Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Việc anh ta làm với anh Kiên Vỹ thật sự rất quá đáng, đồng thời cô còn cảm thấy bất bình thay cho Dư Hồng Mai nữa.

Thím Liễu kết thúc cuộc điện thoại, cố ý bước nhẹ chân bước vào.

“Thím Liễu, bao giờ thì cắt chỉ vậy?” Cô vẫn nghe thấy tiếng bước chân.

“À, cậu Uy nói khoảng mười giờ cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy tự mình tháo băng cho cô.” Giọng thím Liễu hơi nhỏ, hiển nhiên cuộc điện thoại ban nãy khiến bà thất vọng rồi.

Rất nhanh chóng cắt chỉ xong, Nhã Lan lại nhìn thấy ánh sáng lần nữa. Sau một khoảng thời gian ngắn để thích ứng, cô đã có thể hoàn toàn quen với ánh sáng bên ngoài.

“Ồ, tốt quá rồi. thím Liễu, tôi lại có thể nhìn thấy thím rồi.” Nhã Lan kích động kéo góc áo của thím Liễu, suýt chút nữa đã nhảy lên. Dáng vẻ nũng nịu đáng yêu ấy của cô hệt như thiếu nữ, ngược lại càng khiến người ta quý mến cô hơn.

Con gái thì nên như thế này mới phải. Thím Liễu dùng bàn tay gầy gò vỗ vai cô tỏ ý chúc mừng.

“Con ngoan, sau khi trải qua quãng thời gian khó khăn này, cuộc sống của con sẽ suôn sẻ hơn.” Bà đa sầu đa cảm lau nước mắt, nói với Nhã Lan. Vành mắt Nhã Lan cũng ngân ngấn nước mắt, xúc động gật đầu.

Thím Liễu vội vàng an ủi: “Mắt vừa mới khỏi, con tuyệt đối đừng khóc, tuyệt đối không được khóc đâu.”

“Vâng.” Sự xúc động nghẹn ngào trong cổ họng, cô khó khăn gật đầu, phút chốc ào vào lòng thím Liễu: “Thím Liễu, thím tốt quá.” Tay thím Liễu vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nói cô sau này sẽ bình an vô sự. Nhã Lan thầm lau nước mắt, xuyên qua ô cửa sổ, cô nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài bệnh viện, còn có cả mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xa xăm nữa.

Anh Kiên Vỹ, em khỏe rồi, bây giờ anh thế nào rồi?

Bận rộn mất một lúc, Đại Hưng đến rồi. Cậu đến đón hai người. Cô lại phải về nhà họ Lãnh nữa rồi, bầu không khí ngột ngạt vô cùng thường ngày ở nơi đó khiến cô cảm thấy khó thở. Nếu có thể, cô thật sự không muốn trở về. Thế nhưng, nếu không về thì cô còn có thể đi đâu đây?

Vừa nghĩ đến chuyện về nhà là cô đã bực bội không vui, không tài nào vui vẻ nổi.

Được thím Liễu dìu đỡ, cô đi sau lưng Đại Hưng, rất miễn cưỡng đi về chỗ đỗ xe.

Chiếc lamborghini màu đen đỗ dưới bóng râm, thân xe dài toát ra sự quý phái vô cùng, hoàn toàn nổi bật giữa những chiếc xe khác. Đại Hưng đi nhanh hơn mấy bước, mở cửa sau xe, một cơn gió lạnh lẽo thổi thốc ra ngoài. Đột nhiên bị gió lạnh thổi vào người, Nhã Lan bất giác rùng mình ớn lạnh.

Cô ngạc nhiên phát hiện ra Lãnh Mạn Nguyên ngồi ở ghế sau xe. Anh cúi đầu đọc tài liệu, dáng vẻ vô cùng bận rộn. Thấy cô tới, anh chỉ hơi nhích người nhường chỗ rồi tiếp tục chăm chú đọc tài kiệu.

“Tổng giám đốc, chẳng phải anh nói là bận không thể đến được sao?”

Thím Liễu đứng bên ngoài cũng nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên, khuôn mặt bà tỏ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

“Ừ, chiều nay có buổi họp.”

“Ông chủ hoãn mấy cuộc hẹn, đặc biệt đến đón vợ về đấy.” Đại Hưng thành thật nói. Lãnh Mạn Nguyên không nói gì, thím Liễu lại rất xúc động gật đầu, liên tiếp nói “tốt tốt”.

Cô nên cảm thấy xúc động ư? Nhã Lan nhận ra mình không thể nào xúc động nổi. Lúc không nhìn thấy anh, cô cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người gặp nhau vô số lần, bây giờ gặp rồi, cô lại cảm thấy chẳng có gì để nói cả.

Yên lặng ngồi vào chỗ Lãnh Mạn Nguyên vừa nhường ra ban nãy, nơi đó có hơi ấm của anh. Cô lại tham lam muốn có được nhiều hơn.

“Thím Liễu?” Cô hơi căng thẳng, vẫy vẫy tay với thím Liễu bên ngoài ý bảo bà lên xe.

“Ừ, tôi còn có chút đồ chưa dọn dẹp xong, vốn là muốn đưa cô về nhà rồi quay lại dọn dẹp. Tổng giám đốc đã đến rồi thì tôi cứ đi dọn đồ vậy, lát nữa Đại Hưng lại đến đây vậy.” Thím Liễu biết hai người cần thấu hiểu nhau, biết điều mượn cớ rời đi.

“Thím...” Cô bất an cắn môi. Cô phải một mình đối diện với Lãnh Mạn Nguyên sao? Thím Liễu không nghe thấy tiếng cô. Đại Hưng khởi động xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi bệnh viện.

Lãnh Mạn Nguyên không nói lời nào, toàn bộ lực chú ý của anh đều tập trung trên xấp tài liệu trong tay. Hàng lông mày xinh đẹp của anh đang nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, thân hình thon dài dựa vào lưng ghế, đôi chân dài thoải mái mở rộng, đầu gối bên trái chạm vào cẳng chân lộ ra ngoài của cô.

Cô căng thẳng dịch người qua, không thể phủ nhận rằng ngay cả lúc làm việc, Lãnh Mạn Nguyên vẫn rất đẹp trai, rất tuấn tú. Mỗi một động tác vô thức của anh cũng mang sức quyến rũ chí mạng. Cô không nhịn được nhìn anh thêm mấy cái, lại không thể không nhắc nhở mình phải thận trọng.

Cô dời mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe để ép mình không nhìn anh nữa.

Thật là lạnh quá. Cô chỉ mặc một chiếc váy, những phần lộ ra ngoài đều nổi da gà da vịt. Hai tay cô đan chéo trước ngực, cọ xát vào nhau để tìm hơi ấm, chân cô cũng ép sát vào nhau. Cửa sổ phản chiếu bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên, cô lại quên mất cảnh sắc bên ngoài, cố gắng nhìn biểu cảm của anh từ cửa kính xe.

Quắc Nhã Lan, mày bị cái gì thế?

“Lạnh à?” Lãnh Mạn Nguyên đọc xong tài liệu thì đặt nó sang một bên, nhìn Nhã Lan chăm chú.

“Ừm, không... hơi hơi...” Anh nhìn chăm chú khiến cô càng bất an. Khuôn mặt cô ửng hồng, sợ anh trông thấy mình vừa nhìn lén.

Nhã Lan không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng cô rất bất mãn với anh, hận không thể tránh anh thật xa, nhưng thấy anh rồi lại lưu luyến đến vậy.

Một chiếc áo khoác trùm lên người cô. Lãnh Mạn Nguyên cởi áo vest trên người mình xuống cho cô. Hơi ấm kèm theo mùi hương dễ chịu, Nhã Lan sợ mình sẽ để lộ suy nghĩ nên lại quay mặt đi: “Cảm ơn.”

Lãnh Mạn Nguyên không đáp nhưng lại bế cô lên đặt cô vào lòng mình.

“Anh, không.” Cô yếu ớt giãy dụa. Tư thế này quá thân mật, nhịp tim mạnh mẽ của anh đập đều đặn, quấy nhiễu đến mức khiến cô không tài nào suy nghĩ bình thường được.

Bàn tay đặt sau lưng ấn cô lại gần hơn, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng động đậy.”

“Tôi... muốn đi ra.”

“Em không muốn tôi muốn em ngay tại chỗ này chứ.” Lời nói trắng trợn khiến cô đỏ mặt tía tai, nhiệt độ vừa giảm xuống lập tức bùng cháy lên lần nữa. Nhã Lan lúng túng. Cô liếc nhìn khuôn mặt cười ngô nghê của Đại Hưng được phản chiếu từ kính chiếu hậu, thật sự hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống đất.

“Anh... sao anh có thể nói như vậy được chứ.” Cô vờ nổi giận để che đi sự ngại ngùng. Cô quay mặt đi, kiên quyết không nhìn anh nữa.

Anh ngang ngược xoay mặt cô lại, bàn tay to lớn giữ mặt cô nhìn thẳng: “Ngoan, nghe lời chút đi.” Ánh mắt anh rất dịu dàng, trong giọng nói còn mang theo sự cưng chiều. Nhã Lan như uống phải thuốc mê, ngoan ngoãn gật đầu, để mặc anh ôm chặt lấy mình, vỗ về mình.

Lãnh Mạn Nguyên không tiến thêm bước nữa. Anh cẩn thận như đang nâng châu báu, ngay cả động tác tay cũng vô cùng dịu dàng. Mất đi rồi có lại được, anh nhận ra mình càng say mê người phụ nữ này hơn.

Nhất là sau khi biết cô phải chịu nhiều khổ sở và uất ức như vậy càng củng cố quyết tâm muốn bảo vệ cô thật tốt của anh.

Sao lại ngủ mất rồi? Nhã Lan dụi mắt. Cô nhận ra mình đang nằm trên giường, rõ ràng là đang ngồi trên xe cơ mà.

Cửa nhẹ nhàng mở ra. Thím Liễu cười tủm tỉm bước vào, tay bưng một cái khay: “Dậy rồi à, vừa nãy tổng giám đốc gọi điện thoại đến nói chắc cô dậy rồi, bảo tôi đến xem thử. Cậu ấy tính toán chuẩn thật đấy.”

Lãnh Mạn Nguyên ư? Nhã Lan nghe thấy lời này, lòng cảm thấy ấm áp, nỗi ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể, tâm trạng đột nhiên tốt vô cùng. “thím Liễu, thím cầm gì thế?” Đôi mắt xinh đẹp cong cong nhìn thím Liễu, cô cười từ tận đáy lòng khiến thím Liễu ngây người ra mất vài giây.

Thím Liễu đặt cái khay xuống, trên đó là mấy đĩa đồ ăn ngon lành và một bát cơm. “Tổng giám đốc nói hẳn là cô đói rồi, đấy, cậu gọi tôi đưa đồ ăn đến đây.”

Từ khi nào mà Lãnh Mạn Nguyên lại trở nên tỉ mỉ thế này nhỉ. Nhã Lan không tin lắm. Bên trong cô thầm vui sướng, bên ngoài lại bĩu môi nói: “Sao vậy được chứ, rõ ràng là thím Liễu quan tâm tôi, sợ tôi đói bụng mà.”

Giọng nói dịu dàng nũng nịu khiến thím Liễu cứ cười mãi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Lan, bà thật sự cảm nhận được sự thay đổi của cô. Hẳn rằng đây là sức mạnh của tình yêu, cả hai người từ trước đến nay luôn lạnh lùng kiêu ngạo nay đều đã ấm áp hơn.

“Ăn nhiều một chút, cô xem cô gầy kìa, thật khiến người ta đau lòng biết bao.” Hai người hòa thuận vui vẻ, trong phòng vang lên tiếng cười nói vui vẻ hiếm có.

Lý Doanh Doanh đi ngang qua tức giận nhìn qua cánh cửa chưa đóng chặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi. Tên Khúc Dương chết tiệt này, cũng chẳng biết hắn ta chạy đi đâu rồi nữa, cứ như mất tích rồi vậy, muốn tìm hắn làm chút chuyện mà cũng không tìm được.

Dư Hồng Mai đi rồi, cô ta xem như cũng mất đi núi dựa, Quắc Nhã Lan quay về rồi, cơ hội của cô ta càng mịt mù. Một kẻ không biết trời cao đất dày là cô ta vẫn một mực cho rằng, chỉ cần trừ khử Nhã Lan là cô ta sẽ có cơ hội. Cái danh “bà chủ nhà họ Lãnh” lúc nào cũng kích thích tâm hồn thích hư vinh của cô ta. Để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, cô ta có thể làm bất cứ thứ gì!

Tuy nhiên, gọi vô số cuộc điện thoại rồi mà vẫn không liên lạc được với Khúc Dương, việc này khiến cô ta vô cùng buồn phiền.

“Sao rồi?” Ngồi sau bàn làm việc, đôi mắt sắc bén của Lãnh Mạn Nguyên quan sát Uông Minh Thiên. Uông Minh Thiên vẫn luôn nổi tiếng là người lịch thiệp nhã nhặn, nhưng hôm nay chỉ có thể dùng từ “thảm hại” để miêu tả.

Quần áo nhăn nhúm chỉ cài có hai cái nút áo, nút áo dưới cổ áo cũng không thấy đâu nữa, hẳn là bị người ta kéo đứt. Chỗ cổ áo mở ra còn có dấu cào cấu rõ ràng, từng đường rõ rệt, rõ ràng là tác phẩm của móng tay làm ra. Bên cạnh dấu móng tay còn có một vết bầm xanh tím và vết dấu răng nho nhỏ.

“Nghê Tiên Như là chó biến hình đấy à? Không dùng tay thì dùng răng cắn.” Lãnh Mạn Nguyên buồn cười nhìn cậu, nói đùa.

“Không cho phép anh nói Tiên Như của tôi.” Uông Minh Thiên xấu tính nói.

“Ồ, xem ra cú đấm móc của cô ta lại tiến bộ rồi đấy nhỉ.” Mắt anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đeo kính râm của Uông Minh Thiên, ắt hẳn bên trong có che giấu tuyệt tác của Nghê Tiên Như.”

“Chẳng phải anh tìm tôi đến nói chuyện quan trọng sao?” Cho dù mình rất nhếch nhác nhưng tâm trạng của cậu ta có vẻ rất tốt, ấy vậy mà còn nở một nụ cười ngọt ngào buồn nôn nữa chứ. Lãnh Mạn Nguyên suýt chút nữa thì nôn mửa ngay tại chỗ.

“Tối qua Nghê Tiên Như đồng ý rồi à?” Anh không có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.

“Đương nhiên rồi, nhưng mà sau này tốt nhất anh nên cách xa cô ấy một chút, để tránh cho cô ấy lại muốn cháy lại tình xưa với anh. Còn nữa, ít giao việc cho cô ấy thôi.” Còn chưa kết hôn nhưng cậu đã đầy dục vọng chiếm hữu. Lãnh Mạn Nguyên lắc đầu, anh không tin đây lại là trợ thủ đắc tự kiêm bạn thân của mình – ác ma nho nhã Uông Minh Thiên.

Nếu như nói trên thương trường anh là một tên phát xít, vậy thì Uông Minh Thiên chắc chắn chính là tên đồng bọn của anh. Phong cách làm việc của cậu ta hoàn toàn không như sự nho nhã trên mặt cậu ta, sự ác độc của cậu ta chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém.

Đáng tiếc, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tâm trạng của Lãnh Mạn Nguyên tốt hơn rất nhiều. Xem ra không phải ngoại hình của bọn họ không đủ sức thu hút người khác mà là do phụ nữ bây giờ khó theo đuổi quá thôi.

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cho của hai người đủ thời gian yêu đương cuồng nhiệt. Tuy nhiên, đầu tiên cậu phải giải quyết vấn đề này giúp tôi đã.” Anh chuyển chủ đề, trêu ghẹo cậu ta như vậy cũng tạm đủ rồi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...