Edit + beta: Iris
"Cũng phải ha." Vô Câu lại nhìn chằm chằm mặt của Ô Nhược một hồi lâu, vẫn không nhớ ra là đã gặp ở đâu, hắn sờ cằm: "Nếu đã gặp qua một người đẹp như ngươi, ta chắc chắn sẽ nhớ, nên ta cực kỳ khẳng định là ta chưa từng gặp ngươi. Ủa, sao ta lại phải rối rắm chuyện này, ta không nhớ chứng tỏ quan hệ của hai ta không tốt, nếu không tốt thì sao ta phải trả lời ngươi. Nè, ngươi có việc gì sao? Nếu không thì đừng làm phiền lão tử, bây giờ tâm trạng lão tử rất xấu."
"..." Ô Nhược mắt thấy hắn mất kiên nhẫn thì giật giật khóe miệng, ngay sau đó cậu đảo tròng mắt, cong môi nói: "Bộ ngươi không nhớ mấy năm trước, ngươi mượn ta một ngàn vạn lượng sao?"
Vô Câu tức giận trừng lớn mắt: "Ta thao, con mẹ ngươi, có phải muốn chết hay không? Dám lừa cả lão tử, có phải ngươi cảm thấy lão tử dễ bắt nạt lắm đúng không? Ngươi..."
"Vô Câu..." Trên cầu thang truyền đến tiếng nói lười biếng đánh gãy lời Vô Câu.
Ô Nhược nhìn theo nơi phát ra âm thanh, một công tử tao nhã mặt ngọc đi từ trên cầu thang xuống, trên người mặc một bộ bạch y, trên áo vẽ một bức thủy họa đỏ tươi, tôn lên phong thái cao nhã phong lưu, bước chân ưu nhã từng bước một đi xuống cầu thang, đến trước mặt Vô Câu.
Vô Câu thu hồi tức giận, cung kính hành lễ với người vừa xuống: "Chủ tử."
Ô Nhược nghe hắn xưng hô, đoán chừng vị công tử bạch y này là Cơ Duẫn — đệ đệ song sinh của Thánh Đế.
Cơ Duẫn nhướng mày: "Ngươi còn tức giận chuyện ca ngươi?"
Vô Câu hừ lạnh.
"Hà tất phải để ý đến lời ca ngươi nói, chúng ta muốn ở lại đây bao lâu thì ở bấy lâu, hắn không quản được, ngay cả ca ta cũng không quản được, không cần để ý tới bọn họ. Thôi được rồi, ngươi mau tính tiền đi, ta còn muốn nhân lúc trời còn sớm đi dạo ở các tầng khác."
Chưởng quầy mỉm cười nói: "Khách quan, của các ngươi tổng cộng 1130 lượng."
Vô Câu móc một tờ ngân phiếu một ngàn lượng và 130 lượng bạc từ túi bạc ra.
Chưởng quầy nhận bạc: "Hoan nghênh khách quan lần sau lại đến."
"Ừm, thức ăn ở đây không tồi, sẽ đến nữa." Vô Câu xoay người, thấy Ô Nhược vẫn còn đứng ở đó: "Sao ngươi còn ở đây, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ trả lại ngươi một ngàn vạn lượng đấy chứ?"
Cơ Duẫn nghi hoặc: "Vô Câu, hắn là..."
"Một tên đại lừa đảo, dám nói ta nợ hắn một ngàn vạn lượng bạc, nếu không phải đây là Tử Linh Quốc, lão tử đã sớm đánh cho ngươi nằm bẹp dưới đất."
"Ồ? Kẻ lừa đảo?" Cơ Duẫn đánh giá Ô Nhược, híp mắt nói: "Mấy tên lừa đảo hiện nay đều mặc y phục quý giá vậy sao? Hoa văn thêu trên y phục khéo léo không kém gì tú nương trong cung, ta nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống một kẻ lừa đảo."
Vô Câu nói: "Chủ tử, hắn còn biết tên của ta với ca ta."
Cơ Duẫn nhíu mày, lễ phép hỏi: "Không biết công tử họ gì?"
Ô Nhược nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, nói thẳng ra họ thật của mình: "Họ Ô."
"Ô? Họ này rất hiếm thấy."
Vô Câu hừ lạnh: "Ta không quen người nào họ Ô hết."
Cơ Duẫn lại âm thầm đánh giá Ô Nhược, khí chất của đối phương xuất chúng, ăn mặc quý khí, không giống một công tử nhà phú quý tầm thường.
Tròng mắt hắn hơi động, cười hỏi: "Ô công tử, hộ vệ của ta thật sự nợ ngươi một ngàn vạn lượng bạc sao?"
Ô Nhược cong môi: "Ta thấy hắn không nhận ra ta là ai nên nói đùa hắn cho vui thôi, để hắn tăng thêm ấn tượng về ta, sau này nếu còn gặp lại, có thể nhớ ra ta là ai ngay lập tức."
Vô Câu chán nản: "Cho dù sau này ngươi có hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi."
Ô Nhược cười cười: "Phải không? Ánh mắt ngươi thật tốt, một đống tro cốt mà cũng có thể nhận ra đối phương là ai."
"Ngươi..."
Cơ Duẫn nâng tay lên, ý bảo Vô Câu đừng nói nữa: "Nếu Ô công tử không còn chuyện gì, chúng ta cáo từ."
Ô Nhược gật đầu.
Cơ Duẫn dẫn Vô Câu rời khỏi Lan San Các.
Vô Câu bực mình: "Người kia thật khó hiểu."
Cơ Duẫn thu hồi ý cười: "Ngươi có biết người kia là ai không?"
"Ai? Công tử biết hắn?"
"Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là Ô Nhược, Thái Tử Phi Tử Linh Quốc."
Vô Câu kinh ngạc: "Hắn thế mà là Ô Nhược, chủ tử không đoán sai chứ?"
Cơ Duẫn cong môi: "Y phục trên người hắn không phải là loại mà người bình thường có thể mặc, hơn nữa, dung mạo tuyệt mỹ, lại còn họ Ô, ta đoán tám chín phần là vậy, dù sao thì sau này ngươi cách xa hắn một chút, nói thế nào thì đây cũng là Tử Linh Quốc."
Vô Câu trầm mặt: "Hắn sẽ không phái người tới bắt ta chứ?"
"Nếu hắn muốn bắt ngươi thì lúc nãy đã động thủ rồi, đừng nhắc tới hắn nữa, chúng ta đến chỗ khác đi dạo."
Sau khi bọn họ rời đi, Ô Nhược lại dặn dò chưởng quầy vài câu rồi mới rời khỏi Lan San Các, ngay sau đó, đột nhiên bị người khác đụng trúng.
Cậu vội vàng đứng vững lại, nhìn chằm chằm hai người té lăn dưới đất, bỗng chốc nhíu mày lại: "Do Yến Văn? Do Yến Võ?"
Do Yến Văn và Do Yến Võ nghe có người gọi, vội ngẩng đầu lên, thấy là Ô Nhược thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Phán Dương, là đệ a, thật tốt quá."
Bọn họ vội vàng bò dậy trốn ra sau Ô Nhược.
Ô Nhược kỳ quái quay đầu nhìn bọn họ: "Các ngươi làm gì vậy?"
"Xin đệ cứu chúng ta." Do Yến Văn vặn đầu cậu để cậu nhìn phía trước, một đám đại hán chạy tới, nam nhân cầm đầu xắn ống tay áo lên, tức giận nói: "Con mẹ nó, dám chạy trốn, lão tử đánh què chân các ngươi, xem các ngươi còn dám chạy nữa không."
Ô Nhược hỏi: "Vị huynh đài này, không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Nam nhân cầm đầu thấy cậu ăn mặc quý khí, liền khách khí trả lời cậu: "Hai người bọn họ nợ sòng bạc của chúng ta 50 vạn lượng bạc, hẹn là tháng sau sẽ trả, hiện giờ đã hơn một tháng, đừng nói đến bạc, ngay cả một xu tiền đồng cũng không thấy đâu."
Do Yến Võ trốn ở sau lưng Ô Nhược kêu lên: "Chúng ta không có bạc, các ngươi không thể gia hạn thêm một tháng sao?"
Nam nhân cầm đầu tức giận nói: "Không có bạc còn ở khách đi3m tốt nhất, uống rượu ngon nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, con mẹ nó ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết các ngươi ở đây tiêu dao suиɠ sướиɠ hai tháng."
Do Yến Võ đuối lý, vội vàng kéo y phục Ô Nhược: "Phán Dương, ta biết đệ có bạc, đệ trả bạc giúp chúng ta trước đi."
Ô Nhược cười lạnh: "Con mắt nào của ngươi thấy ta có bạc? Bởi vì ta ăn mặc đẹp các ngươi? Vậy các ngươi hẳn là còn có nhiều bạc hơn ta mới phải, ở khách đi3m tốt nhất, uống rượu ngon nhất ăn đồ ăn ngon nhất, ta còn chưa có tiêu xài thoải mái như các ngươi đâu, nếu bạc là các ngươi nợ, thì tự mình trả đi."
Cậu giật phắt y phục ra rồi xoay người rời đi.
Do Yến Võ vội vàng đuổi theo: "Phán Dương, đệ không thể thấy chết không cứu a, nếu đệ không có nhiều bạc, vậy có thể trả giúp chúng ta một chút tiền lãi được không?"
Nam tử cầm đầu gầm lên: "Các ngươi còn dám chạy, ta đánh gãy chân các ngươi, nếu không có bạc để trả thì dùng mạng đền đi."
Hắn và người của hắn lần lượt lấy ra pháp khí, tấn công về phía đám Do Yến Võ.
Do Yến Võ và Do Yến Văn kinh hãi, cuống quít trốn ra sau Ô Nhược, để Ô Nhược đỡ thay bọn họ.
Ngay khi pháp khí sắp đánh trúng người Ô Nhược, Ô Nhược xoay người phất tay một cái, bóng đen từ trong tay cậu bắn ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là vật gì, chỉ nghe "ầm ầm" vài tiếng, tất cả pháp khí đều bị đập nát.
Ngay sau đó, bóng đen trở lại trong tay Ô Nhược, mọi người nhìn kỹ lại, hóa ra là một cái pháp khí xà tiễn.
Nam tử cầm đầu sinh ra cố kỵ với Ô Nhược, dù sao thì thứ pháp khí có thể một chiêu đánh nát pháp khí của bọn họ nhất định là pháp khí đỉnh cấp, nhưng hắn vẫn ra lệnh thuộc hạ tiếp tục công kích.
Ô Nhược phát hiện những người này không đánh đám Do Yến Văn nữa, mà ngược lại đi đối phó cậu, chiêu nào cũng tàn nhẫn trí mạng, đáy lòng cậu không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Nam tử cầm đầu thấy người của hắn không chỉ không thể đến gần Ô Nhược, ngay cả một cái xà tiễn cũng không đối phó được, đành ra lệnh thuộc hạ rút lui: "Đi."
Do Yến Võ kinh ngạc: "Ủa, sao bọn họ đi hết rồi?"
Do Yến Văn tức giận vỗ đầu hắn: "Cái thằng ngu này, bọn họ đi hết không phải càng tốt sao? Chẳng lẽ đệ muốn bị bọn họ đánh chết?"
Do Yến Võ nhìn Ô Nhược, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, bọn họ đi hết càng tốt."
Ô Nhược xoay người rời đi.
Do Yến Văn và Do Yến Võ nhìn nhau, vội vàng đuổi theo: "Phán Dương, Phán Dương, đệ đừng đi."
Ô Nhược chỉa pháp khí xà tiễn trong tay vào bọn họ: "Còn đi theo nữa, mũi tên này sẽ bắn vào các ngươi."
Nếu không phải bà ngoại nói là vì chuyện của bà, làm hại cuộc sống của Do gia càng ngày càng kém đi, thì cậu cũng chẳng buồn trả lời hai biểu cữu này.
Do Yến Văn và Do Yến Võ bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu dọa sợ, nuốt ngụm nước miếng, không dám đi theo sau nữa.
"Phán Dương mong manh yếu đuối sao bây giờ lại trở nên lợi hại như vậy?" Do Yến Võ buồn bực nói.
"Chỉ là pháp khí lợi hại mà thôi."
Do Yến Võ nhìn Ô Nhược càng đi càng xa, vội vàng hỏi: "Đại ca, làm sao bây giờ? Nếu không đuổi theo, hắn sẽ biến mất không thấy tăm hơi."
Do Yến Văn nhìn Ô Nhược biến mất trong biển người, cắn chặt răng: "Không cần lo lắng, hắn hẳn sẽ xuất hiện lại sớm thôi."
Do Yến Võ nhìn Lan San Các, cười thoải mái: "Đúng vậy, hắn hẳn là sẽ đến đây sớm thôi."
Trở lại vương phủ, đi đến tiểu viện của Ô Tiền Thanh, Ô Nhược chưa tiến vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Ô Tiền Thanh, cậu vừa kinh ngạc vừa tò mò, đã lâu lắm rồi cậu không thấy cha cười vui vẻ như vậy.
Cậu đi vào đại sảnh, nhìn thấy Ô Tiền Thanh và Ô Bách đã lâu không gặp đang ngồi trên ghế trò chuyện.
Ô Trúc thấy Ô Nhược trở về, cười nói: "Tiểu Nhược, đệ về rồi."
Ô Bách vội vàng đứng lên: "Lục ca."
Ô Nhược hơi mỉm cười: "Ngươi đến rồi."
"Dạ, vốn dĩ đệ định trở về Thiên Hành Quốc nhìn một cái, nhưng mà nếu bây giờ đệ về đó chắc chắn sẽ bị bắt lại, kết cục cuối cùng không phải chết thì là trở thành nô ɭệ, nên đệ định đợi thêm một hai năm nữa, tân đế không còn nhìn chằm chằm Ô gia nữa mới về." Nói tới đây, Ô Bách có chút thẹn thùng: "Nhưng bạc trong tay đệ không còn nhiều lắm, nên muốn đến chỗ tam bá làm phiền vài ngày."
Ô Tiền Thanh nói: "Tiểu Bách cứ an tâm ở lại đây, con muốn ở lại đây bao lâu đều được, ta bảo Ô Tự chuẩn bị phòng cho con, đúng rồi, con ở cùng Ô tiền bối đi, mọi người đều là người Ô gia, dễ chăm sóc nhau hơn."
"Đa tạ tam bá."
Ô Tiền Thanh phân phó Ô Tự dẫn Ô Bách đi xuống nghỉ ngơi một lát, đến giờ cơm tối mới kêu hắn đến.
Sau khi Ô Bách rời đi, Ô Nhược hỏi: "Tiểu Bách đã nghĩ thông suốt về việc đám tiểu thúc chết chưa?"
Ô Trúc nói: "Không nghĩ thông suốt thì cũng có thể làm gì bây giờ? Người cũng không thể sống lại, tâm nguyện duy nhất của hắn hiện tại chính là trở lại Thiên Hành quốc thắp nén hương cho người nhà."
Ô Tiền Thanh thở dài: "Chờ mọi chuyện qua đi, ta cũng cùng nó trở về, nhưng giờ còn ở đây, các con đừng nhắc lại những việc này nữa."
Ô Nhược và Ô Trúc nhìn nhau, gật đầu.
°°°°°°°°°°
Đăng: 7/7/2022