Edit + beta: Iris
Cảnh sắc bên trong đại thụ và bên ngoài đại thụ giống nhau như đúc.
Đám Ô Nhược vừa đi theo sau Lục tổng quản vừa đánh giá cảnh sắc xung quanh, trong lòng kinh ngạc cảm thán không thôi, không khỏi nghĩ đến câu thế giới khác theo lời Lục tổng quản là như thế nào.
Mười dặm nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, đi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến bên ngoài Bí Ẩn tộc, mọi người lập tức bị khung cảnh mỹ lệ hấp dẫn.
"Nơi này đẹp quá." Hắc Tử Hà kinh ngạc cảm thán.
Bí Ẩn tộc nằm trong thung lũng lớn, nơi này bốn mùa cùng tồn tại. Phía sắc có trận tuyết nhỏ, đỉnh núi bị tuyết trắng bao phủ, phía nam ánh mặt trời chói lọi, nóng đến muốn nhảy vào sông bơi lội, mà phía đông thì có mưa phùn rơi tí tách, nước đổ xuống từ thác nước chảy thành dòng sông rồi ra hồ lớn, nguồn nước vô cùng tinh khiết, trông như mặt gương vậy, có thể thấy rõ trời xanh mây trắng. Phía tây thì giống mùa thu, lá của cây phong và cây hạnh rơi lả tả xuống đất.
Trung tâm thung lũng thì như mùa xuân, đủ loại hoa đua nhau nở rộ, còn có thể nhìn thấy loại mai chỉ nở vào mùa đông, cũng có thể nhìn thấy hoa súng chỉ có vào những ngày hè, toàn bộ đều là một màu hồng.
Lục tổng quản nhìn thung lũng mỹ lệ, hiếm khi nở nụ cười: "Chúng ta gọi nơi này là Cốc Bốn Mùa."
Hắc Tuyển Hành không ngờ được, lần đầu tiên mình rời Tử Linh quốc lại có thể thấy được cảnh sắc đẹp như vậy, hắn tán thưởng: "Cốc đẹp như tên."
Thậm Tụng chưa từng gặp cảnh sắc như vậy, mắt mở to hết cỡ.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Bồn mùa cùng tồn tại, sẽ không trái với lẽ thường chứ?"
Lục tổng quản nói: "Nơi này xem như là một tiểu thế giới khác, không thể xem là bình thường được."
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng pi.
Mọi người ngẩng đầu thì thấy một con đại điểu màu hồng và một con màu lục bay ngang qua đỉnh đầu bọn họ.
Lục tổng quản giải thích: "Đó là điểu báo tin, chúng nó sẽ nói với người trong thôn là có người ngoài tới, ta dẫn các ngươi đi gặp chủ tử."
Ô Nhược đi theo sau hắn hỏi: "Lục tổng quản, trước khi vào núi, ta nghe thấy có âm thanh nhạc cụ và tiếng ca của nữ tử, mấy cái này truyền ra từ Cốc Bốn Mùa sao?"
"Ừm, đó là ca khúc dẫn đường mà các cô nương trong tộc đàn, ngoại trừ người Bí Ẩn tộc nghe thấy thì còn có một vài người có duyên nghe thấy, phần lớn người nghe thấy ca khúc này đều đi theo vào nơi này."
Ô Trúc nói: "Chúng ta không nghe được, vậy có phải chứng tỏ chúng ta không có duyên với nơi này không?"
"Cũng không thể xem là không có duyên được, các ngươi có thể vào cùng Ô Nhược, đã nói lên các ngươi vẫn có duyên với nơi này."
Hắc Tuyển Dực tò mò: "Người nghe thấy ca khúc rồi tiến vào nơi này sẽ như thế nào?"
Lục tổng quản hơi cong khóe miệng: "Ngươi hỏi đúng trọng điểm rồi, nhưng ta không có quyền hạn nói với các ngươi, các ngươi có thể hỏi chủ tử."
Thung lũng rất lớn, liếc mắt trông ra xa vẫn không thấy biên giới đâu, nhà cửa được mọi người xây rất tùy ý, nhưng bố cục chỉnh tề, không có vụ đông một nhà tây một tòa. Khi đi trên đường, thôn dân trong tộc đều tò mò dừng công việc trên tay lại nhìn sang đám người Lục tổng quản.
Trong đó, các lão nhân ngồi nói chuyện phiếm ở cửa thôn mỉm cười trò chuyện: "Lại có người có duyên vào thôn à."
"Lúc này nhiều người hơn trước kia nha, trước kia đi vào thường chỉ có một hai người, chưa từng thấy có tận mười mấy người vào thôn như này."
"Ồ, còn có trẻ con nữa, xem ra bọn họ tâm tính không tệ lắm." Các lão nhân nhìn thấy trẻ con thì niềm nở vô cùng, đặc biệt là đứa nhỏ lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu như vậy, càng làm bọn họ muốn ôm một cái.
"Ta sống hơn 500 năm rồi, lần đầu tiên thấy nhiều tiểu tử tuấn tú như vậy vào thôn."
"Ồ, tiểu tử đi phía sau Lục tổng quản trông rất giống Tiểu Đồng Nhi a."
"Đúng vậy, thật sự rất giống nàng, với lại lâu rồi không gặp Tiểu Đồng Nhi, không biết Tiểu Đồng Nhi sống ở bên ngoài thế nào."
"Ngươi lo cái gì a, Tiểu Châm chắc chắn sẽ không để Tiểu Đồng Nhi nhà nó chịu khổ."
"Ha ha, nói cũng đúng, nhưng giống Tiểu Đồng Nhi tới vậy, lại còn đi cùng Tổng Quản, chắc chắn có quan hệ gì đó với Tiểu Đồng Nhi."
Có lão nhân nhịn không được hỏi: "Tổng Quản, tiểu tử đi theo phía sau ngươi là ai a?"
Lục tổng quản cung kính giới thiệu đám người Ô Nhược với bọn họ: "Hắn là Ô Nhược con trai thứ của tiểu thư Quản Đồng, và Ô Trúc con trai lớn của nàng, còn có ba tiểu tôn tử của tiểu thư, hai vị này là bạn lữ của bọn họ, vị này gọi là Hắc Tuyển Dực, vị này là U Diệp, còn vị cô nương này là Hắc Tử Hà, muội muội của Hắc Tuyển Dực, mấy người còn lại là bằng hữu của Ô Nhược."
Các lão nhân cười càng tươi hơn.
"Thì ra là con trai của Tiểu Đồng Nhi, đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã qua hai mươi năm, Tiểu Đồng Nhi cũng có cả tôn tử luôn rồi."
"Mấy đứa con trai, tôn tử và con rể của Tiểu Đồng Nhi thật tuấn tú a."
Ban đầu đám Ô Nhược còn lo bọn họ bài xích nam nhân ở chung với nam nhân, nhưng thấy bọn họ thản nhiên tiếp thu, thậm chí còn làm vẻ mặt chuyện này rất bình thường, thì bọn họ kinh ngạc không thôi.
Trong đó có một lão nhân hỏi: "Họ Hắc? Điềm lành sao?"
Lục tổng quản không trả lời bọn họ: "Các tiền bối, ta phải dẫn bọn họ đi gặp chủ tử, không quấy rầy các ngươi nói chuyện nữa."
"Được, Tiểu Châm chắc rất sốt ruột muốn gặp cháu ngoại và chắt, đừng để nó đợi lâu."
Lục tổng quản tiếp tục dẫn đám Ô Nhược vào thôn.
Đợi sau khi đã đi xa, Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Người nơi này có phải không chào đón người Tử Linh quốc không?"
Lục tổng quản lắc đầu: "Không xem như là rất hoan nghênh, nhưng cũng sẽ không bài xích, bây giờ mọi người đều sống an nhàn, tâm tính bình thản rộng lượng, sẽ không so đo với mấy chuyện đã qua, đương nhiên tiền đề là không được quấy rầy cuộc sống bình yên của bọn họ."
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm: "Ông ngoại đang ở đâu?"
Lục tổng quản chỉ vào tòa nhà lớn ở dưới sườn núi, hỏi: "Có thấy cây phượng hoàng ngàn năm kia không?"
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, liếc mắt một cái liền thấy đại thụ đỏ sẫm cao ngất, cành lá xum xuê che hơn nửa tòa nhà.
"Thấy rồi, là nơi đó sao?"
"Ừm."
"Đi, chúng ta nhanh qua đó."
Trên đường, bọn họ gặp được một người trẻ tuổi trong thôn, phát hiện người nơi này đều tuấn tú xinh đẹp đến ngây người, không có một ai xấu hết, mà người trong thôn, bất kể là cô nương hay tiểu tử nào đó mà nhìn thấy đám Ô Nhược, đều dùng ánh mắt chọn bạn lữ mà đánh giá bọn họ.
Thâm Tụng bị nhìn đến mất tự nhiên, không khỏi nhích lại gần Hắc Tuyển Hành, nhỏ giọng nói: "Chủ Tử, thật không ngờ Lục tổng quản của chợ đen lại là người của ông ngoại Thái Tử Phi, nói vậy tức là Thị Chủ là ông ngoại của Thái Tử Phi?"
Hắc Tuyển Hành nhíu mày: "Gặp rồi sẽ biết."
"Chủ tử, ngươi có phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta có gì đó quái quái không."
Hắc Tuyển Hành tất nhiên cũng nhận ra điểm này, nhàn nhạt liếc mắt một cái, không trả lời.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đi đằng trước cũng phát hiện, không khỏi nhíu chặt mày, các cô nương cảm thấy bọn họ lớn lên tuấn tú, nhìn mấy lần còn chưa tính, ngay cả nam cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt như vậy, bọn họ liền cảm thấy quái dị.
Chờ đi đến chỗ ít người, Ô Nhược vội hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Lục tổng quản cười nhạo: "Ngươi không biết sao? Người Bí Ẩn tộc ngoại trừ có nam nữ thành thân ra, thì nữ và nữ hoặc nam và nam cũng có thể kết thành bạn lữ."
Mọi người tặc lưỡi.
Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: "Trước kia ta nghe tằng tổ phụ có nói qua chuyện về Bí Ẩn tộc, nhưng chưa từng nghe nói nữ và nữ hoặc nam và nam có thể kết thành bạn lữ."
"Từ sau khi Bí Ẩn tộc chuyển đến đây thì mới có hiện tượng này."
Ô Nhược nghi hoặc: "Nếu Bí Ẩn tộc có hiện tượng này, vì sao lúc trước mẹ ta lại không đồng ý để ta thành thân cùng Tuyển Dực?"
"Thế giới bên ngoài không giống ở đây, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn ngươi, tiểu thư đương nhiên không mong ngươi bị ủy khuất."
"Cũng đúng."
"Tới rồi." Lục tổng quản chỉ vào tòa nhà lớn, nói: "Đây là nơi tiểu thư ở trước kia, cũng là tòa nhà của ông ngoại ngươi."
Đại môn không đóng, mọi người trực tiếp đi vào.
Chưa tới đại sảnh, Lục tổng quản đã nói: "Chủ tử, thiếu gia Ô Nhược tới rồi."
Quản Châm đi ra cổng lớn, thấy nhiều người đến cũng không có mất hứng, ngược lại còn cười to nghênh đón bọn họ: "Tới rồi."
"Ông ngoại." Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Ô Trúc, U Diệp kêu.
Mấy đứa nhỏ cũng kêu theo: "Ông cố ngoại."
Quản Châm vui vẻ bế bọn nhỏ lên: "Các con cũng tới rồi."
Hắn một tay bế Ô U, Đản Đản và Tiểu Tiểu lên, hỏi Ô Nhược: "Bà ngoại con có khỏe không?"
Kỳ thật lúc Lục tổng quản nói Do Oánh Nhiên chưa chết, ông liền hận không thể lập tức chạy tới Tử Linh quốc, nhưng Tử Linh quốc chưa giải lời nguyền, cho dù ông có tới cũng không thể dẫn bà đi, hơn nữa trước giờ Do Oánh Nhiên rất cố chấp, không có chữa khỏi mặt là sẽ không gặp ông, thay vì tốn thời gian chạy đến đó, thà ở nhà tìm cách giải lời nguyền, như vậy ông càng có thể nhanh chóng dẫn Do Oánh Nhiên rời Tử Linh quốc.
Đến chỗ khác du sơn ngoạn thủy.
"Khỏe, ngoài đôi mắt không cách nào trị được thì mặt đã khỏi hẳn, bây giờ bà ngoại và bà cố ngoại đang ở trong phủ của tứ đệ Tuyển Dực, có thị vệ bảo hộ bọn họ."
Quản Châm ngẩn ra: "Do... Ách... Ý của con là cha và mẹ nàng đã chấp nhận chúng ta?"
"Chấp nhận rồi." Ô Nhược cười nói: "Phải nói là bọn họ chưa từng phản đối, nếu không phải người Cựu tộc ép bức bọn họ thì bọn họ sẽ không làm ra mấy chuyện đó, đúng rồi, trước khi tới đây, bà ngoại có kêu con đưa cái này cho ông."
Cậu lấy ra một xấp thư từ đưa cho Quản Châm.
Quản Châm vui mừng buông bọn nhỏ ra, sau khi nhận thư rồi thì kêu Lục tổng quản sắp xếp phòng cho bọn họ, ông thì vội vàng rời đi.
Lục tổng quản nói: "Chủ tử không xem xong thư thì sẽ không ra đâu, ta dẫn các ngươi đến hậu viện trước."
"..." Ô Nhược vốn định hỏi về chuyện không thể thành thân, bây giờ chỉ có thể chờ Quản Châm ra ngoài mới hỏi được, dù sao cũng đã tới đây rồi, cũng không vội.
Bọn họ đi vào hậu viện, Hắc Tử Hà nhìn trái nhìn phải: "Tòa nhà lớn như vậy, sao lại không có hạ nhân hoặc người khác."
"Ta và chủ tử rất ít khi trở về nên cũng không mua hạ nhân, bây giờ các ngươi tới thì có thể đến động thị mua vài người về chiếu cố sinh hoạt hàng ngày."
"Động thị?" Mọi người tò mò nhìn hắn.
"Chính là chợ, bên trong bán rất nhiều đồ, bảo đảm các ngươi chưa thấy bao giờ." Lục tổng quản hỏi: "Các ngươi có hứng thú đi xem cùng ta không?"
°°°°°°°°°°
Đăng: 6/8/2022