chủ sơn thì cũng đã hơn một canh giờ, bốn mươi chín môn chủ đều đang

đứng trước núi chờ, thấy Duyệt Nhi thì chỉ gật đầu.

Bước vào chủ điện, chỉ thấy bên trong điện ba đứa con của Ngu Cực đã đứng

chờ. Trông thấy Duyệt Nhi thì cũng chỉ hành lễ như với người cùng trang

lứa. Duyệt Nhi càng lúc càng không hiểu Ngu Cực vì sao lại dẫn nàng đến

đây, Mặc Ly nói họ sẽ chỉ nàng làm gì, lẽ nào họ ở đây là chỉ Ngu Phong?

“Duyệt Nhi cô nương, ta mời cô nương đến đây là để dẫn dắt Ngư Phong, bốn mươi chín môn nguyện trung thành với cô nương.”

Nghe xong lời này, không chỉ Duyệt Nhi sửng sốt mà ngay cả ba người con của

Ngu Cực cũng giật mình. Ngu Ngư tối hôm ấy từng có một đoạn nhân duyên

với Duyệt Nhi, vì vậy hiện giờ gặp Duyệt Nhi thì trong lòng mặc dù vui

mừng nhưng cũng thập phần ngượng ngùng, bất giác nhớ đến bóng dáng bạch y ấy.

Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi chăm chăm nhìn Ngu Cực, lại nhìn nhìn đám

người đang cúi đầu tỏ ý không có bất cứ dị nghị gì ở bên cạnh, sờ sờ tai rồi mới nghi hoặc nói: “Ta không hề có bất kỳ hành động chinh phục nào, các người vì sao lại muốn quy phục ta?”

Nhìn gương mặt chẳng hiểu mô tê gì của Duyệt Nhi, Ngu Cực chỉ có thể ho khan hai tiếng, cười nói: “Ngu Phong vốn thuộc về cô nương.”

Duyệt Nhi lại càng mờ mịt: “Ta lần đầu tiên tới Thánh giới. Ngu Phong thuộc

về ta? Nơi đây chẳng phải dựa vào thực lực mà nói chuyện ư? Ta có thể

ngay cả thuộc hạ của các môn chủ cũng đánh không lại nữa là.”

Ngu Cực nhíu mày, quả thực không biết trả lời vấn đề này thế nào, nhưng hôm này nghi thức này không hoàn thành thì Duyệt Nhi cũng sẽ không có cách

nào phá giải phong ấn, như vậy sẽ càng không có cách nào biết được thân

phận của mình, thế nhưng những việc này lại chẳng thể nào nói với nàng,

thật sự là rối quá mà.

Cơ thể Duyệt Nhi run run, Cửu Kiếm vội vàng từ trong nội đỉnh lấy ra một

chiếc ghế vừa dày vừa chắc, để Duyệt Nhi ngồi lên đấy, Ngu Cực lau mồ

hôi lạnh…….Vừa rồi bỗng dưng không nghĩ tới.

“Duyệt Nhi cô nương, cô nương liệu có phải không thích Ngư Phong?”

Duyệt Nhi lắc đầu: “Ta cũng không biết tình hình cụ thể của Ngư Phong, sao có thể nói thích hay không thích, chỉ là, cảm thấy các người làm việc kỳ

lạ như vậy, có thể nói cho ta biết nguyên nhân không? Là Mặc Ly căn dặn

các người làm thế sao?”

Ngu Cực lắc đầu: “Không phải…..”

Còn định tiếp lời, thế nhưng đã bị tiếng báo cáo cắt ngang: “Cấp Quỳnh Thánh quân dẫn theo thủ lĩnh của Hóa Lương đến.”

Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ các môn chủ nơi điện chủ đều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều bắt gặp trong mắt đối phương là nét kinh ngạc, một lúc sau thì

bình tĩnh trở lại.

Duyệt Nhi ngồi trên chiếc ghế to ngước mắt lên, chỉ thấy một con bạch lộc bay vào trong nội điện, trên lưng bạch lộc là một thiếu nữ vận bạch y.

Duyệt Nhi nhận ra nàng, chính là thiếu nữ hôm ấy lúc ở Đại Vô mặc dù

dùng sa che mặt, nhưng vẫn như cũ khiến người khác cảm thấy rất đẹp. Mà hôm nay, nàng cũng không đeo mạng.

Cô hổ nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ.

Nàng lần đầu tiên gặp được một thiếu nữ mỹ lệ có khí chất như vậy, so với Tử Dao thì càng có khí chất và xinh đẹp hơn nhiều.

Không biết thế nào, cô hổ nhỏ bỗng cảm thấy chua xót, chợt nhớ tới một tiếng

“Mộ Phong” du dương tràn đầy thâm tình mà nàng ấy gọi Tức Mặc Ly. Cảm

giác này, thật sự đáng ghét mà!

Cấp Quỳnh đứng trên lưng bạch lộc, tao nhã rũ mắt nhìn mọi người, cuối cùng tựa như mỉm cười nói: “Ngu Cực, lúc ta không có ở đây đã tự tiện đem

Ngu Phong giao cho một tiểu cô nương, không khỏi quá phận rồi.”

Mọi người ồ lên. Cấp Quỳnh kiềm chế Ngu Phong đã mấy vạn năm, Ngu Phong vốn cũng đã bất mãn, mà bây giờ, thế nhưng thẳng thừng nói Ngu Phong thuộc

sở hữu của nàng ta. Thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp lẽ nào đều sẽ tự cho

mình là đúng như thế?

Ngu Cực tức giận nói: “Ngu Phong mấy vạn năm qua chưa bao giờ quy phục cô,

chưa từng trở thành vật sở hữu của cô? Huống hồ, Cấp Quỳnh Thánh quân,

cô nắm giữ Hóa Lương, nên biết Ngu Phong và Hóa Lương là kẻ thù của nhau mới phải, hiện giờ nói như vậy chẳng phải quá đáng lắm ư?”

“Ngu Cực, mấy vạn năm qua, đừng nói với ta ngươi không biết Ngu Phong môn

chủ ai nấy đều ngoan ngoãn nghe lệnh của ta. Hiện giờ muốn thay quyền,

không thông qua sự đồng ý của ta, các ngươi vậy là có ý gì?” Sắc mặt Cấp Quỳnh lạnh lẽo, khiến gương mặt xinh đẹp thêm vài phần sát khí, thoạt

nhìn có chút khiến lòng người phát lạnh.

“Cấp Quỳnh ta dù gì cũng là một Thánh quân, nếu như Việt Hoa Thánh quân yêu

cầu, Ngu Phong giao cho y cũng không vấn đề gì, thế nhưng…….”Cấp Quỳnh

quay đầu nhìn Duyệt Nhi đang ngồi trên chiếc ghế to sụ càng lộ vẻ nhỏ

bé, cười lạnh nói: “Đừng nói nàng ta có tư cách hay không, nói một cách

đơn giản, nàng ta liệu có năng lực thống lĩnh các ngươi hay không hả?

Muốn cướp vật từ trong tay ta, kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì.”

Duyệt Nhi nhìn ánh mắt nàng thì dứt khoát liền trở nên chán ghét. Cô nàng này ngẩng cao đầu, khinh thường người khác, Duyệt Nhi nghĩ nghĩ, trên gương mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên không bày ra vẻ tươi cười: “Hiện nay ta chính là muốn Ngu Phong, ngươi có thể đối với ta thế nào?”

Cấp Quỳnh vẫn giữ nụ cười không đổi: “Ta giết ngươi.”

Ngu Cực có chút lo lắng đối với tình thế hiện nay, nhưng không phải lo

Duyệt Nhi bị giết.Thứ nhất, Duyệt Nhi cũng không phải bị giết dễ dàng

như vậy, thứ hai là Cấp Quỳnh này, trước nay sẽ không ngang nhiên để lộ

cho người khác thấy nhược điểm của mình mà chỉ có thể âm thầm thực hiện, nếu Tức Mặc Ly biết hành vi của nàng ta, e rằng nàng ta cũng chẳng thể

nào an ổn.

Điều y băn khoăn là, tình hình này giải quyết thế nào đây.

Thủ lĩnh Hóa Lương lại đưa ra một biện pháp: “Tiểu cô nương, nếu đã vậy, ba ngày sau, cô dẫn theo người của Ngu Phong đến Thanh Hoa sơn một chuyến. Hóa Lương và Ngu Phong- hai đại liên minh ân oán đã lâu, cũng đã đến

thời khắc phân thắng bại. Nếu như cô thắng, Cấp Quỳnh Thánh quân sẽ giao Hóa Lương cho cô, cô thấy thế nào?”

Ngu Cực vừa định nhắc nhở Duyệt Nhi, tiếc là cô hổ nhỏ đã kích động, lập tức trả lời: “So thì so, ai sợ ai chứ!”

Mọi người:………………..Quả nhiên là tính tình con nít, dễ bị mắc mưu mà.

Cửu Kiếm đỡ trán, cho thấy vị tiểu tổ tông không sợ trời không sợ đất này, chuyện này có thể sẽ phải chịu thiệt đây.

Hóa Lương và Ngu Phong phân tranh đã nhiều năm, lại là thủ hạ do Cấp Quỳnh

dẫn dắt, nghĩ thấy cũng không hề yếu, nhưng rất rõ ràng lại đề ra ý kiến này chính là có bẫy. Nếu như Cấp Quỳnh trực tiếp ra tay đánh Duyệt Nhi, Duyệt Nhi lẽ nào lại không thua đến thảm hại.

Phất Dung thở dài một tiếng, nếu như lần này chịu thua thiệt có thể khiến

nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ thượng, vậy cũng cực kỳ tốt.

Cấp Quỳnh chỉ nhìn Duyệt Nhi đầy thâm ý một lúc lâu, Duyệt Nhi trông thấy

mà ngồi không yên, mông và lưng có cảm giác như thể bị kim chích, ‘a’

một tiếng nhảy dựng lên, rồi cũng hếch mặt nhìn Cấp Quỳnh đang đứng trên lưng bạch lộc.

Ai sợ ai chứ!

Có điều, nữ nhân này diện mạo sao lại đẹp đến thế? Duyệt Nhi ảo não sờ sờ gương mặt trắng mịn phúng phính của mình.

Lại còn có khí chất như vậy nữa! Duyệt Nhi kéo kéo y phục, hầy, rõ ràng chả có can hệ gì tới khí chất cũng như y phục cả.

Dáng vóc còn cao ráo mảnh mai nữa chứ! Duyệt Nhi cúi đầu nhìn nhìn chính

mình, cuối cùng chỉ có thể tự an ủi, ít ra ngực Cấp Quỳnh không lớn như

nàng, có gì đặc biệt hơn người chứ, hứ!

Cấp Quỳnh ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới cùng với Duyệt Nhi đang

phẫn nộ trừng mắt với mình, đúng là đồ vô tri ngu xuẩn, cũng dám cướp Mộ Phong với nàng? Mấy vạn năm trước, nàng ta đấu không lại mình, hiện

giờ, phong ấn còn chưa giải, vậy thì càng không có khả năng.

Nàng quay bạch lộc lại, thẳng hướng bên ngoài mà đi.

Duyệt Nhi nhìn chằm chằm cánh hoa sen rơi đầy trên đất, nhảy tới bất mãn giậm giậm mấy cái: “Ta cho ngươi giả bộ, ta cho ngươi giả vờ! Cưỡi bạch lộc

cũng được đi, còn muốn rải hoa dọc đường, coi mình là hoa tiên tử chắc!”

Mọi người:…………..

Cửu Kiếm ngược lại rất kinh ngạc. Duyệt Nhi cô nương hình như có chút khác

lạ. Cô hổ nhỏ này trước giờ vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, cũng rất hiếm khi đối

với một người mới gặp lần đầu đã có cảm giác như vậy. Cửu Kiếm cũng

không biết Duyệt Nhi lúc ở Đại Vô đã từng gặp Cấp Quỳnh một lần. Nàng sờ sờ cằm, lẽ nào, tình địch gặp mặt, thành ra đỏ mắt?

Nghĩ tới đây thì lại lắc lắc đầu. Người như chủ thượng ấy, vốn sẽ không thèm liếc nữ tử khác lấy một cái, càng huống chi là đóa hoa sen hắc ám giả

vờ thanh cao này? Theo nhận thức của nàng, Duyệt Nhi chưa bao giờ có từ

gọi là ‘tình địch’, trái lại chủ thượng thì đáng thương vô cùng, từ ngữ

biểu đạt vụng về thôi cũng được đi, còn có Đạp Vũ sư phụ, Sở Từ Ma quân, Ôn Chi Hàn Long Chỉ Thủy vân vân, người nào người nấy, nếu như không có can hệ với cô hổ nhỏ, chỉ sợ tiền đồ u ám a.

Duyệt Nhi đạp đạp hoa sen mấy cái, lại ngẩng đầu, cười đến thập phần dễ

thương: “Ba ngày sau, chúng ta sẽ giẫm bọn họ giống như vậy, được

không?”

Nàng dùng ngữ khí thương lượng, nhưng mọi người lại cúi đầu cung kính đáp: “Tuân lệnh.”

Duyệt Nhi nhếch nhếch miệng, nàng cũng đâu phải đang ra lệnh đâu. Những người khác cũng đã theo dấu hoa sen đạp lên rồi ra ngoài, từ từ đi xa.

Đám Ngu Cực đưa mắt nhìn nhau, đành nói: “Ngu Ngư, tiễn Duyệt Nhi cô nương

quay về, để mọi người thương lượng chuyện ba ngày sau.” Biến chuyển bất

ngờ thế này, Ngu Cực nhíu chặt mày.

Duyệt Nhi nhảy lên từng đám từng đám mây chuẩn bị quay về, bỗng phát hiện cứ

nhảy nhảy như vậy mà về tới Yểm Tịch sơn thì chỉ sợ mệt chết mất thôi.

Đám Cửu Kiếm và Ngu Ngư theo sau, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng đang nhảy tới

nhảy lui đầy sức sống trước mắt, việc lớn như vậy, lẽ nào nàng không hề

căng thẳng?

Hiện giờ cũng đã gần lúc mặt trời ngả về tây, gần như toàn bộ cao thủ của

Ngu Phong đều tập trung tại chủ sơn để thương lượng sự việc, mà Yểm Tịch sơn thì lại cách chủ sơn xa nhất.

Cho nên, xảy ra chuyện suýt nữa thì khiến Ngu Cực hối hận cả đời, hoặc có

thể nói, xảy ra một sự việc thiếu chút nữa khiến toàn môn Ngu Phong bị

giết.

Đợi đến khi Duyệt Nhi quay trở lại Yểm Tịch sơn, nàng một mình ở bên đình

nghỉ chân ngắm hoa sen. Ngu Ngư tự giác lui xuống, Cửu Kiếm, còn có Phất Dung đến phòng bếp giúp Ninh Tê làm đồ ăn vặt, Túc Tịch và Ngưng Không

thì chia ra canh giữ lối vào hai phía trước và sau núi.

Phòng vệ của Ngư Phong cũng không yếu, chính dựa vào điểm này, thế nên mọi người mới sơ ý đến thế.

Duyệt Nhi đang chăm chăm nhìn mặt nước mà nhớ Tức Mặc Ly thì bỗng thấy mặt

nước có biến chuyển, lập tức đầu ngón tay khẽ di dời, kẹp ám khí trong

tay ‘vèo’ một tiếng phóng ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu khẽ, người trúng ám khí dường như cũng không

ngờ nàng lại dũng mãnh như vậy, chỉ đáng tiếc, Duyệt Nhi không ngờ, tới

tận mấy người đang ẩn mình nơi mặt hồ.

Duyệt Nhi vội lùi lại vài bước, hô lớn: “Cửu Kiếm, Phất Dung!” Lúc nguy cấp,

trước nhất phải cho mọi người biết, đây là Tức Mặc Ly đã dạy nàng.

Nhưng rất rõ ràng cách này vô dụng. Nàng bị một sức mạnh cực lớn kéo xuống

hồ, sau đó tay chân bị giữ chặt, Duyệt Nhi lại không thể thở, vừa há

miệng liền nuốt vào không ít nước, còn muốn há miệng lần nữa thì đã bị

một người đánh ngất đi.

Kẻ đó nói: “Nàng ta không biết bơi! Dìm chết nàng ta không được ư?”

“Không được! Lệnh của Việt Hoa công tử, là hồn phi phách tán. Chết đuối thì vị kia vẫn có thể tìm được hồn phách, gửi tới lục giới luân hồi lần

nữa………..”

Mọi người đành thi triển vòng tránh nước, để nàng không đến mức chết đuối,

mang theo nàng nhanh chóng từ thủy thông đạo biến mất khỏi Ngu Phong.

Khi mấy người Cửu Kiếm xuất hiện thì đình nghỉ chân đã chẳng còn bóng người nào, chỉ có mặt nước hãy còn lăn tăn gợn sóng.

Cửu Kiếm quan sát bên dưới: “Duyệt Nhi cô nương không phải là bị chìm rồi chứ………..”

Túc Tịch, Ngưng Không vừa chạy tới, cộng với Phất Dung, ba nam tử phù phù nhảy xuống bắt đầu tìm kiếm.

Cửu Kiếm không nói lời nào, dùng linh thức thăm dò là được rồi mà…..

Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ tung tích nào của Duyệt nhi, thậm chí ngay cả khí tức cũng không tìm thấy.

Ngư Phong đại loạn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 172
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...