Edit + beta: Iris
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nghênh đón ngày 23 tháng 12, cũng chính là 23 tháng chạp, đối với mọi người, đây là một ngày đẹp để kết thúc năm cũ, là ngày cúng Ông Táo, các ngự trù của Hành Tinh Cung dậy từ sáng sớm để làm cơm cúng bái Ông Táo.
Tới ngày 24 tháng chạp, tất cả thái giám cung nữ trong cung đều bận lu bù, quét rác, lau cửa sổ, treo đèn lồng đỏ, cắt tỉa bồn hoa, tuy mọi người bận đến váng đầu, nhưng lại bận rộn một cách vui vẻ. Đám thái giám cung nữ vừa nói vừa cười, bất tri bất giác trôi qua một ngày, hoàng cung rực rỡ hẳn lên.
Mọi người nhìn hoàng cung mới toanh đều mỉm cười vui vẻ, nhưng mà có người lại không cười nổi.
Niệm Hạ thấy Lương Đông ăn cơm chiều ở Hành Tinh Cung trở về, vội vàng lôi người vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc con có chia kẹo cho hai đệ đệ không hả?"
Lương Đông vui vẻ gật đầu: "Con có chia rồi."
"Vậy bọn nó có ăn không?"
Tuy rằng sau khi đám Đản Đản nhận kẹo thì không có ăn liền, nhưng Lương Đông nghĩ rằng các đệ đệ nói sẽ ăn thì nhất định sẽ ăn, liền gật đầu với Niệm Hạ: "Có ăn."
"Nếu có ăn thì sao lại không có gì xảy ra?" Niệm Hạ cao giọng, dung mạo thanh tú trở nên dữ tợn vì tức giận, khiến Lương Đông sợ tới mức đỏ bừng hốc mắt.
Nếu là trước kia, Niệm Hạ nhất định sẽ trấn an nó, nhưng bây giờ nàng đang đặc biệt sốt ruột, bởi vì nếu đám Đản Đản không chết thì sẽ không đến phiên con của nàng thượng vị, hơn nữa, Thái Tử cùng Thái Tử Phi còn sắp cử hành đại điển hôn lễ, nếu giải lời nguyền thành công, nàng sẽ mất đi hậu thuẫn, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Niệm Hạ thấy bộ dáng sắp khóc của Lương Đông, trong lòng càng thêm bực bội, liền ôm đứa nhỏ ném lên giường, tức giận nói: "Ngươi khóc cái gì mà khóc? Ngươi tưởng là khóc có thể giải quyết vấn đề sao?"
Lương Đông nhìn hai mắt Niệm Hạ đỏ lên như ác quỷ, rốt cuộc không nhịn được nữa oa một tiếng, sợ hãi khóc lớn.
"Ngươi mau câm miệng lại cho ta, không được khóc ra tiếng." Niệm Hạ vừa giận vừa gấp, sợ có người nghe thấy, vội vàng che miệng mũi Lương Đông lại: "Ngươi còn khóc nữa, ta liền bỏ mặc ngươi."
Tức khắc, Lương Đông không hít thở được, khóc lóc đẩy tay Niệm Hạ ra, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ có mấy tuổi, sức lực làm sao lớn được, sắc mặt càng lúc càng trắng bạch, cũng dần dần hít thở không thông.
Đột nhiên, cửa phòng bị người đạp mạnh ra, một cung nữ tiến vào, chính là cung nữ trong tiểu viện bình thường hầu hạ Niệm Hạ và Lương Đông.
Niệm Hạ kinh hãi: "Ai cho ngươi tiến vào?"
Cung nữ thấy Lương Đông bị bịt miệng, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng đi lên đoạt lấy đứa nhỏ: "Lương Đông điện hạ?"
Lương Đông cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận, nhào vào lòng cung nữ như bắt được cọng rơm cứu mạng, khóc đến nấc lên.
Niệm Hạ nhận ra mình đã làm sai, lập tức khôi phục sắc mặt ôn nhu: "Lương Đông, vừa rồi là mẹ không đúng, mẹ không nên trút giận lên người con, ngoan, đến đây đi, để mẹ ôm một cái."
Lương Đông thật sự sợ hãi, không muốn nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của Niệm Hạ, úp mặt vào lòng cung nữ, ôm chặt cổ cung nữ không buông.
"Lương Đông." Niệm Hạ có chút sốt ruột kêu.
Cung nữ hừ lạnh: "Niệm Hạ, ngươi ở trong cung nhiều năm, cũng nên biết, dù mgươi có là mẫu thân thân sinh của Lương Đông điện hạ, nhưng địa vị vẫn thấp kém như cũ, chỉ với hành động bịt miệng Lương Đông điện hạ của ngươi vừa rồi cũng đủ xử ngươi tử tội..."
Sắc mặt Niệm Hạ hơi thay đổi: "Vừa rồi ta chỉ là không muốn tiếng khóc của nó quấy rầy đến mọi người nên mới che miệng nó lại..."
"Che miệng lại?" Cung nữ cười lạnh: "Khi ta bước vào lại nhìn thấy ngươi bịt cả miệng lẫn mũi của điện hạ lại, thiếu chút nữa hại Lương Đông điện hạ hít thở không thông mà chết."
Nàng cũng không thèm nhiều lời với Niệm Hạ, ôm Lương Đông rời đi.
"Lương Đông, Lương Đông, con trở lại, mau trở lại bên cạnh mẹ." Niệm Hạ vội vàng đuổi theo, khi đuổi theo ra đến cửa phòng thì ngừng lại, nghĩ thầm, Lương Đông khóc lóc bị đưa tới Hành Tinh Cung cũng tốt, có thể làm Thái Tử càng thương xót nó, gia tăng cảm tình giữa hai phụ tử, mà nàng là mẫu thân của Lương Đông, qua hai ngày nữa, Lương Đông sẽ quên bẵng chuyện hôm nay, trở lại bên cạnh nàng, căn bản không cần phải nóng vội đòi người trở về.
Lương Đông được cung nữ đưa tới Hành Tinh Cung.
Ô Nhược đang ở trong đại điện chơi đùa cùng tụi nhỏ, nghe tiếng trẻ con khóc lập tức đứng dậy đi ra ngoài đại điện, thấy Lương Đông đang khóc thì vội hỏi: "Sao Lương Đông lại khóc?"
Cung nữ không muốn làm Lương Đông nhớ lại chuyện không vui lúc nãy nên cũng không nói ra trước mặt nó.
Ô Nhược đau lòng đi qua ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, ta kêu các đệ đệ chơi với con nha, được không?"
Trước kia cậu đã rất có hảo cảm với đứa nhỏ này, sau khi biết đứa nhỏ này là con trai của đường ca Tuyển Dực, coi như là yêu ai yêu cả đường đi, huống chi nó lớn lên giống Đản Đản như vậy, cậu càng thêm thích đứa nhỏ này, nhìn thấy nó khóc cũng rất đau lòng.
Lương Đông bị Niệm Hạ dọa sợ không nhẹ, cũng bị Niệm Hạ làm tổn thương không nhẹ, căn bản không dỗ nổi, khóc đến nấc cả lên.
Đản Đản ôm Tiểu Tiểu ra ngoài: "Lương Đông ca ca làm sao vậy?"
Lương Đông nhìn thấy các đệ đệ cũng ra đây, vội vàng chôn mặt vào cổ Ô Nhược, tuy nó chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có ý thức làm ca ca, cảm thấy bản thân là ca ca mà lại khóc lóc trước mặt đệ đệ thì rất mất mặt.
Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lương Đông một hồi rồi nói: "Lương Đông ca ca, ngày mai chúng ta xuất cung đi chơi được không?"
Lương Đông tiến cung đã mấy tháng nay, chưa được xuất cung lần nào, vừa nghe có thể xuất cung, tiếng khóc nhỏ đi nhiều.
Ô Nhược thấy lời nói của Tiểu Tiểu làm phân tán lực chú ý của Lương Đông, cũng nói theo: "Lương Đông, ngày mai ta dẫn Tiểu Tiểu và Đản Đản xuất cung đi chơi, con muốn đi không?"
Lương Đông vẫn còn nấc nhẹ.
Ô Nhược lại nói: "Con không muốn đi sao?"
"Muốn." Lương Đông vội vàng nói.
"Muốn đi thì đừng khóc nữa, nếu khóc rồi sinh bệnh, ngày mai sẽ không thể xuất cung được nữa."
Ô Nhược cố ý dọa nó một chút, quả nhiên Lương Đông liền dừng khóc, nhưng vẫn không nhịn được sụt sịt vài cái.
"Trời cũng trễ rồi, chúng ta cùng đi tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai ngủ dậy liền xuất cung đi chơi nha."
Lương Đông chưa từng tắm rửa cùng ai, vẻ mặt mong chờ đi theo Ô Nhược và đám Đản Đản vào phòng tắm.
Thùng gỗ trong phòng tắm cực kỳ lớn, bốn người lớn ngồi vào cũng không thành vấn đề.
Đầu tiên Ô Nhược cởi s@ch y phục của Đản Đản, ném bé vào thùng nước.
Đản Đản trồi lên mặt nước, vui mừng cười khanh khách, giơ tay hất nước về phía Lương Đông và Tiểu Tiểu, làm y phục trên người bọn nó ướt nhẹp.
Tiểu Tiểu chu chu cái miệng nhỏ.
Ô Nhược giúp Tiểu Tiểu cởi y phục, cũng ném bé vào trong nước, hai huynh đệ lập tức chơi đùa.
"Muốn tắm không?" Ô Nhược hỏi Lương Đông.
Lương Đông gật đầu.
Ô Nhược giúp nó cởi y phục: "Có muốn ta cũng ném con vào trong đó không?"
"Muốn."
Ô Nhược ném nó vào trong thùng nước.
Lương Đông vui vẻ cười khanh khách.
Khóe miệng Ô Nhược cong lên, cuối cùng đứa nhỏ này cũng chịu cười.
Cậu cũng cởi y phục trên người ra không còn một mảnh.
Lương Đông nào có nhìn thấy cơ thể của nam tử thành niên bao giờ, không khỏi trừng lớn mắt, ánh mắt ngừng ở bộ phận hùng vĩ của Ô Nhược.
Ô Nhược bị nó nhìn chằm chằm thì có chút xấu hổ, lấy tay hất nước về phía nó: "Đi, đi, đi, đi theo các đệ đệ chơi đi, đừng nhìn chằm chằm ta."
Đản Đản cứng rắn xoay đầu Lương Đông ra chỗ khác nói: "Ca không được nhìn cha, cơ thể của cha chỉ có phụ thân mới được nhìn."
Ô Nhược dở khóc dở cười.
Tiểu Tiểu hất nước lên mặt Lương Đông, lập tức, ba đứa nhỏ bắt đầu chơi hất nước với nhau, chơi đến đặc biệt vui vẻ, trong phòng ngoài phòng đều là tiếng cười của bọn nhỏ, chơi đùa tắm rửa đến gần giờ Hợi mới chịu lên giường nghỉ ngơi.
Ô Nhược đợi sau khi bọn nhỏ ngủ rồi liền gọi cung nữ trong tiểu viện đến, dò hỏi chuyện của Lương Đông, biết được Niệm Hạ đối xử với Lương Đông như vậy, tức khắc đen mặt, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lương Đông ở khu mỹ thực, lúc đó Lương Đông có vẻ như là đang trốn tránh Niệm Hạ, có lẽ lúc ấy Niệm Hạ thỉnh thoảng cũng sẽ đối xử với Lương Đông không tốt.
Cậu quyết định sẽ không bao giờ để Lương Đông về lại tiểu viện đó nữa.
Bọn nhỏ chơi đến khuya, đến sáng hôm sau thì lại không dậy nổi, Hắc Tín đành phải để bọn nhỏ vừa ngủ vừa mặc áo, nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng rửa mặt của bọn nhỏ, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.
Ăn sáng xong, Ô Nhược và Pi Pi mang theo lễ vật mừng năm mới, rời cung cùng bọn nhỏ, đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường vấn an cha mẹ.
Lúc mấy đứa nhỏ vừa gặp nhau, toàn bộ tiểu viện đều náo loạn cả lên, tất cả đều là tiếng kêu oa oa và tiếng cười khanh khách.
Ô Nhược thấy Cức Hi đang bay trên không trung nhìn bọn nhỏ chơi đùa, cười hô: "Cức Hi, làm phiền ngươi mang Tiểu Tiểu đi chơi cùng đám Đản Đản."
"Ừm." Cức Hi bay lại, bế Tiểu Tiểu lên, bay về phía đám Đản Đản.
Ô Nhược cầm lễ vật đi gặp mấy người Ô Tiền Thanh, sau đó chia lễ vật cho bọn họ.
Mấy người Do Yến Văn và Do Yến Võ không nghĩ tới Ô Nhược sẽ tặng bọn họ lễ vật mừng năm mới, vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Ô Nhược lén quan sát Tô Bạch Song, có lẽ là bởi vì hiện tại tâm cảnh đã khác, vẻ khắc nghiệt trên mặt đã phai đi rất nhiều, trên người tản ra hơi thở trầm tĩnh nhàn nhạt, tựa như chiếc thuyền nhỏ đã trải qua sóng to gió lớn, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bên bờ, không còn dáng vẻ khắc nghiệt giống trước kia.
Cậu thừa dịp lực chú ý của mọi người đều không đặt ở trên người cậu, tìm cơ hội rời khỏi đại sảnh, đi đến nơi không có người, triệu hồi Thủ Lao ra.
Thủ Lao hiện thân trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Gần đây ngươi vẫn luôn ở đây, có phát hiện người Do gia có hành động dị thường nào không?"
"Không có, bọn họ có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, rất an phận, không có hành vi lén lút nào, những người khác cũng an an phận phận ở trong phủ không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người bên ngoài.
Ô Nhược thoáng an tâm: "Rất tốt, tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ này, đúng rồi, Giác Giác đâu?"
Thủ Lao hất cằm: "Ở bên kia."
Ô Nhược nhìn về phía bọn nhỏ đang chơi đùa.
Giác Giác dựa vào phía sau ngọn núi giả chỗ bọn nhỏ đang chơi đùa, nhe răng nhếch miệng với Pi Pi đang ngồi trên núi giả, dường như không phục Pi Pi có thể biến thành hình người.
Pi Pi lười biếng liếc nó một cái, vẫy vẫy tay với Giác Giác đang chơi cùng bọn nhỏ: "Lại đây."
Giác Giác như một con trung khuyển, ngao một tiếng, bổ nhào vào núi giả.
Bọn nhỏ cũng không vì mất đi Giác Giác mà mất hứng, bọn họ lại chạy tới chơi đùa với các sủng vật của Ô Hi.
Ô Nhược còn có rất nhiều chuyện cần làm, ăn trưa xong liền cùng Pi Pi dẫn theo bọn nhỏ rời đi.
Hôm nay bọn nhỏ chơi đến đặc biệt vui vẻ, khi leo lên xe yêu thú vẫn còn chít chít meo meo không ngừng, trở lại hoàng cung vẫn còn phơi phới, tinh thần sáng láng.
Đầu tiên, Ô Nhược đưa Đản Đản và Lương Đông đến phòng ngủ của bọn nhỏ nghỉ trưa, sau đó mang Tiểu Tiểu về phòng cậu.
"Tiểu Tiểu, thế nào?" Vấn đề cậu hỏi cũng chỉ có hai cha con cậu mới hiểu được.
Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không nhìn ra cái gì cả."
Ô Nhược lâm vào trầm tư.
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼