Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 99

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ơ, cô được cứu rồi ư? Là Lãnh Mạn Nguyên cứu cô à? Vì sao cô lại không thể vui mừng nổi thế này. Lãnh Mạn Nguyên chẳng phải nên an ủi cô hay sao? Cô cũng bị thương nặng lắm mà. Đáng tiếc, cô còn không bằng một con sói.

Xa xa, bóng dáng mơ hồ của Đại Hưng xuất hiện. Nhã Lan nghe thấy tiếng nói: “Chăm sóc bà chủ cẩn thận.” Thì thấy Lãnh Mạn Nguyên bế con sói trắng, bước chân loạng choạng biến mất nơi cuối con đường.

“Bà chủ.” Đại Hưng đỡ cơ thể yếu ớt của cô. Vì sao không phải là anh ấy? Ánh mắt Nhã Lan dần mất đi tiêu cự, mắt trở nên mơ hồ, cô nở một nụ cười tuyệt vọng: “Đại Hưng?”

Tiếng Đại Hưng ngày càng xa vời, cảm giác mệt mỏi vô cùng khiến mí mắt cô chùng xuống...

Cô lại về bệnh viện của Uy Vỹ Thiên. Tường trắng, rèm xanh lam, cửa sổ mở một nửa nhìn ra cây cối xanh ngát bên ngoài. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc bao phủ cả phòng bệnh. Cô khó chịu bịt mũi, muốn cách xa cái mùi này, nhưng cho dù cô có dùng bao nhiêu sức lực thì chúng vẫn cứ chui vào mũi cô qua kẽ ngón tay, cũng giống như những suy nghĩ về Lãnh Mạn Nguyên vậy.

Cô vốn nói mình đừng nghĩ nữa, dáng vẻ Lãnh Mạn Nguyên vô cùng đau lòng ôm con sói trắng trước khi rời đi khắc sâu trong tâm trí cô. Cô tưởng rằng, người nằm trong lòng anh phải là cô mới đúng.

Ồ, cô chẳng qua chỉ là con thú cưng còn không bằng một con sói. Mặc dù xuất thân của cô cao quý hơn nó, nhưng trong mắt anh, cô vĩnh viễn là thứ thấp kém.

Nhã Lan không khóc, hai mắt cô khô khốc, ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người cô chỗ nào cũng có vết thương, được xử lý rồi nhưng vẫn hơi đau đớn, thế nhưng, chút đau đớn này chẳng thấm bõ gì với nỗi đau trong lòng cô cả.

Cô ở trong viện ba ngày rồi, Lãnh Mạn Nguyên chưa từng đến thăm, cứ như thể thế giới cô không hề có người này vậy. Người chăm sóc cô vẫn là thím Liễu, là Lãnh Mạn Nguyên bảo bà đến, cũng có thể là do bà tự đến đây cũng nên? Cô không thể biết được, cũng không định đi hỏi câu hỏi này. Thật ra, là cô không dám. Cô sợ nhất là có được đáp án mà mình không muốn nghe.

“Ăn nhiều lên chút, xem cô gầy kìa.” Thím Liễu bên cạnh đau lòng nói, đáng tiếc không phải là Lãnh Mạn Nguyên. Anh ấy sẽ không bao giờ quan tâm cô. “Oẹ...” Cô ăn mấy miếng, dạ dày thắt lại, dường như đang đẩy đồ ăn ra ngoài. Cô không kìm được nôn hết ra ngoài.

“Ôi chao, sao thế?” Thím Liễu đi qua vỗ lưng cho cô, kịp thời đưa cho cô một ly nước.

Cô lắc đầu, mỉm cười an ủi thím Liễu: “Đưa đi... đi, tôi... không... muốn... ăn... nữa.” Nói xong mấy chữ đơn giản, cô há miệng thở dốc, yếu ớt dựa vào đầu giường, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, hơi thở đứt quãng.

Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mới cảm thấy khỏe hơn một chút. Nhã Lan lại nở một nụ cười yếu ớt. Cô nhìn thấy sự lo lắng sốt ruột trong mắt thím Liễu.

“Không... sao... đâu, tôi... khỏe... lắm...”

“Đừng nói nữa.” Cô nghe thấy tiếng thút thít của thím Liễu. Bà đắp chăn cho cô xong thì đi dọn bãi nôn dưới đất.

Từ ngày hôm ấy, Nhã Lan không thể ăn thêm chút gì được nữa. Mặc dù vết thương vẫn ngày một tốt hơn nhưng cơ thể cô lại ngày càng yếu. Cô bắt đầu mê man cả ngày, chỉ ngủ suốt, rất ít khi dậy. Không thể ăn, cô chỉ có thể dựa vào việc truyền dịch để bổ sung dinh dưỡng.

Khuôn mặt đã nhỏ nay còn nhỏ nhắn hơn, khuôn mặt cô chỉ một màu trắng trong suốt không khỏe mạnh. Cô mất đi ham muốn tiếp tục sống, sinh mệnh cũng dần tan biến.

“Quắc Nhã Lan, em tỉnh dậy cho tôi!”

“Nhã Lan, em không được rời xa tôi, em nghe thấy không!”

“Em dám chết ư, em cứ thử xem! Tôi sẽ khiến người nhà em thê thảm!”

...

Ồn quá! Cô muốn ngủ, đừng có làm phiền nữa được không? Nhưng, một đôi tay không ngừng lay cơ thể cô, không cho cô ngủ say.

Đừng ồn ào nữa, để cho tôi ngủ một chút. Sao cơ? Nếu không tỉnh dậy thì sẽ khiến người nhà cô rất thê thảm ư? Thật là ngang ngược quá đi, giống hệt Lãnh Mạn Nguyên.

Không đúng, giọng nói này rất quen thuộc. À, chính là Lãnh Mạn Nguyên. Anh muốn cô làm gì? Tỉnh dậy ư? Nhưng cô không muốn.

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chẳng hề có chút phản ứng nào! Lãnh Mạn Nguyên bắt đầu sốt ruột. Anh mạnh tay hơn, mạnh mẽ cầm lấy cánh tay cô. “Nhanh dậy cho tôi, em đã ngủ lâu lắm rồi, em còn không tỉnh dậy là tôi sẽ khiến em hối hận cả đời đấy!”

Vết thương của con sói trắng vẫn chưa khá lên, nhưng nhận được điện thoại của thím Liễu nói mấy ngày nay Nhã Lan không ăn không uống gì, cả ngày chỉ ngủ trên giường, không động đậy cũng không tỉnh lại. Anh tức giận đến mức gọi điện thoại mắng Uy Vỹ Thiên một trận, nhưng người ta lại nói, tâm bệnh phải dùng tình cảm để trị, bảo anh nhanh nghĩ xem mình đã làm mích lòng cô ở điểm nào mới khiến cô mất hết ý chí sinh tồn như thế.

Lãnh Mạn Nguyên không chậm trễ phút nào, vội vàng chạy đến bệnh viện. Nhìn thấy Nhã Lan không còn chút sức sống nào nằm trên giường, trên tay cắm ống truyền dịch. Cô không phải chỉ bị Bạch Lang cào bị thương sao? Anh chắc chắn cô không bị nguy hiểm đến tính mạng mới rời đi mà, sao lại bị bệnh thành ra như vậy được?

Băng gạc trên người cô đã bị gỡ xuống, có thể nhìn thấy vết sẹo hơi nông. Xem ra vết thương bên ngoài đã gần khỏi hẳn rồi, nhưng cô lại nằm mãi trên giường không hề động đậy.

Có khi nào cô sẽ nằm đó mãi mãi, không bao giờ mở mắt ra nữa không? Ý nghĩ này khiến Lãnh Mạn Nguyên sợ hãi. Anh bắt đầu lay cơ thể cô, gọi tên cô, không ngừng dùng lời nói kích thích cô.

Ngang ngược quá. Chẳng qua cô muốn ngủ một chút thôi mà lấy cả nhà cô ra uy hiếp. Cả thế gian này cũng chỉ có Lãnh Mạn Nguyên mới làm được chuyện đó!

“Đừng...” Cô thở một hơi yếu ớt, cố gắng mở mí mắt lên. Ánh sáng chói lóa khiến cô không thể thích ứng được trong chốc lát. Sau khi nhắm mở mấy lần, cuối cùng cô cũng hoàn toàn mở to hai mắt.

“Em dậy rồi à?” Lãnh Mạn Nguyên có vẻ rất vui mừng. Anh quay đầu gọi: “Thím Liễu, thím Liễu, bà chủ muốn ăn chút gì đó, mau đi chuẩn bị đồ ăn.”

Thím Liễu cầm một bát cháo vào, theo sau còn có Uy Vỹ Thiên.

“Nào, kiểm tra chút đã.” Uy Vỹ Thiên bắt đầu kiểm tra toàn diện. Suốt cả quá trình, Lãnh Mạn Nguyên đều nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra. Mặc dù tay bị nắm chặt hơi đau, nhưng Nhã Lan lại tham lam muốn nhiều hơi ấm từ anh hơn nên nhẫn nhịn không nói.

Trên mặt anh dã mọc râu lún phún, viền mắt trũng xuống, tóc tai rối bời, xem ra lâu lắm rồi anh chưa nghỉ ngơi.

“Tốt lắm, tất cả triệu chứng cơ thể đều đã hồi phục lại bình thường, tuy nhiên, không ăn uống lâu ngày nên không được ăn đồ ăn cứng, cũng không được ăn quá nhiều.”

“Nói bậy, lâu như vậy không ăn uống gì mà không đói được sao?”

Lãnh Mạn Nguyên rất bất mãn với lời nói của Uy Vỹ Thiên, anh hét lên.

“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi.” Uy Vỹ Thiên biết lý luận suống không thể thuyết phục được anh, chỉ nắm chặt lấy vai anh, ý bảo anh tin mình.

“Nào, ăn nhanh đi, ăn hết cái này!” Uy Vỹ Thiên đi rồi, Lãnh Mạn Nguyên đưa bát cháo qua bảo cô ăn hết.

Cô vừa mới tỉnh lại, thật ra không có cảm giác muốn ăn, nhưng biểu cảm của Lãnh Mạn Nguyên quá nghiêm khắc, cô thậm chí còn tin rằng nếu mình không ăn thì anh sẽ trút giận lên gia đình cô giống như những gì anh vừa nói.

Yên lặng giơ tay ra đón lấy, nhưng bởi vì yếu ớt nên suýt nữa cô đã làm đổ hết, may là Lãnh Mạn Nguyên kịp thời đón được.

Nhã Lan ngại ngùng đỏ mặt nói: “Xin lỗi, em không cố ý đâu.”

“Há miệng!”

“Hả?”

Lãnh Mạn Nguyên cầm muỗng múc một muỗng to đưa đến trước mặt cô: “Há miệng ra, còn muốn anh nói lần thứ ba à?”

Anh muốn đút cho cô ư? Nhã Lan ngoan ngoãn mở miệng, Lãnh Mạn Nguyên bón từng muỗng từng muỗng. Thấy cô ăn không xuể, anh chu đáo giảm bớt lượng cháo, tốc độ đút chậm lại.

Người yên lặng ăn, kẻ yên lặng đút. Thím Liễu đứng phía sau mỉm cười hiểu ý. Sau cơn mưa trời lại sáng, mong sao hai người được hạnh phúc! Bà lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, nhường lại không gian cho hai người.

“Em... ăn no rồi.” Nhã Lan giống như một cô vợ nhỏ, nhỏ giọng nói, ánh mắt bất an liếc nhìn người lạnh lùng trước mặt, tay cô vặn vẹo. Ăn nửa bát to như thế, cô no quá.

“Không được, mới ăn được có một chút, nhất định phải ăn hết toàn bộ!” Anh ngang ngược cắt lời cô, tiếp tục đút. Nhã Lan chớp mắt, không dám phản đối nữa, yên lặng cố gắng ăn hết chỗ cháo còn lại.

“Vậy còn tạm được.” Lãnh Mạn Nguyên hài lòng nhìn cái bát tô hết sạch bách. Anh rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho cô.

Bụng cô no căng muốn bể bụng. Thế nhưng, thấy Lãnh Mạn Nguyên còn định giúp cô lau miệng, cô vội vàng dành lấy tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Để em tự làm.”

“Nghe lời!” Anh không mắng cô nữa, dịu dàng yêu thương cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cẩn thận giúp cô lau sạch. Bàn tay to lớn dừng lại bên môi, không ngừng lau, yết hầu nam tính trượt lên trượt xuống truyền đến tín hiệu gì đó.

“Được chưa vậy?” Tay anh dừng lại bên môi cô quá lâu, cô ngại ngùng quay đi, mặt đỏ ửng, hỏi.

“Ừm, xem ra khăn giấy lau không sạch.”

“Hử?”

Còn chưa hiểu trong lời nói của anh có ẩn ý gì thì một đôi môi mềm mại đã ép lên môi cô: “Nhắm mắt lại.” Lời anh nói giống như câu thần chú. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt, cơ thể bị bàn tay to lớn ôm vào lòng, đầu được giữ chắc, cô cảm nhận được khát vọng của anh.

Anh giống như kẻ lang thang khát nước gặp được con suối trong lành ngọt ngào, đầu lưỡi khuấy động, không ngừng muốn hôn sâu hơn. Anh tách hai răng cô, tham lam hút lấy dòng nước ngọt ngào, hôn đến khi cô sắp ngạt thở.

“Ừm...” Lãnh Mạn Nguyên miễn cưỡng kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh không dám chắc mình sẽ khống chế được dục vọng mà không muốn cô ngay lúc này. Hơi thở gấp gáp của cô nhắc nhở anh rằng mình đang hôn một người bệnh. Ừm, không cần vội, đợi cô khỏe rồi hai người sẽ có rất nhiều cơ hội.

Phút chốc có thể hít thở bầu không khí trong lành, phổi của cô căng ra, thoải mái hít thở. Chỉ là, lòng cô trống rỗng, dường như vật gì đó đột nhiên bị hút hết đi. Cô ấy thế mà lại rất nhớ nhung nụ hôn ban nãy.

“Em rất thích à?” Giọng nói dịu dàng quyến rũ vang lên bên tai. Nhã Lan khó hiểu ngước mắt nhìn anh.

“Nụ hôn của anh ấy?”

“Anh... em không thèm để ý đến anh nữa.” Bị nhìn thấu suy nghĩ, cô hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. Cô kéo chăn qua định trốn vào trong đó.

Bàn tay nhỏ bé bị nắm lấy, Lãnh Mạn Nguyên cảm thấy vui mừng vì biểu cảm của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như cánh hoa đào, đôi mắt to tình tứ ngượng ngùng, đôi môi đỏ thắm kiều diễm ướt át, thật khiến người ta tưởng tượng viển vông!

“Anh... anh đang làm gì thế?” Thấy người đàn ông trước mắt không nói không cười mà chỉ nhìn mình chăm chú, Nhã Lan cảm thấy cả người không được thoải mái. Cô hỏi.

“Anh muốn em.” Anh nói thẳng ra khiến cô sợ hãi nín thở, cứ ho sặc sụa mãi không ngừng. Sao anh lại có thể nói ra những lời như thế! Một luồng khí nóng mãnh liệt xông lên đỉnh đầu. Cô biết mặt mình đã đỏ ửng rõ ràng.

“Yên tâm đi, trước khi cơ thể em khỏi hẳn, anh sẽ không động đến em đâu.” Anh vui vẻ bật cười, cảm thấy an ủi vì sự thẹn thùng của cô.

“Em không thèm để ý đến anh nữa đâu.” Cô trốn trong chăn, vô thức nũng nịu anh.

Một tràng chuông điện thoại vang lên.

“A lo, ngày mai hả? Bạch Lang sao rồi? Cái gì! Được.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 99
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...