Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 111

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tình yêu phản bội tôi, buộc tôi

phải rời đi. [1]

Cuối cùng biết sự thật làm tôi rơi

nước mắt.

Tình yêu phản bội tôi, anh vác trên

lưng món nợ lương tâm.

Dù cho có trả giá bao nhiêu thì

tình cảm cũng không thể mua lại.

Ngày trước là anh muốn chia lìa,

chia lìa thì chia lìa.

Bây giờ lại muốn dùng tình yêu chân

thành để dỗ dành tôi quay về.

Tình yêu không phải là thứ anh muốn

bán, muốn mua đều có thể được.

Hãy để tôi đi, để tôi sáng tỏ,

buông tha tình yêu của anh.

Nhẫn tâm làm tổn thương tôi, tình

yêu như vậy thật khó hiểu.

Phải hết lòng xây dựng tình yêu

chân thành, héo rũ mới hiểu được.

Tình yêu không phải là thứ anh muốn

bán, muốn mua đều có thể được.

[1]

Đây là lời bài hát ‘Tình yêu kinh doanh’ do ca sĩ Biên Tiêu Tiêu trình bày.

...

Hình Tuế Kiến bơi xong, quay về thì

thấy Kiều Duy Đóa dựa vào thành giường nằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên cạnh cô là

chiếc điện thoại của gã, trong máy đang mở bài ‘Sơn ca’. [2]

[2]

Sơn Ca - hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, TQ.

Cô hứng thú vậy à? Hình Tuế Kiến

lập tức phát hiện ra lí do Kiều Duy Đóa ‘hứng thú’, bởi vì tiếng rên rỉ của

phòng kế bên còn nhiệt liệt hơn lúc gã rời đi. Quả thực khiến nhục dục bốc

thẳng lên nóc nhà.

“Họ còn làm à?” Hình Tuế Kiến nhíu

mày.

Đã hơn một tiếng rồi mà phòng kế

bên vẫn chưa xong?

“Họ tạm ngừng khoảng mười mấy phút

thì làm tiếp tập hai.” Kiều Duy Đóa vẫn khép mắt, đáp bằng giọng điệu bình

tĩnh.

Mẹ kiếp! Hình Tuế Kiến rủa thầm

trong bụng.

Gã ngồi xuống phần giường của mình,

buồn bực lau khô mái tóc.

Phòng kế bên vẫn tiếp tục ‘hò hét’

lớn tiếng.

Kiều Duy Đóa vẫn tiếp tục nhắm mắt

nghe nhạc.

Hình Tuế Kiến bỗng cảm thấy cảnh

tượng này thực buồn cười. Bởi vì, lúc này trông dáng vẻ của Kiều Duy Đóa như ni

cô đã tiến vào trạng thái thiền định tĩnh tâm, nếu đừng để ý tới bàn tay đang

gõ trật nhịp tiết tấu bài hát ‘Sơn ca’.

“A, um, a, um…” Phòng kế bên vẫn

kêu to hết sức.

Khóe môi tươi cười của Hình Tuế

Kiến hết cứng rồi lại lạnh.

Mẹ kiếp, gã bắt đầu hơi nóng lên

rồi.

“Em làm gì khiến bọn họ tự dưng

‘mạnh mẽ’ như vậy?” Thật quái đản, âm thanh này còn vang dội hơn ban nãy, rõ

ràng đang cố tình thị uy.

“Tôi chỉ cảnh cáo bọn họ, nếu cứ

tiếp tục rên rỉ nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Giọng điệu cô nhàn nhạt.

Nào ngờ lại biến thành như vậy.

“Kiều Duy Đóa, em không biết là

đừng nên khiêu khích đàn ông trong tình huống đó sao?” Hình Tuế Kiến day trán.

Cô mở choàng mắt, hếch cằm, duỗi

bàn tay mềm tắt nút nghe nhạc, “Khiêu khích thì thế nào?”

Đôi mắt trong veo của cô quan sát

gã chăm chú, đôi đồng tử lấp lánh thứ ánh sáng quái đản.

Cả người Hình Tuế Kiến khô nóng,

nãy giờ trên người gã vẫn mặc mỗi chiếc quần lót ẩm ướt nổi cồm cộm, giữa đũng

quần căng phồng thật khó mà che giấu.

Gã cố tình đi bơi cho cạn kiệt sức

lực, thế nhưng hiệu quả chẳng những không cao mà còn trông khó coi. Mỗi tế bào

trên cơ thể gã đều khao khát chiếm giữ Kiều Duy Đóa, khao khát đến nhức nhối.

Gã thật nỗ lực mới di chuyển được

tầm mắt, buộc mình phải lấy lại tỉnh táo để lảnh qua chuyện khác: “Vừa rồi có

ai gọi điện cho tôi không?”

“Có, một phụ nữ tên Phương Nhu.” Cô

khẽ nhếch môi cười khẩy.

Phương Nhu?

“Cô ấy nói gì?” Gã nhíu mày.

Tử Tử vào tuổi này rất dễ sinh

bệnh, không ho hen thì cũng nóng sốt. Giờ này mà Phương Nhu còn gọi điện tới,

chắc Tử Tử đã xảy ra chuyện.

“Chị ta nói con chị ta phát sốt,

kêu anh chạy tới đó.” Kiều Duy Đóa ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lời.

“Vậy em nói sao?” Gã thấy cô là lạ.

“Tôi nói anh đang bận rộn, đang bị

thèm khát đốt cháy nên đi bơi rồi, chắc không quan tâm tới chị ta được.” Cô

nhún vai.

“Kiều Duy Đóa, em…” Hình Tuế Kiến

chết sững.

Đòi mạng! Những lời thầm kín này mà

cô đi nói với Phương Nhu, thật quá xấu hổ.

“Tôi nói dối sao?” Cô lạnh lùng hỏi

lại, còn cố tình quét mắt xuống đũng quần với bằng chứng vô cùng xác thực của

gã.

Cô không nói dối! Gã rất rạo rực,

chết tiệt, cô chả nói dối câu nào, gã quả thực sắp bị ham muốn thiêu chết rồi.

“Trễ rồi, em ngủ sớm đi, tôi gọi

điện cho bạn mình một chút.” Gã lướt ngang qua cô, vói lấy chiếc điện thoại.

Cô không dày vò gã, mới làm gã có

cách lấy lại tỉnh táo.

Gã ngồi xuống phần giường chính

giữa cầm điện thoại bấm số, sau vài tiếng chuông thì có người bắt máy.

“Phương Nhu hả? Vừa rồi cô tìm tôi

có việc gì?”

Kiều Duy Đóa bị ‘bỏ bơ vơ’, cô ngồi

đó nhìn gã chòng chọc và cười khẩy. Quả nhiên lúc nói chuyện điện thoại, gã để

lộ cái thần sắc hiền lành dối trá. Người phụ nữ kia dường như thực sự được

hưởng đãi ngộ đặc biệt.

“Tử Tử lại phát sốt à? Tình hình

thằng bé ra sao rồi?”

Nhìn vẻ lo lắng của gã, làm hơi thở

cô phát ra những tiếng hừ lạnh. Cô xoay người đưa lưng về phía gã, bắt đầu cởi

chiếc áo len mới mặc vào ban nãy. Hình Tuế Kiến đang nghe điện thoại thì toàn

thân bỗng căng thẳng, gã nắm điện thoại rồi từ từ nhìn đăm đăm vào tấm lưng

trần của cô.

Kiều Duy Đóa vòng tay ra sau lưng

thong thả cởi khuy áo lót, kéo chiếc áo ngực màu đỏ đặt qua một bên. Hình Tuế

Kiến nhìn người đàn bà tự nhiên thoải mái đưa lưng về phía mình thay quần áo,

rồi bình tĩnh nhìn cái áo ngực màu đỏ, mà chẳng còn nghe bên kia đầu dây Phương

Nhu đang nói gì.

Khi đối phương gọi vài tiếng, gã

mới lấy lại tinh thần, “Phương Nhu… tôi xin lỗi… bây giờ tôi không tới chỗ cô

được.” Trước tiên không bàn đến việc từ đây chạy về nội thành ít nhất cũng mất

hai tiếng. Quan trọng là, hiện giờ gã không thể để Kiều Duy Đóa ở một mình. Và

có lẽ, đây là cơ hội chung sống duy nhất của bọn họ trong cuộc đời này.

Nghe gã từ chối người phụ nữ kia,

khóe môi Kiều Duy Đóa khẽ cong lên. Bấy giờ cô mới lấy chiếc áo T-shirt của gã

tròng vào người. Tuy nhiên, sau khi gác máy thì gã lại gọi vào một số điện

thoại khác.

“Khoái Ngủ, cậu có thể giúp tôi một

việc được không? Bây giờ Tử Tử đang cấp cứu trong bệnh viện, chắc phải truyền

nước biển. Cậu giúp tôi vào bệnh viện đỡ đần cho Phương Nhu nhé? Tôi sợ một

mình cô ấy không ứng phó nổi, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện Nhi Đồng, khoa…”

Sắc mặt Kiều Duy Đóa trầm xuống, gã

chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cướp đi.

“Kiều Duy Đóa, em đừng phá phách,

trả điện thoại lại cho tôi.” Gã còn chưa nói cho Khoái Ngủ biết vị trí chính

xác của Phương Nhu.

Cô híp mắt, hếch cằm nói: “Anh chưa

trả lời câu hỏi của tôi trước đó.”

Chiếc áo T-shirt của gã không dày,

dù không ra ánh sáng mà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nụ hoa chĩa thẳng qua lớp

vải.

Chết tiệt, cô không mặc đồ lót. Sự

quyến rũ rực lửa ấy làm gã không dám nhìn lâu.

“Câu hỏi gì?” Gã chẳng còn tâm trí

nào để nghĩ tới điện với chả thoại.

“Khiêu – khích – thì – sao?” Cô cố

tình lặp lại từng chữ.

Con ngươi sâu thẳm của gã nheo lại

nguy hiểm, đôi mắt sáng rực bắn thẳng về phía cô, vòm ngực dần dần đập kịch

liệt. Đây là cô đang cố tình trêu tức gã? Cố ý nắn gân gã? Cô không cam lòng

yếu thế trừng mắt đáp trả, hô hấp vừa nhẹ lại vừa nông.

Nhất thời hoa lửa nổi lên bốn phía.

“A, um, a, um…” Phòng kế bên còn hò

hét ‘trợ uy’.

Hình Tuế Kiến bỗng dưng thở gấp, gã

không còn lý trí để khống chế bản thân. Vóc dáng cao lớn của gã đi tới phía

trước từng bước, hai tay nâng gương mặt bướng bỉnh mà xinh đẹp của cô lên,

chẳng nói chẳng rằng cúi đầu hôn vào đôi môi cô.

Hiện giờ cô đã biết khiêu khích sẽ

như thế nào rồi chứ?

Gã hôn ngấu nghiến, gần như muốn

hòa quyện cô vào cơ thể mình để hung hăng cắn nuốt. Cô vẫn tựa như trong ký ức,

lúc nếm thử vẫn đầy ngọt ngào tươi mát.

Gã áp mạnh cô lên giường, dùng sức

liếm mút. Lưỡi gã ngang ngược luồn qua cánh môi mềm, cậy mở hàm răng trắng tinh

của cô, đôi tay lại càng nóng nảy xoa nắn trên khuôn ngực căng tròn.

Kiều Duy Đóa không hùa theo cũng

chẳng chống đối, cô chỉ im lặng để mặc gã giày vò. Chiếc áo T-shirt của cô

nhanh chóng bị kéo lên, trên cổ, trên ngực, đều lưu lại dấu hôn xanh xanh tím

tím mãnh liệt.

Phảng phất chỉ vài phút mà dài tựa

như một thế kỷ, rốt cuộc Hình Tuế Kiến cũng buông cô ra.

Phòng kế bên đã không còn âm thanh

chiến đấu ác liệt, có lẽ đôi nam nữ kia đã kiệt sức, nhưng trái lại phòng bên

này đang trở nên tươi đẹp.

Gã nằm phủ trên người cô, cả hai

chỉ còn chiếc quần lót để che đậy thân thể.

Đôi con ngươi sâu thẳm của Hình Tuế

Kiến nhìn cô chằm chằm, ngọn lửa khao khát chưa được dập tắt mà vẫn cháy hừng

hực trong đáy mắt gã. Phải mất một lúc lâu sau, gã mới cất giọng trầm đục:

“Kiều Duy Đóa, em có biết vừa rồi sẽ xảy ra chuyện gì không?” Nếu chẳng phải gã

dùng hết sức bình sinh để kiềm chế, thì giờ đây gã đã nằm gọn trong cơ thể cô

rồi.

Kiều Duy Đóa khẽ chớp mắt, tựa như

vẫn đang bị bao vây trong cơn kích thích mà chưa lấy được hồn phách.

“Tôi biết.” Cuối cùng, cô nhẹ nhàng

đáp.

Ban nãy cô thật sự muốn quyến rũ

gã. Bởi vì, gã tỏ ra lo lắng cho người phụ nữ khác làm cô ghen ghét dữ dội mà

mất đi lý trí.

Tất cả những mờ ám này đều hiển

hiện một sự thật.

Hai người đều trầm mặc, sau đó…

“Anh muốn tái hợp không?”

“Em có yêu tôi không?”

Hai người đồng thanh hỏi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 111
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...