Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 86

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dưới sự chỉ trỏ của mọi người, Tư

Nguyên xấu hổ làm xong thủ tục xuất viện. Anh vừa quay đầu thì phát hiện Duy

Đóa đã biệt tích!

Cơn giận bùng cháy ngùn ngụt trong

ngực Kiều Duy Đóa, khiến cô có cảm giác mình không thể giữ nổi bình tĩnh.

Cô ấn nút thang máy, mở ổ khóa rồi

phóng thẳng lên lầu hai. Điều bất ngờ là căn phòng trống trơn, chăn gối vẫn còn

ngăn nắp chỉnh tề.

Hình Tuế Kiến không có thói quen

xếp chăn mền. Hóa ra có người cũng đi cả đêm không về! Cô nhìn chòng chọc đống

chăn gối mình tự xếp từ hôm trước, sau đó dứt khoát kéo lại sức chú ý rồi vọt

tới tủ đầu giường, quơ hết số thuốc còn thừa bên trong ra. Trong đó vẫn còn hộp

thuốc dưỡng thai, đủ để cô dùng thêm hai – ba tháng nữa.

Kiều Duy Đóa tức đến phát run.

Cô mở hộp thuốc đọc giấy hướng dẫn

sử dụng: Thuốc progesterone [1] có tác dụng trợ thai, dùng vào gần cuối kỳ kinh

sẽ làm nội mạc tử cung tăng sinh trưởng chuyển sang giai đoạn chế tiết, chuẩn

bị cho quá trình trứng thụ tinh. Cô nhanh chóng đọc tới phần tác dụng phụ: Thuốc

có thể gây ra các triệu chứng như căng vú, buồn nôn, say sẩm, nhức đầu, uể oải…

[1]

Nếu ai làm mẹ rồi thì ít nhiều cũng biết chút kiến thức này vì hay đi khám đó

eheheh. Sẵn tiện tham khảm ở đây nhé các mẹ.

http://www.thuocbietduoc.com.vn/thuoc/thuoc-goc161.aspx

Hàng chữ này đã giải thích đầy đủ

lý do vì sao cô có phản ứng mang thai giả! Tuy nhiên, cô vẫn còn một số việc

chưa thông suốt, nên cô vơ hết số thuốc trong ngăn tủ đổ ra, bên trong ngoài số

thuốc này thì còn có thuốc vitamin và thuốc ngủ của cô nữa.

Cô tiếp tục lục soát để cởi bỏ mối

ngờ vực của mình. Đúng lúc này, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một cảnh tượng.

Có một lần cô và gã vừa làm tình xong, cô mệt mỏi trượt tay đánh rơi lọ thuốc

lăn xa mấy mét, và gã lập tức nhặt lên đem tới cho cô.

Khác với Tư Nguyên, Hình Tuế Kiến

thường xuyên nhắc cô phải uống thuốc ngủ! Hình Tuế Kiến là người đàn ông không

biết cách săn sóc người khác, ấy vậy mà mỗi khi cô uống thuốc thì gã lại quan

tâm quá độ.

Thuốc ngủ là loại thuốc ai cũng

biết, uống nhiều rất có hại.

Duy Đóa mở nắp hộp lấy ra vài viên

thuốc. Loại thuốc này trước kia cô đã từng uống, bây giờ nhìn nó với loại thuốc

cô từng sử dụng chẳng khác gì nhau. Thậm chí cả chữ tiếng Anh viết trên vỏ

thuốc cũng giống y hệt. Vậy vấn đề nằm ở chỗ nào? Tại sao kỳ kinh nguyệt của cô

lại bị dời ngày? Cô nghi ngờ mình bị người ta đổi thuốc, nhưng vẫn chưa tìm ra

nguyên cớ.

Cô nheo đôi mắt nguy hiểm lại, từ

từ xoay tròn viên thuốc con nhộng trên đầu ngón tay mình. Nó giống nhau như

đúc, giống đến độ cô nghĩ mình đã quá đa nghi.

Cô nhìn chằm chằm viên thuốc con

nhộng một lát, hồi lâu sau, cô gỡ viên thuốc và đổ hết số bột bên trong ra.

Tiếp theo, cô lấy viên thuốc kích thích tố và cũng đổ bột thuốc ra. Bên trong

cả hai đều là bột thuốc màu vàng nhạt.

Cô điềm nhiên cầm điện thoại lên

bấm số, “Tư Nguyên, là em đây!”

Nghe tiếng cô, Tư Nguyên thở phào

nhẹ nhõm, “Em đi đâu vậy?”

“Trước hết anh đừng hỏi gì, anh tới

nhà thuốc gần nhất mua giúp em loại thuốc ngủ em thường dùng, rồi đổ ra xem nó

màu gì nhé!”

Tư Nguyên giật mình nhưng không hỏi

thêm nhiều.

Năm phút sau, Tư Nguyên gọi điện

lại.

Bột thuốc màu trắng và chân tướng

được miêu tả hoàn toàn sinh động.

Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc nhúm

bột thuốc màu vàng nhạt, sau đó cô đem số thuốc kích thích tố từ từ nhét đầy

viên nang thuốc ngủ, rồi rút một miếng khăn giấy lau sạch viên thuốc thả vào

trong lọ. Sau khi mô phỏng toàn bộ quá trình xong, cô suýt chút bật cười.

Nhân loại dễ bị nhầm lẫn bởi hiện

tượng bề ngoài, ‘trộm long tráo phụng’ thật sự rất vất vả.

Hay lắm, hóa ra cô u mê uống loại

thuốc để kích thích mang thai này hơn cả tháng nay. Nếu nhỡ cô mang thai thì

thuốc có tác dụng giữ thai, nếu không mang thai thì ‘thuốc bá bệnh’ này sẽ gây

ra hiện tượng giả mang thai!

Cô bị lừa gạt, bị đùa giỡn đến thật

thê thảm. Hình Tuế Kiến, anh khá lắm!

Trong cơn thịnh nộ ngút trời, cô

đóng sầm cánh cửa nhà rồi ra trước cổng tiểu khu đón một chiếc taxi. Cô ngồi

trên xe hít sâu một hơi mới khiến mình lấy lại tỉnh táo.

Trên taxi, bác tài xế vừa lái xe

vừa gọi điện thoại bàn tán: “Ông nghe tin gì chưa? Có một ông chủ công ty thiết

bị công nghệ vào dịp Tết Trung thu đã cho toàn bộ nhân viên đi nghỉ trên núi

Nhạn Đãng [2] . Sáng hôm sau nhân viên quay về công ty thì phát hiện ông chủ

tịch và tổng giám đốc quản lý đều mất tích, tổng giá trị mấy chục triệu thiết

bị gia công tinh vi cũng không cánh mà bay!”

[2]

Núi Nhạn Đãng, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở phía Đông Nam tỉnh Chiết

Giang TQ.

“Tôi thấy không có gì lạ, qua Tết

Trung thu thì các ông chủ nhà máy sản xuất giày Đường Phong, Tinh Tế, và mấy

ông chủ xuất khẩu giày sang Châu Âu đều bỏ chạy hết!”

“Tôi nghe nói, công ty kinh doanh

tổ yến của người anh em sắp đóng cửa!”

“Những tin này đều do báo chí viết

ra, ông nói thử còn bao nhiêu tin xấu bị đè lại?”

“Xem ra, chắc có nhiều người nhảy

lầu lắm nhỉ?”

“Tình hình trước mắt là sắp tới kỳ

nghỉ Quốc khánh dài ngày, không biết có bao nhiêu ông chủ mượn cơ hội này bỏ

trốn, cũng chẳng biết có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát!”

“Nếu hoạt động tín dụng của Ôn

Thành sụp đổ, sẽ kéo theo phản ứng dây chuyền là tất cả các chủ nợ đổ đi đòi

tiền mặt, người cho vạy nặng lãi xử lý không khéo thì chính mình nhà tan cửa

nát đầu tiên!” Bác tài xế hừ lạnh, “Tôi có hai trăm ngàn bị bà vợ đem cho người

bà con vay lấy lãi, chở xong người khách này thì tôi cũng tới đó xem có thể đòi

lại được hay không. Nếu đối phương xù nợ, thì mọi người hãy chờ xem!”

“Thôi, ông đừng xúc động quá, có lẽ

tình hình chưa bết bát như thế đâu…”

Khi Duy Đóa xuống xe thì một cơn

xúc động chưa từng có ập tới.

Cô đứng trước cửa công ty, xuyên

qua lớp cửa kính cô thấy hôm nay công ty vô cùng náo nhiệt, đám đông tấp nập,

không biết mọi người đang nói gì bên trong mà rất ồn ào. Trong công ty cũng

không thấy bóng của cô sinh viên làm thêm, chỉ có một mình Ôn Ngọc đứng dưới

lầu bận rộn giải thích với đám người xung quanh.

Giữa đám đông ấy, có Nguyệt Nguyệt

là gương mặt mà Duy Đóa quen biết. Trước nay Nguyệt Nguyệt luôn trang điểm rất

đậm và rất kỹ, nhưng hôm nay trông cô ta xốc xếch với bộ đồ ngủ, gương mặt mộc

nhợt nhạt như mụ đàn bà chanh chua đang đứng kêu la.

Duy Đóa bình tĩnh quan sát, ngoài

cửa đậu vài chiếc xe. Dù bình thường bọn họ ít tới công ty, nhưng Duy Đóa vẫn

nhận ra đó là xe của Que Củi và Tiểu Béo.

Duy Đóa đứng nguyên tại chỗ gọi

điện thoại cho gã.

Ban đầu điện thoại luôn bận, sau đó

không có người nghe. Cô kiên nhẫn hết gọi lần này tới lần khác, quả nhiên ba

phút sau cũng có người bắt máy: “Có việc gì?” Giọng nói trầm trầm của Hình Tuế

Kiến vang lên.

Khoảnh khắc ấy, cô bỗng an tâm khó

hiểu.

“Tôi muốn gặp anh để hỏi vài việc.”

“Bây giờ tôi không đi được.” Đầu

dây bên kia, giọng gã rất lãnh đạm.

“Qua mấy ngã tư sẽ tới quán café

Starbucks, tôi ngồi đó chờ anh!” Cô thản nhiên nói rồi cúp máy.

Lúc đón xe tới quán café Starbucks,

cô tắt luôn điện thoại.

Nửa tiếng sau.

Một bóng dáng cao lớp xuất hiện

trong quán café Starbucks, gã liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô nên bước nhanh

về hướng đó.

“Có việc gì?” Gã ngồi xuống trước

mặt cô.

“Trong công ty của anh có nhiều

người, không tiện để nói chuyện.” Cô uống một ngụm café, thản nhiên nói.

Hình Tuế Kiến nhíu mày, nếu không

phải không liên hệ được với cô, thì gã cũng chẳng lòng dạ nào để chạy tới đây.

“Công ty xảy ra chút việc, một số

người tới đòi tiền thôi.” Gã nói bâng quơ.

“Có nghiêm trọng không?” Giọng cô

vẫn thản nhiên như cũ.

“Người gởi tiền lẻ tẻ thôi, em nói

có nghiêm trọng không?” Gã dựa lưng vào thành ghế, liếc cô một cái và nhàn nhạt

trả lời.

Giọng điệu ấy như đang hỏi, em đang

đùa trò quái gì?

Hôm nay thái độ của gã đối với cô

rất lãnh đạm, như thể người làm chuyện đuối lý chính là cô.

Dưới đáy lòng Kiều Duy Đóa cười

lạnh tanh nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: “Tôi tới tìm anh là muốn hỏi,

anh quên lời hứa rồi à?”

Thấy nụ cười khó hiểu của cô, Hình

Tuế Kiến nhíu mày hỏi: “Lời hứa gì?” Hôm nay trông cô rất lạ.

“Anh nói hôm nay muốn đi đăng ký

kết hôn, nhưng từ sáng tới giờ tôi chờ hoài mà anh chẳng thấy gọi cuộc điện

thoại nào!” Cô mỉm cười hờn dỗi.

Hình Tuế Kiến giật mình chấn động.

“Hay… có chuyện gì thay đổi sao?”

Cô vô tội hỏi.

Hình Tuế Kiến nhìn cô chằm chằm.

Cô mỉm cười rất xinh, nhưng không

có ai phát hiện đôi chân cô ở dưới gầm bàn đang khẩn trương đến run rẩy.

“Chúng ta không đi đăng ký, bụng

tôi không chờ nổi người đâu!” Kiều Duy Đóa vờ tức giận nũng nịu.

Hồi lâu sau, gã cúi đầu cười cười,

cất giọng khàn khàn trầm thấp: “Kiều Duy Đóa, em đang diễn vở gì đây?” Nó buồn

nôn đến mức làm cả người gã rét run.

Nụ cười duyên dáng của cô từ từ

phai nhạt, gương mặt điềm nhiên lộ ra vẻ phòng bị.

Thế nhưng sắc mặt của gã còn lạnh

hơn cả cô, “Tôi cứ nghĩ tối qua chúng ta đã nói xong rồi?”

“Vậy chúng ta thật sự không có hôn

lễ?” Cô nhíu mày hỏi.

Gã vẫn dựa lưng vào thành ghế, nét

mặt lạnh tanh: “Đúng, chả có hôn lễ nào cả! Giống như em từng nghĩ, tôi chỉ

muốn đùa bỡn với em thôi. Chuyện đã tới nước này, em thấy chúng ta nên đám cưới

sao? Tôi sắp xếp mọi thứ là chờ ngày hôm nay, cho em kỳ vọng và nói thẳng với

em rằng…”

Đôi môi gã vô tình nhả một câu

cuối, “Kiều Duy Đóa, em có thể biến!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 86
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...