Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 110

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

Niệm Hạ nghe vậy, hoảng loạn gỡ chiếc vòng trên cổ tay xuống, bẻ làm đôi, lấy viên thuốc trong đó ra cho vào miệng.

Cung nữ bên cạnh muốn ngăn lại, nhưng được ánh mắt của Ô Nhược ra hiệu nên thôi.

Sau khi Niệm Hạ uống giải dược, nàng không còn chảy máu mũi nữa, nhưng mí mắt càng lúc càng nặng, nàng biết đây là dược trong trà bắt đầu phát huy tác dụng, trên mặt xuất hiện vẻ khủng hoảng, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng hơi cong lên, an tâm ngã xuống đất.

Cung nữ ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của nàng: "Thái Tử Phi, nàng tắt thở."

"Tắt thở..." Đáy mắt Ô Nhược hiện lên tia cười lạnh, nói với Hắc Tín: "Để người vào quan tài chôn trên mặt đất."

"Vâng."

Ô Nhược lấy sáu lá phù đưa cho Hắc Tín: "Dán chúng nó lên mỗi góc trên quan tài."

"Vâng."

Ô Nhược đứng dậy trở lại Hành Tinh Cung, Hắc Tuyển Dực đang bồi Tiểu Tiểu đọc sách hỏi: "Đã chết?"

"Chưa chết." Ô Nhược ngồi vào bên cạnh y: "Nàng có giải dược kẹo độc."

"Vậy hai chén trà kia bị tẩm cái gì vào?"

Ô Nhược nói: "Bên trong tẩm loại dược cùng loại với dược giả chết."

Lúc chén trà được bưng đến trước mặt cậu, cậu đã kiểm tra qua nước trà, hẳn là Lịch Quận Vương muốn trộm đứa nhỏ như cách hắn trộm Tương Ngôn, lỡ như ngày nào đó hắn mưu quyền thất bại sẽ lấy hai đứa nhỏ ra uy hϊếp bọn họ, nhưng hai đứa nhỏ vẫn không sao, Lịch Quận Vương đành phải chọn gϊếŧ chúng nó, nên độc dược trong loại kẹo thứ hai cực kỳ lợi hại, có thể khiến người ta không tra ra được kẹo đó có vấn đề gì, sau khi ăn vào cũng không tra ra được nốt, có thể thấy Lịch Quận Vương không muốn cho hai đứa nhỏ có cơ hội chữa trị.

Hiện giờ Niệm Hạ đã giải được kẹo độc, lại không giải được dược giả chết, chứng tỏ sau khi nàng "chết" đi, sẽ có ngày nào đó tỉnh lại.

Trước khi "chết" nàng mỉm cười, chắc là muốn định mượn dược giả chết để tránh thoát một kiếp, đáng tiếc...

Niệm Hạ thật sự có chủ ý này, nhưng trăm triệu lần nàng không ngờ tới, bản thân sau khi chết sẽ bị nhốt trong quan tài, trước mắt tối đen như mực, cho dù nàng dùng huyền thuật thế nào cũng không phá mở được quan tài, bất kể nàng hét thế nào cũng không ai quan tâm.

Càng lúc nàng càng sợ hãi, cuối cùng ở trong bóng tối hít thở không thông.

Ngay khi nàng sắp tắt thở, linh phù dán bên ngoài quan tài tự dưng nổ tung, bùn đất lấp trên quan tài bị nổ văng đi, nàng lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, thân thể bắt đầu bốc cháy phát ra tiếng tách tách như liệt hỏa.

Niệm Hạ đau đớn hét to, lăn lộn dưới đất, nhưng xung quanh không có chỗ nào để tránh nắng, thân thể càng lúc càng cháy to, cuối cùng chỉ còn sót lại đống tro đen phiêu tán theo gió.

Nhưng đây đều là chuyện sau đó.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực từ Hình Bộ trở về Hành Tinh Cung chưa đến nửa canh giờ liền nhận được tin Đế Hậu từ chối gặp Thiên Diêu quận chúa, cũng phái người đưa Thiên Diêu quận chúa trở về Quận Vương Phủ, Thiên Diêu quận chúa nhất thời nghĩ quẩn, nhảy xuống xe yêu thú tự sát, cũng may lúc ấy xe chạy không nhanh, nếu không thì nàng đã chết tại chỗ.

Đế Hậu nhận được tin, vội vàng dẫn thái y xuất cung.

Hắc Tuyển Dực không tiện lộ diện, đành phải để Ô Nhược mang theo một đống dược bổ đi đến Quận Vương Phủ.

Trên đường đi đến phủ đệ, Ô Nhược nhìn thấy vài tòa phủ đệ đã bị niêm phong, bọn hạ nhân đều được thị vệ mang đi hoặc đuổi đi, có vài đại nhân bị trích mũ quan cởi quan phục, mặc một thân trung y màu trắng đứng ngoài đại môn thở dài, đám gia quyến đứng ở một bên khóc sướt mướt.

Các bá tánh đều chạy đến vây xem, cả con phố bị tắc nghẽn.

Ô Nhược liếc mắt liền thấy được Lâu Khuynh Lạc đầu tóc bù xù mặc trung y, khoác một kiện áo choàng đứng bần thần ngoài cửa nhìn về phía hoàng cung, lúc nhìn thấy xe yêu thú thuộc về Thái Tử chạy đến trước mắt, hắn như người điên mà cản xe lại.

"Thái Tử..." Lâu Khuynh Lạc vừa mừng vừa đi tới bên xe, thấy Ô Nhược vén màn lên thì giật mình: "Phi..."

Lâu Khuynh Lạc từ bên cửa sổ nhìn vào trong xe, nhưng ngoài Ô Nhược thì bên trong không còn ai.

Ô Nhược cong môi: "Rất thất vọng?"

Lâu Khuynh Lạc đen mặt.

"Nếu ngươi không có chuyện quan trọng thì đừng cản đường ta, ta còn muốn đến Quận Vương Phủ thăm Thiên Diêu quận chúa."

Lâu Khuynh Lạc vội hỏi: "Diệu Nghi làm sao?"

"Bị Đế Hậu phái người dẫn về Quận Vương Phủ, nhảy xe tự sát." Ô Nhược nhìn vẻ mặt sốt ruột của hắn, hỏi: "Muốn đi thăm cùng ta không?"

Lâu Khuynh Lạc không chút do dự, nhanh chóng ngồi vào xe yêu thú.

Ô Nhược không có lời nào muốn nói với hắn, cúi đầu suy nghĩ vài chuyện.

"Năm ta 3 tuổi thì trở thành thư đồng của Thái Tử, mỗi ngày không phải bồi hắn đọc sách tập viết thì cũng là cùng luyện kiếm và huyền thuật, cùng vui cùng buồn với hắn, hắn thích ăn gì, không thích người khác làm ra chuyện gì, ta đều biết rất rõ. Sau khi vào triều làm quan, mỗi ngày ta và hắn đều cùng nhau xử lý các sự vụ khó khăn, trước khi hắn rời Tử Linh quốc đến Thiên Hành quốc tìm ngươi, ta và hắn gần như là như hình với bóng." Lâu Khuynh Lạc sâu kín nói.

Ô Nhược ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi đang khoe khoang sao? Hay là muốn làm ta đố kỵ? Hoặc là ngươi đang cảm thán những thứ ngươi đã từng có được?"

Lâu Khuynh Lạc cong môi trào phúng, không phủ nhận nói: "Quả thật ta muốn làm ngươi đố kỵ, nhưng hình như thất bại rồi. Ta rất hoài nghi, ngươi có thật sự thích Thái Tử hay không, nếu không thì sao sau khi nghe được chuyện hắn ở bên người khác lại không có chút phản ứng nào."

"Nếu ta đố kỵ, thì chẳng khác nào làm trò cười cho ngươi, hơn nữa bây giờ ngươi vốn không còn gì để làm ta đố kỵ nữa, nếu ta thật sự đố kỵ thì cũng nên biểu hiện trước mặt Tuyển Dực, sau đó..." Ô Nhược ý vị thâm trường cười khẽ một tiếng, bí mật mang theo chút dụ hoặc, cho dù không nói ra cũng đủ để người ta biết, Hắc Tuyển Dực sẽ "yêu thương" cậu thế nào để trấn an cơn ghen tuông của cậu, hoặc là đáp ứng mỗi một yêu cầu của cậu, ví như là kêu Thái Tử tránh xa Lâu Khuynh Lạc.

Đôi tay của Lâu Khuynh Lạc trong áo choàng siết chặt lại: "Thái Tử không thích người chơi tâm cơ."

"Vậy phải xem là ai chơi tâm cơ với hắn." Ô Nhược hơi cong môi: "Ta nhớ trước khi đến Tử Linh quốc, Tuyển Dực từng nói với ta, hắn không sợ ta tàn nhẫn độc ác, cũng không sợ ta tâm tư thâm trầm tính kế người khác, hắn chỉ sợ ta không có năng lực tự bảo vệ mình."

Lâu Khuynh Lạc ngẩn ra, không nghĩ tới lời này lại được thốt ra từ miệng người ghét tâm cơ như Thái Tử.

Không, nhất định là Ô Nhược gạt hắn.

Nhưng nhìn vẻ mặt ôn nhu kiêu ngạo của đối phương, có thể thấy được cậu đang nói thật.

Độ ghen tỵ của Lâu Khuynh Lạc tăng lên cực điểm, vì sao người này lại có được sủng ái của Thái Tử?

"Thái Tử Phi, ngươi không nghĩ tới Thái Tử là vì giải lời nguyền nên mới ở bên cạnh ngươi sao? Có lẽ hắn không phải thật sự thích ngươi."

Ô Nhược cười khẽ: "Lúc nãy ngươi còn thề son sắt rất hiểu hắn, nhưng ngươi hiểu hắn được bao nhiêu? Nếu hắn thật sự không thích ta, căn bản sẽ không vì giải lời nguyền mà miễn cưỡng ở bên ta."

Lâu Khuynh Lạc: "..."

Có lẽ những gì mà hắn biết chỉ là bề nổi mà thôi.

Ô Nhược thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Lâu đại nhân, ngươi là người thông minh, thứ không phải của ngươi thì ngươi cưỡng cầu không được, là thứ của ngươi thì dù ở xa cách mấy cũng sẽ đến được với ngươi, bây giờ ngươi níu chặt không buông cũng chỉ tự làm khổ bản thân thôi."

"Ta đã thích nhiều năm như vậy, sao có thể nói buông là buông được?" Lâu Khuynh Lạc biết rất rõ, Hắc Tuyển Dực không thích hắn, nếu không y đã không tước chức quan của hắn một cách dứt khoát như vậy, nhưng hắn không cam lòng.

Ô Nhược lại hỏi hắn: "Nếu ngươi thích hắn nhiều năm như vậy, nếu không thể buông tay, vì sao không thổ lộ trước khi ta xuất hiện, một hai đợi khi ta đến đây mới nghĩ cách đoạt nam nhân của người khác?"

"Ta..." Lâu Khuynh Lạc cảm thấy hổ thẹn, đường đường là một nam nhân mà lại như nữ nhân, vì muốn được đối phương chú ý mà làm ra thủ đoạn khinh bỉ, đây là chuyện mà trước kia hắn cảm thấy trơ trẽn, nhưng hắn lại đố kỵ đến váng đầu.

Ô Nhược không nói gì thêm, để hắn được yên tĩnh một chút.

"Lúc trước ta vẫn luôn nghĩ rằng Thái Tử thích nữ tử, sợ sau khi thổ lộ tâm ý sẽ bị hắn chán ghét hoặc khinh thường, thậm chí đuổi ta ra xa hắn. Hơn nữa hắn là Thái Tử chí cao vô thượng, sau này sẽ là Đế Quân, không thể nào thành thân cùng nam nhân được."

Ô Nhược trào phúng nói: "Nếu ngươi thật sự thích hắn thì sẽ không màng tất cả mà thích hắn, mà nếu ngươi thật sự hiểu hắn, thì cũng nên biết, nếu hắn thật sự thích ai đó, cho dù có muôn vàn khó khăn thì cũng muốn bên cạnh đối phương, ngươi cũng sẽ như thế."

Lâu Khuynh Lạc không còn gì để nói.

"Đương nhiên, chỉ như vậy cũng không thể nói là ngươi không thích đối phương, chẳng qua là không đủ thuần túy thôi."

Lâu Khuynh Lạc: "..."

Lúc này, thị vệ lái xe bên ngoài nói: "Thái Tử Phi, đã đến Quận Vương Phủ."

"Lát nữa ngươi lo mà an ủi Thiên Diêu quận chúa đi, đừng để nàng làm ra việc ngốc nghếch." Ngay khi xe dừng lại, Ô Nhược liền vén rèm xuống xe.

Bọn hạ nhân Quận Vương Phủ thấy thị vệ trong cung tới thì tưởng là xe chở phạm nhân, ôm nhau khóc sướt mướt, cực kỳ bi thảm. Bên trong Quận Vương Phủ yên tĩnh vô cùng, không có người đi lại, cũng không có ai nói chuyện, phồn hoa ngày xưa giờ chỉ còn lại một mảnh cô tịch.

Lâu Khuynh Lạc nhíu chặt mày, bước nhanh đến sân của Thiên Diêu quận chúa.

Đế Hậu đứng ở một bên nhìn Thiên Diêu quận chúa hôn mê bất tỉnh, lòng vừa đau vừa khổ sở, may mà chỉ gãy xương, nếu không nàng không biết nên giao đãi thế nào với muội muội đã mất của nàng.

"Thảo dân gặp qua Đế Hậu." Khuynh Lạc tiến lên hành lễ.

"Không cần đa lễ." Đế Hậu thở dài nói: "Diệu Nghi giao cho ngươi chiếu cố."

Nàng sợ mình lưu lại sẽ không chịu nổi khẩn cầu của ngoại sanh nữ, cũng không đành lòng nhìn ngoại sanh nữ rầu rĩ không vui, chỉ có thể chờ ngoại sanh nữ bình tĩnh lại rồi mới đến thăm.

"Vâng."

Đế Hậu lưu lại hai cung nữ hầu hạ Thiên Diêu quận chúa liền cùng Ô Nhược rời Quận Vương Phủ.

Lâu Khuynh Lạc không muốn biểu muội xúc cảnh thương tình*, nhân lúc nàng chưa tỉnh lại liền dẫn nàng dọn đến căn nhà trước kia hắn mua để tĩnh dưỡng.

*Xúc cảnh thương tình (觸景傷情): hoàn cảnh gợi cảm xúc lẫn lộn (thành ngữ).

Qua Tết Thượng Nguyên, Lịch Quận Vương và những người khác bị kéo đi chém đầu, Thiên Diêu quận chúa dẫn theo một đám người đi quấy rối, cuối cùng bị bắt nhốt vào đại lao.

Người phụ trách hành hình nể tình Thiên Diêu quận chúa là ngoại sanh nữ của Đế Hậu, sau khi hành hình thì thả nàng rời đi, từ đó về sau, Thiên Diêu quận chúa bệnh nặng một trận.

Khi Ô Nhược nhận được tin của nàng, là khi cậu và Hắc Tuyển Dực đang vội vàng chuyện hôn sự, bởi vì không thể trực tiếp xuất giá trong cung nên đã dọn ra ở bên ngoài. Cậu dẫn theo hai đứa con dọn vào vương phủ của Hắc Tuyển Đường, hơn nữa ba ngày trước khi thành thân không thể gặp mặt Hắc Tuyển Dực.

Ô Nhược vốn tưởng ba ngày không gặp Hắc Tuyển Dực thì sẽ rất nhớ y, nhưng không ngờ lại bận đến mức không có thời gian để nhớ nhung, những người khác cũng không rảnh rỗi gì, bởi vì chuyện thành thân của Thái Tử là đại sự, các bá tánh trên toàn quốc trong nhà ngoài nhà đều vui vẻ ăn mừng, ngay cả trên đường cũng treo đầy lồng đèn đỏ và tơ lụa đỏ, cực kỳ náo nhiệt.

Tới mùng 2 tháng 2 đại hôn, chưa đến giờ Dần, Ô Nhược đã bị ma ma trong cung kéo đi tắm rửa, sau đó trang điểm chải chuốt.

"Đại ca, tâm muội phức tạp quá a." Ô Hi nhìn đoàn cung nữ ma ma bao vây Ô Nhược, quay đầu nói với Ô Trúc: "Rõ ràng nhị ca đã gả đi một lần, nhị ca và Dực ca đã bên nhau hai năm, nhưng muội vẫn không bỏ được nhị ca đã gả ra ngoài."

Ô Trúc dở khóc dở cười nhìn nàng.

U Diệp ghẹo Ô Hi: "Chờ sau khi nhị ca đại hôn thì đến lượt đại ca muội thành thân với ta, muội có bỏ được đại ca muội không?"

Ô Hi suy nghĩ rồi nói: "Sẽ không đâu."

"Vì cái gì?"

"Đại ca là cưới ca vào cửa, sẽ không rời chúng ta."

U Diệp: "..."

Ô Trúc cười gật đầu: "Đúng vậy, sẽ không rời bỏ mọi người."

Ô Nhược quay đầu cười nói với Ô Hi: "Tiểu Hi, chúng ta cũng không thể bồi muội cả đời, sau này muội phải gả chồng theo phu, rời khỏi chúng ta."

Ô Hi bĩu môi: "Muội mới không cần."

U Diệp chế nhạo: "Muội mà không gả thì có người thương tâm lắm đó."

Ô Hi nghĩ tới Hắc Tuyển Đường, không khỏi đỏ mặt: "Đại tẩu..."

"Tiểu Hi thẹn thùng rồi." Ô Trúc thấy mặt nàng càng lúc càng hồng, không trêu nàng nữa, quay đầu hỏi Ô Nhược: "Tiểu Nhược, hôm nay là đại hôn của đệ, người Cựu tộc có đến quấy phá không?"

Ô Nhược nói: "Người Cựu tộc không muốn chúng ta giải lời nguyền, chắc chắn sẽ đến phá đám, sau chuyện hiến tế lần trước, bọn họ vẫn luôn trốn đi tĩnh dưỡng nhân lực, không có gây chuyện gì nữa, hẳn là đang chờ ngày đại hôn hôm nay."

Ô Trúc hơi hé miệng, định nói gì đó, một thị vệ đi vào ngắt lời hắn: "Thái Tử Phi, có người tự xưng là tổng quản chợ đen gửi một phong thư cho ngài."

"Chợ đen?" Ô Nhược và Ô Trúc nhìn nhau một cái.

Ô Hi lấy bức thư đưa cho Ô Nhược.

Ô Nhược mở thư ra, đọc nhanh một lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

"Tiểu Nhược, con chuẩn bị xong chưa?" Quản Đồng, Ô Tiền Thanh và một đám người vừa nói vừa cười đi đến: "Lát nữa kiệu hoa của Tuyển Dực sắp tới rồi."

Ô Nhược buông bức thư, nghiêm túc nói: "Nương, con và Tuyển Dực không thể thành thân."

"Cái gì?" Mọi người sửng sốt.

Ô Nhược trước tiên kêu cung nữ và các ma ma trong phòng ra ngoài, lại kêu thị vệ tìm Hắc Tuyển Đường tới.

Quản Đồng vội hỏi: "Tiểu Nhược, con nói không thể thành thân là thế nào?"

Ô Nhược đưa thư cho Quản Đồng: "Mẹ, bà ngoại, mọi người xem đây có phải là chữ của ông ngoại không?"

Quản Đồng và Quỷ Bà giật mình, nhanh chóng nhận bức thư nhìn, bên trên chỉ viết: Không thể thành thân

Hai mẹ con nhìn nhau một cái: "Là chữ của cha."

Quỷ Bà gật đầu.

Ô Trúc vội vàng hỏi: "Kiệu hoa sắp tới rồi, vì sao ông ngoại đột nhiên viết thư tới không cho Tiểu Nhược thành thân?"

Ô Nhược lắc đầu: "Không biết."

Cậu loáng thoáng cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện nguyền rủa.

Ô Tiền Thanh đi lên hỏi: "Sao lại thế này?"

Quản Đồng híp mắt suy nghĩ, đưa bức thư đến chỗ đèn cầy đỏ huân huân, sau đó, trên thư lại xuất hiện một hàng chữ dưới hàng không thể thành thân, gồm bốn chữ: Nhanh chóng tới tộc của ta.

°°°°°°°°°

Lời editor: Haizz, sắp đến phần mình thích mà cũng cực kỳ đáng ghét rồi =.=

Đăng: 3/8/2022

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 121: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (7)
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 220: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (6)
Chương 222: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (8)
Chương 304: . Phần thưởng
Chương 305: . Tái phát bệnh
Chương 306: . Ảo cảnh
Chương 307: . Nó không phải con trai ta
Chương 308: . Cực kỳ thích
Chương 309: . Chỉ thiếu một chút nữa thôi
Chương 310: . Tắt thở
Chương 311
Chương 312: . Nói có lý
Chương 313: . Ngươi phải cố gắng hơn nữa
Chương 314: . Nhận nhau
Chương 315: . Một tên đại lừa đảo
Chương 316: . Ghen
Chương 317: . Ta cũng thích Tiểu Tiểu
Chương 318: . Thật khiến người ta hâm mộ
Chương 319: . Làm tốt lắm
Chương 320: . Tiền đồ
Chương 321: . Ngươi đừng nghĩ linh tinh
Chương 322: . Ta mới không có già như vậy
Chương 323: . Đời này không còn gì nuối tiếc
Chương 324
Chương 325: . Ta rất nhớ ngươi
Chương 326: . Sưng lên
Chương 329: . Quả nhiên là vậy
Chương 330: . Muốn gϊếŧ ngươi
Chương 331: . Thần kỳ đến vậy
Chương 332
Chương 333: . Có lẽ sẽ biến mất
Chương 334: . May cái rắm
Chương 335: . Mực nước không thể ăn
Chương 336: . Đừng nhìn chằm chằm ta
Chương 337: . Ngươi không mặc gì càng đẹp hơn
Chương 338
Chương 340
Chương 341: . Tương lai có phúc khí
Chương 342: . Chết đến nơi rồi còn cãi bướng
Chương 343: . Chính là nó
Chương 344: . Hạt dẻ cười
Chương 345: . Hành vi phạm tội
Chương 346: . Hận cũng vô dụng
Chương 348: . Hoàn hồn
Chương 349
Chương 350: . Đến Bí Ẩn tộc (1)
Chương 351: . Đến Bí Ẩn tộc (2)
Chương 352: . Bí Ẩn tộc (1)
Chương 353: . Bí Ẩn tộc (2)
Chương 355: . Phân biệt đối xử
Chương 356: . Quản Sách
Chương 357: . Nằm mơ
Chương 358: . Chỉ đơn giản như vậy?
Chương 359
Chương 360: . Có liên quan gì đến ta đâu?
Chương 361: . Nghe rất hấp dẫn
Chương 362: . Đây mới là nam nhân của ta
Chương 364: . Rình coi thiên cơ
Chương 365: . Con trai ngươi bị thương
Chương 366: . Hai Hắc Tuyển Dực
Chương 367: . Rời đi
Chương 368
Chương 370: . Ra tay thật hào phóng
Chương 371: . Đại hôn (1)
Chương 372: . Đại hôn (2)
Chương 373: . Đại hôn (3)
Chương 374: . Đại hôn (4)
Chương 378: . Nguyên Đán vui vẻ
Chương 379
Chương 380
Chương 381
Chương 382
Chương 383
Chương 384
Chương 385: . Đại kết cục (1)
Chương 386: . Đại kết cục (hoàn)
Chương 387: . Kế tiếp (1)
Chương 388: . Kế tiếp (2)

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 110
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...