Edit + beta: Iris
Nụ cười của Lâu Khuynh Lạc lập tức cứng đờ: "Vi thần có hỏi ý của Thái Tử, thấy Thái Tử không nói gì nên tưởng Thái Tử đồng ý."
Hắc Tuyển Dực trầm mặt: "Đi ra."
"Vâng." Lâu Khuynh Lạc lưu loát xoay người xuống xe.
Hắc Tuyển Dực nhìn cửa xe, híp mắt.
Hắc Tuyển Húc tới tìm Hắc Tuyển Dực, thấy Lâu Khuynh Lạc sắc mặt khó coi bước đến hiệu thuốc, liền lên xe nói: "Đại ca lại răn dạy đại thần?"
Hắc Tuyển Dực nhìn đệ đệ của mình, trầm mặt tự hỏi một lát, hỏi: "Sáng nay ngươi từ Hành Tinh Cung đến điện công văn đúng không? Tiểu Nhược bọn họ gần đây thế nào? Có ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ không?"
"Mấy người đại tẩu đều rất nhớ ca, lúc sáng ta đến điện công văn tìm ca chính là vì chuyện của mấy người đại tẩu."
Hắc Tuyển Dực nghĩ đến Ô Nhược và mấy đứa con, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ngay sau đó lại cau mày: "Tìm ta vì chuyện của bọn họ? Bọn họ làm sao? Xảy ra chuyện gì?"
Hắc Tuyển Húc trợn trắng mắt: "Ca đã hơn nửa tháng không trở lại Hành Tinh Cung, bọn họ đương nhiên là nhớ ca muốn chết, nhưng lại không thể vào điện công văn gặp ca, Hắc Tín không nhịn được nữa đành nhờ đệ, nếu gặp được ca thì báo với ca một tiếng, bảo ca dành chút thời gian về thăm bọn họ."
Hắc Tuyển Dực xoa xoa huyệt thái dương: "Gần đây thật sự bận quá."
Mấy ngày trước, vốn định trở về ăn một bữa cơm cùng bọn họ, nào ngờ mới vừa ngồi xuống liền có việc gấp bị gọi đi. Sau đó mỗi lần xử lý xong công vụ ở điện công văn đều đã qua giờ tý, vì không muốn quấy rầy Ô Nhược nghỉ ngơi, cũng như để tiện xử lý công vụ nên y ở lại điện công văn luôn.
Hắc Tuyển Húc dựa vào thành xe, thở dài nói: "Cái này đệ có thể hiểu được, đệ cũng bận đến ná thở, may là chỉ cần đến năm mới là có thể dễ thở hơn rồi."
Trong lòng Hắc Tuyển Dực cảm thấy có chút kỳ quái: "Chỉ có Hắc Tín nhờ đệ báo cho ta một tiếng, bảo ta trở về thăm bọn Tiểu Nhược thôi sao? Tiểu Nhược lại không có lời nào muốn nói với ta sao?"
Dựa theo tính tình của Ô Nhược thì không thể nào ở trong cung lẳng lặng đợi y về thăm mới phải, càng không đến mức cần nhờ hạ nhân tới báo cho y trở về thăm bọn họ.
Hắc Tuyển Húc vẻ mặt cạn lời nhìn y: "Ngày nào đại tẩu cũng viết thư cho ca, cũng tự mình đưa đến điện công văn, ca còn muốn hắn nói gì nữa?"
"Thư?" Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Thư gì? Ta ở điện công văn mấy ngày nay, chưa từng nhận được thư của Tiểu Nhược."
"Sao có thể?" Hắc Tuyển Húc nghi hoặc: "Rõ ràng ngày nào đệ cũng thấy đại tẩu cầm thư rời Hành Tinh Cung, tại sao ca lại không nhận được thư của hắn?"
"Ta thực sự không nhận được thư." Hắc Tuyển Dực vén rèm đen lên gọi ám vệ tới: "Hắc Quý."
Hắc Quý lập tức đi đến bên cạnh xe yêu thú: "Chủ tử có gì phân phó?"
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Gần đây ngươi vẫn luôn ở lại điện công văn với ta, vậy ngươi có nhìn thấy Tiểu Nhược gửi thư cho ta không?"
"Có, mấy ngày gần đây, mỗi ngày Thái Tử Phi đều đúng giờ gửi thư cho ngươi."
Hắc Tuyển Dực trầm mặt: "Vì sao ta không nhận được bức thư nào?"
"Thái Tử Phi giao thư cho thị vệ, thị vệ đem thư vào trong đại điện, những cái khác thuộc hạ không biết." Hắc Quý chỉ phụ trách canh giữ ở ngoài điện, không rõ tình hình trong điện lắm.
Hắc Tuyển Húc suy nghĩ: "Tính theo thời gian đó thì có thể là ngay lúc đại ca vừa hạ triều, thương thảo sự vụ với các đại thần khác, thị vệ không dám quấy rầy nên đặt thư lên bàn, không biết như thế nào liền bị tưởng nhầm là công văn bình thường, phân chia cho các đại thần khác xử lý."
Hắc Tuyển Dực cũng cảm thấy như vậy, liền bảo Hắc Quý gọi các đại thần tới.
Ngoài Lâu Khuynh Lạc và Hắc Tuyển Dực xử lý công văn trọng yếu, cùng với những đại thần đã đi nơi khác phát dược liệu thì chỉ có ba vị đại thân ở lại thành cùng Hắc Tuyển Dực.
Ba vị đại thần vừa nghe Thái Tử muốn gặp bọn họ liền cho rằng mình đã làm sai chuyện gì, sợ tới mức hai chân nhũn cả ra, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, hỏi: "Không biết Thái Tử gọi hạ quan tới đây có gì phân phó?"
Hắc Tuyển Dực hỏi thẳng: "Các ngươi có nhận được thư mà Thái Tử Phi viết cho bổn cung hay không?"
Ba vị đại thần ba mặt nhìn nhau: "Không có."
Hắc Tuyển Dực trầm giọng: "Thật sự không có?"
Hắc Tuyển Húc có lòng nhắc nhở ba vị đại thần: "Các ngươi nghĩ cẩn thận lại một chút, ví dụ như thư tín không thuộc về công văn."
Ba vị đại thần nghiêm túc suy nghĩ, sau đó, đại thần nhận được thư Ô Nhược viết lần đầu tiên, thấy sắc mặt Hắc Tuyển Dực càng ngày càng khó coi, đành phải căng da đầu nói: "Hạ quan từng nhìn thấy một bức thư không có họ tên, không biết có phải là thư của Thái Tử Phi viết cho Thái Tử hay không."
Hắc Tuyển Dực vội vàng hỏi: "Còn nhớ viết cái gì không?'
"Nhớ." Nội dung chỉ có hai chữ, đại thần cho dù không muốn nhớ cũng khó.
Hắc Tuyển Húc sốt ruột thay hoàng huynh: "Vậy ngươi còn không mau nói xem."
"Trên thư chỉ có hai chữ, viết..." Đại thần nghẹn đỏ mặt nói: "Ta, ta nhớ ngươi..."
Hắc Tuyển Húc bật cười: "Tuy rằng không có tên, nhưng vừa nghe liền biết là đại tẩu viết cho đại ca, lúc ấy đại tẩu tưởng thị vệ sẽ giao tận tay cho ca nên không viết rõ giao cho ai, cũng không viết tên người gửi."
Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng, như hoa nở dưới trăng, nháy mắt tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhìn mọi người cũng ôn hòa thuận mắt hơn.
Đại thần thở phào nhẹ nhõm.
Hai vị đại thần khác cũng nhìn ra Ô Nhược chiếm vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Hắc Tuyển Dực, vội vàng nói ra việc trước đây cũng nhận được những bức thư như vậy.
"Vi thần cũng từng nhìn thấy bức thư không có tên họ, cũng không nói rõ là gửi cho ai, trong thư chỉ viết "ta rất nhớ ngươi.""
"Hạ quan cũng nhận được thư như vậy, bên trong viết là "ta đặc biệt nhớ ngươi.""
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực toàn là ý cười, Thái Tử Phi của y nhớ y như vậy, làm cho tâm tình của y cực kỳ suиɠ sướиɠ, tất cả mỏi mệt cũng tan theo mây khói.
Ba vị đại thần hết sức kinh ngạc mà nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Hắc Tuyển Dực, gần đây Thái Tử luôn cau mày, mọi người không ai dám chọc y, không nghĩ tới chỉ vài chữ ngắn ngủn của Thái Tử Phi lại có thể khiến Thái Tử vui vẻ đến vậy.
Hắc Tuyển Dực hơi thu liễm ý cười: "Thư đâu?"
Ba vị đại thần cả người cứng ngắc.
Hắc Tuyển Dực vừa thấy biểu tình của bọn họ liền đoán được đại khái: "Vứt rồi? Hay là đốt rồi?"
Một trong ba vị đại thần nhỏ giọng nói: "Vứt rồi, sau đó bị thái giám cầm đi đốt luôn rồi."
Sắc mặt Hắc Tuyển Dực trầm xuống, như bão táp sắp ập đến, ba vị đại thần sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Thái, Thái Tử, lúc ấy hạ quan tưởng ai bỏ nhầm thư vào công văn quan trọng, hơn nữa, không tên không họ cũng không ghi rõ gửi cho ai, không dám đưa cho ngài đọc, sợ chọc ngài tức giận, nên mới vứt thư đi." Đại thần càng nói càng nhỏ.
Một vị đại thần khác cũng vội vàng nói: "Vi thần cũng tưởng là trò đùa dai của ai đó nên không để ý."
"Hạ quan cũng thế."
Ba vị đại thần sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, nếu bọn họ biết đó là thư Thái Tử Phi viết cho Thái Tử, nếu biết thư của Thái Tử Phi có thể làm cho tâm tình của Thái Tử tốt đẹp hơn, có cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám vứt đi, thậm chí còn bảo Thái Tử Phi gửi thêm vài bức thư nữa đến, như vậy bọn họ không cần phải nơm nớp lo sợ mỗi khi đối mặt với Thái Tử nữa.
Hắc Tuyển Húc nói: "Đại ca, ca cũng đừng tức giận bọn họ, nếu bọn họ biết là đại tẩu viết cho ca, chắc chắn không dám vứt đi."
"Đúng vậy, đúng, đúng." Ba vị đại thần vội vàng gật đầu.
Hắc Tuyển Húc tiếp tục nói: "Nếu không ngày mai đệ kêu đại tẩu viết thêm mấy bức thư cho ca?"
"Không cần." Hắc Tuyển Dực thả lỏng mày: "Tối nay ta sẽ về..."
Nói đến đây liền nghĩ đến còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, liền sửa lời: "Ngày mai ta sẽ về thăm và dùng cơm cùng bọn họ."
"Được." Hắc Tuyển Húc ra hiệu các đại thần lui ra.
Hắc Tuyển Dực phân phó Hắc Quý đang đứng bên ngoài: "Đi tra xem, vì sao thị vệ không giao thư tận tay cho ta."
"Vâng."
Hắc Quý xoay người rời đi, một canh giờ sau, hắn trở lại bên người Hắc Tuyển Dực: "Chủ tử, thị vệ nhận thư nói với thuộc hạ, là thái giám phụ trách hỗ trợ truyền thư cảm thấy Thái Tử Phi không có chuyện gì quan trọng, nên bảo hắn để thư của Thái Tử Phi vào chỗ công văn thư tín bình thường, nói để vậy ngươi cũng sẽ nhìn thấy, mà mỗi lần đưa thư vào, chủ tử đều đang thương thảo sự vụ cùng các đại thần, hắn liền để thư vào chỗ công văn thư tín bình thường."
Hắc Tuyển Dực nặng nề tức giận nói: "Ai cho tên thái giám quyền lợi này, có thể quyết định thư của Thái Tử Phi đặt ở đâu?"
"Thái giám truyền thư tín nói, bởi vì mỗi ngày đều thấy ngươi bận rộn xử lý các loại công văn, hy sinh cả thời gian nghỉ ngơi nên vô cùng lo cho thân thể của ngươi, không muốn để chuyện khác làm trở ngại ngươi xử lý công vụ, càng làm phí thời gian nghỉ ngơi của ngươi, hơn nữa cũng không biết thư của Thái Tử Phi quan trọng với ngươi như thế, cho rằng bên trên thư có viết tên của ngươi, những người khác dù có nhìn thấy thì cũng sẽ giao thư cho ngươi, nhưng không nghĩ tới ngươi không nhận được bức thư nào."
Lấy lí do vì muốn tốt cho chủ tử là một chuyện, lại tự mình quyết định thay chủ tử là một chuyện khác, khó có thể làm Hắc Tuyển Dực vui mừng, bởi vì tên thái giám này đã đi quá giới hạn, người như vậy chắc chắn sẽ không được bất cứ vị chủ tử nào thích: "Lôi tên thái giám này xuống đánh một trăm đại bản, sau đó đuổi khỏi cung, còn có từ nay về sau, Thái Tử Phi có thể tùy ý ra vào điện công văn."
Nếu tên thái giám kia là người không có linh lực, một trăm đại bản cũng đủ lấy mạng hắn, nếu chỉ có một chút linh lực, sau khi bị đánh một trăm đại bản thì cũng không khá hơn là mấy.
"Vâng."
Hắc Tuyển Húc cười lạnh: "Lá gan của tên thái giám này cũng lớn phết, dám tùy ý coi thư của Thái Tử Phi thành công văn thư tín bình thường."
Hắc Tuyển Dực híp mắt, lâm vào trầm tư.
Lâu Khuynh Lạc vẫn luôn đứng dựa vào cửa sổ hiệu thuốc, thần sắc cực kỳ nặng nề, cuộc đối thoại vừa rồi của Thái Tử và Hắc Quý cùng các đại thần, hắn đều nghe rất rõ ràng.
Sở dĩ thái giám bảo thị vệ đem thư của Thái Tử Phi bỏ vào chỗ công văn thư tín bình thường, kỳ thật là vì hắn ám chỉ thái giám tổng quản, bảo thái giám tổng quản lệnh cho tiểu thái giám đi làm chuyện này, mục đích là ngăn Thái Tử và Thái Tử Phi gặp nhau, từ đó phá hỏng cảm tình của hai người họ.
Xong việc này, dù muốn tra cũng không tra ra được hắn, nên hắn cũng không lo sẽ bị vạch trần.
Chỉ có một điều hắn không hiểu, vì sao trên thư của Thái Tử Phi không viết tên của Thái Tử, nội dung thư cũng không nói viết cho ai, càng không nói rõ ai là người viết.
Lâu Khuynh Lạc càng nghĩ càng nhíu chặt mày.
Ngay từ đầu hắn đã đoán được, nếu Thái Tử và Thái Tử Phi lâu ngày không gặp nhau, Thái Tử Phi sớm muộn gì cũng sẽ viết thư cho Thái Tử, đến lúc đó hắn sẽ thừa dịp Thái Tử không chú ý mà tiêu hủy bức thư kia, để bọn họ tiếp tục không được gặp nhau, rồi chậm rãi ở giữa châm ngòi phá hỏng tình cảm của bọn họ, nhưng khi hắn nhìn thấy các đại thần vứt bức thư đi, trên phong thư và giấy đều không có ghi tên. Mà sau khi các đại thần đọc được, không cần hắn nhiều lời hoặc làm cái gì cũng chủ động vứt thư vào đống giấy bỏ đi, tình hình như vậy làm hắn hết sức hài lòng, nhưng hiện tại ngẫm lại thì cảm thấy không thích hợp lắm.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼