Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 43

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, sư Bảo đến Hành Tinh Cung dạy Đản Đản và Tiểu Tiểu luyện chữ.

Ô Nhược thừa dịp tụi nhỏ học tập, vội làm cho xong chuyện của cậu.

Vốn tưởng có thể thanh thản làm việc, không ngờ cả buổi sáng toàn nghe thấy tiếng sư Bảo rống giận với Đản Đản.

"Đại điện hạ, mời ngài cất đồ chơi đi."

Tiếng sư Bảo rống giận lại truyền đến từ phòng đối diện, làm cái tay đang vẽ phù lên đan dược của Ô Nhược chệch đi, hư luôn viên đan dược.

Ô Nhược cạn lời lắc đầu, đi đến phòng đối diện, tịch thu toàn bộ đồ chơi của Đản Đản.

Đản Đản không vui bĩu môi.

Ô Nhược quay mặt đi, không nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương hề hề của bé nữa: "Nào tan học sẽ trả lại cho con."

Đản Đản ủy khuất nói: "Nhưng mà chữ sư Bảo dạy, con đều biết cả rồi."

Sư Bảo sửng sốt: "Đều biết cả?"

Hắn chỉ nói một lần liền nhớ rồi?

Đản Đản gật đầu.

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn nói: "Ca ca rất thông minh, chỉ là không chịu ngồi yên thôi."

Sư bảo giật giật khóe mắt.

Đâu chỉ là ngồi không yên, căn bản là tâm không tịnh, cả buổi sáng không phải là ăn vụng điểm tâm thì chơi đồ chơi, hoặc là chọc kiến dưới đất, còn thích quấy rầy nhị điện hạ, từ đầu tới đuôi không rảnh nổi.

Ô Nhược hỏi: "Vậy con viết được không?"

Đản Đản lắc đầu.

Tiểu Tiểu kéo y phục Ô Nhược: "Cha, chúng con muốn nhận mặt chữ xong mới luyện chữ."

Ô Nhược nhìn đôi tay nhỏ xíu của bọn nhỏ, quả thật không thích hợp cầm bút: "Các con không viết chữ vẫn nhớ được mặt chữ không?"

"Được ạ."

Ô Nhược nói với sư Bảo: "Dạy bọn nó biết chữ trước đi."

Sư Bảo cũng cảm thấy hai đứa bé vẫn còn quá nhỏ, không cầm bút được, vậy dạy một lần để bọn nhỏ nhớ chữ là khá tốt rồi, tất nhiên, nếu đại điện hạ chịu ngồi yên thì càng tốt hơn.

Kế tiếp, Đản Đản vẫn không ngồi yên nổi, cực kỳ hiếu động, nếu không bé sẽ ngáp dài ngáp ngắn, cũng may mấy chữ sư Bảo dạy bé đều nhớ được, sau một ngày hai huynh đệ biết được khá nhiều chữ, có thể tự đọc sách một mình được rồi.

Lúc Hắc Tuyển Dực trở về, sư Bảo không ngừng khen hai huynh đệ thực thông minh với y.

"Đản Đản lúc đi học có ngủ gật không?" Hắc Tuyển Dực hỏi.

Sư bảo bất đắc dĩ thở dài: "Đại điện hạ tâm tính nghịch ngợm, không yên tĩnh như nhị điện hạ, nếu ngài ấy cầm đồ chơi thì sẽ không ngủ, hơn nữa, còn nhớ được chữ lão thần dạy, nhưng chỉ vừa thấy sách là mắt díp lại ngay."

"Tiểu Tiểu thì sao? Nó có học nhanh như gió không?"

"Đúng vậy, nhị điện hạ đọc sách rất nhanh, có thể nói vừa nhìn đã nhớ ngay, còn rất thông minh, lão thần chỉ dạy một lần đã hiểu."

Sư Bảo nói đến Tiểu Tiểu là khen không dứt miệng: "Dựa theo tốc độ này, chưa đến một năm là lão thần đã không còn gì để dạy ngài ấy nữa rồi."

Hắc Tuyển Dực gật đầu, đi vào tẩm cung.

Ô Nhược đang vẽ trận pháp.

Tiểu Tiểu vừa ngồi bên cạnh nhìn Ô Nhược vẽ trận pháp, vừa bồi Đản Đản chơi đồ chơi, thấy Hắc Tuyển Dực về, mắt nhỏ sáng lên: "Phụ thân."

Hắc Tuyển Dực đến trước mặt bé con, ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt tóc bé con: "Vừa rồi sư Bảo khen các con với ta."

Đản Đản nghe vậy, nhanh chóng bổ nhào vào lòng Ô Nhược, cười trộm.

Cũng may Ô Nhược đang vẽ trận pháp, nếu không là bị hỏng rồi.

"Con còn không biết xấu hổ mà cười trộm." Ô Nhược vừa buồn cười vừa tức giận ôm bé: "Ngày mai không được chọc tức phu tử như hôm nay."

Đản Đản ngẩng đầu: "Cha, con muốn học huyền thuật, không muốn luyện chữ."

Ô Nhược biết bé đã nhận biết nhiều mặt chữ nên cũng không ép bé nữa: "Ngày mai con luyện chữ với sư Bảo, ngày mốt sẽ dạy con học huyền thuật."

Đản Đản vui vẻ đáp: "Dạ."

Hắc Tuyển Dực nói: "Ta kêu ngũ đệ dạy nó bí thuật Linh Tử tộc của hoàng thất."

Đản Đản mắt sáng rực: "Đa tạ phụ thân."

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu, lập tức ánh mắt thần sắc ôn nhu hơn rất nhiều: "Tiểu Tiểu muốn học huyền thuật không?"

"Linh lực của con không cao, chờ lớn thêm chút rồi học huyền thuật."

"Vậy con có đặc biệt muốn học cái gì không?"

Tiểu Tiểu nhìn Ô Nhược: "Con muốn vừa theo sư Bảo đọc sách, vừa học y thuật cùng cha."

Ô Nhược cực kỳ cao hứng, tiểu nhi tử nguyện ý học y cùng cậu: "Được a, ngày mai ta bắt đầu dạy con."

Hắc Tuyển Dực sắp xếp việc cho bọn nhỏ, sau này mỗi khi Hắc Tuyển Húc hạ triều sẽ tới đây dạy bí thuật hoàng thất cho Đản Đản, Tiểu Tiểu thì buổi sáng học với sư Bảo, buổi chiều học y cùng Ô Nhược.

Đối với Đản Đản, học huyền thuật như đi chơi, nên khi học huyền thuật, bé học rất nghiêm túc, chuyên tâm, sư Bảo thấy được thì than vãn, nếu Đản Đản chịu học tập nghiêm túc với hắn được một nửa như vậy thì tốt quá rồi.

Tám ngày sau, Ô Tiền Thanh đem linh phù đã vẽ xong vào cung, cũng đưa lễ gặp mặt cho Tiểu Tiểu.

Ô Nhược mang linh phù, đan dược và cổ trùng đã làm xong lên biên thành trên mặt đất, thuận tiện dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi.

Một lớn hai nhỏ đi ra ngoài nha môn, lập tức bị cửa hàng kim quang rực rỡ ở đối diện thu hút sự chú ý.

Ô Nhược há hốc mồm, đây là mặt tiền cửa hiệu hay là cung điện a?

Nếu không nhờ nhìn thấy Lão Hắc đang bận rộn ở trong tiệm, cậu cũng không dám nhận đây là mặt tiền cửa hiệu của cậu.

Lão Hắc thấy Ô Nhược, nhanh chóng chạy tới: "Gia, ngài tới rồi."

"Đừng nói với những người khác ta là chủ cửa hàng này." Phản ứng đầu tiên của Ô Nhược là nhắc nhở Lão Hắc, sau đó, ngẩng đầu nhìn mái ngói của cửa hàng: "Sao mái ngói lại để màu vàng?"

Mấy cửa hàng xung quanh đều là hồng đen đan xen, hoặc là trắng đen xen kẽ, chỉ có mỗi bọn họ là vàng chóe, trông đặc biệt trang nghiêm xa hoa và thu hút sự chú ý của người khác, dưới ánh nắng mặt trời, sắc vàng càng bắt mắt hơn.

Lão Hắc cười hì hì nói: "Gia, đây chính là nhất hào phố, đương nhiên phải nổi bật hơn mấy cái khác rồi, ta còn cho người sơn vàng lại rồi rắc thêm bột vàng để mọi người đều chú ý tới nhất hào phố, đúng rồi, gia định lấy tên tiệm là gì? Ta tìm người làm biển hiệu."

"Đặt xong rồi, tên là Nhất Hào Dược Phố, Tuyển Dực đã tìm người làm, mấy ngày nữa sẽ đưa đến đây."

Lão Hắc nhỏ giọng hỏi: "Có khi nào là tự tay Đế Quân viết tên không?"

Ô Nhược nhướng mày: "Chắc không đâu."

Nếu giống như Lão Hắc nói, vậy chẳng phải càng hấp dẫn ánh mắt của người khác sao?

Lão Hắc mời Ô Nhược vào tham quan, mặt tiền cửa hiệu đã được trang trí xong, dược liệu cũng đã được vận chuyển tới, thậm chí còn được bày lên quầy dược, bây giờ còn chưa có khai trương mà đã có rất nhiều người đến mua dược.

"Chủ tử mời giúp sáu đại phu, hai đại phu trong số đó phụ trách khám bệnh vào buổi tối, bốn đại phu khác sẽ khám vào ban ngày. Ta còn thuê mười sáu tiểu nhị bán dược liệu, hai mươi tiểu nhị phụ trách mấy lầu trên, ngoài ra còn mời mười chưởng quầy, mỗi tầng hai người, một người phụ trách ban đêm, một người thì ban ngày, cửa hàng mở cả ngày nên mời khá nhiều người."

Ô Nhược hỏi: "Người phụ trách ban ngày đều là người của quốc gia khác?"

"Đúng vậy." Lão Hắc dẫn Ô Nhược lên lầu hai.

Từ lầu hai trở lên đều được bày biện rất khí phái, bây giờ vẫn chưa có hàng hóa nên không cần người trông coi.

Ô Nhược dạo một vòng trên lầu, rồi vào tạm phòng của Lão Hắc, sau đó lấy ra đan dược, cổ trùng và linh phù, trận pháp đưa cho Lão Hắc.

Sau khi hai người thương thảo giá cả xong, Ô Nhược dẫn Tiểu Tiểu đi nhận biết các dược liệu, Tiểu Tiểu chỉ nghe một lần là nhớ được hết, nếu thấy dược liệu nào lạ sẽ hỏi tiểu nhị.

Tới trưa, Lão Hắc dẫn ba cha con đi tửu lâu ăn trưa.

Đến lúc này Lão Hắc mới biết, thứ mà Đản Đản ôm trong ngực là người chứ không phải búp bê sứ, còn là tiểu nhi tử của Ô Nhược, may mắn trước kia hắn làm khất cái thấy đủ chuyện kỳ quái nên không bị dọa sợ.

Cơm trưa xong, Ô Nhược dẫn bọn nhỏ đi dạo trên phố, chỉ cần là đồ bọn nhỏ thích, cậu đều mua hết. Tới giờ Thân mới ôm bọn nhỏ thong thả trở về nha môn.

Bởi vì trời chưa tối nên người ra vào nha môn không nhiều lắm, Ô Nhược đứng nhìn Truyền Tống Trận một lúc lâu.

Tiểu Tiểu nhìn Truyền Tống Trận, lại nhìn Ô Nhược, tò mò hỏi: "Vì sao cha cứ nhìn chằm chằm Truyền Tống Trận vậy?"

Ô Nhược lắc đầu, ôm bọn nhỏ vào Truyền Tống Trận, trở lại hoàng cung, ăn tối xong thì để bọn nhỏ tự chơi với nhau, còn cậu thì nghiên cứu trận pháp.

Tiểu Tiểu và Đản Đản chơi mệt rồi thì chạy đến chỗ Ô Nhược, nhìn cậu vẽ trận pháp: "Cha, trận pháp này giống Truyền Tống Trận."

Ô Nhược buồn rầu gật đầu: "Cùng một loại với Truyền Tống Trận, nhưng không phải để truyền tống con người, mà là truyền hơi nóng từ ánh mặt trời vào, nhưng người Tử Linh quốc lại bị hơi nóng nướng thui, thật lạ, rốt cuộc sai ở đâu vậy."

Tiểu Tiểu biết người Tử Linh quốc không thể ra ngoài nắng nên hỏi: "Cha là muốn sửa lại trận pháp để truyền hơi nóng từ ánh mặt trời vào hả?"

"Ừm, ta muốn truyền hơi nóng vào để sưởi ấm mọi người, không muốn thấy con và Đản Đản bị cảm lạnh." Ô Nhược muốn sửa trận pháp, một phần là vì bọn nhỏ ở Đồng trấn, một phần là vì các con của cậu. Con người đều ích kỷ, thấy con của mình quanh năm suốt tháng quanh quẩn dưới nền đất lạnh lẽo, cậu thật sự không đành lòng.

"Cha muốn sửa thế nào?"

Có đôi khi Tiểu Tiểu nói chuyện chẳng giống một đứa bé tí nào, Ô Nhược bất giác liền thương thảo cùng bé: "Tuy ta chưa thấy trận pháp hấp thu ánh nắng mặt trời trên mặt đất, nhưng ta nghĩ cái trận pháp kia hẳn là hút ánh nắng mặt trời vào, sau đó trong quá trình truyền tống làm ánh sáng mặt trời yếu dần rồi mất đi ánh sáng, nên thực chất ánh sáng mặt trời vẫn còn ở đó, bởi vậy khi truyền tống vào mới làm người khác bị nướng thui."

Tiểu Tiểu gật đầu.

Ô Nhược chỉ vào phù văn trên trận pháp: "Bây giờ ta muốn sửa phù văn ở trung tâm, thay đổi phương pháp chuyển ánh mặt trời."

Tiểu Tiểu nói: "Cha có thể tham chiếu trận pháp mộc trong thư tịch trận pháp của tế sư trang hai mươi chín."

Ô Nhược sửng sốt: "Trận pháp sinh mộc?"

"Là trận pháp dùng để gieo trồng thực vật, sau khi nó hấp thu ánh mặt trời sẽ chuyển hóa thành phân bón, để thực vật lớn nhanh một chút, cha có thể dùng nó kết hợp với Truyền Tống Trận, rồi sửa phần đem ánh mặt trời chuyển hóa thành phân bón thành chuyển ánh mặt trời thành hơi nóng."

Ô Nhược nhanh chóng lấy thư tịch trận pháp tế sư ra, lật ngay trang mà Tiểu Tiểu nói, kinh hỉ nói: "Tiểu Tiểu thật lợi hại, chỉ xem một lần liền nhớ trận pháp nào ở trang nào, còn nhớ được công dụng nữa chứ."

Tiểu Tiểu được Ô Nhược khen đến ngượng ngùng, đỏ cả mặt.

°°°°°°°°°°

Đăng: 1/5/2022

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 121: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (7)
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 220: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (6)
Chương 222: . KIẾP TRƯỚC KIẾP TRƯỚC (8)
Chương 304: . Phần thưởng
Chương 305: . Tái phát bệnh
Chương 306: . Ảo cảnh
Chương 307: . Nó không phải con trai ta
Chương 308: . Cực kỳ thích
Chương 309: . Chỉ thiếu một chút nữa thôi
Chương 310: . Tắt thở
Chương 311
Chương 312: . Nói có lý
Chương 313: . Ngươi phải cố gắng hơn nữa
Chương 314: . Nhận nhau
Chương 315: . Một tên đại lừa đảo
Chương 316: . Ghen
Chương 317: . Ta cũng thích Tiểu Tiểu
Chương 318: . Thật khiến người ta hâm mộ
Chương 319: . Làm tốt lắm
Chương 320: . Tiền đồ
Chương 321: . Ngươi đừng nghĩ linh tinh
Chương 322: . Ta mới không có già như vậy
Chương 323: . Đời này không còn gì nuối tiếc
Chương 324
Chương 325: . Ta rất nhớ ngươi
Chương 326: . Sưng lên
Chương 329: . Quả nhiên là vậy
Chương 330: . Muốn gϊếŧ ngươi
Chương 331: . Thần kỳ đến vậy
Chương 332
Chương 333: . Có lẽ sẽ biến mất
Chương 334: . May cái rắm
Chương 335: . Mực nước không thể ăn
Chương 336: . Đừng nhìn chằm chằm ta
Chương 337: . Ngươi không mặc gì càng đẹp hơn
Chương 338
Chương 340
Chương 341: . Tương lai có phúc khí
Chương 342: . Chết đến nơi rồi còn cãi bướng
Chương 343: . Chính là nó
Chương 344: . Hạt dẻ cười
Chương 345: . Hành vi phạm tội
Chương 346: . Hận cũng vô dụng
Chương 348: . Hoàn hồn
Chương 349
Chương 350: . Đến Bí Ẩn tộc (1)
Chương 351: . Đến Bí Ẩn tộc (2)
Chương 352: . Bí Ẩn tộc (1)
Chương 353: . Bí Ẩn tộc (2)
Chương 355: . Phân biệt đối xử
Chương 356: . Quản Sách
Chương 357: . Nằm mơ
Chương 358: . Chỉ đơn giản như vậy?
Chương 359
Chương 360: . Có liên quan gì đến ta đâu?
Chương 361: . Nghe rất hấp dẫn
Chương 362: . Đây mới là nam nhân của ta
Chương 364: . Rình coi thiên cơ
Chương 365: . Con trai ngươi bị thương
Chương 366: . Hai Hắc Tuyển Dực
Chương 367: . Rời đi
Chương 368
Chương 370: . Ra tay thật hào phóng
Chương 371: . Đại hôn (1)
Chương 372: . Đại hôn (2)
Chương 373: . Đại hôn (3)
Chương 374: . Đại hôn (4)
Chương 378: . Nguyên Đán vui vẻ
Chương 379
Chương 380
Chương 381
Chương 382
Chương 383
Chương 384
Chương 385: . Đại kết cục (1)
Chương 386: . Đại kết cục (hoàn)
Chương 387: . Kế tiếp (1)
Chương 388: . Kế tiếp (2)

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 43
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...