Edit + beta: Iris
Nếu chỉ là thuần túy không viết tên lên thư thì còn được, nhưng nếu là cố ý, vậy thì tâm cơ Ô Nhược quá sâu, thật đáng sợ, chứng tỏ cậu đã sớm đoán được thư sẽ không đến tay Thái Tử. Thứ hai là có khả năng cậu đã đoán được hắn thích Thái Tử, thậm chí đoán được hắn sẽ âm thầm lấy đi bức thư. Thứ ba là cố ý để bức thư không được đưa đến tay Thái Tử, để những người khác tiêu hủy bức thư, chờ đến khi Thái Tử biết việc này liền sẽ nổi trận lôi đình, thay đổi quy củ của điện công văn, về sau Ô Nhược có thể tùy ý ra vào điện công văn. Cuối cùng còn làm cho tất cả các đại thần biết được, Ô Nhược chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Thái Tử, sau này các đại thần ở điện công văn thấy Ô Nhược đều sẽ cực kỳ tôn kính, không dám trưng ra sắc mặt bất kính với cậu. Mà Ô Nhược cũng nương đó nói với hắn, chút thủ đoạn nhỏ này của hắn căn bản không thể phá tình cảm của bọn họ được, cho thấy Ô Nhược tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm giữa cậu và Thái Tử.
Nghĩ đến đây, Lâu Khuynh Lạc càng siết tay trong tay áo. Là hắn quá coi thường Ô Nhược, cho rằng cậu chỉ là một tên tiểu thiếu gia của một gia tộc chi thứ, cho dù thủ đoạn của cậu có lợi hại đến đâu cũng không thể bằng một quan viên hằng ngày đều dùng đủ loại tâm kế trên quan trường như hắn, nhưng cuối cùng, hắn lại là người trúng kế của vị tiểu thiếu gia này.
Là hắn quá coi thường tình cảm giữa hai người họ.
Hắn vẫn luôn cho rằng Thái Tử không thích nam nhân, nên mới luôn áp chế tình cảm của mình, chỉ cần có thể làm bạn bên cạnh Thái Tử là tốt rồi.
Mà Thái Tử thành thân với nam nhân là do tình thế bức bách, có lẽ Thái Tử cũng có tình cảm với Ô Nhược, nhưng lợi dụng vẫn chiếm phần hơn, muốn lợi dụng Ô Nhược để giải lời nguyền của Tử Linh Quốc. Hơn nữa, hắn nghĩ rằng Thái Tử và Ô Nhược quen biết chưa lâu, tình cảm sẽ không quá sâu đậm, chỉ cần dùng chút tâm kế là có thể làm vỡ tình cảm của bọn họ, nhưng không nghĩ tới tình cảm của hai người đã sâu đậm đến mức rất khó có thể chia rẽ.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Thái Tử và Ô Nhược ân ân ái ái thì bắt đầu sốt ruột, thật sự là nếu hắn không phá đám, hắn liền không còn có cơ hội chen chân vào.
"Lâu đại nhân, Thái Tử tìm ngài."
Giọng của thị vệ ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâu Khuynh Lạc.
Lâu Khuynh Lạc khẽ nhíu mày, cảm giác Thái Tử tìm hắn không phải là chuyện tốt.
Hắn đi đến trước xe yêu thú, liền nghe Hắc Tuyển Dực nói: "Mùa đông năm nay thu hoạch lương thực không được khả quan, ngươi phụ trách đi kiểm tra việc này, thuận tiện nghĩ cách nâng cao sản lượng thu hoạch."
Lâu Khuynh Lạc kinh sợ, đây là muốn điều hắn đi xa, nhưng sao đột nhiên lại như vậy? Hơn nữa, loại chuyện nhỏ này chỉ cần phái vài quan nhỏ có kiến thức về nông vụ đi làm là được rồi, sao lại phái một quan viên tam phẩm như hắn?
"Nhưng mà vi thần còn có những công vụ khác chưa làm..."
Hắc Tuyển Dực ngắt lời hắn: "Bổn cung sẽ cho Linh Tuyên thân vương phụ trách công vụ của ngươi."
Lâu Khuynh Lạc thấy tâm y đã quyết, sắc mặt trắng bệch, hắn cảm thấy chuyện đột ngột này có liên quan đến chuyện vừa rồi hắn muốn xoa huyệt thái dương giúp Thái Tử, có lẽ hành động nhỏ này đã làm Thái Tử nhận ra tâm ý của hắn. Nhưng cho dù là vậy, chẳng lẽ Thái Tử không cách nào chịu được một người thích y ở bên cạnh y đến vậy sao?
Hay là nói, Thái Tử không muốn khiến Thái Tử Phi hiểu lầm nên mới điều hắn đến nơi cách xa y?
Lâu Khuynh Lạc tưởng tượng đến khả năng sau, tức khắc cảm thấy hô hấp khó khăn, sau một lúc lâu, hắn mới gian nan nói: "Thần, tuân chỉ."
Trong xe yêu thú, Hắc Tuyển Húc nghe tiếng bước chân Lâu Khuynh Lạc rời đi, lập tức hỏi: "Đại ca, Lâu đại nhân vẫn luôn là phụ tá đắc lực của ca, có hắn ở bên cạnh sẽ giảm bớt rất nhiều gánh nặng, sao ca đột nhiên điều hắn đi xa, còn phái đi kiểm tra đồng ruộng, quả thực là đại tài tiểu dụng, không có Lâu đại nhân hỗ trợ, về sau ca sẽ càng bận hơn."
"Ta làm vậy đều có dụng ý hết." Hắc Tuyển Dực nhắm mắt, không nói chuyện nữa.
Hắc Tuyển Húc cũng không dám can thiệp vào quyết định của đại ca.
Chuyện Lâu Khuynh Lạc bị điều đi cùng với chuyện thư từ, sáng sớm hôm sau liền truyền tới tai Ô Nhược.
Cậu đoán Hắc Tuyển Dực hẳn đã phát hiện tình cảm của Lâu Khuynh Lạc đối với mình, thậm chí có thể đã phát hiện thư của cậu không truyền đến tay mình là do Lâu Khuynh Lạc ở phía sau giở trò quỷ. Nếu vậy, chắc là Hắc Tuyển Dực coi trọng Lâu Khuynh Lạc là người tài nên mới không xử lý hắn, đổi thành điều hắn cách xa mình chút, bất kể chân tướng ra sao, điều Lâu Khuynh Lạc đi chính là chuyện tốt.
Đương nhiên, nếu không xảy ra chuyện thư từ bị hủy, có lẽ Lâu Khuynh Lạc chỉ bị cảnh cáo mà thôi.
Ô Nhược cong môi: "Những nam nhân vội vàng không được ăn đậu phụ nóng."*
*Nguyên văn "心急吃不了熱豆腐", đây là một câu thành ngữ, dịch word by word là như ở trên, ẩn ý là "vội vàng sẽ làm hỏng mọi thứ" hoặc là "chỉ cần kiên nhẫn".
Nếu thật sự sốt ruột, sao không ra tay sớm đi? Một hai phải chờ Hắc Tuyển Dực có Thái Tử Phi rồi mới đến đoạt người, bộ không thấy muộn rồi sao*?
*Nguyên văn "不覺得黃花菜都涼了嗎?", dịch ra là "bộ nghĩ hoa hiên vàng chịu lạnh được chắc?", mình đi hỏi con bạn du học ở Đài mới biết câu đó là chơi chữ, nghĩa của câu đó là "muộn rồi, trễ rồi".
Tới gần trưa, Hắc Tuyển Dực trở lại hoàng cung.
Bọn nhỏ nhìn thấy y trở lại, hưng phấn kêu to: "Phụ thân về rồi, phụ thân về rồi."
Tâm tình của Hắc Tuyển Dực cũng bị bọn nhỏ lây nhiễm, mỉm cười ngồi xổm xuống, ôm lấy Đản Đản vừa chạy tới: "Gần đây có nghịch ngợm, gây phiền toái cho cha không?"
Đản Đản chu miệng nhỏ: "Con không có."
Hắc Tuyển Dực xoa tóc bé, nhìn sang Lương Đông đang ngượng ngùng đứng ở một bên, vẻ mặt chờ mong nhìn y, y vươn tay nói với nó: "Lại đây."
Lương Đông hân hoan chạy tới, nắm lấy bàn tay to của Hắc Tuyển Dực, ngẩng đầu hỏi: "Phụ thân, sau khi phụ thân về thì còn đi nữa không?"
Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn thấy sự sùng bái, kính sợ và không muốn rời xa trong mắt nó đối với người phụ thân là y: "Ừm, còn bận thêm một tháng nữa."
Lương Đông hơi mất mát.
Hắc Tuyển Dực nắm tay nó đi về phía đại điện.
Ô Nhược sớm đã ôm Tiểu Tiểu đứng ở cửa đại điện chờ y, ngay khi tầm mắt hai người chạm nhau thì nở nụ cười: "Về rồi."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười ấm áp: "Ừm, về rồi."
"Phụ thân." Tiểu Tiểu hưng phấn vươn tay nhỏ về phía Hắc Tuyển Dực.
"Nhớ muốn chết." Ô Nhược ôm bé, trực tiếp bổ nhào vào lòng Hắc Tuyển Dực, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của y.
Hắc Tuyển Dực hôn lại cậu, đáng tiếc, bọn nhỏ đều đang ở đây, không thể quá thân mật.
Hắc Tín thấy Hắc Tuyển Dực trở về thì đặc biệt vui vẻ, vội vàng phân phó ngự trù làm một bàn đồ ăn thật ngon.
Ô Nhược giơ tay sờ khuôn mặt tuấn tú của y, cau mày: "Gầy đi rồi, vành mắt cũng đen, gần đây thực sự bận đến vậy sao?"
Hắc Tuyển Dực vừa đi vào đại điện vừa nói: "Sắp đến cuối năm, có rất nhiều chuyện cần phải mau chóng xử lý trước khi đón năm mới, nếu không sẽ không có thời gian đón năm mới cùng các ngươi."
Ô Nhược rất đau lòng y, giao Tiểu Tiểu cho Đản Đản, lại bảo Đản Đản dẫn Tiểu Tiểu và Lương Đông đi chơi, sau đó, kéo Hắc Tuyển Dực trở về tẩm cung: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm trưa ta sẽ gọi ngươi."
Cậu cởi y phục giúp y, rồi ấn người nằm xuống giường.
"Ngủ đi."
Ô Nhược dùng Ngôn Linh chi thuật, thôi miên y để y đi ngủ.
Nếu đổi lại là người khác, Ngôn Linh chi thuật khó mà có tác dụng với Hắc Tuyển Dực, nhưng người kia lại là người khiến y buông bỏ mọi đề phòng, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể khiến y nhắm mắt lại.
Ô Nhược ghé vào bên cạnh ngắm phu quân của mình, càng ngắm càng thích, sau đó không nhịn được giơ tay sờ lông mi Hắc Tuyển Dực, hôn lên chóp mũi, bàn tay còn không an phận luồn vào trong áσ ɭóŧ, vuốt v3 thân hình rắn chắc, nếu không phải Hắc Tuyển Dực bị thôi miên, chỉ sợ đã sớm bị cậu sờ cho tỉnh giấc.
Cuối cùng, đầu ngón tay cậu dừng lại trên quầng thâm mắt của Hắc Tuyển Dực.
Hiện giờ đã điều Lâu Khuynh Lạc đi rồi, sau này sẽ càng bận rộn hơn đi?
Đáng tiếc cậu dốt đặc cán mai mấy chuyện trên quan trường, nếu không đã có thể giúp đỡ.
Nhưng mà, chính cậu cũng bận đến xoay vòng vòng, bởi vì cậu càng biết được nhiều linh phù, trận pháp, thì sẽ càng ngày càng khắc ấn ra được nhiều loại linh phù, trận pháp, do đó thu hút rất nhiều người tới tiệm tạp hóa nhất hào mua linh phù, trận pháp, nên mỗi ngày cậu đều phải dành ra một phần lớn tinh lực đi khắc ấn linh phù.
Ngoài ra cậu còn phải nỗ lực tu luyện, học tập huyền thuật của các quốc gia, cậu không muốn lần sau gặp lại Thánh Tử vẫn bị hắn áp chế.
Non nửa canh giờ sau, Hắc Tuyển Dực tỉnh lại, bỗng cảm thấy môi tê tê.
Y sờ lên miệng, hình như còn hơi hơi sưng.
Ô Nhược vẫn luôn ở bên cạnh nhìn y ngủ, cười "xì" một tiếng: "Đừng sờ nữa, là bị ta hôn sưng đó."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược hừ nhẹ: "Hơn nửa tháng không gặp, dù sao thì cũng phải bồi thường cho ta, nên ta thừa dịp ngươi ngủ liền hôn vài cái, sau đó, càng hôn càng nghiện, không cẩn thận liền hôn đến sưng hết lên."
Hắc Tuyển Dực dở khóc dở cười ôm người vào lòng: "Ngươi căn bản không cần thừa dịp ta ngủ mới hôn ta, chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta có thể bồi thường cho ngươi bất cứ lúc nào."
Ô Nhược dùng ngón tay ấn ấn môi y: "Được, chờ đến năm mới phải bồi thường cho ta."
"Ừm."
Ô Nhược nằm sấp xuống, ôm y không nói lời nào, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của y.
Hắc Tuyển Dực cũng không lên tiếng, an tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian yên lặng khó có được này.
Không lâu sau, Hắc Tín đi đến cửa phòng gọi bọn họ dậy dùng cơm.
Ô Nhược ngồi dậy giúp Hắc Tuyển Dực thay y phục.
Đi vào đại điện, Hắc Tuyển Dực thấy một nam tử tóc đỏ đang ngồi chơi đùa với Đản Đản, ném Đản Đản lên không trung, chờ đến khi rơi xuống lại nhanh tay tiếp được.
Đản Đản vui vẻ cười khanh khách.
Lương Đông và Tiểu Tiểu đều hâm mộ nhìn bọn họ.
Nam tử tóc đỏ hỏi bọn nhỏ: "Muốn chơi không?"
Lương Đông thẹn thùng gật đầu.
Nam tử tóc đỏ đặt Đản Đản lên ghế, bế Lương Đông lên ném lên không trung.
Lương Đông vừa sợ hãi vừa vui vẻ, khi được đỡ lấy, cuối cùng cũng an tâm để cho nam tử tóc đỏ tiếp tục ném nó.
"Pi Pi?" Hắc Tuyển Dực nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh Đản Đản.
"Đúng, là ta." Pi Pi cười, buông Lương Đông xuống: "Ta hóa thành hình người trông thế nào?"
Hắc Tuyển Dực khẽ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Chỉ là lông mày và con ngươi đều là màu đỏ, vừa nhìn liền biết là người Yêu tộc.
Ô Nhược ngồi xuống hỏi: "Hiện tại ngươi đã hóa thành hình người, vậy ngươi tính khi nào rời đi?"
Pi Pi hỏi: "Các ngươi muốn đuổi ta đi?"
"Đương nhiên không phải, ta chỉ hỏi xem dự định của ngươi thôi, nếu có thể ở lại thì càng tốt."
Đản Đản lập tức ôm lấy Pi Pi: "Con không muốn Pi Pi đi."
Pi Pi ôm bé vào lòng: "Tạm thời ta không có ý định rời đi."
Hắn đã đi theo bọn họ được một thời gian, trong lòng không nỡ rời đi.
Hắc Tuyển Dực nói: "Nếu muốn rời khỏi thì nói với chúng ta một tiếng."
"Được."
Ăn trưa xong, Pi Pi liền dẫn bọn nhỏ về phòng nghỉ ngơi.
Hắc Tuyển Dực cũng phải trở lại điện công văn xử lý công vụ, trước khi rời đi, y nắm lấy tay Ô Nhược nói: "Ta đã điều Lâu Khuynh Lạc khỏi điện công văn, về sau ngươi có thể tùy ý ra vào điện công văn, cũng có thể tùy ý xem xét công văn trong điện."
Ô Nhược trực tiếp hỏi: "Có phải ngươi đã nhận ra tâm tư của hắn không?”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Vốn hôm qua định đăng 2 chương đầu, mà tác giả toàn dừng ngay khúc gây cấn, thế là dịch một hồi thành 5 chương luôn 😂
Đăng: 11/7/2022