Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 102

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngày 14 tháng 2 năm 2012.

Sáng sớm, Thường Hoan đang ngồi

nghe điện thoại trong phòng khách thì bỗng hét toáng lên: “Cái gì, họp lớp lễ

tình nhân hả? Sao các cậu thiếu đạo đức quá vậy?”

Duy Đóa đang chải đầu cho Tiểu

Lộng. Bây giờ Tiểu Lộng rất thích làm đẹp, bé không chịu thắt bím như mấy cô

thôn quê nữa, mà đòi cô phải cột tóc nhỏng cao như đuôi ngựa trông mới xinh.

“Nghĩ giùm cho đám ‘nam thừa nữ ế’

[1] không có tiết mục như bọn tớ hả? Cần gì giễu cợt quá đáng vậy cơ chứ!”

Thường Hoan càu nhàu.

[1]

Nguyên tác: ‘Thặng nam thặng nữ’ – thường mang ý nghĩa mỉa mai những người chưa

lập gia đình.

Tiểu Lộng cột tóc xong thì bắt đầu

mặc giày.

Thường Hoan bắt đầu năng nổ gọi

điện cho vài bạn học cũ: “Tiểu Khiết, ‘con Sên’ nói tối nay họp lớp!… Đúng, cậu

ấy bảo gì mà để cho mấy trái tim cô đơn tụ tập lại với nhau, cái kiểu buồn nôn

đó tớ chả thèm!… Đi chứ, tớ phải đi, nếu không đi bọn họ sẽ bảo tớ sợ… Cái gì,

cậu bận à? Cậu sắp đính hôn hả?!”

Duy Đóa cầm túi sách của Tiểu Lộng,

lướt ngang qua người Thường Hoan đang bị đả kích trầm trọng.

“Alo, Tiểu Mẫn hả? Tối nay họp lớp

nhé!” Thường Hoan tiếp tục gọi điện thoại.

“Mẹ, con tới trường đây!” Tiểu Lộng

mặc chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, vẫy tay chào cô.

“Ừ, mấy giờ con về?”

“Con không về đâu, con ở nội trú

luôn.”

“Không phải 16 tây con mới chính

thức nhập học sao?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Hôm nay học trở lại rồi mẹ, cứ đi

đi về về hoài phiền phức lắm, con ở trong trường luôn.” Tiểu Lộng cười cười

nói.

“Ôi khốn nạn thiệt, Tô Tô cậu cũng

có bạn trai rồi, hic hic, sao các cậu bắt nạt người ta như thế?” Thường Hoan

vẫn rít gào.

“Vậy à? Cũng được! Chờ mẹ một chút,

mẹ tới trường với con.” Sáng sớm ngủ dậy cô đã lục đục bận bịu nên chưa kịp

thay quần áo.

“Đừng, đừng, đừng, mẹ à, con đã là

học sinh trung học, con có hẹn với các bạn ngồi xe buýt rồi. Bây giờ đã muộn,

con đi trước đây. Bye bye mẹ!” Tiểu Lộng vội vàng tạm biệt.

Tự đi tới trường bằng xe buýt? Duy

Đóa cau mày lo lắng, nhưng làm sao Tiểu Lộng còn rãnh rang để suy nghĩ, thoắt

một cái bé đã biến biệt dạng.

Duy Đóa giật mình sững sờ. Mới chưa

tới nửa năm mà cô bỗng cảm thấy con gái lên trung học rồi thì đã thành người

lớn. Trong ký ức của cô, Tiểu Lộng vẫn là một con bé khóc lóc thê thảm trong

thang máy vào ngày sau Tết Trung thu.

“Cậu đừng lo, mấy đứa nhỏ tuổi này

đang bước vào thời kỳ thành niên, bọn nó không thích làm việc gì cũng có ba mẹ

kèm theo.” Thường Hoan cúp điện thoại với vẻ mất mát.

Thời kỳ thành niên? Làm sao có thể!

“Cậu đừng có biểu hiện vẻ khó tin

như thế, cậu không thấy cơ thể của Tiểu Lộng đã bắt đầu trổ mã rồi sao?”

Cô thấy kì nghỉ đông này Tiểu Lộng

đã có kinh nguyệt, đường cong nữ tính khó hòng che dấu. Cô còn đi mua áo ngực

cho bé mặc nữa.

“Hồi tớ bằng tuổi Tiểu Lộng đã biết

yêu thầm, biết viết nhật ký rồi đấy! Không khéo Tiểu Lộng cũng giống vậy.”

“Sao có thể thế được?” Cô nghe xong

thì bật cười, Tiểu Lộng vẫn là đứa trẻ.

“Sao lại không được? Có muốn tớ

nhắc cho cậu nhớ, năm bao nhiêu tuổi thì cậu quen bạn trai không?” Thường Hoan

trách móc.

Nụ cười của cô cứng lại, không thể

nào…

“Biết đâu bây giờ Tiểu Lộng đang

ngồi chung xe buýt với nam sinh nào đó?” Thường Hoan cố ý làm khó cô.

“Không có đâu!” Duy Đóa lập tức bác

bỏ.

“Cậu không phát hiện bắt đầu học kỳ

này Tiểu Lộng rất thích chưng diện sao?”

Cô có phát hiện. Vả lại mỗi lần hai

mẹ con gặp nhau, cô đều thấy Tiểu Lộng có chủ kiến hơn trước, thậm chí bé còn

tự phối đồ để mặc.

“Tớ nhớ hồi mới vào ở nội trú, Tiểu

Lộng thường về nhà, hiện giờ thì hết rồi. Nếu không phải vì cậu kiên quyết kéo

con bé về ăn tết, thì chắc nó ở luôn trong trường đón Tết Nguyên đán!”

Thường Hoan nói đúng, cô có chú ý

tới những thay đổi của Tiểu Lộng.

“Tớ thấy tám phần là Tiểu Lộng đang

quen bạn trai!” Thường Hoan nói chắc mẫm.

Ôi, trẻ con mới bây lớn mà đã vội nói

chuyện yêu đương.

Rốt cuộc Duy Đóa không thể ngồi

yên, cô chạy tới ban công nhìn xuống trạm xe buýt gần đó, xem có phải thực sự

Tiểu Lộng đi chung với nam sinh. Thế nhưng con bé đâu? Trạm xe buýt chẳng còn

bóng dáng của Tiểu Lộng! Sao nhanh đến vậy? Hay có người tới đón con bé?

“Duy Đóa, tối nay cậu đi họp lớp

với tớ nhé?” Thường Hoan bám lấy bạn. Vào ngày đặc biệt này, cô không muốn hiu

quạnh.

Họp lớp?… Duy Đóa cứng đờ. Nhiều

năm qua, các bạn thời trung học cơ sở có tổ chức họp lớp vài lần, nhưng cô chưa

từng tham dự.

“Tớ xin lỗi, tớ quên mất.” Thường

Hoan lập tức phát hiện vẻ bất thường của cô.

Đúng là óc heo, cô quên béng chuyện

ầm ĩ giữa Hình Tuế Kiến và Duy Đóa năm đó, lần nào họp lớp việc ấy cũng là tâm

điểm bàn tán.

Duy Đóa cười gượng ép, “Thực ra tớ

không để ý như trước đây nữa.”

Trước kia cô luôn cảm giác chuyện

đó là một nỗi sỉ nhục lớn, nên cố che giấu thật kỹ. Mỗi lần vô tình gặp lại bạn

học cũ, cô đều giả vờ không quen mà quay đầu bước đi. Thế nhưng khi trải qua

việc này, cô bỗng nhận ra mình đã không còn quan tâm như xưa nữa.

Thường Hoan tròn mắt hét to: “Đóa

Đóa, cậu thoát khỏi ám ảnh rồi sao?”

“Tớ không biết nhưng chắc vậy.” Đã

thoát khỏi ám ảnh hay chưa thì cô không dám khẳng định, nhưng cô chắc chắn nếu

bây giờ gặp lại bạn học cũ, thì cô sẽ thản nhiên đón nhận.

“Đúng, cậu sẽ làm được mà! Đấy là

một vụ tai nạn ngoài ý muốn, người phạm lỗi đâu phải là cậu, việc gì cậu không

dám gặp các bạn học cũ chứ?” Thường Hoan ngẫm nghĩ chốc lát rồi hưng phấn nói,

“Tối nay tớ đưa cậu đi, hù chết mấy đứa thích nói xấu sau lưng!” Xem ra cuộc

họp lớp năm nay sẽ có nhiều người mất ‘hứng thú’.

“Không được, tối nay tớ có hẹn đi

xem phim với Tư Nguyên rồi.” Duy Đóa hắt cho cô nàng một gáo nước lạnh, “Cậu

nói xem lễ tình nhân đầu tiên giữa tớ và anh ấy quan trọng hay họp lớp quan

trọng?”

Mặt Thường Hoan lập tức xịu xuống.

“Đóa, em có muốn đi không?” Ngoài

cửa bỗng vang lên một giọng nói ôn tồn.

Các cô quay đầu thì thấy Tư Nguyên.

Hóa ra cuộc đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, anh đều nghe được.

Duy Đóa cau mày, “Chúng ta đã hẹn

đi xem phim rồi.” Cô muốn đi họp lớp nhưng không thể bỏ lơ anh.

Tư Nguyên thở dài, “Anh định tới

nói với em, anh mua vé suất 9h30’ tối.” Trời tờ mờ sáng anh đã đi xếp hàng, thế

mà vẫn không đấu lại lớp trẻ.

“Wow, cậu vừa được dự họp lớp vừa

được đi xem phim nhé!” Thường Hoan reo hò.

“Em muốn đi thì đi đi, nhớ về kịp

giờ xem phim nhé.” Nếu cô có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh, thản nhiên đến gặp gỡ

bạn bè cũ, thì anh thấy việc này còn ý nghĩa hơn buổi xem phim trong lễ tình

nhân.

Khách sạn XX.

Kỳ thực tối nay những bạn học rảnh

rỗi tới tham gia không nhiều, tính hết khoảng chừng hai mươi mấy người. Lúc

thấy cô, ai nấy cũng bất ngờ khiếp vía.

Mọi người đều đã trưởng thành, và

hiếm có cơ hội gặp lại bạn cũ, vì vậy cả nhóm miễn bàn tới những điều không thích

hợp.

Nhóm bạn nhanh chóng xúm lại tán

gẫu, nhưng với cá tính xưa nay thì cô chỉ ngồi làm người nghe.

“Ủa, Hồ Diễm, cậu cũng rảnh hả?

Chẳng phải cậu đã làm mẹ của hai đứa nhóc rồi sao?”

“Đừng nhắc nữa, tớ bị mấy đứa nhỏ

đày sắp chết rồi. Nghe nói bữa nay có họp lớp nên tớ chuồn tới đây để hít thở.”

“Anh yêu, em đang tham gia buổi họp

lớp và bận rộn với đám bạn nam, không có việc gì thì đừng phiền em nhé!”

“Wow, Quý Mạn Mạn, kiểu tóc của cậu

chắc ngốn hết mấy ngàn nhỉ? Nhưng… bây giờ ‘vật’ này còn giá trị sao? Đã là gái

lỡ thời rồi thì tiết kiệm bớt đi.”

Hồ Diễm béo lên rất nhiều, lúc gọi

điện thoại buôn chuyện vẫn thích dùng triết lý ‘lạt mềm buộc chặt’ trước mặt

các bạn nam, đã vậy cô ta còn kênh kiệu đem ‘gái ế’ Quý Mạn Mạn ra cho đám bạn

trêu ghẹo.

Cô nghĩ mình già thật rồi, ngồi bên

cạnh Thường Hoan nhìn các bạn học cũ nô đùa mà cô thấy thật vui, thật ấm áp.

“Con Sên, mọi người tới đủ chưa? Tớ

đói sắp chết rồi mà chưa khai tiệc nữa!” Cái bụng đã sinh những đứa trẻ của Hồ

Diễm bắt đầu sôi sột soạt.

“Còn thiếu một người nữa!”

“Thiếu ai?” Thường Hoan hét.

“Trần Tiểu Béo, cậu ấy nói đang

trên đường tới.” Con Sên lập tức trấn an.

Trần Tiểu Béo? Chẳng phải… anh ta

đi Canada rồi sao?

Thâm tâm Duy Đóa đang nghi hoặc thì một giọng nói trầm

ấm vang lên giữa không gian náo nhiệt: “Xin lỗi

mọi người, tôi tới trễ.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...