Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 112

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nền kinh tế Hổ Khiếu quốc đột nhiên trượt dốc, dùng mọi biện pháp cũng không cách nào cứu hoãn được.

Trọng quan của Dạ Liêu quốc bị giết, Hoàng đế tức giận lại không tìm ra hung thủ.

Tổ chức bảo vệ hoàng gia Bắc Bang Quốc, trong một đêm hóa thành tro tàn.

Trong mấy ngày ngắn ngủn, ba nước lần lượt xảy ra chuyện cực lớn chấn động các quốc gia. Rốt cuộc là ai ở phía sau bày ra màn này? Mọi người bàn tán, nhưng vẫn không thể đoán ra kẻ đó là ai. Có người nói trong tứ đại quốc chỉ có Thiên Diệu hoàng triều bình yên vô sự, có lẽ hung thủ là Thiên Diệu. Thiên Diệu muốn diệt trừ tam quốc, độc bá Thiên hạ. Nhưng cũng có người nói tam quốc không thoát nổi, nói không chừng mục tiêu kế tiếp là đến phiên Thiên Diệu hoàng triều … Tóm lại, đủ mọi ý kiến.

Mười ngày sau, Thiên Diệu hoàng triều đột nhiên gửi một tín hàm đến tam quốc, bắt tam quốc xưng thần, tôn Thiên Diệu làm chủ.

Mọi người ồ lên, Thiên Diệu hoàng triều từ khi nào lại có thực lực mà có thể không mất một người liền làm lung lay tam quốc như thế?

Bất luận bên ngoài phỏng đoán như thế nào, trong Hoàng cung Thiên Diệu vẫn một mảnh bình tĩnh như cũ.

Ánh nắng tươi sáng, chim ca hoa nở.

Các cung nữ, thái giám chạy tới chạy lui dưới ánh dương sáng bạc, bận rộn với công việc của mình.

“Cái gì?”

Từ bên trong Ngự Thư Phòng truyền ra một tiếng quát kinh thiên động địa, giống như có thể làm chấn động cả cung điện. Thái giám ngoài điện run run, giống như chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng lại hô to như thế.

“Ngươi không nghe sai.” Lãnh Loan Loan ngồi ở ghế, đong đưa chân, mắt nhìn Hiên Viên Dạ, ánh mắt thản nhiên. “Là ta phái người chặt đứt kinh tế của Hổ Khiếu quốc, cũng là ta cho người giết bọn cẩu quan của Dạ Liêu quốc, lấy đi tín hàm họa đồ của chúng; cũng là ta tiêu diệt tổ chức Ảnh Diệu Cung của Bắc Bang Quốc, cuối cùng cũng là ta cầm ngọc tỷ của ngươi viết thư khuyên hàng đưa đến tam quốc…”

Hiên Viên Dạ nghe nàng nói ra từng chuyện, chỉ cảm thấy kinh hãi vô cùng. Tiểu Hoàng Hậu của hắn rốt cuộc là người như thế nào? Có thể trong mấy ngày ngắn ngủn biến tam quốc thành nơi gà bay chó sủa, dường như không có gì ngoài ý muốn, bình tĩnh tựa như ngủ bình thường. Nàng, thật là người sao? Ánh mắt thâm thúy mang theo tìm tòi nghiên cứu thật sâu nhìn nàng, giống như phải nhìn thấu nàng. Nếu là người, thân thể nho nhỏ sao có thể lạnh nhạt mà biến ba đại quốc thành cảnh chật vật như thế? Nàng rốt cuộc đã làm thế nào?

“Đừng nghĩ linh tinh.” Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn Hiên Viên Dạ một cái, nam nhân này khẳng định lại miên man suy nghĩ. “Không phải ngươi muốn nhất thống Thiên hạ sao? Hiện tại ta đã giải quyết tam quốc, tặng lễ vật này cho ngươi. Ngươi không cần sao?” Nếu không cần, để cho cục diện tam quốc tiếp tục rối rắm, ai thích thì can thiệp đi.

“Mục đích của ta xác thực là muốn nhất thống Thiên hạ, nhưng không nghĩ tới Loan Loan nhanh như vậy đã thay ta làm được. Rất kinh ngạc, rốt uộc nàng đã làm như thế nào vậy?” Ba quốc gia, hóa ra chỉ dùng vài ngày đã khiến chúng chân tay luống cuống, thật sự quá lợi hại. Cho dù là hắn, cũng không thể không bội phục.

“Về sau ngươi sẽ biết, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ thư xưng thần thư của chúng đến nơi.” Lãnh Loan Loan cũng không muốn mở quân bài mà mình chưa lật xong, cho dù thân mật như vợ chồng cũng đều sẽ có mối riêng tư. Huống hồ, quân bài đã nắm nắm chắc mới có thể thần bí, mới có thể hấp dẫn đối phương, mới có thể ở thời điểm mấu chốt xuất kỳ bất ý*, đạt được toàn thắng.

(*bất thình lình, thừa lúc người ta không ngờ, làm cho không kịp đối phó)

Lãnh Loan Loan không muốn nói, Hiên Viên Dạ cũng sẽ không bức bách. Cứ việc tò mò, nhưng giống như nàng nói, về sau bọn họ còn có rất nhiều thời gian, không phải sao?

“Nàng xác định chúng sẽ thần phục, mà không phải dấy binh phản kháng?” Hiên Viên Dạ hoài nghi, nhỡ đâu tam quốc liên hợp lại đánh Thiên Diệu thì sao?

“Ngươi chờ coi đi, không quá ba ngày, chúng tất sẽ đưa tới thư thần phục.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, tự tin tràn đầy nói.

“Vậy sao?” Hiên Viên bán tín bán nghi, ba ngày? Vậy chờ đi, hắn chờ mong kết quả sau ba ngày.

Hổ KHiếu quốc, Ngự Thư Phòng.

‘Rầm’ một tiếng, Hoàng đế Hổ Khiếu quốc quăng tín hàm của Thiên Diệu xuống đất. Khuôn mặt tuấn mỹ xanh mét, ngực phập phồng, có thể thấy hắn tức giận thế nào.

“Rất làm càn, muốn Hổ Khiếu thần phục dưới Thiên Diệu ư?. Hắn nằm mơ!.” Giống như chưa hết giận, bàn tay lại đánh xuống mặt bàn.

“Hoàng Thượng bớt giận.” Chúng thần sợ hãi quỳ xuống đất.

“Bớt giận?” Hoàng đế Hổ Khiếu quốc cười lạnh, “Chúng sắp ngồi lên trên đầu ta, các ngươi chỉ biết kêu bớt giận. Trẫm còn cần các ngươi làm gì?” Một đám phế vật.

“Hoàng Thượng.” Tể tướng đứng dậy, “Gần đây quốc gia của ta đã phải chịu biết bao tai họa, dân chúng lầm than. Theo như lão thần thấy, việc này là do Thiên Diệu gây nên.”

“Chu Tướng quân, mau điểm binh, Trẫm muốn thân chinh Thiên Diệu.” Hoàng đế Hổ Khiếu quốc nhíu mày rậm, phất tay nói.

“Xin Hoàng Thượng cân nhắc.” Nghe Hoàng đế muốn thân chinh, tất cả đại thần đều quỳ xuống.

“Hoàng Thượng….” Đột nhiên thái giám tổng quản vội vã chạy vào, “Hoàng Thượng, việc lớn không tốt. Quốc khố vừa bị trộm, hơn nữa ngoài cung truyền tin, tất cả giá gạo tăng vọt, đã sắp đến mức ngàn kim một đấu gạo. Dân chúng cũng sắp cạn lương thực.”

“Cái gì?”

Hoàng đế ngã xuống long ỷ, chúng quan cũng kinh hãi. Chẳng lẽ trời muốn diệt Hổ Khiếu sao?

Dạ Liêu quốc, Kim Giám điện.

Dạ Thanh Minh thân mặc Long bào ngồi trên long ỷ, trên đầu mũ miện lay động thành một độ cong xinh đẹp. Khuôn mặt thờ ơ, không cười không nói, càng nghiêm túc, đông lạnh.

Bách quan quỳ gối ở điện, vẫn không nhúc nhích.

“Nói chuyện đi, ngày thường các ngươi không phải biết ăn nói lắm sao? Sao gần đây xảy ra chuyện quan viên bị giết, họa đồ bị trộm, các ngươi lại chẳng tra được chút gì? Nói mau, một đám ngốc đứng đây làm gì?”

‘Rầm’ một tiếng, chúng quan nhịn không được run run.

“Hoàng Thượng.” Một nam tử mặc quan phục màu lam đi ra, cúi người chắp tay nói, “Thần nghĩ đến trong tứ đại quốc, chỉ có Thiên Diệu hoàng triều vô sự, nhất định là chúng muốn dùng cách này diệt trừ chúng ta, độc bá Thiên hạ.”

“Đúng, Trương đại nhân nói có lý.”

“…”

Đại thần thấy thế, đều tán thành.

Dạ Thanh Minh lạnh lùng nhìn mọi người, bọn chúng nghĩ hắn không nghĩ như vậy sao? Nhưng chứng cớ đâu? Chứng cớ ở đâu??? Nếu chỉ nói suông, hắn lấy gì mà lý luận với Thiên Diệu?

“Hoàng Thượng.” Thái giám tổng quản vội vàng đi đến, “Thiên Diệu hoàng triều đưa tới một phong tín hàm.”

Dạ Thanh Minh cầm lấy lá thư, chúng thần cũng tò mò.

Mở thư ra, sắc mặt Dạ Thanh Minh lại theo nội dung trong tín hàm mà càng xanh mét. Lửa giận từng chút thoát ra, ‘rầm’, hắn vứt lá thư xuống mặt bàn.

“Hoàng Thượng, không biết Thiên Diệu gởi thư đến có chuyện gì? Khiến người tức giận như thế?” Quan viên tiến lên từng bước hỏi.

“Chuyện gì ư?” Dạ Thanh Minh cười lạnh, “Người ta muốn Dạ Liêu ta cúi đầu xưng thần với Thiên Diệu.” Bàn tay to gắt gao siết lại, gân xanh ứa ra. Chết tiệt, tất cả họa đồ trọng yếu đều đã đánh mất không nói, hiện tại Đế Na cùng Tể tướng còn ở tại Thiên Diệu chưa về.

“Hoàng Thượng, không bằng thần lĩnh quân đi diệt Thiên Diệu.” Dạ Liêu Tướng quân là kẻ thô lỗ, chỉ biết là mang binh đi đánh giặc.

“Đánh giặc?” Dạ Thanh Minh trừng mắt nhìn hắn, hắn nghĩ mình chưa từng nghĩ chuyện này sao? “Ngươi muốn tấn công cả Đế Na công chúa cùng Tể tướng sao? Hay là chủ động đưa lên cửa cho người ta đánh? Tất cả sơ đồ hành quân bố trí, bản đồ địa hình, sơ đồ phân bố lương thảo đều không thấy, nhỡ đâu nó trong tay Thiên Diệu, ngươi còn muốn đánh như thế nào?”

“Chuyện này, chuyện này….” Tướng quân vuốt đầu, suy nghĩ.

“Hừ.”

Dạ Thanh Minh hừ lạnh, lại giải quyết không được vấn đề này. Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Bắc Bang quốc, Ảnh Diệu cung

Thượng Quan Hiên mang theo ám vệ đến Ảnh Diệu cung, cung điện to lớn ngày xưa, hôm nay lại như một tòa thành cô độc. Gió núi gào thét, bóng cây lay động, phát ra thanh âm vù vù, làm người ta nghe được mà lông tơ đều dựng đứng lên.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Hồng Tự Bối trưởng lão dẫn Bạch Mị Nương nửa quỳ, thỉnh an Thượng Quan Hiên.

“Đứng lên đi.” Thượng Quan Hiên phất tay, giọng nói thản nhiên dường như bị tiếng gió lấn át. “Ảnh Diệu cung bây giờ còn còn lại bao nhiêu người?”

“Trong cung chỉ còn thuộc hạ cùng Bạch Mị Nương, nhưng bên ngoài còn mười người.” Trưởng lão thanh âm có chút thương cảm, không nghĩ tới những người đã làm bạn lâu năm như vậy sớm đi rồi. Mà bà nếu không phải đi Thiên Diệu cứu Bạch Mị Nương, chỉ sợ cũng khó trốn một kiếp.

“Ừ.” Thượng Quan Hiên gật đầu, mấy thế hệ hoàng thất bồi dưỡng nên Ảnh Diệu cung liền như vậy mà không còn gì nữa, thật là làm người luyến tiếc, phẫn hận. Rốt cuộc là ai diệt Ảnh Diệu cung? Báo thù ư? Không giống!. Chẳng lẽ là biết Ảnh Diệu cung là hoàng thất, nên mới đến? Đôi mắt thâm thúy híp lại, lộ ra vài phần nguy hiểm.

“Ngươi chính là Bạch Mị Nương?” Thượng Quan Hiên nhíu hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm cái nữ tử xinh đẹp quyến rũ kia.

“Ô ô….” Bạch Mị Nương gật đầu, cổ họng đáng thương đã bị uống độc câm của Lâm Nhã Như, không thể nói.

Thượng Quan Hiên nhíu mi, “Ngươi theo Trẫm hồi cung.”

Bạch Mị Nương gật đầu, nàng cũng không muốn ở lại nơi đã không có người này.

“Về phần Hồng trưởng lão, ngươi đi chiêu tập người phân tán bên ngoài cung nhân về.” Có ngày có lẽ còn có thể dùng.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Hồng trưởng lão gật đầu.

Cơn gió làm xiêm y tung bay, một lát sau, thân ảnh rời đi.

Bắc Bang quốc, Hoàng cung

Thượng Quan Hiên để Bạch Mị Nương ở Hậu cung, biết được Thiên Diệu hoàng triều đưa tới một phong thư liền vội vàng về Ngự Thư Phòng. Đi đến bàn, mở tín hàm đọc, tức giận đến cả người run run. Đáng giận, Thiên Diệu hoàng triều hóa ra bắt Bắc Bang cúi đầu xưng thần với Thiên Diệu.

“Tức chết Trẫm, tức chết Trẫm.” Thượng Quan Hiên bóp nát tín hàm, đi tới đi lui ở trong phòng. Đôi mắt lóe ra lửa giận hừng hực, giống như đã nhiễm đỏ đôi mắt.

“Người đâu, người đâu.” Hô to bên ngoài.

“Hoàng Thượng, có gì phân phó?” Một tiểu thái giám chạy vào.

“Đi, đi mời Tể tướng đại nhân tiến cung.” Thượng Quan Hiên quát tiểu thái giám.

“Dạ.” Tiểu thái giám lĩnh mệnh đi xuống.

Sau nửa canh giờ, Tể tướng vội vàng đến.

“Tham kiến Hoàng Thượng.”

“Được, bình thân.” Thượng Quan Hiên vẫy tay, đã mất kiên nhẫn.

“Không biết Hoàng Thượng chiêu vi thần có chuyện gì?” Tể tướng thấy tâm tình Hoàng đế không tốt, lên tiếng hỏi.

“Ngươi xem đi!” Thượng Quan Hiên giao tín hàm cho Tể tướng.

Tể tướng nhận tín, đọc xong quá sợ hãi: “Chuyện này, chuyện này, Thiên Diệu cuồng vọng muốn Bắc Bang ta xưng thần ư?”

Thượng Quan Hiên gật đầu, trầm trọng hỏi: “Ái khanh, ngươi nghĩ phải xử lý chuyện này như thế nào?”

“Theo ý vi thần, Thiên Diệu cuồng vọng muốn ta xưng thần như thế, chỉ sợ đã định liệu trước.” Sợ là đã sớm có kế hoạch.

“Nếu Bắc Bang khai chiến với Thiên Diệu, có bao nhiêu phần phần thắng?” Thượng Quan Hiên gật đầu, tự nhiên cũng hiểu Thiên Diệu đường đường chính chính viết thư chiêu thần, sớm đã dự tính. Nhưng muốn Bắc Bang xưng thần, hắn đương nhiên không theo.

“Hoàng Thượng…” Giọng nói Tể tướng có chút trầm trọng, “Chỉ sợ không có phần thắng.”

“Sao có thể như thế?” Thượng Quan Hiên kinh hãi, binh lực Bắc Bang không yếu, sao lại nói không có phần thắng.

“Gần đây Bắc Bang trong nước có biến, chỉ sợ kẻ địch đã lẻn vào. Nếu lão thần không đoán sai, động tĩnh hai ngày hai ngày này. Hơn nữa chỉ sợ không chỉ là Bắc Bang, mà ngay cả Hổ Gầm, Dạ Liêu chỉ sợ cũng khó thoát khỏi lần này. Thiên Diệu muốn nhất thống Thiên hạ, sợ đã định rồi.”

Một ngày sau, quả không sai, giống như Tể tướng đoán. Hổ Gầm, Dạ Liêu, Bắc Bang đều bị chặt lương thảo, dân chúng, quan binh đều lo lắng yếu thế; Cùng một ngày, dân chúng tam quốc bắt đầu phát động bạo loạn, dấy lên mối nguy cơ lớn.

Ba ngày sau, Bắc Bang, Hổ Khiếu, Dạ Liêu đều gửi tín nguyện xưng thần với Thiên Diệu, khẩn cầu Thiên Diệu phái binh điều lương đến giúp bọn họ trấn an dân chúng.

Ngày 24 tháng 5 theo lịch Thiên Diệu, Hiên Viên Dạ hạ chỉ ban thưởng Bắc Bang, Hổ Khiếu, Dạ Liêu tam quốc là thuộc Thiên Diệu, dân chúng ba nước đều phục tùng một đế vương. Hàng năm yết kiến Thiên Diệu Hoàng đế, tiến cống Thiên Diệu.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 112
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...