Edit + beta: Iris
Tắt thở!
Mọi người nhìn Ô Nhược một cách khó tin.
Bỗng nhiên, trước mắt Đế Hậu tối sầm lại, ngất đi.
"Mẹ." Hắc Tử Hà và Hắc Tử Nhã bên cạnh vội vàng dìu Đế Hậu ngồi xuống ghế dựa.
Hắc Tuyển Đường đỏ hốc mắt, bi thương giận dữ, rút kiếm bên hông đám thị vệ ra chỉa vào Thẩm thái y, nghẹn ngào gầm lên: "Nói, là ai phái ngươi tới gϊếŧ hại lục đệ."
Hai chân Thẩm thái y run rẩy quỳ dưới đất: "Vương gia, oan quá, ta thật sự là vô cùng oan uổng, cái chết của lục hoàng tử thật sự không liên quan đến hạ quan, hơn nữa, hạ quan căn bản không có lý do gì để gϊếŧ hại Lục hoàng tử."
"Ngươi..."
Hắc Tuyển Đường trừng mắt nghiến răng giơ trường kiếm lên.
Hắc Tuyển Húc vội vàng bắt lấy tay Hắc Tuyển Đường, thịnh nộ hạ lệnh: "Trước trói Thẩm thái y lại, đừng để hắn tự sát, với lại mau hồi cung tìm các thái y khác đến đây."
Hắn không tin lục đệ của hắn cứ vậy mà chết đi.
"Tuân lệnh." Thị vệ trói Thẩm thái y lại.
"Ngũ đệ, vì sao ngươi không cho ta gϊếŧ hắn." Hắc Tuyển Đường bi thương tột độ giận dữ hỏi.
"Gϊếŧ hắn thì không tra được người đứng phía sau."
"..." Tuyển Đường giật mình, tức giận mà ném trường kiếm xuống, che hai mắt lại, ngay sau đó, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt hắn chảy xuống.
Đế Quân cực kỳ bi ai ngã ngồi xuống mép giường, siết chặt bàn tay lạnh băng của Hắc Tuyển Chiếu, đôi mắt đỏ ngầu nghẹn ngào nói: "Mấy ngày trước ta còn hứa với nó, nhất định sẽ trị khỏi cho nó, vậy mà ta lại đang làm cái gì thế này?"
Nếu không phải hắn quá nóng vội, sẽ không để cho Thẩm thái y nắm được cơ hội.
Hắc Tử Hà và Hắc Tử Nhã che miệng khóc.
Thiên Diêu quận chúa lấy khăn lụa ra lau nước mắt trên khóe mắt, khổ sở trong lòng, đồng thời cũng kinh ngạc Đế Quân và mọi người lại tín nhiệm Ô Nhược đến vậy, một chút hoài nghi cũng không có.
"Công tử, công tử." Tân quản sự khóc rống, cho tới nay đều là hắn chăm sóc Hắc Tuyển Chiếu, đã coi hắn như nhi tử của mình, hiện tại Hắc Tuyển Chiếu đã chết, hắn sao lại không khổ sở.
Trong phòng toàn là tiếng khóc bi thống.
Hốc mắt Ô Nhược cũng đầy nước, nếu không phải vừa rồi cậu lười biếng, nếu cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm, nếu...
"Lục đệ..." Hắc Tuyển Đường thương tâm quá độ, bổ nhào vào người Hắc Tuyển Chiếu: "Đệ không quan tâm thế sự, vì sao những người đó còn muốn mượn cơ hội hại đệ, vì sao tâm địa bọn họ ác độc như vậy, đến cả đệ cũng không tha, nếu như bị ta biết được là ai làm, ta nhất định phải bằm thây vạn đoạn hắn..."
Hắn khóc lóc rống giận đập mạnh lên giường đệm, khuôn mặt dữ tợn, hắn hận không thể gϊếŧ chết người đã hại Hắc Tuyển Chiếu.
Đột nhiên, rắc một tiếng.
Mọi người còn chưa phản ứng kịp, lại rầm thêm một tiếng nữa, giường lớn sập.
Ô Nhược vội vàng chồm lên bảo vệ cơ thể của Hắc Tuyển Chiếu, không để cột giường rơi trúng người hắn.
"Phụ hoàng, đại tẩu, tứ đệ, tứ ca*, các ngươi không sao chứ?" Mọi người sửng sốt, vội vàng tiến lên nâng trụ giường ra chỗ khác.
*Tác giả ghi đấy, không phải editor sai đâu.
Hắc Tuyển Đường vội đỡ Đế Quân lên, hỏi Ô Nhược đang bị cột đè: "Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"
"Ta không sao." Ô Nhược vừa nói xong, ngay sau đó, tiếng ho khan dồn dập vang lên: "Khụ khụ khụ."
"Ho dữ như vậy mà còn nói không sao?" Hắc Tuyển Đường và Hắc Tuyển Húc vội vàng nâng cột giường trên người cậu ra chỗ khác: "Đều do đệ không cẩn thận, dùng linh lực đập giường đệm."
"Không phải ta ho."
Trụ giường mới vừa dọn đi, Ô Nhược lập tức ôm Hắc Tuyển Chiếu nhảy lên, vội vàng lao ra khỏi phòng.
Mọi người sững sờ.
Hắc Tuyển Đường vội vã hỏi: "Đại tẩu, tẩu ôm Tiểu Chiếu đi đâu vậy?”
"Tiểu Chiếu chưa chết." Ngoài phòng truyền tới giọng nói gấp gáp của Ô Nhược, mọi người ngẩn ra, nôn nóng lao ra ngoài phòng, vào phòng bên cạnh, thấy Ô Nhược đang vội vã lôi kim châm ra, châm cứu cho Hắc Tuyển Chiếu đang không ngừng ho khan.
Mọi người cực kỳ mừng rỡ: "Tiểu Chiếu không sao?"
Ô Nhược không nói gì, châm cho Hắc Tuyển Chiếu mười mấy cây châm, Hắc Tuyển Chiếu mới ngừng ho khan, đợi hơi thở của hắn ổn định trở lại mới nhổ kim châm ra.
Hắc Tuyển Húc vội hỏi: "Đại tẩu, không phải tẩu nói lục đệ tắt thở rồi sao? Này là thế nào?"
Ô Nhược bắt mạch cho Hắc Tuyển Chiếu, xác định hắn tạm thời không sao mới nói: "Mới đầu hắn quả thật đã không còn dấu hiệu của sự sống, bây giờ có thể sống lại hẳn là vì độc trên châm độc của Thẩm thái y xung khắc với máu của Tiểu Chiếu, dẫn tới hô hấp và nội tạng của hắn bị đình trệ, mới xuất hiện hiện tượng chết giả, khiến ta tưởng lầm là hắn tắt thở. May mà tứ đệ đập sập giường, khi thân thể lục đệ rơi xuống đất sinh ra chấn động mạnh, nọc độc đọng lại bị đánh tan và bị máu thanh trừ, máu được truyền đi tiếp, nội tạng cũng hoạt động lại, nhờ vậy mà lục đệ mới tỉnh lại, nếu chậm thêm một chút nữa, cho dù nọc độc có tan đi thì lục đệ cũng sẽ vì hít thở không thông mà chết."
Mọi người nghe mà hết cả hồn.
Hắc Tuyển Đường ngượng ngùng nói: "Vừa rồi đệ còn tự trách mình đập quá mạnh."
Hắc Tuyển Húc trừng hắn một cái: "Khi nhìn thấy ca đập sập giường, đệ còn muốn đánh ca đấy, làm việc mà không chịu dùng não."
Hắc Tử Nhã không biết nên khóc hay nên cười: "Cũng nhờ một chưởng của tứ đệ, nếu không, chúng ta sẽ thật sự mất đi lục đệ."
Hắc Tuyển Húc: "..."
Đế Quân khó hiểu cau mày: "Sao máu của Tiểu Chiếu lại có thể thanh trừ nọc độc?"
Ô Nhược giải thích: "Con sợ chứng Khuyết Dương sẽ tái phát nên trộn thêm rất nhiều dược liệu kháng hàn và kháng độc vào trong máu rồi truyền vào cơ thể hắn, không nghĩ tới lại may mắn như vậy, ngăn được châm độc của Thẩm thái y."
Hắc Tuyển Húc hỏi: "Đại tẩu, lúc trước tẩu đề phòng Thẩm thái y như vậy, có phải tẩu đã sớm hoài nghi Thẩm thái y có vấn đề hay không?"
"Nếu ta biết Thẩm thái y có vấn đề, sao có thể để hắn chờ ở trong phòng, thậm chí còn bảo các ngươi nhốt hắn lại."
Hắc Tuyển Húc: "..."
Ô Nhược cười khổ: "Ta đề phòng hắn là vì khoảng thời gian ta mới tới Tử Linh Quốc rồi bị lạc, ta từng gặp một đôi vợ chồng, bọn họ vì muốn lừa ngân lượng của ta mà thừa dịp lúc ta trị liệu chứng Khuyết Dương cho con của bọn họ, lén hạ độc sát hại chính con của mình, sau đó lại vu oan cho ta để lừa ngân lượng, thế nên sau khi trải qua chuyện đó, lúc ta trị liệu chứng Khuyết Dương đều đề cao cảnh giác, hơn nữa, ta không quen thuộc Thẩm thái y, không muốn để hắn hỗ trợ."
Hắc Tuyển Đường giận dữ: "Vương bát đản nào dám muốn vu oan đại tẩu? Đệ thay tẩu làm thịt hắn."
"Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa."
Đế Quân hỏi: "Hiện tại tình hình của Tiểu Chiếu thế nào?"
"Bị Thẩm thái y động tay động chân, tình hình của Tiểu Chiếu đã tốt hơn một chút, hô hấp không còn mỏng manh nữa, bây giờ nhìn ngực của hắn phập phồng lên xuống, có thể thấy hắn đã có thể hô hấp bình thường."
"Vậy hắn có còn gặp nguy hiểm về tính mạng nữa không?"
Ô Nhược nhíu mày: "Này thì khó mà nói, phải đợi hắn tỉnh lại mới xem như chân chính thoát khỏi nguy hiểm."
"Ơ..." Hắc Tử Hà thấy cổ áo Ô Nhược có máu, vội vàng hỏi: "Đại tẩu, có phải cổ tẩu bị thương không?"
Mọi người nhìn cổ của cậu.
Ô Nhược vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức cảm giác đau đớn trên cổ, đưa tay lên sờ thử, trên tay dính một đống máu.
Mọi người kinh sợ.
Đế Quân vội sai người gọi thái y đến.
"Cha đừng lo lắng, con không sao." Ô Nhược lấy thuốc ra bôi lên miệng vết thương: "Vết thương trên cổ con hẳn là bị cột giường đập trúng, chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc là được rồi."
Lúc này, thị vệ tiến vào nói: "Thái y tới."
Hắc Tuyển Đường trầm mặt: "Để bọn họ đợi ở bên ngoài đi."
Hiện tại hắn sợ mình trông gà hoá cuốc, thấy các thái y liền cảm thấy bọn họ lại muốn xuống tay với Tiểu Chiếu như Thẩm thái y.
Đế Quân trầm giọng nói: "Kêu bọn họ đi khám cho Đế Hậu."
"Tuân lệnh."
Ô Nhược nói: "Mọi người yên tĩnh chút, để cho Tiểu Chiếu nghỉ ngơi."
Cậu vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của thị vệ: "Gặp qua Thái Tử."
Hắc Tuyển Đường vui vẻ nói: "Đại ca về rồi."
Cậu thở phào nhẹ nhõm như tìm được chỗ dựa, những người khác cũng như thế, mọi người đều cảm thấy chỉ cần có Hắc Tuyển Dực ở đây là có thể an tâm.
Hắc Tuyển Dực bước nhanh vào phòng hỏi: "Ta đã nghe nói về việc của Thẩm thái y, bây giờ tình hình tiểu Chiếu thế nào rồi?"
Hắc Tuyển Húc đi lên nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta ra ngoài nói."
Hắc Tuyển Dực gật đầu.
Bọn họ ra ngoài sân, Hắc Tuyển Húc kể lại những chuyện đã xảy ra.
Hắc Tuyển Dực híp mắt, một lời liền vạch trần âm mưu của Thẩm thái y: "Thẩm thái y không phải nhắm vào tiểu Chiếu, mà là nhắm vào Tiểu Nhược."
Lời này của y hoàn toàn đánh thức Hắc Tuyển Húc: "Đúng ha, sao đệ lại không nghĩ đến điều này chứ, Tiểu Chiếu chết, ngoài việc khiến chúng ta đau lòng thì không có bất cứ lợi ích gì, hà tất mất công gϊếŧ hại hắn, còn không bằng bắt cóc hắn để uy hϊếp chúng ta thì tốt hơn, nói vậy thật đúng là muốn nhắm vào đại tẩu, những người này vì sao lại làm như vậy chứ? Muốn mượn tay chúng ta gϊếŧ chết đại tẩu sao?"
"Có lẽ là vậy."
"Nhưng mà là ai muốn mượn tay chúng ta gϊếŧ đại tẩu? Cựu tộc sao? Đại ca, bây giờ chúng ta đi thẩm vấn Thẩm thái y."
"Việc này chờ Tiểu Chiếu tỉnh lại rồi nói, hiện tại đệ đi gọi Diệu Nghi tới đây."
Hắc Tuyển Húc sửng sốt: "Diệu Nghi? Ca muốn hỏi chuyện đại tẩu quen người Cựu tộc?"
"Ừm."
Hắc Tuyển Húc gọi Thiên Diêu quận chúa đến trước mặt Hắc Tuyển Dực.
Thiên Diêu quận chúa vừa thấy Hắc Tuyển Dực xụ mặt liền không khắc chế được nội tâm run rẩy, nói ra cũng lạ, nàng đến cả Đế Quân cũng không sợ, nhưng lại cực kỳ sợ vị đại biểu ca này: "Thái, Thái Tử biểu ca."
Ánh mắt Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng: "Nói xem vì sao ngươi biết chuyện Tiểu Nhược quen người Cựu tộc."
Thiên Diêu quận chúa không khỏi nuốt nước miếng.
Hắc Tuyển Húc mở miệng nói: "Diệu Nghi, muội cứ nói ra những gì muội thấy là được, đại ca cũng không ăn thịt muội, không cần sợ."
Thiên Diêu quận chúa: "..."
Y đúng là sẽ không ăn thịt nàng, nhưng mà, ánh mắt của y có thể đông chết nàng.
Hắc Tuyển Dực híp mắt một cái, lập tức làm cho Thiên Diêu quận chúa sợ tới mức cuống quýt nói ra những gì nàng nhìn thấy vào đêm diễn ra tỷ thí thuật sư cửu giai.
"Người nhìn thấy Tiểu Nhược nói chuyện với đám Tuyển Hành còn có ai? Ngươi có nói chuyện này với những người khác không?"
"Ngoài muội ra thì còn có các tiểu thư bằng hữu của muội, sau đó muội nói cho Khuynh Lạc biểu ca và cha."
Hắc Tuyển Dực lại hỏi: "Nếu ngươi đã thấy hắn ở cùng người Cựu tộc từ trước đó, vì sao không nói cho chúng ta biết chuyện này sớm hơn?"
Cố tình vào lúc xảy ra chuyện vừa rồi mới nói ra chuyện Ô Nhược quen biết người Cựu tộc, chẳng phải là khiến người ta càng dễ hiểu lầm.
"Lúc đầu muội cũng nghĩ giống như Húc biểu ca, cho rằng đại biểu tẩu không biết đó là người Cựu tộc nên mới lui tới, cũng không dám chuyện bé xé ra to chạy đến cáo trạng với di mẫu, sau khi nhìn thấy tiểu biểu đệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muội lo chuyện này có liên quan đến đại biểu tẩu nên mới chọn nói ra chuyện hắn quen người Cựu tộc ở ngay lúc này."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mình chơi ngu rồi, đáng lẽ chỉ cần đăng ký ôn luyện cơ bản để thi bằng tin học, thì mình lại đăng ký luôn học cơ bản từ đầu Ó╭╮Ò
Đăng: 6/7/2022