Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 54

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Anh không định làm thật đấy chứ…” Mặt cô bắt đâu đỏ lên, tuần trăng mật, đúng là một chủ đề đáng xấu hổ, chuyện nực cười.

“Đương nhiên.” Anh dùng hai tay đập vào nhau phát ra tiếng động đầy sự gợi tình, Lãnh Mạn Nguyên đương nhiên là cảm thấy bình thường.

Nói xong câu nói đó, trong mắt anh mang đầy sự mỉa mai.

“Ô, không, tôi không thể.” Cô từ đầu đến cuối mà không thể nào vượt qua được cảnh giới đó, tuần trăng mật tượng trưng cho cái gì, cô đương nhiên rất rõ. Xuất phát từ bản năng, cô một lòng cự tuyệt.

Lãnh Mạn Nguyên kho lắm mới lấy lại được vẻ mặt bình thượng thi bỗng nhiên lại gương mặt lại lạnh trờ lại, tay anh nhanh chóng nắm lấy tay văn của cánh cửa, lạnh lùng nói: “ nếu như cô cảm thấy có thể từ bỏ tính mạng của Thành Kiên Vỹ thì cô cứ từ chối đi.”

Trong sự truy vân của cả một lượng phóng viên lớn, Nhã Lan đã đi theo chuyến du lịch tuần trăng mật của Lánh Lãnh Mạn Nguyên đưa ra. Khi chiếc bánh xe gam màu trắng được lái đi xa, ánh sáng lập loè của những chiêc đèn huỳnh quang mới bắt đầu dần dần mất đi. Tất cả quay trở với sự bình yên vốn có của nó, Nhã Lan coi như cũng có thời gian để làm rõ tất cả, bản thân minh đang ở trên một con tàu du kịch trên biển lớn vô cùng rộng rãi.

Toàn thân con tầu khoác lên mình một màu trắng tinh khiết và sáng bóng, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời làm toát lên cái khí chất quý tộc. Các căn phòng trên tầu được thiết kế không kém gì các khách sạn 5 sao, diện tĩch lớn đế nỗi cũng khiến ai phải ngạc nhiên.

Ngoài những số ít nhân viên trong tổ máy và nhân viên phụ trách các món ăn trên tàu ra thì trên tầu dường như không còn ai, hiện tại bây giờ, cả con tầu, đều đang vì họ mà phục vụ.

Nhã Lan cảm thấy không yên ngồi lại trong căn phòng rộng rãi khiến người ta phải sợ, trơng này còn lưu giữ quá nhiều mùi vị của những người đàn ông, trong những chiếc tủ đựng đầy những bộ quần áo của những nhân viên bếp kia nhắc nhờ cô, đây là căn phòng rảnh riêng cho Lánh Lãnh Mạn Nguyên. Đồng nghĩa với, anh ta sẽ ngủ tại đây vào tối nay.

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là cô đã cảm thấy bất an không yên.

Lãnh Mạn Nguyên không biết đã đi đâu, anh ấy không để cho những giây thần kinh căng như dây đàn của Nhã Lan được nghỉ ngơi. Cô nhớ ra rằng khi cô đến đây, cô có đi qua một căn phòng nhỏ, trong căn phòng đó có một người, cô nhìn thấy một đầu bếp.

Rảnh thì cũng có rảnh, thà rằng đi ngắm nghía một chút. Nhã Lan đứng dậy, tiến ra phía ngoài. Ngoài phía căn phòng quả nhiên có một phòng khách, hơn nữa cô dự vào những ký ức tìm lạ ra được căn phòng bếp nhỏ đó một cách rất chính xác. Tất cả các dụng cụ trong bếp nồi, bát, đĩa đều đầy đủ cả, rất rõ rang là vừa được dọn dẹp, bên trong không một lớp bụi.

Cô xoa xoa bụng, buổi sáng chô chỉ ăn có chút bánh mỳ, đến giờ phút này bụng cô bắt đầu cất lên tiếng hát vườn không nhà trống.

Có thứ gì để ăn không? Mở cánh cửa tủ lạnh, thành công tìm được mấy gói mỳ gói, Nhã Lan cũng không ngờ tới, người giống như Lãnh Mạn Nguyên có tiền mà mua những thứ đồ rẻ tiền như thế này.

Phía bên trong của mấy gói mỳ có để một ít cà phê đậu, Nhã Lan tiện tay lấy chúng ra cùng một lúc.

Để có thể kiếm tiền đóng học phí cũng như sinh hoạt phí hằng ngày, cô đã phỉa kiêm làm không biết bao nhiêu công việc, mỗi ngày cô đều quay trờ về nhà rất muộn, còn phải ôn bài, chình vì nhờ vào mì gói và cà phê mà cô trụ được đến hôm nay.

Đeo trên minh một chiếc khăn, Nhã Lan sau một hồi bận rộn, mui thơm của mỳ bốc lên từ chiếc nồi mà cô đang nấu, cùng với mùi thơm của hương vị cà phê. Cô đặc biệt cho thêm vào bát mỳ một gói gia vị rau củ màu xanh, còn cho thêm gói một ít tương cà, một bát bì đủ màu sắc và vị được đặt lên bàn.

Tìm lấy một chiếc cốc, cô liền xuc lấy một ít bột cà phê mới xay, thêm chút sữa, đường vậy là một ly cà phê vị sữa thơm nồng đã được pha xong.

“Đúng vậy, thật là thơm.” Cơ thể Nhã Lan đột nhiên cảm thấy chật hơn, cộ bị một người ôm từ phía sau. Âm thanh quen thuộc, hương thơm quen thuộc đó còn là ai khác ngoài Lãnh Mạn Nguyên!

Anh ta vào đây từ lúc nào vậy?

Nhã Lan căng thẳng đến nỗi đánh rơi chiếc cốc, vừa may đúng lúc Lãnh Mạn Nguyên đưa tay ra đỡ, uống thử một hớp, “quả nhiên không tồi.” Anh thật sự tán dương cho cốc cà phê này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 54
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...