Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Siêu Sao Trở Lại

Chương 107

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Sabj

Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm đều không yên lòng, một người đang nhớ lại

bạn tốt trong quá khứ, cảm khái cảnh còn người mất. Người gần gũi nhất

thì bất hòa với mình, người chưa từng có liên quan lại ra mặt giúp.

Người còn lại thì hoảng hốt nhớ về người trong lòng.

Cho đến

khi nói đến chuyện hợp tác, hai người mới xốc lại tinh thần. Tô Dật Phàm biết tình cảnh khó khăn của Tiêu Thắng Hinh, vì vậy nghĩ cách đề cử cô

tham gia bộ phim truyền hình anh mới nhận được.

Mọi người thường

nghĩ phim truyền hình ở đẳng cấp thấp hơn, không tinh hoa như phim điện

ảnh. Nhưng thật ra, do phim truyền hình phải quay trong thời gian dài

nên xây dựng hình tượng nhân vật cũng tỉ mỉ hơn. Hiện tại Tiêu Thắng

Hinh đang bị áp chế đủ điều, quay phim truyền hình trong thời gian dài

lại có lợi với cô.

Tô Dật Phàm không ngờ trước anh đã có người ra mặt giúp Tiêu Thắng Hinh. Người kia là ai ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũng

không biết, chỉ biết là người bên Hà Viễn Hàng.

Tiêu Thắng Hinh đưa quyển sổ trong tay cho Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm tiện tay lật xem, lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu.

“Ca từ rất tuyệt vời, nhạc cũng rất hay, chẳng qua… Thắng Hinh, phong cách

của cậu là tình ca, nhưng album này lại nghiêng về nhạc chậm, có vẻ hơi

khác với phong cách của cậu.” Tô Dật Phàm cau mày, Tiêu Thắng Hinh

thường hát nhạc nhanh, chưa bao giờ hát nhạc chậm, không biết cô có thể

khống chế không.

“Không, lần này hát nhạc chậm cũng không phải

không tốt. Con đường hát nhạc nhanh của mình đã đến điểm cuối rồi, phải

có sự đột phá.” Tiêu Thắng Hinh dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngày trước

Huyên Di cũng từng khuyên mình nên đi hát nhạc chậm nhưng mình vẫn sợ

hãi, lo lắng có sai sót nên mới kéo dài đến bây giờ. Nay mình chẳng còn

gì để mất, cứ thử một lần đi.”

“Ca khúc cuối là bản song ca tình

nhân, cậu… có hợp tác với Đường Hải Lâm không?” Tô Dật Phàm nhíu mày.

Tiêu Thắng Hinh lần này nếu hợp tác với bạn trai của cô, Đường Hải Lâm,

cho dù là quảng bá hay lăng xê thì đều mang lại hiệu quả rất lớn, đơn

giản hóa mọi chuyện.

“Mình cùng anh ta chấm dứt rồi.” Giọng nói Tiêu Thắng Hinh mang theo vài phần mỏi mệt, thoạt nhìn cả người cũng tiều tụy.

Quãng thời gian này cô rất khó khăn, đôi khi cảm thấy trong lòng khó chịu

muốn tìm một người để trút bầu tâm sự. Không phải cô chưa từng đi tìm

Đường Hải Lâm, nhưng anh ta chỉ tỏ ra thờ ơ xa cách. Tiêu Thắng Hinh

không ngốc, cô hiểu Đường Hải Lâm đang trốn tránh cô. Nay cô mất thế,

không còn chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hứa Toa Toa đang như mặt trời ban trưa, ngày qua ngày có thể nói là gian nan vô cùng. Đường Hải Lâm nếu

tiếp tục qua lại với cô khả năng cũng sẽ bị liên lụy.

Đường Hải Lâm càng ngày càng thờ ơ với cô, gần đây cô gọi điện thoại đến còn được biết số điện thoại đã không tồn tại.

Tiêu Thắng Hinh không thể nói rõ đây là cảm giác gì, trong quá khứ cô được

Lâm Huyên Di che chở rất tốt, xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt cô lo lắng, nhưng giờ đây chúng bạn xa lánh, cô đúng là nên ngẫm lại đường đi cho tương lai.

“Aiz…” Tô Dật Phàm lắc đầu, vỗ vỗ vai cô, cũng không biết nói gì hơn.

“Mình không phải người không thể chịu nổi kích thích, dù sao mình cũng không

thể để Huyên Di mất mặt, đúng không?” Tiêu Thắng Hinh nở nụ cười, nhưng

hiển nhiên trông rất gượng ép, “Có nhiều người giúp mình như vậy mà mình còn tự than trách phận thì Huyên Di sẽ mắng mình ‘Không có tiền đồ ‘

mất. Nếu có thể làm tốt album này thì vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại,

đúng không?”

Tiêu Thắng Hinh thật sự không ngờ khi cô bị Hứa Toa

Toa chèn ép đến tận mức này mà vẫn còn có người bất chấp tình cảnh khó

khăn của cô vươn tay giúp đỡ, điều này khiến cô rất vui mừng, cũng rất

cảm động.

Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ hàng đầu, vốn có thể chọn nghệ

sĩ khác hát album này nhưng anh lại chọn cô làm người biểu diễn. Theo cô biết, công ty đã từng nói với Hà Viễn Hàng muốn cho người khác thay cô

hát album này, nhưng Hà Viễn Hàng không hề nhượng bộ, cố chấp muốn album này phải do cô hát.

Cô cũng không biết vì sao Hà Viễn Hàng chưa

từng tiếp xúc với cô lại ra tay giúp cô ở lúc mấu chốt này. Cô cũng từng chân thành hỏi Hà Viễn Hàng, nhưng anh không chịu nói, chỉ muốn cô

không được quên người viết ca từ, chính người đó đã cho cô cơ hội này.

Tiêu Thắng Hinh nhìn ba chữ “Vong ưu thảo*” trên bản thảo, rất lâu chưa

thể hoàn hồn.

(*vong ưu thảo: cỏ quên sự lo buồn)

Vong ưu

thảo… Tiêu Thắng Hinh thở dài trong lòng, cô nhớ tới ý nghĩa từ “Cỏ

huyên*” trong tên Lâm Huyên Di, rất lâu trước đây cô và Lâm Huyên Di

từng nói đùa rằng, tên cô ấy là vong ưu, vì vậy hãy quên hết mọi chuyện

đau khổ đã qua. Chỉ không ngờ người nên vong ưu lại là cô.

(*cỏ

huyên: Cỏ huyên là một loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thể

quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên sự lo

buồn) )

Tiêu Thắng Hinh từng hỏi Hà Viễn Hàng lai lịch người

tên”Vong ưu thảo” , nhưng Hà Viễn Hàng rất kín tiếng, chỉ tiết lộ rằng

anh cũng không biết rõ thân phận của “Vong ưu thảo”, hơn nữa ca từ cũng

được gửi qua đường bưu điện, vì vậy anh không thể nào biết được “Vong ưu thảo” đang ở đâu, chính bản thân anh cũng đang đi tìm người đó.

Vong ưu thảo… Rốt cuộc thì bạn là ai? Có quan hệ gì với Huyên Di không?

Ánh mắt Tiêu Thắng Hinh mờ mịt, Tô Dật Phàm không biết Tiêu Thắng Hinh đang đoán người viết ca từ là ai, chỉ cho là cô đang oán trách tên Đường Hải Lâm đã phụ bạc cô. Không khí trở nên im lặng, hai người đều không nói

gì nữa, sau khi quay xong cảnh cuối hai người cũng chia tay nhau.

Một nơi khác, Cố An Kỳ không biết Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm có chuyện

hợp tác mới, cũng không biết Tô Dật Phàm đã giúp con đường đi trong

tương lai của Tiêu Thắng Hinh càng thêm dễ dàng khi cô khôi phục địa vị

và độ nổi tiếng.

Sau khi Cố An Kỳ đến đoàn làm phim thăm Tiêu Thắng Hinh thì về nhà, chuẩn bị cho công việc khác.

Lăn lộn ở giới giải trí trong thời gian dài, nếu chỉ dựa vào diễn xuất,

tuyệt đối cô không thể tỏa sáng lâu đến mức nổi tiếng đạt tới đỉnh cao,

không ai có thể lay động. Khi cô mới ra mắt, người nổi tiếng hơn cô

không ít, những người đó năng lực có, hậu thuẫn có, nhưng không ai có

thể đạt được thành tích xuất sắc như cô, ngược lại sau khi lăn lộn vài

năm không ít người đã thoái ẩn.

Cố An Kỳ có bản lĩnh là một

nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là cô rất cố gắng, mỗi ngày đều tính

toán mình nên làm gì, không nên làm gì, luôn nghĩ ra cách đối phó với

tình huống ngoài ý muốn xung quanh. Xem xét thời thế, chớp đúng thời cơ

để ra tay.

Cố An Kỳ không phải quá tài năng, nhưng lăn lộn lâu

trong giới giải trí, ít nhiều cũng học được một vài thứ, ví dụ như làm

thơ, ví dụ như vẽ…

Cố An Kỳ đã từng diễn rất nhiều nhân vật trong nhiều thời đại khác nhau, mỗi lần trước khi diễn, cô đều tìm hiểu hết

thông tin về bối cảnh lịch sử, sau đó mới xây dựng hình tượng nhân vật.

Chỉ cần nhân vật biết cái gì, cô cũng buộc bản thân mình học và phải cố

gắng học. Nhân vật viết thư pháp cô cũng đi học thư pháp. Nhân vật vẽ

tranh cô cũng đi học vẽ tranh. Nhân vật biết đàn piano, cô cũng đi học

piano.

Ngoài vài động tác có tính nguy hiểm cao, từ trước đến nay cô đều tự mình thực hiện, không sử dụng diễn viên đóng thế.

Diễn viên đóng thế… Nghĩ tới đây, trong mắt Cố An Kỳ hiện lên tia sắc bén.

Cảnh ở vách đá kia thật ra cô có diễn viên đóng thế, dù sao cảnh đó quay ở

vách núi đen thật, mà không phải kỹ xảo của khâu hậu kỳ, treo dây thép

lên vách đá, hơn nữa còn phải làm rất nhiều động tác, hệ số nguy hiểm

rất cao. Cho dù cô muốn tự mình thực hiện đoàn làm phim cũng không đồng

ý. Họ đều biết địa vị của Lâm Huyên Di trong giới, nếu cô có sơ xuất gì, bộ phim này chắc chắn sẽ không kham nổi. Vì Dương Văn Lâm lo lắng an

toàn của cô nên đã đề nghị dùng diễn viên đóng thế, đoàn làm phim cũng

đã thay cô sắp xếp một diễn viên đóng thế dáng người tương tự cô.

Nhưng vô cùng “Trùng hợp”, trùng hợp một ngày nào đó, diễn viên đóng thế của

cô bị tai nạn giao thông, cả người văng ra xa, cũng trùng hợp là ngày

nào đó, cũng là ngày cuối cùng của kì hạn thuê địa điểm quay. Dưới đủ

loại “trùng hợp”, cô phải leo lên vách đá, phải tự quay cảnh trên vách

đá dưới tình huống không có diễn viên đóng thế hỗ trợ.

Cách múa kiếm trên vách đá Cố An Kỳ đã được học, cũng vì vậy nên đạo diễn mới yên tâm để cô quay cảnh trên vách đá này.

Rõ ràng kiểm tra an toàn hai lần không làm sao, vì sao khi tới lượt cô lại xảy ra vấn đề?

Trùng hợp? Thế gian sao có nhiều sự trùng hợp như vậy?

Cố An Kỳ nắm chặt tay, cắn răng. Sau khi trùng sinh, cô cũng ngầm tra xét

vài chuyện, Tiết Tiểu Bảo nói với cô người đâm vào diễn viên đóng thế

ngày đó đã bỏ trốn mất dạng . Hiện tại diễn viên đóng thế kia vẫn đang

là người thực vật ở trong bệnh viện, không thể nói chuyện, sống chết

không rõ.

Cố An Kỳ lén đi thăm người đáng thương bị cô liên lụy

kia. Cô gái đó tuổi còn rất trẻ, Cố An Kỳ đã từng gặp vài lần. Cô ấy là

người hâm mộ của cô, khi đến thăm trường quay thường xuyên tặng Lâm

Huyên Di vài món quà nhỏ, như đồ ăn nóng hay thiệp linh tinh gi đó.

Nhưng Cố An Kỳ không ngờ, cô gái hoạt bát như thế mà giờ đây chỉ có thể

nằm trên giường bệnh, sinh tử không rõ, sắc mặt vàng như nến dường như

đã mất đi tri giác.

Nếu cô ấy không phải là diễn viên đóng thế

của mình thì có lẽ sẽ không gặp tai nạn bất ngờ như thế này… Có lẽ cũng

sẽ không bất đắc dĩ phải nằm trên giường bệnh như thế kia… Cố An Kỳ khổ

sở, áy náy vô cùng.

Tuy cô ấy không phải do chính tay cô làm hại, nhưng dù sao cũng bị cô liên lụy. Nếu không phải làm diễn viên đóng thế của cô, cũng sẽ chẳng ai muốn đi hãm hại một diễn viên đóng thế không

quyền không thế, không đi trêu vào người khác.

Rốt cuộc là ai? Vì muốn hãm hại cô mà hại một người vô tội thành ra thế này, tạo tội

nghiệt lớn như vậy chẳng lẽ người kia vẫn sống yên ổn được sao?

Cố An Kỳ vô cùng căm hận, vô cùng giận dữ, từ sau khi trùng sinh cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô thề với bản thân, chắc chắn phải tìm ra người đứng

phía sau, trả lại gấp trăm lần.

Vì thế, cô có thể làm bất cứ điều gì.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 107
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...