Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 45

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Túy Tiên Thành chính là thành trì lớn tiếp giáp giữa Tứ hải và Doanh Châu, vốn cách Doanh Châu không xa.

Với tốc độ hiện nay, đằng vân giá vũ nửa ngày cũng có thể tới. Tức Mặc Ly

dẫn Duyệt Nhi du ngoạn nhiều nơi thú vị xung quanh gần Túy Tiên Thành,

dưới sự không ngừng hối thúc của Duyệt Nhi mới theo Ôn Chi Hàn bay đến

Doanh Châu.

Ước chừng đã đến được sơn mạch trải dài của Doanh Châu, Duyệt Nhi từ trong

ngực Tức Mặc Ly mở mắt, Tức Mặc Ly cầm khăn gấm ấm áp mềm mại cẩn thận

lau sạch mặt cho nàng, lại từ trong đỉnh lấy ra hành trang bên trong đầy những chiếc cốc bằng ngọc lớn đựng mật hoa đưa đến bên môi Duyệt Nhi.

Khóe miệng Duyệt Nhi chậm rãi nuốt mật hoa, đôi mắt to bắt đầu đảo tròn. Nếu không phải biết nàng thật sự không nhìn thấy gì, e rằng chẳng ai

tin nàng thế nhưng lại bị mù.

Ôn Chi Hàn lặng lẽ quan sát hai người, mặc dù cũng không phải là lần đầu

tiên trông thấy, nhưng vẫn bị sự sủng nịch của Tức Mặc Ly đả kích. Y

chưa bao giờ thấy nam tử nào chăm sóc cho một cô nương như thế, như vậy

sẽ tạo nên cảm giác đánh mất đi uy nghiêm và thân phận, nhưng khi Tức

Mặc Ly làm thì lại cảnh đẹp ý vui, chỉ khiến người khác cảm thấy tao nhã tự nhiên,như thể vốn dĩ nên là như vậy, không chút mảy may tổn hại đến

phong thái kinh thế cùng khí chất dung nguyệt trên người.Khi Ôn Chi Hàn lại liếc mắt nhìn Duyệt Nhi đang vùi trong ngực Tức Mặc Ly thì ý chí

lại lần nữa cuồn cuộn bốc lên, Lạc Thủy Thượng Thần có thể, y khẳng định cũng có thể làm được như vậy.

Xen lẫn giữa hơi thở của Duyệt Nhi đều là mùi hoa sen nhàn nhạt trên người

Tức Mặc Ly, tinh thần sảng khoái, mở miệng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới

đến?”

Ôn Chi Hàn nhận lấy ánh nhìn băng lạnh của Tức Mặc Ly, thu hồi ánh mắt

đang dừng trên người Duyệt Nhi, ngước mắt nhìn: “Nhanh thôi, ước chừng

nửa canh giờ.”

Duyệt Nhi gật gật đầu: “Doanh Châu có lớn như Bồng Lai?” Ôn Chi Hàn ngượng

ngùng: “Chưa từng đi tới…” Thỉnh xin Duyệt Nhi cô nương nàng hiểu rõ

tình huống giùm a, Doanh Châu và Bồng Lai từ trước đây rất lâu đã là kẻ

thù truyền kiếp cả đời không qua lại với nhau có được không?

Trên mặt Duyệt Nhi rõ ràng là biểu cảm đồng tình rõ rệt, nói: “Bồng Lai Tiên Sơn chúng ta có thể nói là chơi rất vui, Tiểu Hoa cũng tốt, Tiên chủ

các ngươi cũng thế chứ?”

Ôn Chi Hàn càng thêm không biết làm sao, Tiểu Hoa mà nàng nói không phải

là Bồng Lai Sơn chủ Hoa Tuyên Tịch đấy chứ? Khóe miệng giật giật: “Gia

sư dáng vóc nghiêm nghị, tướng mạo đường đường, hùng thao vĩ lược… …Được rồi, ta không biết có chơi vui vẻ hay không.”

Duyệt Nhi càng thêm đồng tình nhìn y, Tức Mặc Ly duỗi tay vân vê tai nhỏ của

nàng, quả nhiên thấy nàng ngoan ngoãn rúc trong ngực mình, không nói gì

nữa.

Đến Doanh Châu, Ôn Chi Hàn xung phong muốn dẫn đường, trực tiếp dẫn mấy

người Tức Mặc Ly đến chủ điện, còn chưa tới chủ điện thì linh thức của

Ôn Do đang ở trong điện đã cảm nhận được, thanh âm ầm vang từ bên trong

điện truyền ra: “Nghiệt đồ, chỉ biết ngươi có thể gây chuyện, hiện giờ

còn muốn rước…”

Đến khi mắt y nhìn rõ người bước qua cửa điện, lập tức không một tiếng động, mắt hổ uy nghiêm mở thật lớn.

Ôn Chi Hàn bất đắc dĩ nhìn sư phụ mình, “khụ” một tiếng, nói: “Sư phụ, hai vị này chính là Duyệt Nhi cô nương và Lạc Thủy Thượng Thần.”

Ôn Do trừng mắt liếc một cái, y có mắt nhìn! Thu hồi ánh mắt chắp tay cười bảo: “Tiểu tiên Doanh Châu Tiên chủ Ôn Do, may mắn hoan nghênh nhị vị

đến làm khách.” Thanh âm đinh tai vang vọng khắp đại điện.

Vừa nói đã thấy Duyệt Nhi đang rúc trong ngực Tức Mặc Ly động đậy, đôi tay

nhỏ bé đưa lên tóc, che hai lỗ tai hổ màu tím, đôi mắt to tròn ầng ậng

nước, giọng nói mềm mại nũng nịu tràn đầy bất mãn: “Khiếp quá.” Bàn tay

Tức Mặc Ly đang vuốt ve mái tóc Duyệt Nhi, nghe thế liền liếc mắt nhàn

nhạt nhìn Ôn Do. Áp lực không chút tiếng động cùng với khí tức lạnh lẽo

nháy mắt bao bọc khắp người Ôn Do.

Ôn Do ngượng ngùng nhìn Duyệt Nhi đang bịt hai tai, là một tiểu cô nương

trắng hồng, trên trán đính một mảnh tử ngọc lấp lánh, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tựa ngọc tạc, cũng không nhịn được nảy sinh vài phần thương

yêu, nào còn nhớ vị tiểu gia hỏa này đã thiêu rụi mười mấy sản nghiệp

lớn nhất ở Túy Tiên Thành, kéo kéo khóe môi, kỳ thực y không chút kinh

nghiệm dụ dỗ tiểu cô nương, cũng không biết nói gì mới được, liền nhìn

Ôn Chi Hàn cầu cứu, không ngờ Ôn Chi Hàn cũng dùng vẻ mặt chỉ trích nhìn y, như thể y thật sự đã làm gì đó sai trái.

Duyệt Nhi nào thấy dáng vẻ không biết làm sao hiện giờ của Ôn Do, khóe miệng

vểnh lên, nói: “Giọng nói không hay như Tiểu Hoa, cũng không dịu dàng

như Tiểu Hoa.”

Gương mặt nhỏ nhắn quay sang Ôn Chi Hàn, mang theo chút bất mãn: “Ngươi còn

nói ông ta dáng vóc uy nghiêm, tướng mạo đường đường, cổ họng lớn như

vậy, khẳng định là giống như mấy tráng đinh ăn cả thố cơm như trong

thoại bản… … Còn nói là ôn nhu. Cũng giống y như Nhu Nhu công chúa, hứ.” Nàng ở Bồng Lai Tiên sơn trầm tu ba mươi năm thì tỉnh dậy, biết mấy

chục năm nay Doanh Châu trên vài phương diện nào đó chèn ép Bồng Lai,

hiện giờ gặp Doanh Châu Tiên chủ, cương quyết biểu lộ sự bất mãn.

Ôn Do bị nói như vậy thì gương mặt tuấn tú đều đỏ bừng, y sao lại giống

với tráng đinh? Cổ họng lớn không phải là càng uy nghiêm sao, y dù gì ở

Tiên giới cũng có tiếng là một tiên nhân đầy nam tính, hiện giờ bị một

tiểu cô nương chê bai không đáng một đồng thế này, thế nhưng lại không

hề phản bác, nói cho cùng so đo tính toán với một tiểu cô nương quả thật có chút hẹp hòi. Huống chi, một nam tiên đã sống mười mấy vạn năm như

ông sao có thể đối với lời nói của một tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu mà tức giận, vừa nhìn thấy đôi mắt nàng không có tiêu điểm, lại nghe

nàng suy đoán tướng mạo của mình liền biết đôi mắt to tròn của nàng thế

nhưng lại bị mù. Lập tức trong lòng càng thêm thương xót, cũng không

biết nói gì mới phải.

Ôn Chi Hàn thấy Duyệt Nhi nói xong thì dáng vẻ kích động, y đành phá vỡ

tình hình bế tắc: “Sư phụ, Lạc Thủy Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương

chắc hẳn đều đã hơi mệt, chi bằng để tiểu đồ dẫn họ đi nghỉ?”

Trong đầu Ôn Do đang suy tư, mở miệng, hạ quyết tâm đè thấp giọng, dùng ngữ

khí dịu dàng nhất trong suốt mười mấy vạn năm, nói: “Lạc Thủy Thượng

Thần, Duyệt Nhi cô nương, dọc đường vất vả, trước xin hãy theo tiểu đồ

đi nghỉ ngơi.”

Duyệt Nhi thấy giọng nói y hạ thấp một chút, rất chi là hài lòng, gật đầu

cười tít mắt, hai người Ôn Chi Hàn và Ôn Do thấy gương mặt tươi cười của Duyệt Nhi đều cảm thấy trong lòng cũng hết sức thoải mái. Ôn Chi Hàn đi trước dẫn đường, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi chậm rãi bước theo, Thất Mệnh

Khổng Tước đương nhiên cũng nối gót theo sau. Ôn Do thấy Thất Mệnh Khổng Tước, há hốc miệng nhưng vẫn không thốt được lời nào. Thôi đi, dù gì

cũng là người mà hai người họ dẫn theo, chung quy không thể đuổi đi

được.

Vừa đi đến bên dưới tiên thụ cách chủ điện không xa, Ôn Chi Hàn dừng lại

định bảo mọi người đằng vân đến Thiên sơn, tiếc rằng vừa thẳng người thì gần bên dưới tàng cây liền xuất hiện một thiếu phụ dung nhan mỹ mạo

chạy đến, đôi mắt kiều mỵ quét qua đám người Duyệt Nhi, chăm chú nhìn Ôn Chi Hàn, trong mắt đều là yêu thương, cười nói: “Chi Hàn, về tới khi

nào thế?”

Ôn Chi Hàn thở dài một tiếng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nói: “Mẫu thân,

trước mặt người ngoài đừng gọi con như vậy, sư phụ không thích.” Thiếu

phụ được gọi là mẫu thân ấy không nói gì nữa, ngẩn người đứng đó, trên

mặt đều là vẻ đau thương, như thể đang đắm chìm trong suy tư của bản

thân rồi rời đi.

Ôn Chi Hàn quay đầu, gượng cười nói: “Lạc Thủy Thượng Thần, xin theo ta đến Thiên sơn.”

Ánh mắt Tức Mặc Ly chỉ đặt trên người Duyệt Nhi, nhưng Duyệt Nhi lại ngửi

thấy một mùi hương không giống bình thường: “Người vừa ở đây là ai vậy?”

Ôn Chi Hàn trầm mặc, nói: “Sơn chủ phu nhân… …” Nếu là người khác khẳng định sẽ kinh ngạc: “Ngươi là con của Sơn chủ?”

Nhưng Duyệt Nhi không phải người bình thường, cái mũi nhỏ xinh của nàng chun

chun: “Cảm thấy mùi hương trên người nàng có chút quen thuộc đối với

ta.”

Ôn Chi Hàn: … …

Duyệt Nhi cảm thấy buồn chán liền duỗi bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ gương mặt Tức Mặc Ly.

“Mặc Ly…Người thật sự rất đẹp…”

Tức Mặc Ly cực kỳ yêu thích cảm giác mọi lực chú ý của Duyệt Nhi đều đặt

trên người mình, ngón tay thon dài khảy lên chiếc mũi thanh tú: “Nơi nào đẹp?” Y đối với dung mạo bản thân cũng không có chấp niệm gì đặc biệt,

chẳng qua nếu như Duyệt Nhi thích, nơi đó liền phải đẹp hơn một chút.

Duyệt Nhi kéo kéo mái tóc đen bóng tựa như gấm vóc đang thả xuống: “Mỗi một

sợi tóc của người đều rất đẹp. Đẹp, đẹp nhất. Vẻ đẹp mà thoại bản của

nhân gian đều không hình dung được. Tiếc là…. … Ta hiện giờ không nhìn

thấy… …”

Tức Mặc Ly ôm chặt người trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn: “Ta ở đây, đều như nhau.” Lúc nàng không nhìn thấy, ta sẽ nhìn thay nàng,

nàng nhìn thấy được, ta và nàng cùng ngắm nhìn.

Ánh mắt Ôn Chi Hàn u ám buồn bã, Thất Mệnh toàn thân nổi da gà, dùng ánh

mắt như thấy quỷ nhìn Tức Mặc Ly, còn trên mặt Khổng Tước đều là vẻ

ngưỡng mộ, ánh mắt nhìn Tức Mặc Ly gần như phát ra ánh sáng lấp lánh.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 45
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...