Edit + beta: Iris
Sáng sớm hôm sau, Ô Nhược ăn sáng xong thì lên mặt đất kiểm tra sức khỏe cho Hắc Tuyển Chiếu, sau khi xác định hắn vẫn ổn thì lại trở lại lòng đất, dẫn Quỷ Bà và đám Đản Đản xuất cung, đến phủ Hắc Tuyển Đường thăm mấy người Quản Đồng.
Trên xe, Quỷ Bà hết sức khẩn trương: "Tiểu Nhược, ngươi nói xem, nếu mẹ con biết ta là mẫu thân của nàng, nàng sẽ có phản ứng gì?"
"Mẹ chắc chắn sẽ rất cao hứng." Ô Nhược vỗ vai bà để bà yên tâm: "Bà ngoại, năm đó là vì đủ loại nguyên nhân nên bà và mẹ con mới bị tách ra, mẹ con chắc chắn sẽ thông cảm cho bà nên bà đừng khẩn trương, cũng đừng lo sợ mẹ con sẽ ghét bỏ dung mạo của bà, chẳng phải có câu "con không chê mẹ xấu" sao, cho dù bà có xấu thế nào thì người làm con cũng sẽ không ghét bỏ bà, huống chi bây giờ bà không xấu chút nào cả, đợi đến khi dung mạo bà khôi phục hoàn toàn, bà và mẹ đứng chung một chỗ, có khi mọi người còn tưởng rằng hai người là tỷ muội cơ."
Những lời này đều là lời thật lòng, Quỷ Bà là thuật sư cửu giai, sau khi khôi phục dung mạo, vẫn sẽ trẻ tuổi giống như bốn mươi năm trước.
Quỷ Bà thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đến vương phủ lại bắt đầu khẩn trương: "Ta có nên đeo khăn che mặt không?"
Ô Nhược suy nghĩ, cười nói: "Đeo lên cũng được, có thể tạo bất ngờ với mọi người."
Quỷ Bà lập tức đeo khăn che mặt lên, cùng đám Ô Nhược đến tiểu viện của Quản Đồng.
Ô Tiền Thanh và những người khác thấy đám Ô Nhược tới, vội vàng đứng lên: "Tiểu Nhược, Đản Đản, Tiểu Tiểu, các con tới rồi."
Quản Đồng liếc một cái liền phát hiện Ô Nhược gầy đi, đau lòng nói: "Tiểu Nhược gầy đi nhiều quá, gần đây nhất định là ăn không ngon ngủ không yên, lát nữa ta phái hạ nhân hầm canh bổ cho con uống."
"Được." Ô Nhược thả bọn nhỏ xuống, để bọn nhỏ ra ngoài chơi cùng đám Tiểu Ô U: "Nương, con muốn giới thiệu một người."
Cậu nghiêng người, để mọi người đều nhìn thấy Quỷ Bà.
Trước khi xuất cung, Ô Nhược đã cố ý tìm người trang điểm cho bà, lúc này, Quỷ Bà mặc váy lụa màu lam nhạt, trên búi tóc cài các loại trang sức châu báu, khiến bà thoạt nhìn giống như một nữ tử mới hai mươi trăng rằm, vô cùng trẻ tuổi.
Quản Đồng ngẩn người: "Vị này là..."
Nàng nhìn vào mắt Quỷ Bà, thử hỏi: "Là Quỷ Bà sao?"
Ô Nhược cười hì hì: "Mẹ thật lợi hại, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Quỷ Bà."
Quản Đồng cười nói: "Ta cũng nhờ đôi mắt mới nhận ra là Quỷ Bà."
"Đây là Quỷ Bà?" Ô Hi kinh ngạc mở to mắt, bắt đầu đánh giá trên dưới trái phải Quỷ Bà: "Ngoài mắt ra thì nhìn thế nào cũng không giống a."
Trước kia Quỷ Bà không chú trọng ăn mặc, vì để che giấu thân phận và để phù hợp với khuôn mặt xấu xí của mình, nên bà toàn mặc y phục dành cho lão phụ nhân, trang sức cũng là những thứ mà lão phụ nhân thường đeo.
Ô Tiền Thanh cũng bắt đầu tỉ mỉ đánh giá Quỷ Bà: "Có phải Quỷ Bà đã chữa khỏi khuôn mặt rồi không, vết sẹo trên trán không thấy đâu, da non cũng đã mọc, hiện giờ chỉ còn sót lại một ít vết thương."
U Diệp, Cức Hi, Dạ Ký cũng bu lại xem.
Ô Hi cười nói: "Bảo sao con nhìn thế nào cũng không thấy giống Quỷ Bà, hóa ra là đã chữa khỏi mặt."
Ô Trúc tò mò: "Sao Quỷ Bà vẫn cứ mang khăn che mặt, có phải mặt bà không thể gặp gió hay không?"
Ô Nhược quay đầu lại, nhìn Quỷ Bà: "Bà tháo khăn che mặt xuống đi."
Quỷ Bà khẩn trương nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng nói: "Nếu không thể gặp gió thì không cần tháo cũng được."
"Không, phải tháo." Quỷ Bà sốt ruột nói.
Quản Đồng sửng sốt.
Ô Nhược vỗ vai Quỷ Bà: "Đừng khẩn trương."
Quỷ Bà chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, tức khắc, mọi người đều ngây dại.
Ô Hi khϊếp sợ nhìn mặt Quỷ Bà, lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ, mẹ..."
Nàng nhìn Quản Đồng, lại nhìn Quỷ Bà, trừ đôi mắt, vết thương trên mặt và cách ăn mặc ra, hai người cơ hồ giống nhau như đúc.
Ô Nhược hít sâu một hơi: "Trời ạ, giống tới như vậy."
Quản Đồng cũng giật mình: "Quỷ Bà, bà thật sự là Quỷ Bà?"
Quỷ Bà hít sâu nói: "Ta là Quỷ Bà, đồng thời cũng là mẹ ruột của con."
Ngoại trừ Ô Nhược, tất cả người Ô gia đều nhìn Quỷ Bà một cách khó tin.
Quản Đồng giật mình, một hồi sau mới lấy lại tinh thần: "Mẹ ruột của con?"
Quỷ Bà kích động gật đầu.
Ô Nhược thấy mắt Quỷ Bà đỏ bừng, nói không lên lời thì vội nói giúp bà: "Đúng vậy, bà chính là bà ngoại của chúng con, Lục tổng quản có nói với con rồi, bà ngoại chúng con là tiểu thư Do gia Do Oánh Nhiên, hơn nữa cũng tự mình xác nhận Quỷ Bà chính là bà ngoại chúng con."
"Nhưng, nhưng mà..." Quản Đồng vẫn không thể tin được: "Nhưng mà cha ta nói mẹ ta đã..."
"Chuyện này một lời khó nói hết." Ô Nhược kéo Quản Đồng và Quỷ Bà ngồi xuống hai bên trái phải, sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra từ hơn bốn mươi năm trước cho mọi người.
Quản Đồng biết được Quỷ Bà năm đó là vì chạy lên mặt đất tìm mình nên mới bị mặt trời thiêu đốt khuôn mặt và đôi mắt, nàng đau lòng, hốc mắt đỏ bừng lên, nức nở hỏi: "Bà, bà thật sự là mẹ của con sao?"
Ô Nhược yên lặng đứng lên, chừa chỗ cho hai người.
"Đúng vậy, đúng vậy." Quỷ Bà bắt đầu bật khóc, cuối cùng không nhịn được nữa ôm lấy Quản Đồng: "Đồng Nhi, ta thật sự là mẹ của con, thật sự là mẹ của con."
"Mẹ — —" Quản Đồng cũng ôm chặt lấy bà.
Ô Tiền Thanh cảm thấy vui mừng thay cho hai người: "Hóa ra nhạc mẫu vẫn còn sống trên đời, thật tốt quá."
Ô Hi cũng đỏ cả mắt: "Quỷ Bà thật đáng thương."
Ô Trúc giơ tay búng nhẹ trán nàng: "Còn gọi Quỷ Bà."
"Đúng rồi ha, phải gọi là bà ngoại." Ô Hi khóc lóc nói: "Người Cựu tộc thật đáng giận, nếu không phải do bọn họ, bà ngoại và ông ngoại sẽ không bị tách ra, mẹ cũng sẽ có một người mẹ thương yêu mình."
Quỷ Bà lau nước mắt: "Sau này ta sẽ thương yêu Đồng Nhi gấp bội."
"Còn con thì sao?" Ô Hi hỏi.
Quỷ Bà nín khóc, mỉm cười: "Đương nhiên không thể thiếu tiểu nha đầu con rồi."
Ô Tiền Thanh nhân cơ hội nói: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, đây là chuyện vui, mọi người phải vui vẻ mới đúng."
Thật ra hắn đặc biệt lo Quản Đồng khóc nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Quản Đồng dùng khăn lụa lau nước mắt, nắm lấy tay Quỷ Bà nói: "Mẹ, từ hôm nay trở đi, mẹ ở lại đây với chúng con đi, đừng hồi cung cùng Tiểu Nhược nữa."
Ô Nhược cười nói: "Con dẫn bà ngoại về đây, cũng không định để bà ấy hồi cung."
Quản Đồng mỉm cười, tâm tình tốt hơn rất nhiều, sau đó, cẩn thận đánh giá Quỷ Bà, cười nói: "Cha nói con lớn lên giống mẹ, quả nhiên là thật, chúng ta trông giống như tỷ muội song sinh vậy."
Ô Hi cười nói: "Cả nhị ca, chính là sinh ba rồi."
Quỷ Bà thấy mọi người dễ dàng đón nhận mình như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng tan đi.
Quản Đồng đau lòng vỗ về vết thương trên mặt Quỷ Bà, hỏi: "Mặt của mẹ có thể khỏi hẳn không?"
Quỷ Bà hơi mỉm cười: "Có thể, Tiểu Nhược nói, đợi hơn một tháng nữa là vết thương sẽ khỏi hẳn."
"Mắt thì sao?"
Quỷ Bà hơi biến sắc.
Ô Nhược nói: "Mẹ đừng lo lắng, bằng mọi cách con cũng sẽ nghĩ biện pháp trị khỏi đôi mắt của bà ngoại."
"Vậy là tốt rồi."
U Diệp nói: "Có phải chúng ta nên ăn mừng một bữa hay không?"
Ô Trúc hỏi: "Ăn mừng cái gì?"
"Ăn mừng mẹ và bà ngoại nhận nhau chứ sao."
Ô Nhược gật đầu: "Cũng phải, kêu hạ nhân chuẩn bị đồ ăn trưa phong phú một chút, chúng ta phải ăn mừng một bữa thật lớn."
Ô Hi nói với quản gia đang đứng một bên: "Tự bá nghe thấy chứ? Trưa nay phải chuẩn bị một bữa thật ngon."
Ô Tự mỉm cười gật đầu: "Ta lập tức phân phó đầu bếp đi nấu."
Quản Đồng vội vàng đứng dậy gọi quản gia lại: "Ô Tự, Tiểu Nhược gầy quá rồi, ngươi kêu đầu bếp hầm một nồi canh bổ, với lại Đản Đản ăn rất nhiều, bảo bọn họ chuẩn bị nhiều đồ chút, đúng rồi, mẹ thích ăn món gì? Con bảo đầu bếp chuẩn bị cho mẹ luôn."
Quỷ Bà thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng phối hợp nói vài món mình thích ra.
"Nếu cha có ở đây thì tốt rồi." Quản Đồng thở dài.
"Rồi sẽ có một ngày chúng ta được ở bên nhau."
Ô Nhược và mọi người ăn trưa vô cùng vui vẻ, sau đó một mình rời khỏi vương phủ, đến Lan San Các.
Khi chuẩn bị đi vào Lan San Các, Ô Nhược lại gặp nam nhân có hai con ngươi, đối phương vừa không đeo mặt nạ vừa không đội mũ có rèm, cứ vậy thản nhiên đi ở phía đối diện cậu, khi đi ngang qua người nhau, nam nhân nhàn nhạt liếc cậu một cái, sau đó lướt qua người cậu.
Đại hội tỷ thí đã kết thúc, tại sao nam nhân này còn ở lại Tử Linh Quốc?
Ô Nhược tò mò dừng chân, quay đầu nhìn lại thì thấy nam nhân đã quẹo vào một con phố khác, rồi mới quay đầu đi vào Lan San Các.
Chưởng quầy thấy Ô Nhược, hưng phấn nói: "Công tử, cuối cùng ngươi cũng tới."
Ô Nhược hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là vị công tử kia vẫn hay để lại lời nhắn cho ngươi đợi mãi không thấy ngươi đến, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên gần như mỗi ngày đều tới đây hỏi thăm mấy lần."
"Người đâu rồi?"
"Vừa rời khỏi cách đây khoảng một chén trà nhỏ."
"Vậy hắn có nhắn lại gì cho ta không?"
"Không có, nhưng mà ngày nào hắn cũng tới đây, nói là nếu nhìn thấy ngươi, nhất định phải bảo ngươi để lại địa chỉ hoặc là hẹn ngày gặp."
"Cho ta mượn giấy bút dùng một chút." Ô Nhược viết một tờ giấy nhắn cho Tuyển Hành, viết xong lại lấy ra một thỏi bạc giao cho chưởng quầy: "Phiền chưởng quầy giao thư này cho bằng hữu của ta."
Chưởng quầy cười híp mắt, còn chưa nhận thư và bạc, đột nhiên, rầm một tiếng, có người ném một túi bạc lên bàn, tức giận nói: "Tính tiền."
Ô Nhược không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái, không khỏi ngẩn ra, đây không phải là nam tử có hai con ngươi cậu vừa gặp sao? Vừa rồi rõ ràng đã đi qua người cậu rồi mà, sao lại xuất hiện ở Lan San Các?
À, đúng rồi, bọn họ là huynh đệ song sinh, không biết người trước mắt này là Vô Thúc hay là Vô Câu.
"Được, được." Chưởng quầy vội vàng nhận lấy đồ Ô Nhược đưa: "Không biết khách quan thuê phòng nào?"
Nam nhân có hai con ngươi, giọng khàn đặc nói: "Sương phòng đỗ quyên các ở lầu hai."
"Xin khách quan đợi một lát, tiểu nhân phải tính xem hết bao nhiêu bạc."
"Ừm." Nam nhân có hai con ngươi nhìn về phía Ô Nhược mãi vẫn chưa rời đi, thấy cậu nhìn chằm chằm mình thì bỗng chốc đen mặt: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy nam nhân sao?"
Ánh mắt Ô Nhược hơi động, thử hỏi: "Vô Thúc?"
Nam tử có hai con ngươi híp mắt, không trả lời cậu.
Ô Nhược lại thử hỏi: "Vô Câu?"
Vô Câu nghe cậu gọi tên mình, nén lửa giận: "Ngươi là ai?"
Ô Nhược khẽ nhíu mày: "Ngươi không nhớ ta?"
Vô Câu đánh giá cậu: "Ta từng gặp ngươi rồi?"
"Ngươi nhìn kỹ lại xem, ngươi thật sự không nhớ ta?"
Vô Câu nhìn chằm chằm mặt cậu một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ ấn tượng nào: "Ta xác định chưa từng gặp ngươi, có phải ngươi nhận nhầm người không?”
Ô Nhược trợn trắng mắt: "Nếu ta nhận nhầm người thì sẽ gọi đúng tên ngươi sao?"
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼