Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 76

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Căn phòng trên lầu hai có rất nhiều

đồ màu hồng cần phải dẹp bỏ. Khăn bàn, ga trải giường, bao gối… Kiều Duy Đóa

đều chọn màu xanh nhạt, vừa thanh lịch vừa mang phong cách tươi trẻ. Ngoài ra

còn có màn che và rèm cửa sổ hoa văn, cô cầm lên so sánh độ tương phản.

“Em muốn chọn rèm cửa màu xanh,

ngôi nhà theo cảm nhận của em phải đầy chất thơ điền viên.” Giọng cô gái trong

trẻo vang lên sau lưng cô.

Nhà, trong lòng mỗi người đều có

một ngôi nhà lý tưởng.

Kiều Duy Đóa mỉm cười nhưng đột

nhiên cô cảm thấy bất thường, bởi vì, dường như cô đã nghe giọng nói trong trẻo

ấy ở đâu rồi. Kiều Duy Đóa đảo mắt qua, cách đó không xa có một đôi nam nữ khắng

khít đang đắn đo nên chọn vải rèm cửa sổ nào để trang trí cho phù hợp với màu

sắc ngôi nhà.

Nhìn rõ người đi tới, Kiều Duy Đóa

giật nẩy người.

Chắc là anh em thôi…

Ánh mắt cô dán chặt về phía mười

ngón tay đang đan dính vào nhau của đôi nam nữ.

“Chất liệu vải màu xanh này mỏng

quá, rất dễ làm gia đình đối diện thấy phòng ngủ của chúng ta, tới lúc đó mọi

hành động của chúng ta sẽ…” Chàng trai mỉm cười, nụ cười đầy ám chỉ.

Nụ cười ấy là tình thú giữa người

yêu và người yêu với nhau, nó khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngọt ngào

nhưng lại làm Kiều Duy Đóa rất khó chịu. Bởi vì, gương mặt của chàng trai kia

quá xa lạ.

“Anh nói màu xanh này hả? Nhưng em

thấy màu này đậm và khó coi quá!” Cô gái phản đối, “Em mặc kệ có tiện ích hay

không, em muốn mỹ quan!”

“Vậy chúng ta tới nơi khác xem.”

Chàng trai âu yếm ôm thắt lưng của cô gái.

Khi cô gái đi ngang và liếc thoáng

thấy cô, thì cô gái cũng chú ý tới ánh mắt đăm đăm của cô. Nhanh như cắt, toàn

thân cô gái cứng đờ.

“Trùng hợp quá.” Cô gái mỉm cười

xem như lời chào hỏi, nhưng nụ cười ấy không có độ ấm.

Kiều Duy Đóa mỉm cười gượng ép.

Đúng vậy, thật trùng hợp.

Cô gái liếc thoáng mấy tấm rèm vải

cô đang chọn, thuận miệng hỏi: “Chị sắp kết hôn à?” Người Ôn Thành cứ tới ngày

kết hôn sẽ đổi rèm cửa, đây cũng được coi chi tiêu cho quà cưới.

Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật

đầu.

Nụ cười của cô gái cứng đơ “Thì ra

hai người đã tu thành chánh quả, xin chúc mừng.” Cô gái cười cười, khoác cánh

tay chàng trai chuẩn bị rời đi.

“Ôn Tâm, chúng ta nói chuyện được

không?” Kiều Duy Đóa gọi giật lại.

Trong quán café, chàng trai đứng

đợi ngoài cửa.

Ôn Tâm gọi tách café, còn Kiều Duy

Đóa gọi một ly nước ấm.

“Tư Nguyên có biết không?” Do dự

một lát, Kiều Duy Đóa hỏi.

Cảnh tượng hôm nay làm cô không

cách nào giả mù.

Ôn Tâm cúi đầu cười cười, “Có lẽ

biết mà cũng có lẽ không.” Anh biết hay không cũng vô nghĩa.

Kiều Duy Đóa cau chặt hàng chân mày

vì thái độ bình thản của Ôn Tâm.

“Anh ta là ai vậy?” Cô chỉ chỉ

chàng trai đứng ngoài cửa sổ.

“Là người yêu đầu của tôi.” Ôn Tâm

nhún vai ra vẻ bình thường, kể: “Gần đây anh ấy chủ động giảng hòa với tôi, còn

đồng ý kết hôn ngay. Tôi nghĩ dù sao trước kia cũng đã từng yêu nhau, nên cho

anh ấy một cơ hội!”

Thảo nào khi cô gửi tin nói mình

sắp kết hôn, chỉ nhận được hai từ ‘chúc mừng’ đơn giản. Tư Nguyên vẫn im hơi

lặng tiếng, điều đó khiến cô thấy cảm xúc của Tư Nguyên rất bất thường. Hóa ra

anh cũng nảy sinh ‘việc lớn’, khó trách anh lãnh đạm và ‘vô tâm’ như thế.

“Cô tính lựa chọn thế nào?” Kiều

Duy Đóa hỏi nghiêm túc.

Lựa chọn? Ôn Tâm chẳng hiểu gì.

“Trước đây cô và Tư Nguyên đã hứa

hôn rồi, với lại anh ấy là một người đàn ông rất tốt, vô cùng tốt, xin cô hãy

quý trọng anh ấy, đừng làm tổn thương anh ấy!” Kiều Duy Đóa nói lời chính

nghĩa.

Trước đây có hứa hôn? Không phải

hai tháng trước đã hủy bỏ rồi sao? Ôn Tâm càng nghe càng hồ đồ.

“Xin cô… đừng làm điều nghiệt ngã!”

Kiều Duy Đóa thay bạn bè nói lời nặng nề.

Chưa đầy một tháng nữa bọn họ đã

đính hôn, sao Ôn Tâm có thể nói cho người đàn ông khác một cơ hội?

Cuối cùng thì Ôn Tâm đã hiểu, cô

đang uống ngụm café mà suýt phun ra ngoài.

“Kiều Duy Đóa, rốt cuộc kẻ tạo

nghiệt là tôi hay là hai người?” Ôn Tâm cáu kỉnh.

Cô mới là nạn nhân!

Kiều Duy Đóa nhăn mày, cô không thể

hiểu nổi, tại sao một người rõ ràng làm chuyện sai trái mà còn có thể ăn nói

đúng lý hợp tình như vậy?

Bầu không khí có chút khó chịu.

Hồi lâu sau, Ôn Tâm lấy lại tỉnh

táo và từ từ sắp xếp suy nghĩ, “Chị đừng nói với tôi… Tư Nguyên chưa kể gì với

chị nhé?” Ôn Tâm tò mò nhìn chằm chằm cô.

Thật thú vị!

Tư Nguyên nên nói gì với cô? Kể với

cô việc Ôn Tâm một chân đạp hai thuyền? Tính cách Tư Nguyên hướng nội, nếu anh

đi kể mấy chuyện này thì anh không phải là Tư Nguyên mà cô quen biết.

Kiều Duy Đóa cau mày thật chặt,

trong lòng lo lắng càng sâu.

“Vừa rồi chị nói mình sắp kết hôn

à?” Ôn Tâm lại cắt ngang vấn đề trọng tâm.

Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật

đầu. Cô sắp kết hôn thì liên quan gì đến việc bọn cô đang bàn luận lúc này?

“Ha ha ha, vậy nên anh ta chưa nói

gì mà chị đã sắp kết hôn?” Ôn Tâm vỗ bàn, cười sặc sụa. “Thật đúng là báo ứng!”

Kiều Duy Đóa chẳng hiểu cô ta đang

cười điều gì.

Sau khi chấm dứt màn cười sặc sụa,

Ôn Tâm lại mỉm cười ngọt ngào, “Tôi cho chị biết nhé, tôi cũng sắp kết hôn

rồi!” Cô hạ giọng, vui sướng nói: “Đáng tiếc, chú rể không phải Lục Tư Nguyên!”

Kiều Duy Đóa rúng động, giọng cô

rét run: “Cô định bỏ Tư Nguyên?”

Ánh mắt Ôn Tâm long lanh, “Cuối

cùng đã xảy ra việc gì, rốt cuộc là ai làm bậy, vấn đề này chị hãy tới hỏi Lục

Tư Nguyên! Tôi nghĩ anh ta sẽ ‘vui vẻ’ giải thích với chị!” Có trò hay để xem!

...

Trong cơn xúc động, Kiều Duy Đóa

thật sự đi tìm Tư Nguyên.

Đứng trước cổng Cục Bảo hộ lao

động, cô đâm ra do dự. Tư Nguyên không nói với cô, phải chăng anh có nỗi khổ

riêng? Nếu cô đem chuyện gặp Ôn Tâm hôm nay kể cho anh nghe, phải chăng sẽ làm

tổn thương tới lòng tự ái đàn ông của anh?

Sau khi suy đi nghĩ lại, cơn xúc

động trong cô đã tiêu tan, chỉ còn chừa lắm nỗi băn khoăn. Cô cứ đứng đây chờ

anh tan tầm, rồi giả vờ như đi ngang qua mời anh dùng bữa tối, sau đó thăm dò

ẩn ý? Cô quyết định như vậy.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã bốn giờ

rưỡi chiều, anh cũng sắp tan tầm.

Cánh cổng Cục Bảo hộ lao động mở

ra, một chiếc xe con màu đen chạy ngang qua mặt cô. Đột nhiên chiếc xe dừng

lại, sau khi cửa xe mở ra thì một vóc dáng uy nghiêm bước xuống.

“Cháu Kiều.” Đối phương gọi cô.

Kiều Duy Đóa xoay người, cô ngơ

ngác nhìn ông lão tóc bạc, phong thái nghiêm trang và bộ đồng phục tòa án trên

người ông ta. Mấy chục giây sau, cô vẫn còn ngẩn người.

“Cháu không nhận ra tôi à?” Ánh mắt

sắc bén của ông lão nhìn về phía cô, “Mười mấy năm trước, tôi là người thẩm tra

xử lý vụ kiện của cháu.”

Nghe nhắc đến điều này, Kiều Duy

Đóa lập tức nhận biết người vừa tới và dòng ký ức lại túa ra dữ dội.

Sắc mặt Kiều Duy Đóa hết trắng lại

đỏ, “Xin chào ngài thẩm phán… thẩm phán…” Bỗng dưng trông cô thật bối rối.

“Tôi còn một thân phận khác là cha

của Lục Tư Nguyên.” Đối phương tự giới thiệu mình.

Kiều Duy Đóa nổ ‘đoàng’ một tiếng,

đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Sau khi Tư Nguyên giải trừ hôn

ước, tôi rất muốn gặp cháu, chọn hôm nào chi bằng chọn hôm nay, chúng ta cùng

hàn huyên nhé!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 76
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...