Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 65

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cô không phải ‘kẻ xỏ lá’! Duy Đóa

cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.

“Em không phục à? Nếu không phục

thì hãy chứng minh cho tôi xem!” Gã lại dùng phép khích tướng.

Cô đấm một cái vào ngực gã, cười

khẩy, “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao?” Gã quá coi khinh cô rồi!

Gã không tức giận mà còn mỉm cười.

“Phụ nữ ngốc một chút cũng tốt.” Gã

kéo cô vào lòng mình.

Ai dám nói khoảnh khắc này bọn họ

không giống một đôi tình nhân? Duy Đóa ngơ ngác cứ ngỡ rằng mình đang yêu.

Có đôi khi, ảo giác thật ức hiếp

người.

“Một, hai, ba, bốn…” Hơn hai giờ

sáng, Duy Đóa vẫn nhảy dây.

Hình Tuế Kiến miễn cưỡng dựa vào

thành giường. Tư thế nhảy dây của cô tao nhã khác hẳn với tập thể dục, trong

mắt gã cô hệt như đang khiêu vũ. Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng mà quan

trọng là, có ai đêm hôm khuya khoắt lại đi nhảy dây?

“Kiều Duy Đóa, mới ‘vận động’ xong

mà em đi tập thể dục, em không mệt hả?” Vòm ngực trần săn chắc của gã in đầy

vết cào cấu, đấy là bằng chứng bạo lực của người nào đó.

Từ sau hôm chơi đùa đầu tiên, mỗi

lần làm tình cô đều chọn cách ‘chinh phục’ này. Thậm chí có lúc cô hết cắn rồi

lại đánh, đối đãi với gã hoàn toàn như kẻ thù giết cha.

Cô vờ như không nghe tiếng gã, vẫn

lạnh lùng tiếp tục nhảy dây. Cô ở trên giường và dưới giường, hoàn toàn như hai

con người khác nhau.

“Kiều Duy Đóa, ngộ nhỡ em có thai

mà cứ nhảy hoài sẽ sảy thai đấy.” Gã nói.

Đồ bệnh thần kinh! Cô phớt lờ gã.

“Biết đâu mấy hôm trước em ra máu

không phải do ‘đèn đỏ’, [1] mà là ra máu vì mang thai.” Gã suy đoán, “Hình như

ngày xưa người ta gọi là xuất huyết khi mang thai!” Vốn dĩ gã không có ý nghĩ

này, nhưng hồi tối nghe một người anh em có vợ đang mang thai thường xuyên xuất

huyết, làm gã âm thầm bừng cháy niềm hi vọng.

[1]

Nguyên tác: Dì cả, tiếng lóng chỉ kinh nguyệt hàng tháng của phụ nữ.

“Nếu kiểu rong huyết đó là tên gọi

của xuất huyết khi mang thai, vậy thì hay lắm, tôi đã sảy thai đến độ có thể

đưa vào nhà xác.” Cô cười châm biếm vì gã chẳng chút am hiểu về sinh lý.

Gã nhíu mày, tia ảo tưởng cuối cùng

trong tim cũng tan biến.

“Khoái Ngủ mới kết hôn hai tháng đã

làm vợ mình mang thai.” Búa Lớn còn ghê gớm hơn, trực tiếp vác bụng kết hôn.

Các anh em thân thiết của gã đều

rất sung sức, hình như ai đá một phát cũng trúng, thế mà gã đá vô số trái bóng

lại không một lần nhìn thấy cô có triệu chứng sắp thành quả bóng.

“Kiều Duy Đóa, từ ngày chúng ta ở

với nhau, em đã ‘rong huyết’ hai lần rồi, chừng nào thì ‘cô ta’ không đến nữa?”

Mỗi lần cô tới ‘đèn đỏ’, tâm trạng gã luôn bực dọc khó tả.

Cô thực sự điên rồi mới đi thảo

luận vấn đề kinh nguyệt với một người đàn ông! Nếu trước đây có ai hỏi cô, biết

đâu chừng trong tương lai cô và Hình Tuế Kiến sẽ nằm chung một giường bàn

chuyện thầm kín, cô chắc chắn sẽ cười chế nhạo ba tiếng.

Kiều Duy Đóa nhảy ‘phịch phịch

phịch’ xuống sàn nhà, động tác càng lúc càng dữ dội. Rốt cuộc trên quần lót của

cô cũng có cảm giác ẩm ướt, cô biết mình đã thành công trục xuất ‘chúng nó’.

Liên tục nỗ lực làm trán cô toát

đầy mồ hôi, nhưng khóe môi lại nở nụ cười nhẹ.

Sống với nhau đã lâu mà tới giờ gã

vẫn không chịu dùng bao cao su, cơ thể cô lại không thích hợp uống thuốc tránh

thai. Theo phương châm binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, với tư

thế ‘nam dưới nữ trên’ thì chắc cô không dễ mang thai. Ngoài ra… cô còn dùng

cách ‘trút bỏ’ này.

“Em cẩn thận coi chừng hàng xóm

phàn nàn đấy!” Gã nhắc nhở.

Cô định nhảy tiếp thì bỗng nhiên

khựng lại.

“Tôi đi tắm.” Cô xoay gót đi vào

nhà tắm.

Đứng trong bồn tắm, Duy Đóa vừa dội

nước vừa đẩy thẳng vùng bụng phẳng lì của mình. Đây là một cách bảo đảm sự ngộ

nhỡ, làm giảm nguy cơ tiếp cận. Cô biết mình lo lắng quá xa, cô không dễ bị thụ

thai và chẳng cần phải ráo riết đến mức độ này, nhưng cô vẫn rất sợ.

“Em thật sự không muốn sinh con cho

tôi sao?” Chẳng biết gã đứng trước cửa nhà tắm từ khi nào.

Gã đã nhận ra hành vi kì lạ của cô

từ lâu, nhưng bây giờ mới thông suốt nên giọng gã mới lạnh tanh.

“Chỉ cần anh muốn thì có cả khối

người sẵn sàng sinh con cho anh.” Kiều Duy Đóa hít sâu, rồi kéo chiếc khăn tắm

quấn kĩ người mình lại.

Thật đáng tiếc, trong đó không bao

gồm cô. Cô có nghe Trần Ôn Ngọc cầu hôn với gã, cũng tận mắt thấy bọn họ hôn

nhau. Chỉ cần họ bén lửa thì sinh một đứa con có gì khó đâu?

Đêm hôm khuya khoắt chỉ thích hợp

đi ngủ, thật sự không thích hợp để tranh đấu, nhưng một cơn tức giận không thể

ức chế vẫn chiếm lấy Hình Tuế Kiến.

“Kiều Duy Đóa, em quá thông minh

hay vẫn thực sự rất ngốc nghếch?” Sinh một đứa con cho gã thì có gì xấu? Cô

ngốc tới mức làm gã hận không thể bóp chết cô.

“Trần Ôn Ngọc cũng không phải kẻ

ngốc!” Vừa nói xong, Kiều Duy Đóa đã hối hận. Những lời này phản bác này chỉ

nên đặt trong lòng, đừng vì sướng miệng mà khiến gã nghĩ cô đang ghen.

“Nếu Ôn Ngọc ngu ngốc thì sẽ không

đưa công ty phát triển đến vậy.” Trước nay gã luôn khẳng định năng lực của Ôn

Ngọc.

“Chị ta còn biết nấu nướng nữa.”

Kiều Duy Đóa tỉnh bơ lướt ngang qua gã.

“Ừ, cô ấy nấu ngon hơn em.” Gã nói

công bằng chứ không phải cố tình.

Kiều Duy Đóa nheo mắt lại, đôi con

ngươi bùng cháy hai ngọn lửa. Tài nấu nướng của cô rất tệ, nên mỗi ngày phải

cam chịu số phận dùng cơm hộp, thế mà gã cũng muốn quản lý?

“Vậy sáng mai anh có muốn nếm thử

tay nghề của tôi không?” Cô cười khẩy hỏi.

Chỉ cần gã dám gật đầu, cô tuyệt

đối dám len lút dùng phân mèo trộn cơm cho gã ăn!

Đôi mắt đen láy của cô thay đổi

thất thường, khiến gã hết cách quan sát mà chỉ nhếch môi, “Thôi khỏi, xe Ôn

Ngọc bị hỏng, tôi hứa sáng mai sẽ qua đón cô ấy và tiện thể ăn điểm tâm luôn.”

Kiều Duy Đóa im lặng một chặp.

“Vậy chúc mừng anh đã tìm được

người vợ tốt.” Câu nói của cô làm nụ cười nhẹ trên đôi môi gã bỗng chốc cứng

đờ.

Thường thì sau khi làm tình, hẳn

phải là màn ôm ấp thắm thiết, thế mà hai người lại cãi nhau.

Buổi sáng cô thức dậy trễ hơn gã

một chút, nhưng khi nhìn thấy gã và Tiểu Lộng ngồi trên bàn cơm, cô vẫn sững

sờ.

“Ba, con thích ăn lòng đỏ trứng.”

Tiểu Lộng khoét quả trứng muối trong tay mình thành một hố to nham nhở, rồi bắt

đầu giương mắt nhìn gã.

“Con cầm đi.” Gã đưa quả trứng muối

của mình cho cô bé và lấy quả trứng chỉ còn lòng trắng của Tiểu Lộng.

“Cám ơn ba.” Tiểu Lộng không chút

khách khí tiếp nhận.

Con chó Chiwawa dễ thương chạy lanh

quanh dưới chân bọn họ, hít hít bên này hửi hửi bên kia.

Một cảnh tượng thật bình dị.

Duy Đóa giật mình, vì cô cảm thấy

cảnh tượng này thật ấm áp. Cô khôi phục tinh thần, miễn cưỡng ngồi xuống phía

đối diện với gã.

Kỳ lạ, gã không đi đón Trần Ôn Ngọc

sao? Chẳng phải đã có người lo sẵn bữa điểm tâm tình yêu thơm ngon bổ dưỡng cho

gã rồi à? Lẽ nào ‘tô canh bổ’ kia tạm thời chưa thể phục vụ, nên gã đành ráng

chịu ở nhà? Kiều Duy Đóa cố tình suy diễn như vậy.

“Meo.” Con mèo bị nhốt ngoài cửa,

nó cào vào cánh cửa sắt nghe ‘xoạt xoạt’ rồi kêu lên giận dữ, như thể đang lên

án cả nhà bọn họ độc ác.

Trong nháy mắt, Kiều Duy Đóa rất

muốn thả con mèo ra, để nó hù dọa gã sợ tới mức không bao giờ còn tư thái ung

dung kia nữa. Nhưng lạ thay, cô chỉ ngẫm nghĩ mà thôi.

Một nhà ba người, bầu không khí yên

tĩnh nhưng hài hòa lạ lùng.

“Em thì sao? Em thích lòng đỏ hay

lòng trắng?” Trên tay gã là phần trứng muối của cô.

Gã rất thương Tiểu Lộng nhưng cách

yêu thương này luôn kèm điều kiện, ví dụ như: Tiểu Lộng có thể cướp đồ của gã,

nhưng không được cướp đồ của cô.

“Lòng đỏ đi.” Cô đáp.

Gã có lòng muốn hòa giải, cô cũng

không thích mới sáng sớm mà đã cãi nhau.

Gã bóc vỏ quả trứng rồi khoét lòng

đỏ cho cô, còn lòng trắng giữ lại cho mình. Kiều Duy Đóa mất tự nhiên nhận lấy,

ăn qua loa mấy miếng rồi buông đũa.

“Tôi tới công ty đây.” Cô đứng dậy

dời bước.

Thú thực, cô rất sợ cảnh ấm áp này.

“Hôm nay em không cần tới công ty.”

Gã thản nhiên mở miệng.

Cô không hiểu.

“Em còn có chuyện quan trọng hơn

công việc.” Gã lau tay, cũng đứng lên.

Duy Đóa nghe nhưng vẫn lơ mơ.

“Tôi hẹn bác sĩ chuyên khoa vô sinh

cho em.” Gã thản nhiên giải thích mối ngờ vực.

Tiểu Lộng đã sắp thành thiếu nữ,

nghe thế thì suýt phun luôn miếng cháo trong miệng.

“Sao mẹ gấp quá vậy?” Tiểu Lộng

kinh ngạc hỏi.

Không phải nam nữ sống với nhau hơn

hai năm mà vẫn chưa có con, mới cần đi khám vô sinh sao?

Sắc mặt Duy Đóa trở nên rất khó

coi, gã thật biến thái!

“Tôi phải đi làm!”

“Tôi là ông chủ, hôm nay cho phép

em nghỉ!”

Đúng là ông nói gà, bà nói vịt!

Duy Đóa rất muốn mắng người, nhưng

gã không nói hai lời mà nắm tay cô, vô hiệu hóa sự kháng cự và đi thẳng ra cửa.

Dĩ nhiên gã phải đi hướng cửa khác, nơi có thể nối với thang máy mà không bị

con mèo rình rập như hổ đói.

Thế nhưng khi cửa thang máy kêu

‘đinh đong’, thì Ôn Ngọc cầm bình giữ nhiệt bước ra.

Ba người vừa khéo chạm mặt nhau.

“Hai người…” Ôn Ngọc cứng đờ, sắc

mặt bỗng chốc xám mét.

Mới sáng sớm mà một nam một nữ bước

ra từ một căn hộ thì có nghĩa là gì, thật quá rõ ràng.

“Đây là lí do anh mới nói với em,

anh bận việc không tới nhà em ăn điểm tâm được sao?” Dù đã gặp sóng to gió lớn,

nhưng lúc này Ôn Ngọc vẫn run rẩy không còn bình tĩnh nữa.

Kiều Duy Đóa vẫn điềm nhiên, cô chờ

xem gã làm thế nào để dọn dẹp tàn cuộc.

“Ừ, tôi có việc, tôi đưa Duy Đóa đi

khám phụ khoa.” Nào ngờ gã nói chẳng chút kiêng kị, vẻ mặt còn rất bình tĩnh.

“Khám phụ khoa?” Sắc mặt Ôn Ngọc

càng thêm tái nhợt.

Nếu không có quan hệ vô cùng thân

thiết, thì làm sao thốt được những lời thầm kín này?

“Ừ, xem thử có thể lấy lịch hẹn cho

Duy Đóa làm thụ tinh trong ống nghiệm hay không?” Giọng gã bình thản tựa như

đang nhai một hạt đậu.

Sắc mặt hai người phụ nữ đều xanh

mét.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...