Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Chương 113

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giang sơn tươi đẹp, anh hùng khom lưng.

Thiên Diệu rốt cục đã nhất thống Thiên hạ, Hiên Viên Dạ đã hoàn thành tâm nguyện, ngập đầy nhiệt huyết, bắt đầu xử lý mọi việc sau khi bốn bề thống nhất.

Lãnh Loan Loan chẳng có chuyện gì để làm, sinh ra nhàm chán.

Sáng sớm, tiếng chim thanh thúy. Cỏ xanh, hoa lá đều còn thấm sương, những hạt sương tựa như thủy tinh trong suốt. Ở phía đông, mặt trời còn chưa hửng. Không khí phảng phất mùi của đất, làm khứu giác thấy thoải mái.

Lãnh Loan Loan miễn cưỡng đứng lên từ chiếc giường bằng ngà voi tinh xảo, đôi mắt còn ẩn chút sương mù, giống như buồn ngủ. Vén rèm lụa Nguyệt Nha lên, căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng làm nàng nhíu mi. Hiên Viên Dạ, nam nhân kia liên tục ba ngày bận rộn ở Ngự Thư Phòng. Nàng tuyệt đối không phải nhớ hắn, nhưng mình cũng là có vài phần nhàm chán, cô tịch…

Cung nữ hầu hạ vệ sinh cá nhân, ăn xong bữa sáng, đứng ở cung điện to như vậy, bốn phía mùi thơm hoa cỏ, nàng lại chỉ cảm thấy nhàm chán, hiện tại dáng vẻ này đã có vài phần như cá chậu chim lồng.

“Bổn cung đi dạo một chút, các ngươi sẽ không đi theo.” Quay người nói với thái giám, cung nữ, thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi ra ngoài.

Ánh mắt không có đích, bất tri bất giác đến ven hồ. Nước hồ trong xanh, đàn cá bơi lội, phản chiếu ảnh ngược của hàng cây mọc bên bờ, có vẻ lịch sự tao nhã.

Lãnh Loan Loan cởi giày ngồi trên chiếu, thân ảnh nhỏ bé cũng in xuống làn nước, nước buổi sáng có chút lạnh, nàng không kìm được mà co co lại. Lại bướng bỉnh làm dậy mặt nước, khiến bọt nước văng khắp nơi, làm con cá cả kinh kích động chạy đi.

Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng cao tường.

Chim phượng, chim phượng về cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.

(Trích “Phượng cầu hoàng” – Chim phượng trống tìm chim phượng mái – Theo wikipedia.org)

……

Đột nhiên, khúc đàn mềm nhẹ triền miên truyền đến. Lãnh Loan Loan ngừng động tác, nghiêng đầu lắng nghe, không phải đây cổ khúc nổi danh “Phượng Cầu Hoàng” sao? Tương truyền “Phượng Cầu Hoàng” chính là nỗi niềm Tư Mã Tương Như mong muốn chiếm được mỹ nữ Trác Văn Quân mà tấu, nói đơn giản chính là tương đương với ca nhạc tỏ tình ở hiện đại. Đôi mắt híp lại, Hậu cung của Thiên Diệu hoàng triều không có công chúa. Đoạn tấu “Phượng Cầu Hoàng” này tự nhiên không phải của cung nữ, chẳng lẽ là phi tần Hậu cung, bởi vì trong khoảng thời gian này, Hiên Viên Dạ không hề sủng hạnh nữ tử trong Hậu cung, cho nên đám nữ nhân này muốn mượn khúc đàn hấp dẫn nam nhân sao? Nhưng nếu thật sự như vậy, đám phi tần kia sẽ tìm nơi có Hiên Viên Dạ mà đánh đàn, chứ không phải là bên hồ yên lặng này. Trong lòng tò mò, bàn tay bạch ngọc đi giày vào, nàng muốn xem rốt cuộc là ai tấu khúc?

Tìm kiếm dọc theo ven hồ lần theo tiếng đàn, hóa ra đằng sau hồ là một rừng trúc rập rạp, một màu xanh lục trước mắt làm cho người ta cảm thấy tâm tình thư sướng. Ở cuối rừng trúc là một tòa cung điện như ẩn như hiện, lộ ra mấy phần thần bí. Tiếng đàn đó là truyền ra từ cung điện kia.

Lãnh Loan Loan có chút kinh ngạc nhíu nhíu mi, không nghĩ tới trong Hoàng cung có rừng trúc tự nhiên lớn như vậy. Thân ảnh xinh đẹp bay vút lên, quần áo tung bay, nhẹ như tơ hồng. Chợt thấy hai thái giám, liền dừng ở sau núi giả. Thò người ra nhìn lại, thấy bên kia núi giả là tấm rèm lụa theo gió lay động, loáng thoáng có một thân ảnh màu hồng đang ngồi đánh đàn.

“Nương nương.” Một cung nữ xinh đẹp chạy vào đình, thần sắc có chút nghiêm trọng. “Xin người đừng tiếp tục đàn khúc này, dù người đàn như thế nào, y cũng không nghe thấy đâu.” Vì tình đau khổ, người mà không được thấu hiểu tình ái thì càng khổ. Nếu đã khổ, cần gì phải tiếp tục ép buộc mình.

Cô gái được gọi hai tiếng ‘nương nương’ kia ngừng một chút, lại tiếp tục đàn, chính là cầm sắc mang theo cảm giác ai uyển.

Nương nương?

Lãnh Loan Loan nhìn, chẳng lẽ nữ tử này cũng là phi tần của Hiên Viên Dạ? Khúc đàn nàng tấu là “Phượng Cầu Hoàng” đúng là dành cho Hiên Viên Dạ sao?

“Các ngươi đi xuống đi.” Cung nữ phất tay với hai gã thái giám đi tới đi lui, có một số việc không thể cho bọn họ nghe được.

“Dạ.”

Hai cái thái giám rời đi, tiếng đàn im lại.

Không khí thực yên lặng, chỉ có hoa cỏ lay động, rèm lụa tung bay, Lãnh Loan Loan có một dự cảm, muốn nghe một bí mật.

“Liên nhi, ngươi nói y có tới không?”

Nữ tử ôm đàn đứng dậy, tấm rèm màu trắng tung bay ở phía sau. Tựa như cánh chim trắng noãn, quần áo nàng màu lửa, khoảng trước ngực là tơ lụa màu vàng, môi hé nhẹ, răng trắng, con mắt sáng, lúm đồng tiền đầy mị lực. Có một nét lạ nổi bật, vẻ ngoài yên lặng nhàn nhã. Tư sắc này mặc dù không quyến rũ xinh đẹp, nhưng là cực mỹ, quốc sắc thiên hương cùng lắm cũng chỉ được như vậy.

Lãnh Loan Loan đánh giá nàng, không rõ tuyệt sắc mỹ nhân như thế sao lại ở trong này? Chẳng lẽ Hiên Viên Dạ trước kia không phát hiện ra nàng sao?

“Nương nương, người đừng nhớ nữa.” Liên nhi vừa tức vừa bất lực, nếu không phải ngày ấy Thiên Vương gia đột nhiên xuất hiện khiến trái tim nương nương bị lạc phương, hiện tại nàng sao lại ngày ngày tương tư như thế nào?

“Nương nương, chớ quên thân phận của người.” Gằn từng tiếng cực kỳ nặng nề, đã ở chốn thâm cung, mặc kệ được Hoàng đế sủng hạnh hay không, đều là người của hắn. Thân là phi tần, có thể nào nghĩ đến nam nhân khác. Hơn nữa nam nhân này còn là huynh đệ phu quân của mình, là em chồng của mình.

Lãnh Loan Loan mở môi, lời của Liên nhi đã giải tỏa nghi vấn của nàng. Khúc “Phượng Cầu Hoàng” của tuyệt sắc mỹ nhân này hóa ra không phải vì Hiên Viên Dạ, mà vì một nam nhân khác. Chuyện như vậy ở Hậu cung là cấm kỵ, liệt vào tử tội. Dù không liên quan đến nàng, nhưng nàng tò mò muốn biết rốt cuộc là nam nhân nào khiến có thể làm tuyệt sắc nữ tử như thế nhớ nhung đén thế?

Lời của Liên nhi làm nữ tử cứng đờ người, nàng tự nhiên không dám quên thân phận của mình. Nhưng trong lòng thủy chung không cam lòng, rõ ràng nàng cùng Hoàng Thượng cùng lắm mới chỉ gặp mặt, cũng chưa từng được sủng hạnh, chẳng lẽ mình phải ngồi ở đây yên lặng cô độc một thân, đến khi hồng nhan héo rũ hay sao?

“Liên nhi, ta rất khó chịu. Vì sao lại như vậy?” Nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, ngón tay ngọc chỉ vào mỗi chỗ của nơi này, thê lương nói, “Nơi này căn bản không phải là cung điện hoa lệ gì cả, nó là một hầm mộ lạnh như băng, nó mai táng bao nhiêu thanh xuân nữ tử, hiện tại đến phiên ta …”

“Nương nương…”

Dáng vẻ thống khổ của nữ tử khiến Liên nhi lòng đầy chua xót, nàng làm sao mà không biết nơi này căn bản là chốn quỷ quái chuyên ăn tươi nuốt sống cơ chứ?. Nhưng các nàng phải ở đây, đó là mệnh.

“Nương nương, đây đều là mệnh.”

“Mệnh?” Nữ tử thê thảm cười, “Hay cho một từ mệnh, ông trời thật tàn nhẫn, vì sao cho ta gặp y, chính là lúc ta đã lấy chồng. Hơn nữa vì sao y lại là huynh đệ của phu quân?”

Cơn gió lay động, mặt trời không biết đã lên cao từ bao giờ. Lửa đỏ chiếu rọi bầu trời, phảng phất như tấm vải gấm thêu vô số lửa đỏ.

Nữ tử khóc như bão, làm lay động đáy lòng của Lãnh Loan Loan. Hơn nữa đang nghe đến câu ‘vì sao huynh đệ của phu quân’, đột nhiên hiểu được “Phượng Cầu Hoàng” này rốt cuộc là vì người nào. Nàng được xưng là ‘nương nương’, phu quân của nàng không phải là yêu nghiệt nam nhân thì là ai?. Mà hiện tại huynh đệ còn sót lại của yêu nghiệt nam nhân cũng cũng chỉ có Hiên Viên Thiên. Đôi mắt sáng lên, nàng đã có chủ ý.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 113
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...