Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 170

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vì sao lại là lão?

Trong đôi mắt sáng nhanh chóng hiện lênmột vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi lại phục hồi sự bình tĩnh. Gương mặtkhông một chút biểu cảm. Thật không ngờ rằng người dùng trăm phương ngàn kế muốn tìm nay lại ở ngay trước mắt. Đây chẳng phải cái gọi là “pháThiên nhai tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công” sao?

Đúng vậy, người đang trúng cự độc lâu ngày thành hen suyễn, tính mạng đangtreo trên đầu mạch máu trước mắt này chính là Tăng Duyên Dật, cậu củaĐông Phương Triết. Ngón tay thon dài giật giật, thầm nghĩ Tăng Duyên Dật rốt cục đã xảy ra sự tình gì? Thấy lão khuôn mặt hõm sâu, mặt xanh mét, đồng tử cũng mất đi sáng suốt, giống như mọi thứ đeèu thật bi thảm. Mái tóc khô héo như cỏ dại, đầu bạc không ít. Lão nằm đó, người gầy như một que gỗ, có điểm nào giống một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, rõràng là một ông già đã ở tuổi chập tối sáu bảy mươi…

Mới vừa rồibắt mạch, lão ta trúng độc đã lâu. Lại nghe nữ tử kia nói đã năm năm.Như vậy lão không thể là hung thủ diệt cả nhà Vạn Gia Trang được. Nhưnghung thủ trong mối huyết án ấy rốt cuộc là ai? Tăng Duyên Dật trúng độcnặng này có thể có quan hệ với chuyện đó không? Lão có quen hung thủthật sự không? Ánh mắt lay động, đã có ngàn vạn suy nghĩ.

“Cô nương, độc của cha ta có thể giải không?”

Nữ tử nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia lo lắng. Có phải rất khó giải hay không? Nhìn vẻ mặt của cô nương này rất nghiêm túc. Hai tay nàng vô thức siết vào nhau, lộ ra nỗi lo trong lòng.

Lãnh Loan Loan quay đầu liếc nhìn nữ tử một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thật sự không thể giải sao?” Nữ tử kinh sợ, cất cao âm lượng.

“Không phải.” Lãnh Loan Loan nhìn Tăng Duyên Dật, thờ ơ mở miệng. “Có thể giải độc, nhưng có vẻ phiền toái.”

“Vậy…” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan, có chút luống cuống, vậy phải làm sao bâygiờ? Phiền toái ư. Cô nương này có thể giải độc cho phụ thân hay không?“Mất rất nhiều tiền sao?”

Tiền? Lãnh Loan Loan liếc mắt, nàng lấy tiền làm gì? Lại nói, trên thế giới này, có người nhiều tiền hơn nàngsao? Hoàng đế là của nàng, hai phần ba cửa hàng cả nước là của nàng.

“Không phải tiền, mà là muốn có đủ dược liệu để giải độc cần một thời gian.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nữ tử nhìn Tăng Duyên Dật trên giường, lo lắng nói.

“Ta có thể giảm bớt độc tố trước cho lão, sau khi tìm đủ dược liệu nhất định giải hết độc.” Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời.

“Ôi, vậy cám ơn cô nương.” Nữ tử cảm kích cúi đầu, “Tên ta là Lâm Nguyệt Dao, không biết tôn tính đại danh của cô nương?”

Nàng ta họ Lâm, cớ sao gọi Tăng Duyên Dật là cha?

Lãnh Loan Loan sau khi nghe thấy Lâm Nguyệt Dao giới thiệu, liền cảm thấy nghi ngờ, chớp mi, nhìn Lâm Nguyệt Dao:

“Gọi ta là Loan Loan là được.” Trước khi toàn bộ chuyện này chưa sáng tỏ, nàng không tiện lộ thân phận.

“Loan Loan cô nương.” Lâm Nguyệt Dao nhìn Lãnh Loan Loan, cúi người. “Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp gia phụ.”

Lãnh Loan Loan lắc đầu, cứu là tất nhiên, nhưng nếu cuối cùng chứng minh lão thật sự là hung thủ, nàng cũng sẽ không tha.

“Hiện tại ta sẽ giảm bớt độc tính cho ông ta, cô vào bếp đun nước ấm, sau đótìm một ít dược thảo có thể tản nhiệt thả vào, đun lên. Nửa canh giờ sau mang nước vào.”

Lãnh Loan Loan khom người đỡ Tăng Duyên Dật ngồi dậy, một bên nói với Lâm Nguyệt Dao. Nàng cũng ngồi lên trên giường,xếp bằng, vươn hai tay, điểm huyệt đạo lão, phòng ngừa độc tính tiếp tục khuếch tán ra toàn thân.

“Được, ta lập tức đi nấu nước.”

Lâm Nguyệt Dao tuy rằng không biết Lãnh Loan Loan cần nước để làm gì, nhưng nếu có thể giúp phụ thân khắc chế độc tố, nàng sẽ làm theo. Nàng nhìnLãnh Loan Loan một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Sau khi Lâm Nguyệt Dao đi, tay trái của Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng vung lên, tay áobào tung bay, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị nàng đóng chặt lại.Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút giật mình của Tăng Duyên Dật, đôi mắt dầnmù mịt. Nàng đưa lưng hắn vào gần, hai tay nhanh thoắt chạy trên cáchuyệt đạo trên lưng lão.

Ngoài cửa sổ, gió thổi, lá cây rung động sàn sạt.

Tóc khe khẽ bay, chuông bạc dắt ở cổ tay vang lên leng keng, một ánh vàngphút chốc xuất hiện ở đầu ngón tay nàng, sáng đến loá mắt. Dung nhantuyệt mỹ sáng ngời dưới lớp hào quang, ánh mắt thâm u, vẻ mặt nghiêmtúc.

Đúng vậy, nàng đang vận dụng linh lực để trị bệnh. TăngDuyên Dật trúng độc quá nặng, nếu chỉ dùng dược liệu giải độc mà khôngdùng trì dũ thuật, căn bản không thể trị khỏi hoàn toàn. Mà khi nàngdùng trì dũ thuật cao thâm không thể để bên ngoài quấy rầy, nếu có hơichút sai lầm, hậu quả không cứu vãn nổi. Vẻ mặt nghiêm nghị, nàng nhắmmắt lại, tập trung tất cả ý thức vào đầu ngón tay, theo dao động củangón tay, huyệt đạo trên lưng Tăng Duyên Dật hiện lên một ánh hào quangvàng rực.

Không biết cơn mưa đã ngừng lại từ bao lâu, ngoài cửa sổ sáng ngời, thái dương lên cao.

Sau nửa canh giờ, Lãnh Loan Loan thu tay lại. Ánh vàng kim bay đi, sắc xanh tím trên mặt Tăng Duyên Dật rõ ràng đã phai đi không ít, đôi mắt cũngsáng hơn, dường như có một ít thần trí. Nhưng bây giờ lão không đủ thanh tỉnh để đối diện với nàng. Nếu muốn biết chuyện đó rốt cục là như thếnào, chỉ sợ còn phải đợi sau khi lão hoàn toàn giải độc mới tinh tườngtrình bày lại chuyện đã trải qua.

Lãnh Loan Loan giúp lão nằmxuống, còn mình bay vút xuống giường. Két một tiếng, trùng hợp đúng lúcLâm Nguyệt Dao đẩy cửa ra, mang vào một thùng nước hơi nóng bối hôi hổiđi vào. Lúc thấy Lãnh Loan Loan đã đứng dưới đất, nàng sửng sốt, rồikinh hỉ hỏi: “Loan Loan cô nương, độc đã tạm ngăn ư?”

“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Bây giờ chỉ cần cô để ông ta ngâm trong nước thuốc ta bảo cô nấu trong một canh giờ là được.”

“Cám ơn cô nương.” Lâm Nguyệt Dao đôi mắt ngậm nước. Nàng tuy rằng luôn hyvọng phụ thân có thể chữa khỏi, nhưng khi cơ hội này xuất hiện ở trướcmắt, trong lòng vui sướng kích động đủ để khiến nàng không biết làm sao.

“Ừm, sau khi tìm được dược liệu sẽ giúp hắn hoàn toàn giải độc.” Lãnh Loan Loan nói xong, đi ra bên ngoài. “Ta đi trước đây.”

“Cô nương, cô ở lại ăn cơm trưa đi.” Lâm Nguyệt Dao vừa thấy Lãnh Loan Loan muốn đi, vội vàng gọi lại. Bây giờ đã gần trưa, không thể để nàng đinhư vậy được.

“Không cần.”

Giọng nói thờ ơ vang lại, bóng dáng Lãnh Loan Loan đã đi xa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 170
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...