Edit + beta: Iris
Đám người Ô Nhược đi đường mất ba ngày nữa mới đến được khu vực gần Bí Ẩn tộc, mà trong phạm vi trăm dặm không phải là thảo nguyên thì là núi sâu hoang dã, không có một hộ dân cư nào, căn bản không giống nơi mà con người có thể ở.
Người từng phụ trách giám sát nhất cử nhất động của Bí Ẩn tộc chỉ vào núi lớn chập trùng, nói: "Chúng ta từng thấy Thánh Nữ Bí Ẩn tộc tiến vào núi, sau đó thì biến mất không thấy đâu, thuộc hạ đoán hẳn là Bí Ẩn tộc ở trong đó, nhưng sau khi chúng ta tiến vào thì bên trong cũng như núi sâu bình thường, không thấy ai sinh sống, hơn nữa còn rất dễ bị lạc."
Ô Nhược đoán: "Chắc là bọn họ sử dụng Kỳ Môn Độn Giáp hoặc là ảo thuật mê hoặc chúng ta."
Hắc Tuyển Dực cũng cho là như vậy: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể ở chỗ này chờ ông ngoại phái người ra đón thôi."
Dạ Ký hơi nóng vội: "Không thể phái người vào đó tìm hay là bay lên kiểm tra tình hình sao?"
"Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết ông ngoại kêu chúng ta đến đây là để làm gì, nếu hành sự mạo muội, chỉ sợ sẽ chọc giận người Bí Ẩn tộc."
Dạ Ký trầm mặt: "Chúng ta ở đây chờ không biết đến khi nào mới có người ra tới, cũng không biết cửa ra vào có ở đây hay không."
U Diệp vỗ vai hắn: "Ta biết ngươi nóng vội, nhưng nóng vội hỏng việc, nếu chúng ta mạo muội đi vào, bọn họ không vui là một chuyện, nói không chừng không chịu giải lời nguyền cho Cức Hi nữa."
Dạ Ký sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Cức Hi khẽ kéo ống tay áo hắn: "Ngươi đừng quá lo lắng cho ta, nếu ta có dị thường thì cứ đánh ngất ta như mấy ngày trước."
Dạ Ký gật gật đầu.
Thâm Tụng đứng cách đó không xa, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người Cức Hi và Dạ Ký, sau đó lại nhìn tới nhìn lui trên người U Diệp và Ô Trúc, đáy mắt hiện lên tia cổ quái.
Hắc Tuyển Hành liếc hắn một cái: "Đang nhìn gì vậy?"
Thâm Tụng nhỏ giọng nói: "Chủ tử, ngươi có phát hiện ngoại trừ Thái Tử và Thái Tử Phi là đôi phu phu, đại ca của Thái Tử Phi và nam tử tên U Diệp cũng là một đôi phu phu, thì còn có người tên Cức Hi và Dạ Ký cũng là một đôi phu phu hay không, hơn nữa bọn họ còn có con nữa kìa."
Hắn cực kỳ buồn bực, sao bây giờ nhiều nam nhân thành đôi với nam nhân vậy, nhìn tới nỗi mấy ngày nay ở chung, hắn sắp cho rằng nửa kia của mình là một nam nhân.
Thâm Tụng nghĩ đến đây không khỏi thấy lạnh gáy, nhưng hắn không sinh ra thú tính với nam nhân a.
Hắc Tuyển Hành đạm thanh nói: "Ngươi rất bài xích nam nhân với nam nhân bên nhau sao?"
"Là người thì chắc đều sẽ bài xích đi?"
Hắc Tuyển Hành trầm mặc không nói gì.
"Nhưng mấy nay ở chung, nhìn riết thành quen." Thâm Tụng lại đè thấp giọng thêm hai phần: "Chủ yếu là bọn họ ai cũng đẹp hết, nếu bọn họ mà giống xa phu trong phủ chúng ta thì..."
Xa phu trong phủ hắn đã người to dáng lớn thì không nói, mặt còn để đầy râu đen, rạm da, bụng to, tưởng tượng hai nam nhân như vậy ôm hôn nhau, nhịn không được rùng mình một cái: "Trời của ta a, không dám tưởng tượng, ta nổi đầy da gà rồi này, quan trọng nhất là ta không cách nào nhìn thẳng vào xa phu nữa rồi."
Hắc Tuyển Hành: "..."
Ô Nhược nhìn bọn họ đi tới: "Tuyển Hành, Thâm Tụng, chúng ta tạm thời dựng lều ở đây, chờ người của ông ngoại ra đón chúng ta."
Hắc Tuyển Hành gật đầu.
Mọi người chủ động đi dựng lều, bọn nhỏ thì hi hi ha ha chạy tới chạy lui, rất náo nhiệt.
Đám Ô Nhược ở dưới chân núi khoảng 5 ngày, trong mấy ngày này không thấy có ai ra vào Bí Ẩn tộc.
Đám U Diệp bắt đầu hoài nghi Bí Ẩn tộc có thật là ở gần đây không.
"Có phải chúng ta đến sai chỗ rồi không? Nếu không sao không thấy ai ra ngoài?" Thâm Tụng hỏi.
Hắc Tuyển Dực cũng có chút nghi ngờ nhìn người từng giám thị Bí Ẩn tộc.
Người nọ nhanh chóng nói: "Thái Tử, thuộc hạ tuyệt đối không tính sai, năm đó chúng ta gặp mẫu thân của Thái Tử Phi ở chỗ này."
Ô Nhược hư một tiếng: "Các ngươi mau nghe, có phải có người đánh đàn không, hơn nữa hình như còn đang ca hát."
Mọi người lập tức yên tĩnh, dỏng tai lên nghe.
Qua một lúc lâu, Ô Trúc nói: "Ta không nghe thấy gì hết, các ngươi thì sao?"
Đám Hắc Tuyển Dực lắc đầu, cũng tỏ vẻ không nghe thấy.
Ô Nhược nghi hoặc: "Các ngươi đều không nghe thấy sao? Chẳng lẽ ta bị ảo giác?"
U Diệp hỏi: "Tiểu Nhược, ngươi nghe thấy cái gì?"
"Ta nghe thấy âm thanh của nhiều loại nhạc cụ, còn có cả tiếng ca hát của nữ tử, như âm thanh của tự nhiên vậy, rất êm tai."
"Truyền đến từ nơi nào?"
"Trong núi."
U Diệp và Hắc Tuyển Dực liếc nhau: "Có phải là từ trong Bí Ẩn tộc truyền ra không?"
Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Rất có thể là vậy."
Ô Trúc hỏi: "Vậy vì sao chỉ có mỗi Ô Nhược nghe thấy?"
Hắc Tuyển Dực thở dài: "Chắc là do Tiểu Tiểu kế thừa truyền thừa Bí Ẩn tộc, nên chỉ có mỗi hắn nghe thấy tiếng vang truyền ra từ Bí Ẩn tộc." Những người khác nhìn về phía Ô Nhược.
"Cha — —" Đản Đản nhào vào đùi Ô Nhược, chỉ vào núi lớn nói: "Cha, con nghe thấy có người ca hát, nghe rất hay."
Ô Nhược kinh ngạc nhìn Đản Đản: "Con cũng nghe thấy?"
Đản Đản gật đầu thật mạnh: "Tiểu Tiểu và Ô U cũng nghe thấy."
Ô Trúc nghi hoặc nói: "Ô U cũng nghe thấy? Sao nó lại nghe thấy được?"
U Diệp nói: "Trong cơ thể nó có một nửa huyết mạch của ngươi, nói không chừng một nửa huyết mạch này được kế thừa truyền thừa của Bí Ẩn tộc."
Ô Trúc đại hỉ: "Thật sao?"
Dạ Ký nói: "Có thật hay không thì thử một cái là biết, bây giờ chủ yếu là chúng ta có muốn đi theo tiếng ca vào núi hay không?"
Ô Nhược nhướng mày: "Ý ngươi là bây giờ chúng ta vào núi?"
"Ta cho rằng ngươi có thể nghe thấy âm thanh này không phải là ngoài ý muốn, nhất định là cố ý dẫn đường ngươi vào bên trong."
Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Ta thấy Dạ Ký nói không sai, nếu không sẽ không đợi nhiều ngày như vậy mà chỉ có hôm hay mới nghe thấy âm thanh."
"Vậy chúng ta dọn dẹp một chút rồi vào núi."
Hắc Tuyển Dực dặn dò Hắc Dương và Hắc Âm dẫn theo Quỷ tộc xuống chân núi canh gác, những người khác thì vào núi xem xét.
"Để tránh lạc nhau, tốt nhất chúng ta nên cột dây thừng vào người, nắm chặt tay nhau vào núi." Ô Nhược lấy ra một sợi dây thừng thật dài cột vào hông mình: "Người thứ hai là ai?"
"Muội." Hắc Tử Hà đi lên cầm dây thừng, nàng thân là một cô nương gia, không tiện nắm tay thân mật với nam nhân khác, chỉ có thể nắm tay Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vào núi.
Kế tiếp là đám Hắc Tuyển Dực, còn bọn nhỏ thì cõng trên người, chuẩn bị xong hết thảy, Ô Nhược dẫn đầu đi vào núi.
Núi sâu cây cối nhiều, dã thú cũng đặc biệt nhiều, chỉ là chúng nó đều có linh tính, biết bọn Ô Nhược không dễ chọc nên cũng không dám đi lên gây chuyện, cho dù là bá vương trong núi cũng phải ngoan ngoãn nhường đường cho bọn họ.
Bọn nhỏ chưa từng thấy cảnh tượng mới mẻ này, chỉ cần thấy một động vật nhỏ nào đó chạy ngang qua mặt thì sẽ hào hứng hỏi người lớn đó là con gì, núi rừng yên tĩnh bị giọng nói thiên chân của bọn nhỏ phá hỏng, nhưng lại thêm một cổ sắc thái sinh động.
Ô Nhược đi thẳng theo âm thanh, vào chỗ sâu nhất trong cánh rừng, tuy nhiên vẫn không thấy hộ gia đình nào, không lâu sau, âm thanh nhạc cụ dừng lại, cậu không có cách nào lần theo đó để đi được nữa, đành phải ngừng lại: "Âm thanh biến mất rồi."
"Biến mất?"
Mọi người nhìn xung quanh, vẫn là một rừng cây.
Hắc Tử Hà hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chờ ở chỗ này hả?"
Ô Nhược cau mày: "Lúc ta tiến vào có quan sát qua, nơi này không có bố trí Kỳ Môn Độn Giáp, hẳn là có bố trí ảo thuật nên chúng ta mới nhìn thấy toàn rừng cây."
Những người khác nhìn trái ngó phải, hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó.
"Cha, con muốn đi tiểu." Đản Đản trên lưng Ô Nhược kêu lên.
Ô Nhược hết biết nói gì.
Hắc Tử Hà mỉm cười, giúp đỡ Đản Đản xuống dưới.
Ô Nhược chỉ vào đại thụ đằng trước: "Tiểu ở đó đi."
Đản Đản chạy qua.
Ô Nhược nhìn tay chân ngắn ngủn của bé, vội nói: "Con chạy chậm thôi, coi chừng té."
Vừa mới nói xong, chân Đản Đản liền vấp phải một nhánh cây, cả người đổ nhào vào đại thụ.
"Cẩn thận." Ô Nhược muốn đi đỡ bé nhưng không kịp, trơ mắt nhìn đứa nhỏ té về phía đại thụ, sau đó, thân ảnh Đản Đản biến mất ngay trước mắt mọi người.
Hắc Tử Hà hô lên: "Không thấy Đản Đản đâu hết."
Đám người lớn đang nhìn quanh bốn phía cũng vội quay đầu lại, "Xảy ra chuyện gì?"
Hắc Tử Hà chỉ vào đại thụ, nói: "Vừa nãy Đản Đản té một cái, chạm vào đại thụ xong biến mất tiêu."
"Đản Đản." Ô Nhược nôn nóng đi đến chỗ đại thụ, muốn sờ sờ đại thụ nhưng lại phát hiện tay mình thế mà có thể xuyên qua đại thụ, cậu vội đi vào trong.
Những người phía sau liền thấy cậu biến mất sau đại thụ, cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi tiến vào đại thụ, trước mắt Ô Nhược đen xì, rất nhanh lại sáng lên, liền thấy một nam nhân ôm con của cậu xi tiểu, nam nhân này chính là Lục tổng quản đã lâu không gặp.
Cậu vui vẻ nói: "Lục tổng quản."
"Cuối cùng cũng vào rồi." Lục tổng quản nhàn nhạt nói, sau đó thuần thục kéo quần lên cho Đản Đản.
"Cha." Đản Đản nhào lên đùi Ô Nhược.
Ô Nhược bế con lên: "Con không sao chứ? Té có đau không?"
Đản Đản lắc đầu.
Những người theo vào sau nhìn đông nhìn tây, phát hiện cảnh sắc nơi này cũng không có thay đổi gì.
Hắc Tử Hà tò mò: "Nơi này không phải là chỗ chúng ta vừa chạm vào sao?"
Ô Nhược nhìn xung quanh, hỏi: "Lục tổng quản, thế này là sao?"
Lục tổng quản giải thích: "Nơi này được xem như là một thế giới khác?"
"Vậy nơi này là Bí Ẩn tộc sao?"
"Ừm, chúng ta còn phải đi thêm một đoạn nữa mới đến tộc." Lục tổng quản nhìn những người phía sau: "Sao ngươi lại dẫn theo nhiều người vào?"
"Một lời khó nói hết." Ô Nhược hỏi: "Ta mang theo nhiều người như vậy, sẽ không khiến ông ngoại khó xử chứ?"
"Ta chỉ sợ các ngươi gây chuyện thôi."
"Sẽ không đâu."
Lục tổng quản cảnh cáo bọn họ: "Người nơi này cực kỳ lợi hại, các ngươi phải cẩn thận, đừng đắc tội với người khác."
Những người khác gật đầu.
"Nơi này không sao rồi, các ngươi có thể cởi dây thừng trên người."
Đám Ô Nhược vội gỡ dây thừng xuống.
Lục tổng quản xoay người dẫn bọn họ đi về phía bên phải: "Đi khoảng mười dặm là có thể đến bên trong Bí Ẩn tộc."
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼