Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 73

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lúc đắn đo, một nửa nội đan Yêu Vương đã chuyển vào lòng bàn tay của

Lục Bằng Hứa, Thánh Yêu chi hỏa tuy rằng đã được Lục Bằng Hứa áp chế nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không ngừng giày vò hồn phách Duyệt Nhi, hơn nữa linh lực đã từ từ tiêu biến trên không trung, trên người bị Ma thừng

trói, Duyệt Nhi đã không còn suy nghĩ đến nó, chỉ còn chờ chết. Dù sao

cũng bởi vì bản thân bốc đồng phong bế toàn bộ khí tức, không cho mọi

người tìm được, chẳng phải sao?

Lục Bằng Hứa nhìn Duyệt Nhi có vẻ bất mãn giống như con sơn dương chờ làm

thịt, trong khoảnh khắc tay kia cũng duỗi về hướng đỉnh đầu Duyệt Nhi,

Duyệt Nhi đã không còn linh lực, sự tương thông của nàng với Sát Na

Phương Hoa yếu dần rồi từ từ biến mất. Giờ phút này cho dù cảm giác được có ngoại vật muốn lấy đi tinh hồn thì Duyệt Nhi cũng hoàn toàn không có sức phản kháng. Lục Bằng Hứa mừng thầm, từ trong đỉnh trong lấy ra một

ngọn Tụ Hồn Đăng, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là có thể lấy đi tinh hồn nàng.

Y tập trung tinh thần triệu Thánh yêu chi hỏa đến, chỉ cần châm lửa cho

ngọn Tụ Hồn Đăng này, như vậy y cũng không cần tốn công tốn sức gì thêm nữa cũng có thể lấy được tinh hồn của Duyệt Nhi. Đáng tiếc, trong vô số ngày tháng sau này, y đều hối hận thời khắc đó y không chuyên tâm thực

hiện một thứ mà lại ham muốn có cả hai, hối hận bản thân đã quá tham

lam, nếu chỉ một lòng cần Nghịch Viêm, e là đã sớm lấy mạng Duyệt

Nhi, nhưng y còn tham lam muốn có nội đan của Yêu Vương, lòng tham ấy đã khiến cho kẻ thù của y có cơ hội sống sót.

Khi Thánh Yêu chi hỏa từ từ bùng cháy thì Lục Bằng Hứa hoàn toàn không hề

nghe thấy có tiếng động lạ, có người đang đuổi đến phía sau lưng y, sẽ

nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, trước ngọn Tụ Hồn Đăng, chỉ

cần châm lửa! Cái mạng nhỏ của vị tiểu cô nương sẽ phải giao ra cho

mình!

Trong nháy mắt ấy, khi Thánh yêu chi hỏa từ từ đến gần Tụ Hồn Đăng thì đột

nhiên bị linh lực đánh rơi xuống đất, Lục Bằng Hứa lập tức đưa mắt lên

nhìn, liền trông thấy một tay áo màu đỏ đang nhanh chóng di chuyển về

phía mình, trong lòng y kinh hoảng, còn chưa phản ứng kịp thì thấy bên

cạnh chợt lạnh, bàn tay đặt trên xương quai xanh của Duyệt Nhi ‘xoèn

xoẹt’ bị chém đứt rời!

Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong tíc tắc, Duyệt Nhi cảm thấy nội đan của

Yêu Vương lại một lần nữa trở về thân thể của nàng, trong lòng vô cùng

kinh ngạc. Mà Lục Bằng Hứa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chặt đứt một

bàn tay, hắn nhất thời kinh hãi nhìn về phía nam tử áo đỏ. Thấy y có

dung mạo xinh đẹp vô song, trong lòng cũng không khỏi sửng sốt.

Người tới đúng là Sở Từ Ma Quân mỹ mạo nổi tiếng khắp ngũ giới.

Sở Từ vốn đã bị thương rất nặng, hiện đơn thương độc mã chạy đến, sau khi

đối phó với đám tùy tùng của Lục Bằng Hứa, chặt đứt tay của y thì giờ

phút này trong lòng biết phải nhanh hơn nữa mới có thể cứu được Duyệt

Nhi.

Bàn tay liên tục thực hiện nhiều động tác: hủy đi Ma thừng trên người Duyệt Nhi, khoác tay lên vai nàng, không hề ham chiến, nhanh chóng bay đến

cửa ra Yêu giới.

Đám người ở phía sau đều đứng hết dậy, nói: “Sở Từ Ma Quân kia làm tổn

thương chúng ta cũng không nặng, hiện giờ lại tốc chiến tốc thắng, chắc

là trên người có trọng thương, Hoa Vương điện hạ, chúng ta có đuổi theo

hay không?” Lục Bằng Hứa giận dữ nói: “Đuổi theo!”

Thế nhưng tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không sánh nổi với tốc độ của Sở Từ. Ra khỏi Yêu giới, Sở Từ lập tức chạy tới Ma giới, Lục Bằng

Hứa sao chịu buông tay, dẫn một đám tinh anh Yêu giới vội vàng đuổi theo đằng sau.

Đến lúc này Duyệt Nhi mới biết người dẫn nàng cấp tốc bay đi chính là Sở

Từ, hai lỗ tai be bé lắng nghe âm thanh ở phía sau, trong lòng sốt ruột, tiếc rằng linh lực của nàng sớm đã bị Lục Bằng Hứa đánh tan, cho dù

muốn nghênh chiến cũng không có năng lực, đành phải giữ chặt lấy ống tay áo Sở Từ, trong lòng âm thầm cầu nguyện đừng để cho tên kia đuổi kịp.

Sở Từ không dám lơi lỏng, nháy mắt đã dẫn theo Duyệt Nhi bước vào cổng Ma

giới. Tiếc rằng lại gặp phải một tên ăn mày không biết tên gì đang uống

rượu cản đường, say khướt nói: “Đường này là do ta mở, cây này là do ta

trồng, nếu muốn đi qua đường này thì phải để lại tiền mượn đường!”

Duyệt Nhi và Sở Từ nghe xong lời này, cả hai đều muốn đá cho gã mấy cái, trên thực tế, Sở Từ cũng làm như vậy, mặc dù y bị trọng thương, nhưng sức

lực đạp người cũng không hề giảm sút, tức giận nói: “Cút ra cho bổn đại

gia!” Tên ăn mày say rượu cút sang một bên, ngước hai mắt nhìn về phía

bọn họ, đôi mắt trên gương mặt say khướt kia tỉnh táo hẳn, nhìn thấy đôi tai be bé của Duyệt Nhi và Sở Từ, giọng say nhừa nhựa bảo: “Ôi, hai vị

đang vội vàng muốn làm chuyện gì thế? Sao lại gấp gáp như vậy chứ?”

Lục Bằng Hứa đã dẫn theo thuộc hạ đuổi đến phía sau, càng ngày càng gần, Sở Từ sao còn chú ý được đến ánh mắt khôn khéo của tên ăn mày này, nói

“Đương nhiên là bỏ trốn rồi.” Lời vừa nói xong, người đã ôm Duyệt Nhi

bước vào cổng Ma giới.

Lục Bằng Hứa nhìn cổng vào Ma giới ngay trước mặt, giận dữ, phất tay đánh

sang bên cạnh để trút giận, tên say rượu kia vội vàng lăn vài vòng, lủi

đi nhanh nhẹn như thế sao còn là một tên say rượu cơ chứ?

Lục Bằng Hứa cũng không đuổi theo nữa, chỉ nhìn tay phải bị chặt đứt của

mình, lại nghĩ vừa rồi có thể lấy được nội đan của Yêu Vương và Nghịch

Viêm dễ như trở bàn tay mà giờ lại biến mất ngay trước mắt, trong lòng

vừa căm hận vừa phẫn nộ khiến y hận không thể xông ngay vào Ma giới

băm vằm Sở Từ và Duyệt Nhi. Mặc dù lòng nghĩ như vậy, nhưng nhìn về phía đám thuộc hạ đều đang bị thương, đành nói: ” Trước về Yêu giới xem thử

tay ta còn có thể nối lại không.”

Đám thuộc hạ nào dám cãi lời, vừa rồi bọn họ đều trơ mắt nhìn Hoa vương

điện hạ định lấy tinh hồn và nội đan của Yêu vương, cũng không dự đoán

được Sở Từ Ma Quân kia thế nhưng không chút tiếng động đã xuất hiện ở

nơi đó, bọn họ nào có phòng bị, bị thương cũng không nặng. Lại thấy động tác của Sở Từ vừa dứt khoát lại vừa xinh đẹp, dẫn theo Duyệt Nhi trở về Ma giới. Trong lòng ngoại trừ nghẹn khuất ra còn có chút tán thưởng. Từ lâu đã nghe nói Sở Từ Ma Quân nổi danh là nam tử mỹ mạo nhất ngũ giới,

hiện giờ xem ra thủ đoạn, tu vi và mưu kế cũng không kém! Lại nghĩ đến

vị Lạc Thủy thượng thần của Thần giới kia, không biết có phải giống như

thế, nếu có một ngày y vì con thú cưng mà báo thù, vậy Yêu giới sẽ ra

sao? Gây thù kết oán với y dường như sẽ rất thảm.

Mọi người hoàn toàn xem nhẹ Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy nàng là một vị tiểu cô

nương, tất nhiên không thể gây ra sóng gió gì. Lại thấy Lục Bằng Hứa

ngùn ngụt lửa giận, đều vội vàng theo y quay về Yêu giới nghĩ cách nối

lại tay.

Đám người Thất Mệnh Khổng Tước và Kha Mộ Thanh cũng đã sứt đầu mẻ trán, một chút khí tức của Duyệt Nhi cũng không có, khiến người ta hoài nghi liệu có phải nàng đã rời khỏi Ô Điệp Châu hay không. Ba người thương lượng

một phen, quyết định truyền tin cho Doanh Châu và Bồng Lai để bọn họ

cùng hỗ trợ tìm kiếm Duyệt Nhi “bỏ nhà ra đi”. Đáng thương cho đệ tử

Doanh Châu và Bồng Lai mới vừa đem không ít Cửu Vĩ Hồ tộc về cho Bạch Hổ tộc, hiện giờ bọn họ lại nhận được tin tức tìm kiếm tiểu cô nương có

đôi tai màu tím kia.

Cửu Kiếm lại gõ cửa phòng Tức Mặc Ly, thấy Tức Mặc Ly vẫn ngồi ngẩn người

trước bàn như cũ, dung mạo như thế, lúc đang thẫn thờ vẫn tuyệt mỹ vô cùng, Cửu Kiếm cũng chẳng nghĩ nhiều, tiến lên hành lễ nói: “Chủ

thượng đang nhớ Duyệt Nhi cô nương?”

Thật lâu sau, Tức Mặc Ly mới nói: “Bình thường ngươi có quan hệ rất tốt với

Duyệt Nhi, ngươi nói cho ta biết, vì sao Duyệt Nhi lại muốn bỏ nhà ra

đi?” Câu nói này vẫn rất thản nhiên như lúc thường ngày, nhưng khi Cửu

Kiếm nghe vào trong lòng, lại cảm thấy giọng nói kia tràn đầy mông lung

khó hiểu cùng mất mát.

Còn chưa đợi Cửu Kiếm trả lời, Tức Mặc Ly lại nói: “Có phải ta đối với nàng ấy không tốt?”

Cửu Kiếm ngẩn người, không ngờ chủ thượng nhà mình lại hỏi một vấn đề đáng

yêu thế này, cười nói: “Chủ thượng đối xử với Duyệt Nhi cô nương rất

tốt, những ai trông thấy đều thở dài than một tiếng ‘quá cưng chiều’. Về phần vì sao Duyệt Nhi cô nương lại bỏ nhà ra đi, kỳ thật cũng bởi vì

chủ thượng, có phải người giống như lời đồn của ngoại giới, Duyệt Nhi

chính là thú cưng của người? Sau khi chơi chán rồi sẽ vứt bỏ, giống như

Ôn Do đối với Khanh Lan?”

Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn lên, nhưng lại thở dài: “Tuyệt đối không phải

giống như Ôn Do đối với Khanh Lan, ta cưng chiều nàng bảo vệ nàng, chưa bao giờ cảm thấy phiền chán, chỉ là lòng ta muốn như vậy mà thôi. Thế

gian này, ngoại trừ Duyệt Nhi ra, ta sao lại có thể vướng bận yêu thương nữ tử nào khác cơ chứ? Về phần ngươi nói thú cưng, Duyệt Nhi đích thật

là một con hổ nhỏ, ta cũng không rõ vì sao ngươi và Tử Dao, thậm chí cả

Duyệt Nhi đều thích hỏi ta, xem nàng có phải là sủng vật hay không?”

Cửu Kiếm sững sờ, về phương diện tình yêu vị chủ thượng này còn chậm chạp

hơn cả thần phụ của người nhiều lắm, nghĩ đến lão chủ thượng cũng là một người rất si tình, tìm mọi cách làm cho lão chủ mẫu vui vẻ, lại nhìn

Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm cảm thấy nàng thật sự sắp không chịu nổi rồi.

Cửu Kiếm nói: “Chủ thượng, người có biết giữa nam nữ trên thế gian này có

một thứ tình cảm gọi là tình yêu không? Duyệt Nhi cô nương chắc chắn là

một con hổ nhỏ, nhưng tình cảm nàng dành cho người không phải tình cảm

của thú cưng dành cho chủ nhân.”

Nét nghi hoặc trên gương mặt của Tức Mặc Ly cũng càng lúc càng nhiều: “Tình cảm này có gì khác?”

Cửu Kiếm cắn răng, cười nói: “Chủ thượng, mấy ngày trước trong thư thần nói sẽ mang cho người một niềm vui bất ngờ, thấy người và Duyệt Nhi cô

nương thân mật như vậy, còn cho rằng… Khụ khụ, hiện giờ đều giao cho

người.” Nói xong nhanh nhẹn từ trong túi càn khôn lấy ra một chồng sách

thật dày, dùng thuật cách không đặt lên bàn, Cửu Kiếm dùng linh thức dò

xét mấy quyển còn lại trong túi càn khôn, đều là “Điển tịch” dành cho

hai nam tử, định không giao ra, cúi đầu cười nói: “Chủ thượng, xem xong mấy thứ đó thì người có thể hiểu được… Thuộc hạ không quấy rầy, xin cáo lui!”

Sau khi cung kính hành lễ, Cửu Kiếm nhanh chóng chạy trốn tựa như lửa đốt

tới mông. Cho dù tuổi của nàng so với Tức Mặc Ly mà nói đã tương đương

với mẫu thân của y, ngay cả da mặt nàng cũng đã đủ dày, nhưng đem những quyển sách hương diễm như thế giao cho chủ thượng mặt lạnh kia, nàng

vẫn thấy thẹn thùng, được chưa?

Thẹn thùng? Nhìn thấy Cửu Kiếm ngồi trên cành cây từ trong túi càn khôn lấy

ra mấy quyển “Điển tịch” nam-nam lật xem, vẻ mặt như thấy được món ngon, khiến Phất Dung Ngưng Không thở dài, thẹn thùng chưa từng có trong cảm

giác nhận định về nàng?

Phòng trong, Tức Mặc Ly nghi hoặc nhìn bộ sách dày cao chừng nửa người đặt

trên bàn kia, bàn tay tựa ngọc tạc lấy một quyển trên cùng xuống, trên

bìa rõ ràng viết: đầy vườn sắc xuân, vẽ một đôi nam nữ đang hôn nhau sau tấm rèm giường rất chi là mờ ám, hôn nhau? Tức Mặc Ly sửng sốt, đây

chẳng phải là việc mình thường không nhịn được mà làm với Duyệt Nhi sao?

Tức Mặc Ly theo bản năng có cảm giác hơi nóng, muốn đặt xuống ngay, nhưng

lại nhớ đến câu nói kia của Cửu Kiếm: “Chủ thượng, xem xong mấy thứ đó

thì người có thể hiểu được”, rốt cục vẫn thu tay về, mở thêm một trang,

còn thật sự cẩn thận xem qua.

Bên trong là một đôi nam nữ thân thể trần truồng, quấn lấy nhau, thông qua

ngôn ngữ biểu đạt trên gương mặt và tứ chi có thể thấy được có bao nhiêu sung sướng và khổ sở, tựa như người xem cũng có thể nghe được âm thanh

phát ra từ bọn họ khi đó. Bên cạnh lại còn có văn tự giải thích, hình

ảnh tinh tế, biểu cảm sinh động, giải thích đúng chỗ, làm cho người ta

cảm thấy xem thế là đủ rồi, có thể thấy lúc trước sau khi Cửu Kiếm nhìn

thấy trên cổ Duyệt Nhi xuất hiện những dấu vết màu hồng thì có bao

nhiêu khắc khổ chuyên tâm nghiên cứu, có bao nhiêu lo lắng suy nghĩ lựa

chọn thu thập những điển tịch có liên quan, hiện giờ càng thể hiện hết

tâm huyết khi xem nó là lễ vật đưa cho Tức Mặc Ly xem, Cửu Kiếm chắc

chắn là một vị thuộc hạ trung thành và tận tâm nhất.

Tức Mặc Ly lật từng trang từng trang, xem rất chậm, kỳ lạ là nữ tử hiện lên trong đầu y đều là dáng vẻ của Duyệt Nhi, mà nam tử cũng chính là y.

Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc dần dần có chút mơ màng, có lúc khép

lại, suy nghĩ, rồi lại mở ra, nhưng vẫn là ánh mắt si mê ấy. Mỗi một

trang, mỗi một tư thế, mỗi một câu chữ, y đều nghĩ đến Duyệt Như sẽ có

nét mặt biểu cảm như thế nào, cái miệng nhỏ nhắn mê người kia sẽ phát ra âm thanh gì, còn mình sẽ làm như thế nào.Thì ra, trước kia cảm thấy hôn môi chưa đủ, nhưng cũng không biết chuyện nên tiến hành tiếp theo là

chuyện gì?

Y dần dần thấu hiểu, vì sao khi nghe Duyệt Nhi và Đạp Vũ tiếp xúc thân

mật, khi nhìn thấy Duyệt Nhi bị Sở Từ ôm vào trong ngực, khi nhìn thấy

bức tranh Sở Từ hôn Duyệt Nhi, thậm chí ngay cả khi Duyệt Nhi đặt sự chú ý lên người hoặc vật khác thì tận đáy lòng y lại nảy sinh sự ganh tị.

Rõ ràng y đã xem Duyệt Nhi trở thành của y, giống như cặp nam nữ trong sách kia vậy, Duyệt Nhi vốn nên thuộc về y.....

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 73
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...