Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 154

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Cái đồ háo sắc nhà con, vội thế chứ lại! Hừ!” Lãnh Mạn Nguyên nhìn con mình vội vàng mà ngậm núm vú lại, liền nói một cách vô cùng bất mãn. Điều đó khiến mọi người trong phòng đều vô cùng buồn cười.

“Được rồi, không uống nữa, để mẹ uống canh đã.” Bưng lấy bát canh thím Liễu đưa, Lãnh Mạn Nguyên cẩn thận thổi nguội, mãi đến lúc canh không còn quá nóng nữa thì mới dừng lại mà nói.

“Không uống nữa, em uống nhiều lắm rồi.” Nhã Lan quay mặt đi, không chịu uống.

“Không uống thì làm sao có sữa được, mà sau khi sinh phải bồi bổ sức khỏe, thế thì mới lại người được.” Thím Liễu người đầy kinh nghiệm mà khuyên nhủ.

“Không muốn, khó uống lắm.” Nhã Lan nhìn Lãnh Mạn Nguyên bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

“Ngoan, uống đi nào, thế thì em mới béo được chứ, em xem em gầy thế kia.”

“Em đã tận 50 cân rồi, còn gầy gì chứ?” Nhã Lan kêu lên.

“Quá gầy ấy, phải 100 cân mới được.” Lãnh Mạn Nguyên đưa thìa qua, tính đút cho cô.

“Anh xem em là heo chắc.” Dù nói thế nhưng cô vẫn há miệng mà uống canh anh đút cho.

“Càng tốt, thế thì tối ôm ngủ càng thoải mái.”

“Anh…hừ!” Lời nói của Lãnh Mạn Nguyên vô cùng thẳng thừng, thế là lại làm Nhã Lan đỏ bừng cả mặt, cũng khiến thím Liễu cười vui không ngớt.

“Thím Liễu, ngài Dư đến.” Có người giúp việc đến báo.

“Xem kìa, thím còn cười tôi, người muốn nuôi thím thành heo cũng đến rồi kìa.” Nhã Lan chọc thím, khiến mặt thím Liễu đỏ bừng cả lên.

“Cười cái gì vậy, cả nhà cười nắc nẻ thế kia, ai đến kể cho tôi vui cùng với?” Dư Thiện Trình vừa đi vào, thấy ba người đang cười rất vui vẻ liền tò mò hỏi.

“Có người nhớ chú đó!” Nhã Lan hiếm thấy nghịch ngợm mà trêu đùa thím Liễu.

“Ai vậy?” Lúc mà ông nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của thím Liễu liền cũng cười theo, “Đúng, đúng, đây là chuyện đương nhiên mà.”

Dư Thiện Trình đi qua rồi ôm thím Liễu vào lòng.

“Xem ông ấy, đã lớn tuổi thế rồi mà còn bày đặt học đám trẻ chúng nó.” Thím Liễu xấu hổ mà hơi giãy dụa nói.

Tiếng cười lại lần nữa vang lên trong phòng.

Trời đã tối hẳn, Nhã Lan khẽ lay giường, bé con đã ngủ say rồi, bàn tay be bé cuộn tròn lại mà giơ sang hai bên, hít thở đều đều.

tự Nguyên là cái tên mà cô đặt cho con, cô mong rằng con mình sẽ giống như Lãnh Mạn Nguyên vậy, thông minh dũng cảm, tràn đầy sức mạnh. Chỉ vừa đầy tháng thôi nhưng vẫn nhìn ra được mặt mày con rất giống Lãnh Mạn Nguyên, điều đó khiến cô rất vui.

“Đợi ngày già rồi, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng lúc trẻ của Lãnh Mạn Nguyên, cảm giác đó thật tuyệt vời biết bao, điều ấy như thể anh vẫn mãi là hình dáng như vậy vậy.”

“Không được, thế thì anh sẽ đưa thằng bé đi thật xa, để em khỏi cứ mãi ngắm nó mà lơ cả anh.” Lãnh Mạn Nguyên lại không chịu, việc cô quá để ý đến tự Nguyên khiến anh vô cùng bất mãn.

“Sao anh lại có thể ghen với cả con mình nhỉ.” Nhã Lan bĩu môi.

“Chỉ cần là người muốn giành em với anh, thì đều không được!” Anh nói một cách kiên quyết, cũng không quên hôn lên môi cô mấy cái. “Chúng ta đi ngủ thôi.” Mặc kệ con trai đã ngủ chưa, anh cứ thế mà ôm cô lên giường.

“Không cần, chúng ta mới vừa…” Sao cô dám nói ra lời cái chuyện rằng nửa tiếng trước họ mới ân ái xong cơ chứ.

“Không đủ! Anh muốn dính liền với em từng phút từng giây cơ.” Không đợi cô nói gì thì anh đã hôn cô say đắm, rất nhanh trong phòng lại trình diễn một hồi xuân sắc.

“Anh xem anh ấy, lúc nào cũng cứ làm chuyện này trước mặt con trai, thế thì dạy hư con mất thôi.” Mỗi lần làm xong thì Nhã Lan đều phải nói anh.

“Anh chẳng quan tâm, chính là để thằng bé thấy, để nó biết em là người phụ nữ của anh!” Lúc Lãnh Mạn Nguyên nói lời này, bàn tay lại ôm lấy cô mà bắt đầu vuốt ve.

“Không cần!” Còn chưa kịp ngăn cản thì một hồi kích tình lại đã bắt đầu.

Lãnh Mạn Nguyên tựa như một đứa trẻ chẳng biết đủ, không ngừng đòi hỏi cô, nhưng lại cũng vô cùng dịu dàng. Anh giữ cô vô cùng chặt chẽ, dù chỉ là nói vài câu với người giúp việc nam thì anh đều sẽ ghen, tình yêu của anh mãnh liệt và tràn đầy sự độc chiếm, Nhã Lan trong lúc ngọt ngào ấy, cũng sẽ có đôi lúc cảm thấy rất nghẹt thở.

Nhưng dù sao thì qua cơn mưa trời lại nắng, về căn bản thì cô cũng thấy rất hài lòng, nhất là việc anh ấy có thể tỉnh lại cũng đã là một sự an ủi rất lớn đối với cô rồi. Nhã Lan thấy rằng cuộc sống này đã rất đầy đủ và hạnh phúc lắm rồi.

“Không được, tôi nói không được là không được, nói với anh ta, cơ thể rôi còn chưa hoàn toàn hồi phục, không đến được, thế đi.” Lãnh Mạn Nguyên vừa nghe điện thoại vừa đi vào, nhìn con trai đang ngủ ngon lành liền nói vài câu ngắn gọn rồi cúp luôn.

“Sao vậy?” Vẻ mặt của anh có chút không ổn, trông có vẻ khá nghiêm túc, Nhã Lan liền đi qua mà khẽ hỏi anh.

“Ẩn Hạo chứ còn ai.” Ôm lấy cái eo vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi sinh của cô, anh tham lam mà hít lấy mùi hương tỏa ra từ cô.

“Anh ta lại sao vậy?” Nhã Lan thấy khó hiểu, hơi thở của anh phả lên người khiến cô cảm thấy rất ngứa, rồi lại rất muốn cười.

“Trong một tháng mà đòi từ chức tận 3 lần, kiên quyết không làm chủ tịch.” Lãnh Mạn Nguyên trả lời một cách bất mãn.

“Thế không phải vừa hay sao, anh có thể quay lại rồi.” Nhã Lan cảm thấy cả hai thật kì cục, người khác vì cái chức chủ tịch ấy mà tranh đến người chết kẻ sống, ấy thế mà hai người lại cứ đẩy qua đẩy lại.

“Không được, anh muốn ở cùng em và con, không có thời gian!” Anh từ chối luôn, rồi ôm cô chặt hơn, bàn tay không an phận mà sờ mó lung tung.

“Thế thì cũng phải làm việc chứ, sao có thể cả ngày cùng em và con cả đời được chứ?” Cô đẩy tay trái của anh ra thì anh lại sờ bằng tay phải, đẩy tay phải thì tay trái anh lại sờ lên, cuối cùng thì hai tay ôm chặt lấy cô, không để cô có cơ hội đẩy ra.

“Cả đời càng tốt!” Anh giận dỗi nói, điều đó khiến cô cười vui không ngớt.

“Linh Nhi, anh còn nợ em một thứ.” Hơi thở từ đằng sau hơi rời ra, rồi anh đưa tay sờ vào túi áo.

“Gì vậy?” Cô quay đầu.

“Không…Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nhưng không phải là hôm nay.” Anh như nghĩ ra gì đó rồi liền nhét tay lại.

“Hứ, không nói thì thôi.” Nhã Lan lại giở chiêu cũ, nhưng có vẻ hôm nay anh lại không trúng chiêu mà chỉ khẽ hôn lên cánh môi đang chu ra của cô, nói đùa, “Em còn thế, anh sẽ hôn em đó? Đảm bảo em hết tức luôn.”

“Anh… tên xấu xa.” Khuôn mặt Nhã Lan lại đỏ lên, khiến Lãnh Mạn Nguyên cười không ngừng.

Buổi sáng lúc thức dậy, vị trí của Lãnh Mạn Nguyên bên cạnh đã trống rỗng, anh ấy đi lúc nào vậy? Mấy ngày rồi, cả hai luôn cùng nhau nằm lì trên giường, rất muộn mới chịu dậy, dù cho Lãnh Mạn Nguyên có dậy trước thì cũng sẽ ở trong phòng đợi cô, thế nhưng hôm nay, trong phòng lại trống rỗng, chẳng có ai cả.

Nhã Lan mặc quần áo, đi ra thì thấy thím Liễu đang mớm cho bé ăn.

“Để tôi làm cho.” Cô nói.

“Không cần, hôm nay cô có chuyện quan trọng phải làm đó.” Thím Liễu nháy mắt, có vẻ rất thần bí nói.

“Chuyện quan trọng gì cơ ạ?” Cô chẳng hiểu ra sao mà hỏi.

“Đại Hưng, còn không mau lái xe đến đây!” Thím Liễu kêu Đại Hưng đang đứng trước cửa, cậu gật đầu rồi chạy ra ngoài.

“Đi đâu vậy? Nguyên đâu thím?” Nhã Lan bị làm cho trở nên vô cùng mơ hồ.

“Cô đi thì biết, Nguyên bảo rồi, hôm nay muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, mà cụ thể là gì thì thím cũng không biết!” Nhã Lan tin chắc rằng thím Liễu chắc chắn là biết chỉ là thím không muốn nói cho mình mà thôi.

Tiếng còi xe vang lên bên ngoài, Đại Hưng đang thúc giục cô.

“Mau đi đi!” Thím Liễu đẩy nhẹ cô một cái, Nhã Lan ngơ ngác ngồi lên xe của Đại Hưng.

“Đây là đang đi đâu vậy?” Con đường lạ lẫm, không giống như đi vào trong nội thành, nên Nhã Lan thấy kì lạ mà hỏi.

“Chuyện này, ông chủ dặn phải giữ bí mật, lúc đến đó thì bà chủ sẽ biết thôi.” Đại Hưng lái xe một cách thuần thục rồi trả lời. Cũng biết là sẽ không hỏi được gì thế là Nhã Lan liền dựa vào ghế mà chợp mắt.

“Bà chủ, đến rồi.” Xe không biết đã đi bao lâu mà mãi mới dừng lại. Đây là một đỉnh núi, trước đó đứng sững một nhà thờ rất lớn.

“Đây là?” Đến nhà thờ làm gì? Nhã Lan càng lúc càng chẳng hiểu nổi Lãnh Mạn Nguyên đang nghĩ gì nữa.

“Bà chủ, bà đứng đây đợi một lát, chủ tịch sẽ đến ngay.” Đại Hưng nói xong liền lái xe đi, để Nhã Lan một mình ở lại đó.

Nhưng lạ là, Nhã Lan đợi cả ngày ở trong nhà thờ nhưng vẫn không thấy Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện.

Vì cô đi rất vội thế nên không kịp mang theo điện thoại, thế nên đến điện thoại cũng chẳng gọi được, mãi đến lúc mặt trời lặn thì cô đi mới dọc theo quốc lộ mà tìm được trạm xe buýt, rồi ngồi xe quay về thành phố.

Chẳng lẽ đây là một trò đùa, Nhã Lan lắc đầu, rất nhanh phủ định đi cái ý nghĩ này. Với mối quan hệ hiện tại của họ, Lãnh Mạn Nguyên không thể nào lại đùa giỡn cô thế được, thế anh ấy làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Ý nghĩ đó khiến cô vô cùng lo lắng, cô thà tin rằng là anh đang trêu đùa mình, cũng không muốn thấy anh xảy ra chuyện gì.

Sau khi xe buýt dừng lại, Nhã Lan lại đi bộ một đoạn, thì đúng lúc ngang qua căn nhà trước đây từng ở. Bàn chân đang mỏi nhừ ra của Nhã Lan bỗng nhiên rất muốn vào đó xem xem.

Vừa đi vào con hẻm nhỏ thì cô liền bị bóng lưng của một người phụ nữ thu hút. Mái tóc người phụ nữ xoăn xoăn, cuộn lại trên đỉnh đầu xinh đẹp, cả người cô ta đều là đồ hiệu, giày cao gót đang đeo cũng là hàng Chanel phiên bản giới hạn. Đây rõ ràng là một phu nhân nhà giàu nào đó mà, nhưng sao lại xuất hiện ở cái nơi nghèo nàn này chứ?

Trong lòng Nhã Lan có chút nghi ngờ, cô thấy phía trước cách đó không xa có đậu một chiếc xe màu đen thì lại càng chắc hơn về ý nghĩ của mình.

Người phụ nữ đứng trước căn phòng trước đây của cô và Uyển Nhân, cô ấy ngẩn người ở đó rất lâu rồi mới lục lọi lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong cái túi vô cùng quý giá của mình ra...

Cô ấy là? Trái tim Nhã Lan như nhảy đến tận cổ họng, người mà có chìa khóa căn phòng này thì chỉ có chủ nhà, cả cô và Uyển Nhân, dù chủ nhà cũng khá là thời thượng thế nhưng lại có vẻ hơi béo, còn người phụ nữ trước mặt cô thì lại khá là gầy, hoàn toàn không thể là chủ nhà được.

Lẽ nào là Uyển Nhân trở lại?

“Uyển Nhân?” Cô thử gọi một câu, đối phương có chút ngẩn ra rồi mới quay đầu lại. Khuôn mặt của người phụ nữ phú quý đó đúng là khá giống khuôn mặt tròn của Uyển Nhân.

“Uyển Nhân, đúng là cậu rồi!” Nhã Lan dụi dụi mắt, mãi mà cô vẫn chẳng dám chắc chắn về điều này. Người phụ nữ trang điểm khá đậm, khuôn mặt cũng có vẻ nhọn hơn Uyển Nhân, từng động tác có vẻ vô cùng sang trọng, nhìn sao cũng có vẻ chẳng giống nổi Uyển Nhân mộc mạc kia nữa.

“Nhã Lan, không ngờ cậu lại ở đây.” Trong đôi mắt người phụ nữ hiện rõ một sự kích động, vì thế mà cô cũng chắc chắn hơn về đáp án của mình.

“Uyển Nhân, cậu quay lại thật rồi?” Nhã Lan chạy qua, ôm chặt lấy cô bạn của mình.

“Uyển Nhân, những năm nay cậu thế nào, đã kết hôn với anh Kiên Vỹ chưa? Lần này một mình cậu về đây sao?” Trong một nhà hàng sang trọng, Nhã Lan chẳng thèm để ý đến cả bàn thức ăn mà chỉ vội hỏi cả đống câu hỏi thôi.

Uyển Nhân nhấm nháp những món Tây vừa miệng một cách thật tinh tế mà quen thuộc, hoàn toàn như một cô gái con nhà giàu có thượng lưu. Cô ấy im lặng rất lâu rồi mới nói: “Kết hôn rồi, lần này Kiên Vỹ cũng về cùng.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 154
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...