Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 183

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tức Mặc Ly có chút luống cuống. Bản thân vậy mà ngay cả lời như vậy cũng

không dám nói ra miệng. Y cúi đầu thử nhìn Duyệt Nhi, nhưng phát hiện

nàng đã ngủ rồi.

Gấp gáp suốt đêm đằng vân mà đến, nàng đã hết sức mệt mỏi. Gặp được y rồi

thì cảm thấy đời này đã rất viên mãn, vùi trong ngực y, đất trời trở nên ấm áp, thế nên ngủ mất.

Tức Mặc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, mơ mơ màng màng thế này, nếu không có hai

người Thiên Hồi và Mộc Thông, đoán chừng nàng sớm không biết đã bị bán

đến nơi nào rồi. Nhẹ ôm lấy nàng, bên môi ẩn chứa ý cười, bước vào trong điện.

Ở gần đấy, Cấp Quỳnh nấp ở một góc tối, nét mặt u ám lạnh lẽo.

“Nè, Tôn gì gì ấy. Ta còn muốn ăn.” Duyệt Nhi đưa chén ngọc trong tay qua.

Tức Mặc Ly nhận cái chén, múc canh cho nàng, hiếm lắm trên mặt mới không phải là vẻ lạnh lùng băng giá: “Tức Mặc Ly.”

Duyệt Nhi gật gật đầu: “Vẻ ngoài của chàng so với tên còn đẹp gấp vạn vạn vạn vạn vạn vạn lần!”

Tức Mặc Ly:……..

Đôi mắt to tròn long lanh của nàng đảo tròn, uống xong bát canh, lại uống

hết chung trà y đưa qua mới cười nói: “Chàng thường chăm sóc người khác

à? Rất kỹ càng.”

“Không có, nàng là người đầu tiên.” Cũng là người duy nhất.

Duyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn y, gương mặt bầu bĩnh phùng lên: “Thấy cảm

giác này rất quen thuộc. Lại như thể chúng ta đã rất thân quen vậy.”

Rõ ràng với nàng đây xem như là lần gặp đầu tiên.

Tức Mặc Ly nhịn xuống mong muốn lấy ngón tay chọc chọc mặt nàng, im lặng.

“Ta tới tìm chàng giao đấu.” Duyệt Nhi thấy y không nói nhiều lời, có chút sầu não.

Rõ ràng là vậy, y ôm nàng, nói những lời dịu dàng như thế mà. Nàng còn cho rằng, nàng còn cho rằng……Duyệt Nhi đỏ mặt, cũng cúi đầu.

Nam tử như thế, nàng nhìn thôi cũng sẽ ngẩn ngơ, lại là Thiên địa chí tôn,

vô tình vô dục trong truyền thuyết, sao lại có thể đối với nàng có ý gì

chứ?

Tức Mặc Ly không ngờ mục tiêu của nàng rõ ràng như vậy, lẽ nào nàng một chút cũng không cảm giác được tâm ý của y?

Hai vạn năm qua, nàng tìm y, chỉ là để thắng y?

Mà y hai vạn năm này nhớ nhung không quên, đuổi theo khắp nơi, nơi ánh mắt dừng lại toàn bộ đều là bóng dáng của nàng, cái này lại tính là gì?

“Nàng đánh không lại ta.” Y nói câu này, chẳng qua là muốn để nàng bỏ đi ý định thách đấu với y, suy nghĩ việc khác.

Duyệt Nhi mặc dù trong lòng biết bản thân có thể đánh không lại y, nhưng nghe y nói vậy thì vẫn có chút mất mát, tức thì cũng có chút mịt mờ.

Điều nàng theo đuổi hơn hai vạn năm cũng sẽ như vậy, không thể đạt được sao?

Nàng gặp được y một lần, vậy có thể thế nào chứ?

“Không đánh một trận làm sao biết được?” Nàng còn muốn cùng y có nhiều điểm chung hơn.

Tức Mặc Ly hơi phiền muộn trong lòng: “Nàng có thể ngay cả Thánh quân cũng đánh không lại.”

Duyệt Nhi hung hăng trừng mắt nhìn y: “Ai nói chứ? Ta thắng nàng ta chàng sẽ đấu với ta?”

Nàng sao vẫn còn không rõ? Tức Mặc Ly thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu.

Nhưng không ngờ rằng, cái gật đầu này lại dẫn đến sai lầm không thể nào xoay chuyển.

Duyệt Nhi nhìn y một lúc lâu, ánh mắt có chút u oán: “Mặc Ly, ta………..”

Tức Mặc Ly im lặng nhìn nàng, chờ câu tiếp theo của nàng.

“Ta nhất định sẽ thắng nàng ấy cho chàng xem!” Nàng dứt lời thì bình bịch

chạy ra ngoài, sau đó quay đầu lại liếc Tức Mặc Ly một cái: “ Chàng,

chàng có gì muốn nói với ta không?”

Tức Mặc Ly im lặng.

Duyệt Nhi quay đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại chạy đi.

Nàng sao có thể biết, Cấp Quỳnh ngay từ sớm đã bày xong cạm bẫy, vốn chuẩn

bị hôm sau sẽ dẫn dụ nàng đến, nào ngờ trời xui đất khiến thế nào, nàng

lại tự chui đầu vào lưới.

Lúc Cấp Quỳnh dẫn theo mấy cao thủ của Hóa Lương xuất hiện trước mặt Duyệt

Nhi khắp người lúc này đã đầy thương tích, Duyệt Nhi gần như nói không

nên lời.

“Ngươi….Ngươi quá bỉ ổi.”

Vậy mà lại mai phục…………Duyệt Nhi chưa bao giờ nghĩ tới điểm này.

Cấp Quỳnh nhìn dáng vẻ hơi thở thoi thóp của nàng, quyết định cho nàng một

đòn cuối cùng: “Tôn thượng phân nhiệm vụ cho chúng ta, đương nhiên phải

hoàn thành cho tốt.”

Trái tim Duyệt Nhi chợt đau nhói, theo bản năng không tin y sẽ nói vậy. Tuy

họ chỉ gặp qua một lần, nhưng mà, cảm giác ấm áp dịu dàng đó, nàng sao

có thể nhầm chứ?

Nhưng nhớ tới câu đó của y, ‘nàng ngay cả Thánh quân cũng đánh không lại’ thì tất cả mọi thứ lại khéo đến độ khiến người kinh ngạc.

“Tôn thượng nói ngươi tìm ngài ấy đã hai vạn năm, cảm thông với ngươi nên để ta truyền tin ra, dẫn ngươi đến nơi này, cũng để ngươi gặp ngài ấy một

lần. Ngươi còn thật sự cho rằng có gì nữa chứ?”

Cấp Quỳnh tiếp tục nói: “Trước nay không người nào có thể đến gần Tôn

thượng lâu như vậy, ngươi cho rằng, ngài có thể để ngươi sống lâu thế

sao? Mơ mộng hão huyền!”

Duyệt Nhi hoảng loạn đứng dậy. Nàng muốn đi tìm Tức Mặc Ly, hỏi thử y đây liệu có phải là thật không.

Lẽ nào y thật sự đồng cảm với nàng nên mới để nàng đến gặp y một lần? Lẽ

nào y biết nàng chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào lòng mình?

Biết thì thế nào? Biết thì thế nào chứ?! Còn không phải y đặt sẵn bẫy, để nàng nhảy vào!

Thiên Hồi từng cười nói, Ma thánh pháp lực tu vi vượt xa Cấp Quỳnh Thánh

quân, nàng ta chẳng qua chỉ chiếm một vị trí vốn thuộc về Duyệt Nhi mà

thôi!

Thế nhưng, ai có thể ngờ tới tất cả việc này đều đã có tính toán? Duyệt Nhi vốn là người rất hay khóc, nhưng lần này nàng thế nhưng lại không hề

khóc. Nàng chống tay đứng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng giáng cho bọn họ một đòn, sau đó chật vật chạy trốn.

Nàng không dám đi tìm y, không dám hỏi thử y.

Tìm kiếm suốt hơn hai vạn năm, nhưng lại rơi vào kết cục thế này.

Nàng lếch thếch tìm trở về sơn động trước đây họ ở, nhìn thấy ánh mắt Thiên

Hồi và Mộc Thông kinh hãi gần như cố nén nước mắt không rơi xuống, còn

chưa kịp nói gì thì đã ngất đi.

Thiên Hồi và Mộc Thông cho rằng Duyệt Nhi bị Tôn thượng đả thương như vậy nên cũng không nghĩ tới khả năng khác. Đợi sau khi đã tạm ổn định vết

thương cho Duyệt Nhi, Mộc Thông dẫn thủ hạ trèo đèo lội suối đi tìm thảo dược, còn Thiên Hồi cũng vội vội vàng vàng chạy đi cầu cứu Việt Hoa

Thánh tôn.

Cấp Quỳnh dẫn người vào trong. Ánh sáng u ám của dạ minh châu chiếu rọi,

Duyệt Nhi nằm trên giường toàn thân đầy thương tích, y phục nhàu bẩn,

gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Trông thấy Cấp Quỳnh dẫn đám người Hóa Lương đi vào, còn có mấy người của Ngu Phong đứng xa xa sau lưng, nàng cuối cùng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Ngu Phong vốn là liên minh do nàng thống lĩnh, vì bản thân trước nay không

cách nào xử lý sự vụ nên giao cho Thiên Hồi và Mộc Thông quản lý.

Lúc Thiên Hồi và Mộc Thông dẫn theo những thuộc hạ trung thành nhất rời đi

thì Ngu Phong đã đem hành tung và tin tức về nàng tiết lộ cho Cấp Quỳnh, mới tạo thành thảm cảnh bị người ta bức đến tận ổ thế này.

Vào khoảnh khắc ấy, Duyệt Nhi thấy đám người Ngu Phong phản bội mình, cùng

với Cấp Quỳnh cao ngạo đứng ngay trước mặt, nhớ tới Thiên Hồi và Mộc

Thông bôn ba vì mình thì bỗng cảm thấy sống nào có gì lưu luyến, suy

nghĩ muốn chết đi cũng bắt đầu manh nha.

Chỉ là, nàng dù cực kỳ đơn thuần, nhưng sao lại có thể cam tâm chết trước mặt đám người này như vậy chứ?

Duyệt Nhi rốt cuộc vẫn nén không được, rơi nước mắt.

Dùng hết một chút sức lực cuối cùng của mình, cơ thể gầy yếu của nàng bay lên, lao ra ngoài.

Trốn, trốn, trốn.

Trốn không được bao xa!

Duyệt Nhi chẳng còn hơi sức nào nữa, đám mây một chút cũng không hề nhúc

nhích. Nàng hoảng hốt đưa mắt nhìn xuống, là biển sâu bao la cuồn cuộn.

Cấp Quỳnh đã dùng tốc độ nhanh nhất mà đuổi sát tới, trong lòng thầm

kinh ngạc, thì ra Ma Thánh quả thật không hề đơn giản. Thánh giới này,

ngoại trừ Tôn thượng và Việt Hoa Thánh quân, e là cũng không còn ai có

thể chế ngự được nàng ta. Nàng ta trong tình huống gần như thánh lực đã

bị hủy hết lại có thể ở ngay trước mắt bọn họ chạy trốn đến nơi này.

Cấp Quỳnh không chút do dự đến trước mặt Duyệt Nhi, nữ tử Tôn thượng nhớ

mong hơn hai vạn năm, lại còn mạnh như vậy, tất nhiên, không thể lưu

lại!

Nàng ta đưa tay ra, vì sợ Duyệt Nhi tự nổ chính mình, hoặc là xảy ra tình

huống gì khác, nàng trước tiên phong ấn tử tẫn ấn trên trán nàng.

Tử tẫn ấn của Ma thánh bị phong ấn, đồng nghĩa với tu vi bị niêm phong.

Ấn ký trên trán Duyệt Nhi lặn xuống. Cấp Quỳnh cười lạnh một tiếng, đưa

tay vừa định đánh tan thần hồn của nàng thì lại bị một luồng sức mạnh

khác không chút chần chừ chặt đứt tay, cùng lúc đó, Duyệt Nhi cũng dùng

hết chút sức mạnh cuối cùng, đẩy Cấp Quỳnh trước mắt ra, cơ thể lấy tốc

độ nhanh nhất, lao xuống dưới.

Duyệt Nhi không hề phát hiện bàn tay Cấp Quỳnh đã bị một luồng bạch quang cắt đứt, nàng nhìn thấy Tức Mặc Ly ở xa xa đang tức tốc bay tới.

Nếu có thể bắt đầu lại, nàng cũng sẽ không đi xem náo nhiệt, không đi nhìn

bóng dáng cô đơn xa xăm không nhiễm chút bụi trần của y.

Nếu có thể làm lại, nàng cũng sẽ không muốn là Ma thánh hùng mạnh như vậy,

trở nên mạnh mẽ thì có tác dụng gì chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn bị bày

mưu tính kế? Cuối cùng chẳng phải vẫn bị hủy đi sự kiêu ngạo của bản

thân.

Nàng không cần mạnh, nàng một chút cũng không muốn đánh bại Thánh tôn. Nàng

sao có thể muốn đánh bại nam tử mà nàng đã tìm suốt hơn hai vạn năm cơ

chứ?

Nàng thật sự không mạnh như vậy. Nàng chỉ là muốn tìm chàng.

Tìm chàng. Làm gì chứ?

Hiện giờ đã rơi đến bước đường này, bị chàng đuổi tận giết tuyệt……….

Duyệt Nhi khép mắt. Nếu quả thực như lời của phàm gian thuộc lục giới, đời

người có luân hồi, như vậy, kiếp sau, nàng nhất định không muốn làm một

cô nương giỏi giang hùng mạnh.

Vào ánh mắt đầu tiên nàng trông thấy chàng, đã nói với Thiên Hồi và Mộc Thông.

Ta nghĩ, ta đã yêu người đó rồi. Ta muốn tìm chàng, ta muốn ở bên cạnh chàng.

Mà không phải nói là, ta muốn đánh bại chàng.

Nàng sai rồi. Vì sao không chịu nói ra?

Vì sự kiêu ngạo cùng tự tôn của bản thân ư? Vì địa vị cùng tôn nghiêm là

một Ma thánh của mình ư? Nàng một chút cũng không nghĩ như vậy!

Nước mắt cuộn trào trong mắt Duyệt Nhi tuôn rơi, cơ thể đã rơi xuống Thánh

hải, xuyên qua ánh mắt mông lung, nàng trông thấy vẻ kinh hãi trên mặt

Tức Mặc Ly.

Tạm biệt, Tôn thượng. Tạm biệt, Mặc Ly.

Vào thời khắc đó, tử tẫn ấn lóe sáng. Cấp Quỳnh chịu đựng đau đớn, thông

qua một tia pháp lực lưu lại khi phong ấn tử tẩn ấn vừa rồi thu giữ toàn bộ ký ức của Duyệt Nhi, nháy mắt nhập vào trong hồn phách của chính

mình.

Tức Mặc Ly vào khoảnh khắc ấy đã lao tới, khi ngang qua Cấp Quỳnh, một tay tóm lấy cổ nàng ta, nhấc lên.

Y dù thế nào cũng không ngờ tới, nàng ta thế nhưng lại biến thành như vậy.

Khi Cấp Quỳnh cảm thấy nháy mắt tiếp theo cổ sẽ bị vặn gãy thì vội vàng gấp gáp nói: “Ngài không thể giết ta. Ký ức của nàng ấy ở trong ta! Ngài có dám để nàng ấy khi nhảy vào luân hồi còn mang theo hận ý với ngài? Nếu

dám để nàng ấy ghi nhớ, cả đời nàng ấy sẽ không tha thứ cho ngài! Hơn

nữa, ta chết rồi, tử tẫn ẫn của nàng ta sẽ trở thành phong ấn vĩnh viễn, cùng ta chết đi. Haha, Tôn thượng, ngài thật sự muốn giết ta sao?”

Tức Mặc Ly thả tay, vứt nàng ta sang một bên, quay đầu nhìn Thánh hải đã không còn động tĩnh.

Phút giây ấy, cả thiên địa đều trở nên u ám, toàn bộ Thánh giới rơi vào một

cảm giác áp lực đè nén vô hình. Thánh hải vốn bình lặng yên ả bỗng dưng

ầm ầm dậy sóng, biển trào sóng cuộn.

Mọi người kinh hãi, cho rằng y muốn hủy diệt vạn vật, nhưng không ngờ sau đó, y thế nhưng đã bình tĩnh lại.

Thời khắc kia, tất cả mọi người có mặt bên trên Thánh hải đều nghe thấy câu nói của y.

“Ta -Tức Mặc Ly, không tìm được nàng trở về, thề không trở lại Thánh giới,

cam nguyện vĩnh viễn cùng nàng nhập vào lục đạo luân hồi.”

Vị Tôn thượng cao cao tại thượng này, dưới sự quỳ lạy của mọi người, y

phục trắng hơn cả tuyết, cùng với tiểu cô nương vừa rồi kia, phi thân

nhảy vào Thánh hải.

Cùng lúc ấy, ở Thần giới thuộc một lục giới nào đó.

Lúc đó tại Tức Mặc phủ thuộc một trong tam đại thần phủ, một thiên tài mà nghìn vạn năm Thần giới chưa từng xuất hiện đã ra đời.

Mà hồn phách nho nhỏ kia, không một chút ký ức, từ kiếp này qua kiếp khác lặng lẽ luân hồi.

Một ngày của mấy vạn năm sau, Vương của Tử hổ tộc Tiên giới vui mừng có một nữ nhi, mặc dù dáng vóc nhỏ đến lạ kỳ, nhưng cũng nghe qua lời tiên

đoán nói, là nhân vật phi thường khó lường.

Nàng chính là công chúa của Tộc tử hổ mà sau này nghe đâu là mảy may chẳng

có chút linh lực tu vi, không ôm chi lớn, cũng chính là Vương của Hổ

tộc, U Duyệt Nhi.

Vận mệnh xoay chuyển, nàng không nhớ y, còn y cũng cần từ từ thông mở ký ức, mới nhớ ra nàng.

Đến khi gặp nhau, nàng đã không phải là Ma thánh hùng mạnh mặc sức làm

liều, ồn ào muốn nam tử nàng yêu nhất đấu cùng mình một trận. Y cũng

không phải vị Tôn thượng đứng bên trên tất cả sinh linh kia, y vẫn như

cũ không nói gì, nhưng lại nguyện ý trao cho nàng sự yêu chiều cao nhất

lục giới.

Nếu khi ấy nói ra câu kia, liệu có phải sẽ không cần đau khổ mà vướng bận quá khứ?

Duyệt Nhi, sau này hãy ở cạnh ta.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 183
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...