Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 64

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tất cả mọi người có chút khiếp sợ, giờ phút này cho dù bọn họ là tinh anh

của ngũ giới, chỉ cần đứng cách trận này trăm bước cũng sợ đã hồn phi

phách tán, mà Lạc Thủy thượng thần đứng ở trung tâm trận, linh lực và

thần lực của bốn vị thiên thần đương nhiên không kém, trong làn sương mù mông lung chỉ nhìn thấy y lẳng lặng cầm đao đứng đấy, ánh mắt tựa hồ

đang nhìn về nơi nào đó.

Mọi người nhìn theo tầm mắt, chỉ thấy Duyệt Nhi không biết từ khi nào đã

chế phục được đám trưởng lão kia, đang dùng Mẫu Đơn Nhan chơi đùa với

bọn họ, rõ ràng nàng không nhìn thấy nhưng lại giống như đang luyện trò

che mắt nhắm mục tiêu, chơi đùa đủ liền phế bỏ linh lực và tu vi, bắt

bọn họ vĩnh viễn ở hình dạng hồ ly, mọi người không khỏi đều muốn nôn ra một ngụm máu, bây giờ là lúc nào rồi mà y còn băn khoăn nhìn mỹ nhân?!

Bốn vị thiên thần đương nhiên cũng cảm giác được sự nhàn nhã của Tức Mặc

Ly, lập tức bị sự phẫn nộ do bị khinh thường làm cho ý chí chiến đấu của bọn họ lên rất cao, cả đám đều liều mạng vận dụng tu vi và thần lực

toàn thân, nói cách khác, đem tánh mạng bản thân đều đặt vào trận chiến

này, bọn họ cũng sống mấy chục vạn năm, hiện giờ có thể nghiêm túc đối

phó với một người, đương nhiên trong lòng vô cùng coi trọng. Trong Thần

giới có ba vị Thần Quân, bọn họ cũng chưa từng có may mắn giao đấu, vẫn

rất thắc mắc về năng lực của Thần Quân trong truyền thuyết, hiện giờ đối phó với Tức Mặc Ly, bốn người đều đang có tu vi cao nhất của Thiên Thần đối phó với một Thần Quân, đương nhiên trong tiềm thức bọn họ không thể nào tin nổi bọn họ sẽ thua trận.

Bóng dáng của Tức Mặc Ly đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn hào quang, mọi

người nghe từ bên trong truyền ra một tiếng vang chấn động, tựa như từ

nơi xa xôi truyền đến, tiếng vang ‘ầm ầm’ khiến cho ai nấy đều không thở nổi, linh lực cả người đều bị âm thanh đó dẫn dụ trở nên sục sôi mãnh

liệt. Qua hồi lâu vẫn chưa thấy người trong màn hào quang có phản ứng

gì, trong lòng mọi người đều có chút tiếc nuối, đặc biệt là đám nữ tiên, một Lạc Thủy thượng thần phong hoa tuyệt đại như vậy đành ra đi đơn

giản như vậy sao? Haizz, đáng tiếc còn chưa thấy phong thái lúc đánh

nhau của y.

Mà đám người Cửu Kiếm Thất Mệnh từ bên kia vội vàng chạy đến, thấy vậy đều có chút hoảng sợ, trận này! Lạc Thủy thượng thần (chủ thượng) còn chưa

đi ra, không phải là đã hồn phi phách tán rồi chứ!

Duyệt Nhi thu hồi Mẫu Đơn Nhan, bàn chân nhỏ đá đá mấy vị trưởng lão đã bị

đánh về nguyên hình, đột nhiên phát giác có gì đó không đúng, Mặc Ly

đâu?! Tại sao không nghe giọng nói của chàng?! Nàng dùng linh thức dò xét, nhất thời kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng: “Mặc Ly......” Đây là tiếng gọi tên chàng lần đầu tiên trong suốt hơn một

tháng qua của nàng, vốn đã quyết định không chú ý không quan tâm đến

chàng, không ngờ vào giờ phút này, oán khí trong lòng nàng cũng đã bị

thay thế bởi nỗi sợ hãi. Trận pháp mạnh như vậy, chàng đâu?

Ánh mắt của nam tử vẫn bình yên đứng trong trận tràn ngập ý cười, nha đầu kia cuối cùng cũng chịu nói chuyện với y.

Cổ tay Tức Mặc Ly khẽ xoay, Cửu Diệu đã sắp nhịn không được, nhẹ nhàng

được nhấc lên phía trên chỉ bằng một ngón tay, tay y tùy ý nâng Cửu Diệu lên, bóng dáng thon dài nhanh nhẹn bay lên trên, mọi người chỉ thấy màn hào quang màu đen đột nhiên bị phá vỡ từ phía trên, thứ đầu tiên xuất

hiện chính là ánh sáng màu cam sáng chói xa xôi của Cửu Diệu, theo sau

đó là quần áo trắng toát của Tức Mặc Ly, mái tóc đen bay bay, tựa như vị chúa tể trong thiên địa. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tay y cầm Cửu Diệu đột nhiên dịch chuyển theo chiều vuông góc đi xuống, cả

người cũng hướng xuống theo, mang theo sức mạnh đủ để hủy diệt thiên

địa, đao mạnh mẽ cắm vào trung tâm trận pháp.

Phá đá!

Kinh trời!

Chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” vang dội, tựa như cả thiên địa đều bị chấn động, bức màn hào quang màu đen do bốn vị thiên thần ngưng tụ thành rầm rầm

tan rã, một vầng kim quang thật lớn từ Cửu Diệu ở nơi trung tâm trận bắn ra, trong phút chốc đã đánh rơi bốn vị thiên thần ngã xuống đất, ba

người lập tức tắt thở, hồn phi phách tán, chỉ còn một người ánh mắt

dại ra, nhìnTức Mặc Ly bằng ánh mắt không thể tin nổi, cuối cùng che

giấu không được nỗi sợ hãi của mình: “Bát Hoang Phong Vũ!......

Đúng là...... Bát Hoang Phong Vũ......” Dần dần chịu không nổi phản phệ và chiêu cuối cùng của Cửu Diệu, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở, lập tức hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất.

Tức Mặc Ly xoay người ôm lấy Duyệt Nhi còn đang lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được hôn lên trán nàng: “Ta ở đây......”

Khóe miệng của đám người Cửu Kiếm đứng bên cạnh đều bị giật méo, vì để cho

Duyệt Nhi lo lắng một chút, nói chuyện với người nên người mới đứng yên ở trong trận sao? Thủ đoạn thật ngây thơ...... nhìn gương mặt tràn

đầy gió xuân rạng rỡ của Tức Mặc Ly, thế nào lại cảm thấy tư thái ấy có

cái gì đó vô cùng vênh vang đắc ý? Thủ đoạn ngây thơ như vậy cũng đáng

đắc ý tự hào sao? Đám người Cửu Kiếm đã chẳng còn sức lực để mà buồn

nôn.

Duyệt Nhi thoải mái nằm trong lòng y, hết cách với chính mình, hừ, như vậy đã để ý đến y? Trong lòng không phục, liền giật nhẹ lỗ tai be bé nói: “Sau này không được phép giam giữ ta nữa.”

Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đành giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn đang ngược đãi lỗ tai nhỏ của chính mình, bé ngoan của y vậy mà còn chưa biết vì sao

nàng lại bị nhốt? Ở Ô Điệp Châu, không biết có bao nhiêu người bởi vì

Nghịch Viêm và Mẫu Đơn Nhan mà muốn lấy mạng nhỏ của nàng, y không ở bên cạnh nàng, sao có thể yên tâm để cho nàng rong chơi khắp nơi, đưa tay

yêu thương vuốt nhẹ sống mũi duyên dáng nho nhỏ của nàng, vẫn là giọng

nói tựa suối trong: “Được, Duyệt Nhi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, tỏ vẻ rất vừa lòng.

Chẳng qua...... hai lỗ tai nhỏ nhắn của Duyệt Nhi run run, mỉm cười vô cùng đáng yêu: “Có đại hồ ly tới.”

Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy chân trời có một đám đông nghìn

nghịt đang di chuyển về hướng này. Y cúi thấp đầu, nhìn Duyệt Nhi đang

nằm trong lòng mình: “Chơi thích không?”

Duyệt Nhi quyết đoán gật đầu, giọng nói mềm mại chất chứa vui vẻ: “Đương

nhiên chơi rất vui, chờ bọn họ tới sẽ đánh cho bọn họ hoàn toàn hiện

nguyên hình, không biến về hình người được nữa. Ha ha.”

Chỉ chớp mắt, Hồ Vương đã dẫn theo tất cả hồ ly của Hồ Khâu đến. Vừa nhìn

thấy con gái mình và mấy đại trưởng lão của tộc đều đang lơ lửng giữa

không trung, giận dữ công tâm, chẳng tốn sức đã tự nôn ra một ngụm máu. Mấy vị phía sau vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Giờ phút này Hồ Vương đã vô cùng mệt mỏi, nhìn Duyệt Nhi đang nằm trong

lòng Tức Mặc Ly, trong mắt đều là hận ý ngập trời: “Quả thật là Nạn Tinh của Hồ tộc. Mấy chục năm trước bởi vì ngươi mà Sở Từ Ma Quân kia đã đốt Hồ Khâu của chúng ta, khiến chúng ta phải đi khắp nơi tìm chốn dừng

chân, hiện giờ, Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão còn bị hủy dưới tay ngươi, ta chỉ hận, chỉ hận lúc trước khi diệt tộc của các ngươi không diệt

toàn bộ!”

Trong đôi mắt to của Duyệt Nhi lóe lên lửa giận: “Hồ ly thối, câm miệng!” Nói xong Mẫu Đơn Nhan nhanh chóng bay đến bắn trúng vào cổ của Hồ Vương, Hồ Vương há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói thành lời. Lúc y đến, trông thấy dáng vẻ của Nhu Nhu và mấy đại trưởng lão thì trong lòng

biết đã không phải là đối thủ của tiểu quái vật Duyệt Nhi này, hiện giờ

dẫn theo những người này đến, chẳng qua chỉ muốn một mạng liều một mạng, dùng toàn lực của cả tộc cũng phải giết chết Duyệt Nhi báo thù rửa hận. Hiện giờ xem ra tiểu cô nương này dường như có đầy đủ năng lực giết y,

vừa rồi không làm như vậy, chỉ có thể có một nguyên nhân…Nàng không giết bọn họ, nhưng sẽ từ từ tra tấn bọn họ.

Hồ Vương nghĩ không sai, chỉ thấy Duyệt Nhi ném Mẫu Đơn Nhan ra, Mẫu Đơn

Nhan nho nhỏ trong suốt bay lên rất cao, Duyệt Nhi chỉ vừa thay đổi ý

nghĩ thì nó đã từ từ chuyển động, càng lúc càng lớn, cuối cùng đã trở

thành quả cầu có đường kính bằng chiều cao của một người, bay lên đè

xuống đám người hồ tộc. Bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Duyệt Nhi

đã yên lặng niệm tâm pháp, người của hồ tộc dưới ánh sáng tỏa chiếu của

Mẫu Đơn Nhan dần dần mất đi ý thức, tất cả đều ngất trên mặt đất. Đương

nhiên, còn có Hồ Vương đờ người đứng đó không thể nói chuyện, không

phải Duyệt Nhi không cảm nhận được sự hiện hữu của y, nhưng tình tiết

trong thoại bản, sau cùng phải nói vài lời cay độc mới được.

Duyệt Nhi suy nghĩ, trịnh trọng nói: “Không giết ngươi, cho ngươi nhìn kết

cục cuối cùng của Cửu Vĩ Hồ tộc các ngươi!” Miệng Hồ Vương không thể

nói, thấy Duyệt Nhi bình tĩnh thốt ra những lời đó, lúc này tức giận đến sắp hôn mê bất tỉnh, tiếc rằng cả người không biết từ lúc nào đã bị

bắt cố định tại chỗ,chẳng thể động đậy. Giờ phút này y mới biết hối

hận, mấy trăm năm trước không nên tin vào lời nói của các trưởng lão mà

đi diệt Tử Hổ tộc. Nếu khi đó không đưa ra quyết định sai lầm như vậy

thì bây giờ Cửu Vĩ Hồ cũng sẽ không rơi vào tay của con hổ nhỏ này, mặc

cho nàng ta xâu xé. Nhưng hôm nay y hối hận thế nào cũng vô ích.

Duyệt Nhi quay đầu nhìn về phía Thất Mệnh, cười tủm tỉm: “Thất Mệnh thúc thúc, có vui không…”

Thất Mệnh nhìn thấy đám Cửu Vĩ Hồ phía dưới đã mất ba hồn sáu phách, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tự hào lại ấm áp, cừu hận mấy trăm năm vẫn luôn dằn dưới đáy lòng, giờ phút này tất cả đều có thể tiêu tán, lại nhìn

Duyệt Nhi đang tựa trong lòng Tức Mặc Ly, trông mong nhìn mình, chờ đợi

mình trả lời, trong lòng ấm áp, đường đường là một nam nhi bảy thước,

thế nhưng hốc mắt thậm chí còn hơi ươn ướt: “Rất vui, đây là thời khắc

vui nhất của thúc trong mấy trăm năm qua. Cám ơn Duyệt Nhi......”

Đã không có ngôn từ nào có thể biểu đạt cảm xúc lúc này, không thể tưởng tượng được tiểu công chúa của Tử Hổ tộc bọn họ lại lợi hại như vậy,

mạnh mẽ như vậy, mà trước kia khi nàng chưa trở nên mạnh mẽ, may mà, may mà gặp Lạc Thủy thượng thần.

Duyệt Nhi biết giờ phút này Thất Mệnh đang cuộn trào cảm xúc, càng tươi cười

vui vẻ: “Con cũng rất vui.” Thất Mệnh nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của

nàng, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, tiếng cười phát ra từ tận đáy lòng. Khổng Tước đứng xem bên cạnh cũng có chút ngây ngốc, tựa hồ, lần đầu tiên nhìn thấy Thất Mệnh thoải mái như vậy.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Duyệt Nhi đáng yêu nói: “Đại cừu đã báo, từ nay về sau, thúc và Khổng Tước tỷ tỷ phải sống cho tốt đó!” Nụ cười trên

mặt Thất Mệnh cứng lại, phiền muộn vừa mới tản đi trong giây lát giờ lại dấy lên, vừa rồi y mới hiểu rõ đây là cuộc sống được tạo nên bởi những

chuyện vui quá hóa buồn. Thất Mệnh nhìn thấy Khổng Tước đứng bên cạnh

vốn ra phải vui vẻ hơn cả y giờ lại đang si ngốc nhìn y, lúc này đây, y không thể nói ra miệng lời cự tuyệt.

Vẻ mặt Cửu Kiếm như đang xem kịch vui, nhìn qua nhìn lại đánh giá Thất

Mệnh và Khổng Tước, bỡn cợt nói: “Ôi, người có tình sẽ thành quyến

thuộc.” Duyệt Nhi cười gật đầu, lại nói: “Cửu Kiếm, giữa Phất Dung và

Ngưng Không, tỷ cũng chọn một người đi.” Phất Dung và Ngưng Không đứng

bên cạnh trong tư thế như đang treo một ngọn đèn lồng nhỏ viết mấy chữ

‘chẳng có liên quan đến mình’ nháy mắt liền hóa đá, lồng đèn vỡ nát,

đồng thời lên tiếng nói: “Duyệt Nhi cô nương, ta làm sao có thể vừa ý

nàng ấy?!”

Duyệt Nhi có chút uể oải, kéo kéo tay áo Tức Mặc Ly, giọng nói mềm mại mang

theo một chút uất ức: “Ba người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hiện giờ

Phất Dung Ngưng Không còn nói Cửu Kiếm chướng mắt, Mặc Ly, chàng nói

xem, bọn họ có nên ở chung với nhau hay không?”

Ba người Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không đổ mồ hôi ào ào, ba người bọn họ ở cạnh nhau, nhưng không phải là ở chung với nhau theo dạng đó có được

chưa?! Duyệt Nhi cô nương cái gì cũng đều không hiểu còn muốn nối loạn

tơ hồng. Tiếc rằng bọn họ chỉ nghe thấy chủ thượng nhà bọn họ thản nhiên nói một câu: “Ừ, sau này bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau.”

Ba người:......

Đánh nhau nhiều như vậy, cuối cùng Duyệt Nhi có chút mệt mỏi, lại nghĩ đến

đám Cửu Vĩ Hồ còn nằm trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng về phía

Thất Mệnh nói: “Mấy thứ này mang về Tiên giới, giao cho đám tiểu Bạch Hổ giúp chúng ta mua thịt đi, nói mặc cho bọn họ xử trí, chỉ cần không lấy mạng là được. À, nhiều như vậy mang về cũng có chút phiền phức, bảo

Tiểu Hoa dẫn theo đệ tử Bồng Lai đưa chúng về, đúng rồi, nghe nói Chi

Hàn đã đến Ô Điệp Châu, gọi huynh ấy cùng hỗ trợ nha.”

Thất Mệnh vui sướng gật đầu, xoay người rời đi thông báo cho hai vị kia.

Ai mà biết, sau này Tô Nhục Nhục tửu lâu mở rộng khắp lục giới trước cửa

đều có Cửu Vĩ Hồ ngồi xổm tội nghiệp trước tửu lâu, thân mặc bộ đồ lót

có viết chữ ‘hoan nghênh quang lâm’, mỗi khi có khách tiến vào liền phải chỉnh tề lay động đuôi hai ba cái. Đây là kỳ quan đặc biệt, cũng bởi vì đám hổ nhất thời hứng khởi nghĩ ra.

Duyệt Nhi dặn dò xong tất cả thì cọ cọ trong lòng Tức Mặc Ly, từ từ chìm vào

giấc ngủ. Tức Mặc Ly nhìn gương mặt ngọt ngào say giấc của nàng, tự tay

phong bế thính giác của nàng, mới lạnh nhạt nói với Phất Dung và Cửu

Kiếm: “Sự tình điều tra thế nào rồi?”

Ngưng Không tiến lên phía trước nói: “Chủ thượng, lần này là Sư gia liên hợp

với Cửu Vĩ Hồ tộc. Đám người mới vừa rồi chết dưới đao của người đúng là bốn người trong tám đại thiên thần của Sư gia, sau khi bọn họ biết tin

tức chắc hẳn liều chết phản công. Lúc này dường như Sư gia đã tập trung

toàn bộ nhân mã đến Ô Điệp Châu rồi, hình như bọn họ nhận được tin tức

từ đâu đó nên muốn bắt Duyệt Nhi cô nương để khống chế người.....”

Trong đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly chợt lóe lên tức giận: “Lấy Nghịch

Viêm ra để mua mạng của Duyệt Nhi là thế lực phương nào.” Phất Dung tiếp lời: “Trước kia Nghịch Viêm từng xuất hiện ở Yêu giới, nhưng giờ không

biết vì sao bị người ta đoạt đi.”

Tức Mặc Ly gật đầu, lại nói: “Trước hết lần này không được hành động thiếu

suy nghĩ, đợi Sư gia dồn toàn lực phản công rồi chúng ta sẽ nhổ tận

gốc.” Phất Dung Ngưng Không gật đầu nói đúng.

Tức Mặc Ly ôm chặt Duyệt Nhi, xoay người bay về hướng một ngọn núi nhỏ trong Ô Điệp Châu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...