Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tình Ngang Trái

Chương 109

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đã như thế thì Hình Tuế Kiến cũng

không kiên quyết, gã tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Anh muốn làm gì?” Kiều Duy Đóa

cảnh giác.

“Em không xuống núi thì tôi đành ở

lại với em đêm nay.” Chỗ này không an toàn, gã không thể bỏ đi.

Giọng Hình Tuế Kiến rất nhẹ, nhưng

lọt vào tai cô thì hệt như… sét – đánh – ngay – đầu!

“Mời anh ra ngoài cho!” Giọng cô

lạnh tanh.

Thế nhưng thái độ của gã rất tự

nhiên và nghiêm nghị, “Kiều Duy Đóa, tôi chỉ tính cho em vay 40 đồng thôi.”

Cô cứng đờ! Ý gã là cô không có

quyền sử dụng toàn bộ căn phòng này?

Đôi mắt trong veo của Kiều Duy Đóa

khẽ nheo lại, cô không ngờ vay mượn cũng là một cái bẫy chữ nghĩa. Dưới tình

huống này mà gã tuyên bố chỉ cho cô vay 40 đồng, thì rõ ràng đã chặt đứt khả

năng bài bác của cô.

Cô xoay gót bước nhanh ra cửa,

nhưng vóc dáng cao lớn của gã đã đứng ngay trước cửa, cô dứt khoát rẽ một vòng

cung như thể trên người gã có chứa dịch bệnh, nhưng cô vẫn bị chặn lại.

“Kiều Duy Đóa, em cảm thấy đi ra

ngoài như vậy thì sẽ an toàn quay về nội thành sao?” Dẫu cô có căm ghét và

không muốn ở bên gã, cũng đừng lấy sự an nguy của mình ra đùa.

Cô nhìn gã lạnh lẽo.

“Tôi sẽ không làm gì em cả, em đừng

sợ.” Gã nhẹ giọng cam đoan.

Ai sợ gã? Cô chỉ là…

“Nếu em thực sự sợ, tôi sẽ không

cản em nữa.” Gã lùi một bước.

Nghe vậy, cô mím môi cười gằn, ra

vẻ coi ai sợ ai.

Hình Tuế Kiến cũng giữ im lặng vì

biết phép khích tướng của mình đã phát huy công hiệu, gã bắt đầu quan sát căn

phòng từ trên xuống dưới.

Quang cảnh xung quanh nhà trọ rất

tệ, khắp phòng hắt mùi ẩm mốc nhàn nhạt, ánh đèn âm u, TV, vật dụng, rèm cửa

đều bám đầy cáu bẩn, trên vách tường màu trắng toàn là…

Hình Tuế Kiến nhìn chòng chọc tờ

báo ảnh tục tĩu dán trên vách tường, trong ảnh chụp một nữ minh tinh nằm trên

bãi biển, cặp ngực như sắp rớt khỏi bộ bikini. Ngoài ra, điều khiến người ta

cảm thấy ghê tởm hơn chính là…

Dưới ngọn đèn mờ, rốt cuộc gã cũng

nhìn rõ vết tích ố vàng dính lấm chấm trên bức ảnh là gì.

Gã thò tay xé hết mớ ảnh xuống, lúc

xoay lại thì thấy Kiều Duy Đóa vẫn đứng thất thần đằng sau. Cô không ngu ngốc

nên lập tức biết ngay đó là thứ gì.

Gã tiếp tục nhìn tấm ga trải

giường, trên đó cũng dính đầy dấu ố vàng lấm tấm. Kiều Duy Đóa nhíu mày, sởn

hết gai óc.

Gã cởi áo khoác của mình ném lên

giường, “Tối nay em ngủ trên áo của tôi đi.”

Sau đó gã đi tới bên cái giường sát

cửa và bắt đầu cởi giày, “Chúng ta sẽ ngủ ở đây một đêm, nếu em cảm thấy khó

chịu thì hãy kéo tấm rèm chính giữa ra.”

Gã đã xem qua, cứ mỗi một cái

giường ‘thân mật’ đều được trang bị bằng những tấm rèm màu xanh giăng kín tứ

phía, đại khái là để thuận tiện cho người thuê ‘làm việc’.

Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc bức

tường bằng vải mành ố vàng, làm cách gì cũng không đủ can đảm để đưa tay kéo

nó. Cứ nghĩ đến tình huống nào sẽ dẫn tới những thứ này, thì cô đã cảm thấy

thật ghê tởm..

Hình Tuế Kiến thay đôi dép lê, lúc

vói tay vào bao nilon lấy khăn mặt dùng một lần, thì ngón tay gã chợt cứng đơ.

Bởi vì trong mớ xanh xanh đỏ đỏ kia, còn có thêm hai cái bao cao su.

Gã túm bao cao su quăng vào sọt

rác, rồi đem khăn thừa và quần lót ném lên trên cái giường chính giữa hai

người, “Tôi đi tắm trước.” Sau đó gã cầm xâu chìa khóa đứng dậy.

Cô vẫn ngồi yên trên giường với vẻ

mặt đầy nghiêm túc.

“Khi ra ngoài tôi sẽ khóa cửa lại,

không phải tôi nhốt em mà là lo lắng cho sự an toàn của em.” Nói xong, gã đóng

cửa biến mất.

Kiều Duy Đóa cứng đơ, lúc này mới

được buông lỏng. Toàn thân cô đều kiệt sức, cô lừa ai chứ? Thực ra cô rất sợ.

Hình Tuế Kiến luôn là thế, việc gã

muốn làm thì chẳng bao giờ cho người khác được nói chữ ‘không’, nhưng sau khi

‘xông vào’ thì gã lưu lại những gì? Đã chia tay rồi, sao gã còn tỏ vẻ lo lắng

để cô ở đây một mình?

Hình Tuế Kiến kiểm tra nhà tắm một

vòng.

Nhà tắm này dùng chung cho cả tầng,

dù không quá sạch sẽ nhưng cũng tạm chấp nhận. Tuy nhiên, gã nhìn tấm cửa kính

bị bể phân nửa, chẳng những chỉ có gió lạnh ùa vào mà còn dễ dàng hấp thụ ánh

sáng.

Mặc dù phía đối diện hình như là

con suối nhỏ, nhưng gã vẫn lo ngại đi xuống lầu, tới chỗ bà bác lấy mấy tờ báo

và cuộn băng keo dán kín tấm cửa kính lại, để bảo đảm không có chút ánh sáng

nào lọt ra. Sau đó gã tỉ mỉ kiểm tra một vòng, xác định nhà tắm không còn những

thứ để người ta có thể ló đầu vào ‘giải trí’.

Lát nữa Kiều Duy Đóa đi tắm, chắc

hẳn sẽ an toàn.

Kiểm tra xong xuôi, gã mới bắt đầu

mở nước.

Làn nước lạnh xối xuống, gã gạt

những giọt nước đọng trên mặt. Khi đưa tay ấn vòi sữa tắm giá rẻ, thì gã bỗng

khựng lại…

Gã nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trên

ngón tay thật lâu. Cuối cùng, gã tháo chiếc nhẫn ra đặt trên chậu rửa tay.

Cục Bảo hộ lao động.

Tám giờ tối, trong tòa nhà vẫn còn

một căn phòng sáng đèn, một bóng dáng ôn hòa đi xuyên qua hành lang rồi dừng

trước cửa văn phòng.

“Tiểu Lục, cậu chưa tan tầm à?”

Trong văn phòng, vị lãnh đạo đang bận bịu ngước mắt lên, khi thấy rõ mặt cấp

dưới tới gõ cửa thì ông ta hơi kinh ngạc.

Tư Nguyên đi vào văn phòng, “Cục

trưởng Chu, cháu tới giao nộp những hồ sơ đã chỉnh lý lần cuối ạ.” Đây là những

hồ sơ tuyệt mật, anh nhất định phải giao tận tay lãnh đạo.

Vị lãnh đạo vỗ trán, “Trí nhớ của

tôi đểnh đoảng quá, suýt nữa tôi quên hôm nay là ngày cuối cậu đi làm.”

Tư Nguyên cười gượng, “Cục trưởng

Chu, chú đang bận à?”

“Tôi bận quá!” Vị lãnh đạo chỉ chỉ

tay lên chồng hồ sơ trên bàn, “Trải qua chiến dịch năm ngoái, nhìn bề ngoài Ôn

Thành đã ổn định nhưng thực chất sinh lực bị tổn hại nặng nề, tình hình kinh tế

vẫn còn ì ạch, một số doanh nghiệp có nguy cơ bị đóng cửa và một vài ông chủ

vẫn muốn bỏ trốn! Vì vậy, chúng ta phải chiến đấu với bọn họ, để bảo đảm rằng

người nào chạy thì bắt người đó!”

Vị lãnh đạo nhận xấp hồ sơ. Thế

nhưng thật kỳ lạ, Tư Nguyên vẫn đứng trước mặt ông ta với vẻ mặt do dự mà chưa

rời đi.

“Tuần sau cậu chuyển ngành rồi, có

phải muốn mời lãnh đạo tôi đây đi ăn bữa cuối không?” Vị lãnh đạo cười cười,

chủ động lý giải.

Thế nhưng Tư Nguyên lắc đầu, thần

sắc nặng trĩu, “Cục trưởng Chu, cháu phạm phải một sai lầm lớn trong công việc,

muốn thưa thật với chú.”

Bầu không khí bỗng ngưng đọng, vị

lãnh đạo thu lại nụ cười, “Chuyện gì?”

“Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, có bốn

người của một công ty bảo đảm bỏ trốn qua nước ngoài, nhưng cháu không gọi điện

thoại về cơ quan để kịp thời báo cáo tình tình.” Nếu im ỉm việc này, hằng đêm

anh đều khó ngủ.

Vị lãnh đạo nhíu mày, “Là ngày bạn

gái cậu xảy ra tai nạn à?” Tình huống đó coi như chuyện thường tình của con

người, vị lãnh đạo cũng không có ý định trách móc nặng nề.

“Vâng, nhưng bốn người bỏ trốn kia

là người quen của bạn gái cháu.”

Vị lãnh đạo kinh ngạc, “Tiểu Lục,

cậu biết mình đang nói gì không?” Không phải những ý mà ông ta đang nghĩ chứ?

“Cháu biết.” Tư Nguyên gật đầu,

“Sau khi bạn gái cháu xuất viện, cháu luôn cố tình giấu giếm trường hợp này…”

Anh có được tình yêu và cũng đồng thời nhận lấy khiển trách của lương tâm.

“Tiểu Lục, nếu tình huống đó là sự

thật thì cậu phải đối mặt với xử phạt gì, chắc cậu hiểu chứ?” Thần sắc vị lãnh

đạo đầy nghiêm khắc.

Cố tình chểnh mảng nhiệm vụ, tội

danh không hề nhẹ.

Quen biết Tiểu Lục nhiều năm, ông

ta luôn thấy anh cần mẫn với công việc, nào ngờ lại để xảy ra việc này.

“Cháu biết, cháu sẽ bị gạch tên

khỏi danh sách công chức nhà nước và không được tới viện kiểm sát nhậm chức.”

Anh đã sớm biết rõ kết quả tồi tệ này.

Tư Nguyên đưa bộ hồ sơ đã ghi số

hiệu cho vị lãnh đạo, “Cháu nghe nói có một quản lý của công ty bảo đảm đó trở

về thăm gia đình. Nếu cục trưởng Chu thấy cần thiết thì có thể xin lệnh cấm

xuất cảnh.”

Được tin Hình Tuế Kiến góp mặt tại

buổi họp lớp từ miệng của Thường Hoan, Tư Nguyên chưa có một đêm được bình an.

Về tình cảm, anh hi vọng đối phương đừng xuất hiện trước mặt Đóa Đóa nữa, nhưng

đạo đức nghề nghiệp khiến anh không thể đã sai lầm rồi mà vẫn còn tiếp tục.

Nét mặt vị lãnh đạo nặng nề gõ số

hiệu hồ sơ vào máy tính. Vừa đăng nhập vào bên trong cơ sở dữ liệu và đọc kỹ

càng một lượt, thì khóe môi vị lãnh đạo từ từ thả lỏng, “Tiểu Lục, số cậu may

mắn lắm.”

Tư Nguyên không hiểu.

“Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, công ty

bảo đảm đó chỉ xuất cảnh có ba người thôi.” Vị lãnh đạo thở nhẹ và nụ cười hiền

lành lại trở về trên mặt ông ta.

Chỉ có ba người thôi? Làm sao có

thể?

“Vào ngày 30 tháng 9, chính cháu

nhận được thông báo từ cơ quan xuất nhập cảnh, đại diện pháp nhân của công ty

là Lâm Dục Sài cũng mua vé đi Canada!” Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?

Vị lãnh đạo thở dài, “Xem ra cậu

thực sự chưa từng theo dõi trường hợp này. Nếu có theo dõi thì cậu sẽ biết, vào

ngày 28 tháng 9, cổ đông lớn nhất công ty là Hình Tuế Kiến đã trả vé máy bay.”

Tư Nguyên sửng sốt.

“Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài

và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn. Ngày 29 tháng 9, Lâm

Dục Sài tới Thượng Hải lấy Visa đi thăm thân nhân, ngày 30 tháng 9, ba người

bọn họ cùng nhau xuất cảnh.” Vị lãnh đạo căn cứ theo tư liệu nói với anh.

Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài

và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn? Làm sao có thể? Rõ ràng

đêm đó tận mắt anh thấy Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc ở bên nhau, rồi Đóa Đóa

kinh hồn bạt vía đi ra.

“Mặc dù lúc đó Hình Tuế Kiến chưa

phải là đại diện pháp nhân, nhưng anh ta nắm tới 60% cổ phần công ty, nên có

anh ta ở lại thì chúng ta không cần cấm xuất cảnh với ba người kia.” Vì vậy,

bất kể quá trình ra sao thì kết quả cũng đều như nhau.

“Cục trưởng Chu, ý chú là Hình Tuế

Kiến không xuất cảnh và cũng không kết hôn với Trần Ôn Ngọc?” Tư Nguyên không

thể nào tin nổi.

“Uh, Đúng! Hơn nữa vào tháng 10 năm

ngoái, anh ta đã tới phòng đăng ký kinh doanh để chính thức tiến hành các thủ

tục thay đổi đại diện pháp nhân. Những cổ đông khác có về nước hay không, đối

với chúng ta cũng không quan trọng.” Sau khi mãn hạn ba năm tù quản thúc, Hình

Tuế Kiến đã đủ tư cách trở thành đại diện pháp nhân của công ty.

Mọi hiểu biết của Tư Nguyên chỉ

trong một đêm mà bị đảo lộn hoàn toàn, chỉ còn chừa lại một màn sương phủ kín.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...