Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 257

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi đoàn người từ từ đi vào U cốc, Tô Viễn Hành đã sớm chờ ở đó.

Lãnh Đình Dực vừa tới đã thấy ngay lão già đã bắt cóc con gái mình, kẻ đầu sỏ làm mọi người lo lắng thì khuôn mặt tuấn tú tái xanh, sát khí từ trên người hắn cuồn cuộn tản mác ra bên ngoài.

“Lão già xấu xí, ngươi xem đây.”

Mặc dù Loan Loan không xảy ra chuyện gì, nhưng lại hại bọn họ lo lắng mất ăn mất ngủ mấy ngày, vì thế hắn không thể tha thứ cho lão già này. Thân hình chớp nhoáng, Lãnh Đình Dực lấy tốc độ như sấm giật công kích Tô Viễn Hành.

“Lãnh huynh…”

“Nhạc phụ…”

“Lãnh thúc…”

“Lãnh gia…”

“……”

Mọi người thấy Lãnh Đình Dực công kích Tô Viễn Hành, trong lòng không khỏi trầm xuống. Quyền pháp kì bí của Lãnh Đình Dực chưa thể so với thân thủ của Tô Viễn Hành. Lời nói vừa dứt, đám người Hiên Viên Dạ cũng bay vút theo phía sau bọn họ.

Đôi mắt sáng ngời của Tô Viễn Hành chăm chú nhìn mái tóc không dài không ngắn của nam tử đang hùng hổ tiến lên, ánh mắt có chút kì dị. Người này hẳn là phụ thân thứ hai của bảo bối đồ đệ, mấy phần khí thế của nàng và hắn có vài phần thật giống nhau. Tô Viễn Hành đứng yên, không nhúc nhích. Nhìn thì giống như không để mấy quyền cước của Lãnh Đình Dực vào mắt, nhưng chỉ mình hắn biết, nếu hắn động thủ với phụ thân của nàng, chỉ sợ nàng không lột da của hắn mới lạ .

Ngay khi quyền pháp của Lãnh Đình Dực gần chạm vào người, thân thể Tô Viễn Hành chớp nhoáng, tránh công kích của hắn. Sau đó Tô Viễn Hành lại quan sát những người trừng mắt nhìn mình ở phía sau, nhếch môi, nhanh chóng làm bộ dáng bắt tay làm hòa, nói: “Chư vị, chư vị dừng lại, trước hết nghe lão phu nói một câu đã.”

“Ở đây thì cần nói cái gì.” Đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Đình Dực trừng Tô Viễn Hành, hận không thể đánh mấy quyền vào người lão đầu. Nhưng hắn cũng có thể thấy được công phu quỷ dị của lão, lại nói ngay cả góc tay áo của lão hắn cũng chưa thể chạm tới.

“Tô sư bá, ngài muốn nói gì?” Lãnh Địch U cũng đứng dậy, đối này vị sư bá này, hắn cảm thấy vô cùng đau đầu. Không biết nên kính hắn, hay nên trách hắn bắt muội muội của mình, hại bọn họ lo lắng muốn chết.

“Sư điệt tốt.” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Địch U thở dài, may mắn có sư điệt ở đây, bọn họ hẳn đã nể mặt mình mà không tiếp tục thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mà hôm nay hắn đến đây để phụng lệnh của bảo bối đồ đệ tới đón những người này vào U cốc, không phải để động thủ với bọn họ .

“Bảo bối đồ đệ bảo ta tới mời các ngươi, các ngươi mau chóng theo ta gặp nàng đi.”

“Bảo bối đồ đệ?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng chịu làm đồ đệ của hắn rồi sao?

“Lão đầu, ngươi nói Loan Loan bái ngươi làm sư phụ?” Lãnh Đình Dực nhướng mày, nhìn Tô Viễn Hành, không tin.

“Đương nhiên.” Tô Viễn Hành kiêu ngạo ngẩng đầu, “Chính miệng bảo bối đồ đệ nói thế.” Thu được một đồ đệ xuất chúng như vậy, quả thực so với chuyện hắn có một thân võ nghệ cao thâm càng khiến cho hắn vui sướng

“Ta không tin.” Lãnh Đình Dực trực tiếp phủ nhận, “Loan loan sao có thể bái ngươi làm sư phụ được?” Đôi mắt thâm thúy đánh giá Tô Viễn Hành, không nhìn ra lão già này có gì đặc biệt đáng giá để Loan Loan thay đổi chủ ý.

“Ngươi…” Tô Viễn Hành bị Lãnh Đình Dực hoài nghi thì tức tối vô cùng, nhưng vì bảo bối đồ đệ, hắn phải khó khăn nén cơn giận này xuống.

“Nếu các ngươi không tin, vậy thì theo lão phu gặp bảo bối đồ đệ hỏi cho rõ ràng đi.” Mặt đối mặt nói chuyện, không phải rõ ràng hơn sao?

“Đương nhiên.” Lãnh Đình Dực trợn trừng hai mắt, việc quan trọng bọn họ đến chính là tìm Loan Loan .

“Mời.” Tô Viễn Hành vươn tay ra phía trước, xoay người, dẫn mọi người vào trong U cốc.

Tiến vào U cốc, ai nấy cũng đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, không khỏi trầm trồ. Không nghĩ tới ở Thiên Diệu hoàng triều lại có một nơi đẹp thế này, ngay cả đám người Hiên Viên Dạ cũng không biết, chẳng trách không tìm thấy Loan Loan.

Mọi người nhìn nhau không nói, bước chân theo Tô Viễn Hành đi qua một sơn đạo rất dài. Ra ngoài sơn động, một cảnh sắc mênh mông chìm ngập trong ánh sáng dần dần xuất hiện, trời xanh thăm thẳm, mây trắng lãng đãng, chim hóa líu lo, hoa thơm đua sắc, tiên cảnh nhân gian cũng chỉ đẹp đến mức này là cùng.

Vượt qua một cây cầu vòm, lọt vào tầm mắt bọn họ là thảm hoa anh túc kiêu sa rực đỏ lay động trước gió, sau những phiến hoa là những gốc tre thanh nhã được sắp xếp tỉ mỉ, mà người bọn họ đang đau khổ tìm kiếm lại đang nhàn nhã ngồi dưới tán trúc, lười biếng hưởng thụ làn gió tươi xanh, quần lụa xanh nhạt buông dài , mái tóc đen nhẹ bay theo gió, trông dịu dàng mà tôn quý. Bên cạnh có một đứa bé trai đang bắt bướm, cảnh đẹp tuyệt mỹ nhưng ấm áp, đầy tình yêu thương.

“Loan Loan…”

Trăm miệng không bằng một lời, Hiên Viên Dạ, Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn, Sở Ngự Hằng đồng thanh lên tiếng.

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lóe ánh dương quang tựa như hai khối bảo thạch đen tuyền, trong suốt hoàn mĩ. Trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười nhợt nhạt, nụ cười tuy nhạt nhưng lại rực rỡ hơn bất cứ loài hoa nào, nhìn thoáng chốc cũng làm người khác ngẩn ngơ. Nét mặt ôn nhu, không khỏi khiến trái tim người đối diện đập thình thịch. Thời khắc này, bọn họ đều nghĩ mình đã gặp Cửu Thiên Huyền Nữ sa gót hồng dưới phàm trầm tục tĩu…

“Cha, tướng quân, phụ thân.”

Lãnh Loan Loan ngồi dậy, nhìn hai người cha cười yếu ớt. Sau đó ánh mắt đảo qua những người khác, tất nhiên dừng ở trên người Hiên Viên Dạ. Nam nhân này gầy quá, tuy chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng ánh mắt hiện rõ sự mệt mỏi. Ánh mắt ấy đã từng ngạo nghễ nhìn thế gian, nay lại đờ đẫn như vậy là vì mình sao? Nụ cười yếu ớt biến mất, nàng đứng dậy, tiến tới về phía hắn…

Hiên Viên Dạ đơ người trong phút chốc, đem thân ảnh Lãnh Loan Loan thu vào đôi mắt, khảm vào trong đầu, sau đó khắc sâu vào trong lòng. Ngắn ngủn mấy ngày thôi nhưng hắn đã trải qua nhớ nàng biết bao, không gặp một ngày như cách ba thu, gặp lại, lại tựa hồ đã nghìn năm rồi.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, gió hôn lên y bào của bọn họ bay phất phơ.

“Tô gia gia, bọn họ là ai? Muốn cùng Tinh nhi chơi đùa sao?”

Tinh nhi vui vẻ dừng chân, thân hình nho nhỏ đứng ở nơi đó chăm chú nhìn những người xa lạ, câu hỏi ngây thơ cắt ngang sự tĩnh mịch giữa hai người.

Tinh nhi hỏi vậy khiến cho mọi người đều buồn cười, không khí trầm lắng giảm đi vài phần.

“Tinh nhi, bọn họ đến để tìm Loan Loan tỷ tỷ.” Tô Viễn Hành đi qua , sờ sờ đầu Tinh nhi.

“Loan Loan, con có khỏe không?”

Lãnh Đình Dực, Lãnh Bùi Viễn đến bên người Lãnh Loan Loan, quan sát nàng, nhìn nàng bình yên vô sự nới cảm thấy yên lòng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 257
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...