Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 104

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Gần như không cần nhìn hóa đơn,

Hình Tuế Kiến đã quẹt thẻ ngay. Xưa giờ gã không thuộc tuýp đàn ông tính toán ở

phương diện này, khi ra ngoài với phụ nữ, gã chưa từng có thói quen ‘cưa đôi’.

Gã nhận lại thẻ tín dụng và xoay

người.

“Anh đứng lại!” Đằng sau vang lên

tiếng kêu khẽ.

Cả người gã cứng đờ, là Kiều Duy

Đóa.

Kiều Duy Đóa bước nhanh tới phía

trước, chẳng thèm nhìn gã mà giật lấy tờ hóa đơn trong tay gã.

“Tổng cộng 8846 tệ, đúng không?

Trong nhóm có 22 người, tôi sẽ hùn với anh 402 tệ!” Nhìn hóa đơn xong, cô cúi

đầu móc bóp lấy tiền.

Lúc cô cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm

của Hình Tuế Kiến rốt cuộc cũng có cơ hội được dán vào vầng trán và rèm mi của

cô.

“Cầm lấy, 400 tệ!” Tầm mắt chạm

nhau đột ngột lúc cô ngước vội lên, do gã không kịp thu hồi ánh mắt nên cứ thế

dán dính trên người cô.

Gã lập tức chuyển ánh mắt sang vẻ

lãnh đạm.

“Thôi khỏi.”

“Đợi chút, còn 2 tệ nữa!”

Hai người đồng thanh nói.

“Kiều Duy Đóa, tôi nói không cần.”

Gã lặp lại, cự tuyệt nhận số tiền trong tay cô. Tuy nhiên trên mặt gã bị vật gì

đó liên tiếp đánh vào, gã hạ mí mắt thì thấy những tờ tiền màu hồng bay xuống.

Gã cứng đờ.

“Còn – 2 – tệ – nữa!” Ánh mắt cô

chuyển lạnh và tiếp tục móc bóp.

“Tôi nói không cần.” Gã nghiến

răng.

Gã không cần 2 tệ và toàn bộ số

tiền rớt trên mặt đất.

Kiều Duy Đóa cười mỉa, “Hình Tuế

Kiến, anh ra vẻ hào phóng làm quái gì? Ai chả biết anh chạy trốn qua Canada vì

thiếu nợ?”

Những lời châm chọc thẳng thừng như

những cây kim sắc bén, mỗi nhát đâm đều rướm máu. Gã mất mặt đến nỗi gần như

chỉ muốn độn thổ cho xong.

Cô căm thù gã đến thế sao? Gã lạnh

lẽo liếc thoáng mấy người bạn học đang thụt thò nhìn cảnh tượng khói lửa văng

khắp nơi này.

Gã lặng yên nhìn cô một cái, không

nói thêm gì mà xoay gót bước nhanh ra cửa.

“Anh đứng lại đó!” Cô gầm lên sau

lưng gã, cô kiếm chưa ra hai đồng tiền lẻ, ấy vậy mà gã làm như không nghe thấy

gì.

“Anh đứng lại!” Gã vẫn tiếp tục

không nghe.

“Hình Tuế Kiến, anh vội đi gặp nhân

tình của mình đến thế sao?” Cô quát lớn sau lưng.

Gã khựng bước.

“Ai làm vợ anh thật khốn khổ, ánh

mắt anh chẳng bao giờ dung chứa nổi một người mà luôn dính dáng tới người đàn

bà khác.” Cô mỉa mai.

Cảnh cô bắt quả tang bọn họ tại

giường và bị gã đuổi đi đều ùa ra. Cô ngỡ mình đã thôi đau đớn, nhưng thì ra nó

vẫn rất khổ sở.

Hóa ra Trần Ôn Ngọc cũng thua, loại

bỏ một Kiều Duy Đóa thì xuất hiện một Phương Nhu! Cô thấy chị ta thật đáng

thương! Thế nhưng tại sao cô không hề có cảm giác vui sướng khi người gặp họa?

Hình Tuế Kiến cứng đờ im lặng.

Trong lòng cô, rốt cuộc gã tồi bại đến mức nào? Rõ ràng chính mình cố sức để

đạt kết quả này, nhưng vì sao trái tim gã nặng trĩu?

Đụng trúng mớ tiền lẻ trong giỏ,

Kiều Duy Đóa mừng rỡ, “Trả lại cho anh!” Cô ném một đồng xu vào lưng gã.

“Cái này cũng trả cho anh!” Lại một

đồng xu nữa được ném qua.

Rốt cuộc cũng sạch nợ! Cô đứng sau

lưng gã, cười khẩy: “Cút về Canada cho tôi, đừng để tôi gặp mặt anh nữa!” Cô

phẫn uất nói, “Cùng hít thở một bầu trời với anh, tôi cảm thấy thật dơ bẩn!”

Cô rất hận, vô cùng hận. Gặp lại

nhau mới biết, cô vẫn chưa thoát khỏi ‘sự kiện Hình Tuế Kiến’, chẳng qua nó chỉ

chuyển từ hố hận thù này sang hố hận thù khác.

Gã cứng người khom lưng nhặt đồng

xu lên. Đồng xu in dấu đỏ hồng trong lòng bàn tay gã, cuối cùng gã vẫn không

quay đầu, bởi vì gã không thể. Gã đưa lưng về phía cô nhắm mắt lại, khi mở mắt

ra lần nữa thì nỗi đau kia đã tan biến mà chỉ còn chừa vẻ lãnh đạm thờ ơ.

Tốt lắm, gã đã thành công.

“Em yên tâm, chúng ta không thể tái

hợp và tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.” Đôi môi mỏng của gã khẽ thốt

lời lạnh nhạt, hôm nay là cuộc gặp ngoài ý muốn.

Mục tiêu của cô đã đạt được nhưng

Kiều Duy Đóa cứng đờ.

Gặp lại nhau mà cô vẫn cứ thua.

Cách tốt nhất để đối xử với ‘kẻ thù’ là bạn phải sống hạnh phúc hơn anh ta, khi

gặp lại thì xem anh ta như kẻ vô hình, thế nhưng cô đang làm gì? Cô cố tình lấy

‘thành công hạnh phúc’ của mình đi khiêu khích gã, khi phát hiện hiệu quả không

như mong đợi thì cô liền tỏ thái độ hận thù, đầu óc cô bị mù mờ rồi sao? Làm

thế thì cô nhận được những gì? Hãnh diện ư? Nhưng cô đã thành công chưa?

Cô hoàn toàn thất bại khi đứng đằng

sau nhìn bóng lưng Hình Tuế Kiến thản nhiên rời đi, mà chẳng hề ngoái đầu.

“Duy Đóa, mọi người đang chờ cậu

kìa.” Thường Hoan không kiềm chế được mà bước lên định kéo cô quay về ghế lô.

Nhưng khi nhìn thấy khóe mắt rướm lệ của cô thì Thường Hoan ngỡ ngàng.

“Tớ xin lỗi, tớ rất mệt nên muốn

yên tĩnh một lát.” Cô nhếch môi mỉm cười.

Nói xong, cô chầm chậm rảo bước đi

về hướng ngược lại.

“Tuế Kiến, ống nước gặp vấn đề

nghiêm trọng hả?” Phương Nhu dè dặt hỏi.

Hình Tuế Kiến ngồi xổm trong nhà

bếp, đã bất động ngẩn ngơ thật lâu. Bấy giờ Hình Tuế Kiến mới phục hồi tinh

thần, đáp: “Không nghiêm trọng lắm.”

Gã lấy cái cờ-lê trong thùng dụng

cụ ra và bắt đầu tập trung vào công việc. Tuy nhiên, mới thực hiện được vài

động tác thì gã dừng lại hồi tưởng tới cảnh tượng ban nãy.

Không phải cô đang rất hạnh phúc

sao? Được ở bên cạnh người mình yêu, được sống cuộc đời mình ao ước. Nếu đã

hạnh phúc như thế, thì lúc gặp lại cô nên tỏ thái độ biết ơn sự tác thành của

gã chứ?

“Vừa rồi em gọi điện cho anh thì

hình như nghe nhiều tiếng ồn lắm, anh đang bận rộn hả?”

“Tôi đi họp lớp.” Gã giải thích

ngắn gọn.

“A!” Phương Nhu kêu lên, “Chắc em

không làm phiền anh chứ?”

“Không, đằng nào thì tôi cũng không

định ở lâu.” Gã thản nhiên nói.

Từ lúc nghe gì mà công tố viên, gì

mà rất yêu thương… cái chủ đề thú vị ấy thực sự kích thích người ta vô cùng. Gã

chỉ trấn tĩnh ngoài mặt, còn trái tim gã không phải làm bằng sắt.

“Tâm trạng anh… không tốt à?”

Phương Nhu cẩn thận hỏi.

Gã hoàn hồn lần nữa rồi trầm mặc

tiếp tục vặn ống nước, chiếc nhẫn trên ngón tay gã phát những tia lấp lánh.

Phương Nhu đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn

trên tay gã, từ ngày quen biết tới giờ, gã chưa từng tháo nó xuống. Chiếc này

này là biểu hiện cho thân phận đã kết hôn của gã.

Hình Tuế Kiến xuất hiện trong thế

giới của cô vào lúc cô yếu đuối nhất. Khi đó chồng cô vừa qua đời, họ hàng bà

con ùa nhau tới yêu cầu cô trả nợ, thói đời đen bạc khiến người ta rét buốt đến

tận xương.

Lúc đó cô thậm chí mờ mịt tới nỗi

cả tang lễ của chồng cũng không biết xử lý ra sao. Trong khi mọi người chỉ muốn

tránh né thì người đàn ông này lại lấy thân phận bạn của chồng cô xuất hiện,

giúp đỡ cô rất nhiều chuyện.

Một tay gã lo toan tang lễ, rồi

những rắc rối tiếp theo gã đều giải quyết êm xuôi. Hơn nữa gã thường tới thăm

Tử Tử, đối với mẹ góa con côi bọn họ luôn ‘cầu được ước thấy’. Bất kỳ người phụ

nữ nào dưới hoàn cảnh này, trái tim cũng sẽ nảy sinh sự biến đổi.

Người đàn ông này giúp đỡ hai mẹ

con bọn họ rất nhiều, nhưng trước nay không bao giờ trở giò mờ ám, từ ngày đầu

gã đã nói mình có gia đình. Nhưng lạ ở chỗ, vợ gã chưa một lần xuất hiện. Cô mơ

hồ nhận ra có điều kỳ lạ, nhưng đấy cũng chỉ là cảm giác. Có lẽ, chiếc nhẫn này

đại diện cho sự cố ý tránh hiềm nghi.

Hình Tuế Kiến không trả lời cô.

Rốt cuộc ống nước cũng được sửa

xong, gã lau sạch sẽ vũng nước tồn đọng.

“Ba, ba, bế…” Tử Tử đang bặp bẹ tập

nói, cậu bé lắc lắc thân người bổ nhào về phía gã.

Gã bế Tử Tử lên, trên môi nở nụ

cười thật ôn hòa nhưng đính chính: “Chú, không phải ba mà là chú.”

Phương Nhu nhìn gã, mỗi lần Tử Tử

gọi sai thì gã luôn đính chính.

Cậu nhóc mặc kệ mọi thứ, kiên quyết

lắc lắc người, ê a đòi gã dắt đi chơi. Vì thế, Phương Nhu đề nghị: “Chúng ta

đưa Tử Tử ra ngoài dạo phố nhé?”

Tử Tử không thích ở nhà mà luôn

muốn ra đi chơi. Gã lo một mình cô bế thằng con hiếu động ra ngoài sẽ gặp nguy

hiểm, nên đôi khi gã cũng đi theo.

Tuy nhiên lúc này Hình Tuế Kiến lại

lắc đầu: “Không được, hôm nay là ngày đặc biệt.”

Phương Nhu sửng sốt, gã thực sự cố

tình tránh hiềm nghi.

“Vâng.” Phương Nhu xấu hổ cười

cười.

Gã nhìn đồng hồ, bây giờ không còn

sớm nữa, “Cô và Tử Tử nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì phải gọi điện cho tôi

ngay, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chạy tới!” Gã kiểm tra cửa nẻo kỹ lưỡng cho

hai mẹ con, rồi dặn dò trước khi chào tạm biệt.

Gã căn dặn, săn sóc cẩn thận lại

chu đáo, che chở cô và Tử Tử như bảo vệ búp bê trong tủ kiếng.

“Tại sao… anh tốt với hai mẹ con em

như vậy?” Rốt cuộc cô không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

Bởi vì Phương Nhu là người phụ nữ có

trực giác nhạy cảm, cô nhận ra sự chở che này không bao hàm bất cứ thứ tình cảm

nào.

Hình Tuế Kiến cứng đờ rũ mắt xuống,

“Trách nhiệm.” Sau cùng gã thốt ra hai chữ.

Ra khỏi nhà Phương Nhu, gã ngồi

trên xe tiếp tục ngẩn ngơ thật lâu.

Kiều Duy Đóa là người gã thất tín

duy nhất trong đời. Gã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô tới cùng, thế mà gã

lại lỡ hẹn.

Kỳ thực không bao lâu sau khi bọn

họ chia tay, gã đã biết cô ở bên cạnh Lục Tư Nguyên. Gã còn biết cô bị tai nạn

xe cộ, lúc hay tin, gã cũng từng vào bệnh viện. Nhìn cảnh bọn họ ngọt ngào đầm

ấm, gã không biết mình nên có cảm giác gì.

Gã day trán, nhấn mạnh chân ga.

Chiếc SUV chạy băng băng trên đường, cửa sổ xe được kéo xuống để cơn gió lạnh

ập thẳng vào mặt gã.

Nếu không làm chút gì để giải tỏa,

thì gã sợ mình thực sự không kiềm chế nổi. Bởi vì nghe cô sống hạnh phúc, gã

rất muốn đem cô nhốt vào một nơi mà Lục Tư Nguyên không thể chạm tới được.

May mà Phương Nhu gọi điện tới đúng

lúc để gã có lý do rời đi, kiềm chế được ngọn lửa ghen tuông trong lòng và

không đưa tay ôm lấy cô.

Thế nhưng cô coi rẻ gã, đôi mắt

khinh bỉ ấy khuấy đảo lòng gã muốn nổi điên! Gã thực sự sợ không biết mình sẽ

gây ra việc gì.

Gã có thể không yêu, nhưng ít nhất

yêu phải là ngay thẳng, rõ ràng. Nếu thậm chí cả khả năng ngay thẳng gã cũng

không có, thì gã lấy tư cách gì để nói tiếng ‘yêu’?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 104
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...