Edit + beta: Iris
Đám Ô Nhược cũng nghe thấy tiếng chim báo tin, biết trong tộc lại có người ngoại tộc vào được, bởi vì người đi đón đám người ngoại tộc là những người khác nên bọn họ không biết đối phương là ai, sau đó lại nghe nói, người tiến vào ở được ba ngày đã đi đến Tu chân giới.
Năm ngày tiếp theo, Ô Nhược và Hắc Tuyển Hành mỗi đêm đều sẽ mơ thấy dự mộng của Thiên Trầm, làm cho hai người mỗi ngày thức dậy đều thấy tâm tình nặng trĩu, xuất hiện một loại tình huống khó có thể ra khỏi cảnh trong mơ.
Thâm Tụng nhìn thấy chủ tử nhà mình ngày nào tỉnh dậy cũng đều ngẩn người, trong lòng hết sức bực bội, lo lắng nếu cứ như vậy lâu dài chủ tử sẽ thay đổi tâm tính: “Con mẹ nó, nếu còn tiếp tục mơ như vậy, chủ tử không thích nam nhân cũng sắp biến thành thích nam nhân.”
Hắc Tuyển Hành lạnh lùng liếc hắn một cái, nói với Ô Nhược: “Nếu cứ tiếp tục mơ như vậy cũng không tốt, chúng ta có phải là nên tìm tỷ tỷ Thiên Trầm khiến nàng không tiếp tục làm như vậy nữa hay không?”
Mấy ngày đầu tiên hắn cũng không quá để tâm đến việc này, cho rằng chẳng qua là một giấc mộng mà thôi, nhưng hai ngày gần đây tình cảm trong mộng càng ngày càng mãnh liệt, đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
Hắc Tuyển Dực vô cùng tán đồng, hắn cũng không muốn Thái Tử Phi nhà hắn mỗi đêm đều mơ thấy nam nhân khác vì y mà bị thương, vì y mà chết.
Ô Nhược xoa xoa huyệt thái dương: “Ừm, chúng ta đi đến đây cũng đã nhiều ngày như vậy rồi, cũng đã đến thời điểm tìm nàng.”
Mấy ngày nay bọn họ đều lén lút hỏi thăm người dân trong tộc về hai tỷ đệ bọn họ, bất ngờ phát hiện ra mọi người đánh giá rất cao hai tỷ đệ bọn họ.
Mọi người mỗi khi nhắc tới Thiên Trầm đều cảm thấy tiếc hận, bởi vì từ sau khi Thiên Trầm bị dự mộng làm cho bối rối, liền trở nên không thích nói chuyện, cũng trở nên âm trầm hơn rất nhiều, tần suất tiếp xúc với người trong tộc cũng ít đi.
Lúc ấy tộc nhân đều không biết nguyên nhân, chỉ cho rằng hắn lớn lên liền trở nên trầm ổn, mãi cho đến lần này Quản Châm trở về nói cho mọi người về chuyện của Thiên Trầm, mọi người mới biết được hắn bị dự mộng làm cho mê muội.
U Diệp nói: “Mọi người đều nói tỷ tỷ Thiên Trầm là một cô nương lương thiện, chúng ta có thể thuận tiện bảo nàng khuyên nhủ Thiên Trầm giải trừ chú ngữ trên người Cức Hi.”
Đản Đản nghe thấy các người lớn có việc cần làm, liền mở miệng nói: “Cha, chúng ta muốn đi tìm Tiểu Du bọn họ chơi.”
Mới đi đến Bí Ẩn tộc có tám ngày, bọn nhỏ đã làm quen được với đám trẻ xung quanh, còn trở thành bạn tốt, mấy ngày nay cứ ăn no cơm sáng, bốn đứa nhỏ liền chạy ra ngoài chơi.
Bốn Mùa Cốc vô cùng an toàn, bất kể đi đến nơi nào đều có người lớn giúp trông coi bọn nhỏ, cho nên, Ô Nhược bọn họ cũng rất yên tâm để cho bọn nhỏ một mình đi ra ngoài chơi.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, Thâm Tụng nói: “Chúng ta cũng đã ở đây được vài ngày, cũng không biết tộc trưởng khi nào mới tới gặp chúng ta hoặc là mang chúng ta đi gặp tổ tiên bọn họ giải trừ nguyền rủa, chẳng lẽ tộc trưởng muốn giữ chúng ta ở lại đây mãi?”
Hắc Tuyển Hành cùng Hắc Tuyển Dực đều không nói lời nào, kỳ thật trong lòng cũng hết sức lo lắng, mỗi ngày ở đây không phải ăn, thì là bớt thời giờ tu luyện, hoặc là đi khắp nơi du ngoạn, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng vui vẻ thảnh thơi, nhưng mà trong lòng vẫn luôn khắc ghi là có chuyện cần giải quyết, rất khó an tâm mà chơi đùa giống bọn nhỏ.
Đột nhiên, mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.
Người dân trong tộc cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Một người chạy ra nói với hàng xóm cách vách: “Trước kia đều là cách một tháng mới chấn động một lần, mấy ngày gần đây ngày nào cũng chấn động. Liệu có phải có đại yêu quái bị trấn áp dưới mặt đất hay là bên dưới lòng đất xảy ra vấn đề gì lớn hay không?”
“Đúng vậy, thật sự rất kỳ quái, nhưng lúc trước có người hỏi tộc trưởng, tộc trưởng nói không có việc gì, bảo chúng ta an tâm.”
“Nếu tộc trưởng nói không có việc gì, hẳn là vấn đề không quá lớn.”
Ô Nhược bọn họ nghe thấy mọi người đối thoại, liếc nhau, trầm mặc đi về phía học viện, khi bọn hắn đi vào đại môn học viện, mặt đất mới ngừng chấn động.
Thâm Tụng có chút sợ hãi nói: “Chấn động càng ngày càng trở nên mãnh liệt, ta còn tưởng rằng lão tổ tông Bí Ẩn tộc sẽ từ dưới nền đất chui ra gϊếŧ chúng ta.”
Hắc Tuyển Hành trầm mặt xuống: “Không được nói hươu nói vượn, vị lão tổ tông này cũng là tổ tiên chúng ta, sao có thể thương tổn chúng ta.”
Hắc Tuyển Dực nói: “Lời này nói đúng, nàng đã được gả tới Tử Linh tộc cũng chính là tổ tiên chúng ta.”
Thâm Tụng vội vàng chắp tay trước ngực, vừa bái vừa nhắc đi nhắc lại: “Lão tổ tiên, vãn bối có lỡ đắc tội, mong ngươi thứ lỗi.”
Ô Nhược dở khóc dở cười đi vào đại môn học viện, bỗng nhiên một trận gió to thổi lại đây, hạt cát bay vào trong mắt y, y vội vàng nhắm hai mắt lại xoa xoa.
Hắc Tuyển Dực quan tâm hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?”
Ô Nhược buông tay nhìn về phía nơi xa, cảnh sắc phía trước có chút mơ hồ, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại rõ ràng, y lắc đầu: “Không sao, chỉ là cát bay vào mắt.”
Lúc này, một thiếu niên đã đi tới: “Các vị công tử, tộc trưởng chúng ta cho mời.”
Ô Nhược bọn họ ngẩn người.
Thâm Tụng mừng rơn: “Tộc trưởng các ngươi cuối cùng cũng đã chịu gặp chúng ta?”
“Đúng vậy, các ngươi xin hãy đi theo ta.” Thiếu niên dẫn theo bọn họ đi vào thính đường của học viện: “Tộc trưởng của chúng ta ở bên trong.”
Ô Nhược bọn họ đi vào thính đường, một nam tử tuấn tú uy nghiêm đang cùng các sơn trưởng bàn bạc chuyện gì đó, nhìn thấy Ô Nhược bọn họ đã đến liền nói: “Ta hiện tại liền mang các ngươi đi giải trừ nguyền rủa.”
Hắc Tuyển Dực khách khí hỏi: “Xin hỏi ngươi chính là tộc trưởng Bí Ẩn tộc sao?”
Ô Nhược đánh giá vị tộc trưởng này, hắn cùng các sơn trưởng đều thống nhất mặc phục bào màu xanh biển, dường như sắp tổ chức đại điển, vô cùng nghiêm trang.
Người này chính là thanh mai trúc mã của mẫu thân y sao?
Ừm, không thể phủ nhận, mạnh hơn cha y quá nhiều.
“Đúng vậy, ta tên là Quản Tàng.” Quản Tàng cùng các sơn trưởng mang theo Ô Nhược bọn họ đi đến chỗ sâu nhất trong học viện, sau đó, chỉ vào một cái giếng phía trước nói: “Tổ tiên đã bị phong ấn ở bên dưới cái giếng này.”
Hắc Tuyển Hành hỏi: “Chúng ta cần phải đi xuống sao?”
“Không cần.” Quản Tàng lấy từ trong không gian của hắn ra một cái bàn dùng để hiến tế, sau đó bày cống phẩm lên.
Các sơn trưởng khác bố trí trận pháp, bốn phía đều dán những tấm bùa chú màu vàng.
Quản Tàng nói: “Đợi lát nữa chúng ta mời tổ tiên hiển linh, các ngươi nhất định phải có thành ý, nàng có thể tha thứ cho các ngươi hay không còn phải xem thái độ của các ngươi.”
U Diệp hỏi: “Chúng ta thì sao, chúng ta không phải người Tử Linh Quốc, cũng cần tế bái sao?”
Ánh mắt Quản Tàng đảo qua Ô Trúc, U Diệp, Cức Hi cùng Dạ Ký: “Các ngươi lánh đi chỗ khác.”
“Được, chúng ta ra bên ngoài chờ các ngươi.” U Diệp cùng Ô Trúc bọn họ xoay người rời đi.
Quản Tàng bảo Ô Nhược bọn họ đứng phía trước cái bàn, sau đó, đưa cho bọn họ mỗi người ba nén hương, sau đó cùng các sơn trưởng làm lễ mời tổ tiên hiển linh.
Đột nhiên, trời trở nên tối sầm, gió to càn quét điên cuồng, trên bầu trời đều là tiếng sấm, bang bang rung động, hết sức dọa người.
Ô Nhược bọn họ không dám lộn xộn.
Không biết qua bao lâu, dưới giếng bay lên một làn sương trắng, mơ hồ có thể nhìn ra là hình dáng một nữ tử, ở giữa thân thể có một cỗ hắc khí, hẳn là oán khí, linh hồn ngửa mặt lên trời rít gào, tiếng kêu vô cùng thê lương.
Quản Tàng nhắc nhở: “Còn không mau dâng hương bái tổ tiên.”
Ô Nhược bọn họ vội vàng ba quỳ chín lạy dập đầu bái tổ tiên, không những thế còn đập đầu rất mạnh xuống mặt đất, đặc biệt vang dội.
Hắc Tuyển Hành còn cực kỳ chân thành nói một đống lời ăn năn hối lỗi thay cho Cựu tộc, sau đó, mọi người lại lần nữa quỳ lạy.
Linh hồn của tổ tiên cũng không nói lời nào, từ hùng hổ mà nhìn bọn họ, đến hơi thở càng ngày càng bình thản.
Ô Nhược bọn họ đợi hương trong tay cháy được hơn phân nửa mới đem hương cắm vào trong lư hương, dần dần, linh hồn của tổ tiên chậm rãi biến mất, mà hương trong lư hương vẫn chưa tắt.
Hắc Tuyển Dực cùng Hắc Tuyển Hành mừng rỡ.
Lúc này, cuồng phong sấm chớp đều ngừng lại, trời lại lần nữa sáng lên.
Quản Tàng thở ra: “Tốt rồi, tổ tiên đã tha thứ cho các ngươi, người Tử Linh Quốc các ngươi có thể lại được nhìn thấy ánh mặt trời, Bí Ẩn tộc không thể giữ người ngoài ở lại quá lâu, sáng sớm ngày mai các ngươi liền rời đi đi.”
Hắc Tuyển Hành nghi hoặc hỏi: “Có phải Cựu tộc chúng ta không bị biến mất hay không?”
“Đúng vậy.”
Thâm Tụng mừng như điên: “Thật tốt quá, chúng ta mau trở lại Tử Linh Quốc báo tin vui cho mọi người.”
Hắc Tử Hà cũng đặc biệt vui vẻ.
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực, lại nhìn Hắc Tuyển Hành, hai người khó nén được vui mừng: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Thâm Tụng tức giận trừng y một cái: “Tổ tiên tha thứ cho chúng ta không tốt sao?”
“Không phải, ta không phải có ý tứ này.” Ô Nhược chỉ là cảm thấy oán hận tích tụ hai ngàn năm, tại sao lại dễ dàng tan biến như vậy.
“Có thể giải trừ nguyền rủa là chuyện tốt, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa.” Hắc Tuyển Dực kéo tay Ô Nhược: “Chúng ta về nhà thôi.”
Ô Nhược cười: “Được, chúng ta về nhà.”
Mọi người vui vui vẻ vẻ đi ra bên ngoài.
U Diệp bọn họ mau chóng đi tới: “Các ngươi giải trừ nguyền rủa chưa?”
Ô Trúc cười nói: “Nhìn thấy các ngươi vui vẻ như vậy, khẳng định là giải trừ nguyền rủa thành công.”
Ô Nhược gật đầu: “Đúng vậy, tộc trưởng bảo chúng ta ngày mai liền rời khỏi đây.”
Dạ Ký nhíu mày: “Nhưng mà Cức Hi làm sao bây giờ? Cức Hi còn chưa được giải chú.”
Quản Tàng đi ra phía sau nói: “Các ngươi cứ an tâm rời khỏi đây, ta sẽ bảo Thiên Trầm giải trừ chú ngữ.”
“Cảm ơn tộc trưởng.”
Mọi người trở lại nhà Quản Châm.
Quản Châm nghe thấy nguyền rủa đã được giải trừ, hết sức vui mừng: “Ta đi thu dọn hành lí, lập tức lên đường đi Tử Linh Quốc.”
Ô Nhược kinh ngạc: “Sớm như vậy.”
“Không tính là sớm, hiện tại ta chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh bà ngoại ngươi. Các ngươi cũng mau về thu dọn, chúng ta nửa canh giờ sau tụ tập ở đại sảnh.” Quản Châm vừa đi về phía hậu viện vừa dặn dò Lục tổng quản: “Tổng Quản, ngươi đi tìm bọn nhỏ về đây.”
“Tuân lệnh.”
Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực cùng trở lại trong phòng.
Đồ đạc của bọn họ cũng không nhiều lắm, chỉ là thu dọn một chút quần áo là xong.
Hắc Tuyển Dực thu dọn hết tất cả quần áo, sau đó đưa cho Ô Nhược cất vào trong không gian.
Ô Nhược nhíu mày: “Không hiểu sao ta cứ có cảm giác như đang nằm mơ, chúng ta thật sự giải trừ nguyền rủa rồi sao?”
Hắc Tuyển Dực xoa xoa đầu của y: “Mặc kệ có phải sự thật hay không, chúng ta trở về tìm người thử xem chẳng phải sẽ biết, nếu chưa giải trừ nguyền rủa thành công, chúng ta lại trở về tìm tộc trưởng.”
“Ừm.”
Sau nửa canh giờ, mọi người đi tới đại sảnh.
Quản Châm hỏi: “Các ngươi đều thu dọn xong rồi sao?”
“Ừm.”
“Chúng ta đi thôi.”
Quản Châm mang theo bọn họ rời khỏi tòa nhà, dọc theo đường đi, có rất nhiều người dân trong tộc tới tiễn đưa bọn họ, còn tặng bọn họ rất nhiều thứ.
Sau khi rời khỏi Bí Ẩn tộc, Quỷ tộc mất ba ngày, đưa bọn hắn về tới bờ biển.
Hắc Tử Hà vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng có thể về nhà.”
Ô Nhược nghi hoặc: “Sau khi ngươi trở về, Quản Sách làm sao đây? Không phải ngươi thích hắn sao?”
Tươi cười của Hắc Tử Hà không thay đổi: “Nhưng mà hắn không thích ta, ta miễn cưỡng hắn cũng vô dụng.”
“Nhưng mà……”
“Không nói cái này nữa, đại tẩu, ta mệt mỏi quá, ta trở về phòng nghỉ ngơi.”
Hắc Tử Hà ngáp một cái rồi trở lại căn phòng trước đó nàng ở.
Ô Nhược nhíu mày, lúc trước không phải còn quyết tâm theo đuổi người ta đến cùng sao?
Sao bây giờ mới qua mấy ngày liền từ bỏ rồi?
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼