Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiêu Dư An vạn lần không nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn lại xuyên không xong, không phải buồn tẻ vì không có tivi, không phải đau khổ bởi vì không có Wifi, không phải lo lâu vì không có điều hòa.

Mà là lo lắng vì ngủ không được! NGỦ! KHÔNG! ĐƯỢC!

Sau khi Tiêu Dư An nằm đơ trên giường nửa ngày vẫn không có ý ngủ, dứt khoát lật người bò dậy, đi làm phiền Dương Liễu An đang canh đêm ở trước điện.

Dương Liễu An bị dọa đến hết hồn, nhưng mà vẫn thành thành thật thật mà bồi Tiêu Dư An tán gẫu chuyện nhân sinh.

Tiêu Dư An: “Biển lớn toàn là nước, tuấn mã có bốn chân, ông trời ơi ta muốn ngủ.”

Dương Liễu An khóe miệng run rẩy, nội tâm đang sụp đổ, nhưng mà thân là thị vệ bên cạnh của hoàng thượng, hắn rất là tận tụy với công việc, nghiêm túc mà nghe Tiêu Dư An nói nhảm, có thể xưng là thị vệ bốn tốt* cảm động trời đất.

(*về bốn tốt thì là: 1 phấn đấu yêu tổ quốc, là một thiếu niên tốt có lý tưởng lớn lao; 2 phấn đấu siêng năng học tập, làm một thiếu niên tốt theo đuổi tiến bộ; 3 phấn đấu phẩm đức tốt đẹp, làm một thiếu niên tốt đoàn kết yêu thương bạn bè; 4 phấn đấu cơ thể khỏe mạnh, làm một thiếu niên tốt hoạt bát năng động.)

“Đúng rồi, Dương Liễu An ngươi có người nhà không?” Tiêu Dư An lảm nhảm một hồi, đột nhiên hỏi.

“Hồi hoàng thượng, không có.”

“Phụ mẫu ngươi đâu?”

Dương Liễu An do dự một hồi, vẫn thành thành thật thật mà đáp: “Vi thần là do cung nữ sinh ra, không biết sinh phụ là người nào, vi thần từ nhỏ lớn lên trong cung, được tiên đế coi trọng ân tình, có được một chức thị vệ, giờ đây sẽ vì hoàng thượng mà dốc sức, chỉ nguyện cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ (Làm cho đến chết mới thôi).”

Tự nhiên nghĩ tới cảnh tượng Dương Liễu An đầu lìa khỏi xác, Tiêu Dư An không thoải mái mà nhíu nhíu mày, đổi chủ đề.

Trò chuyện được một lúc, Tiêu Dư An nhớ ra quân vương thiếu niên có thuộc tính đoạn tụ, sợ nếu như cứ tiếp tục nói, sự trong sạch của Dương Liễu An sẽ không được đảm bảo, thế là lại tiếp tục về giường nằm đơ ra đó.

Nằm đơ một lúc, cửa ngoài điện đèn đuốc sáng lên, là Hồng Tụ: “Hoàng thượng, người ngủ rồi chứ?”

“Hửm? Chưa ngủ, làm sao vậy?” Tiêu Dư An nghi vấn.

Hồng Tụ một tay cầm lòng đèn, một tay bưng bát sứ: “Nô tỳ nghe Dương thị vệ nói, hoàng thượng tối không thể ngủ, bèn sắc một bát canh an thần đến.”

Tiêu Dư An trong lòng ấm lên: Trong cuốn tiểu thuyết này tất cả các em gái thiện giải ý người đều bị nam chính thu vào túi hết rồi, em gái Hồng Tụ ngươi tuyệt đối là một dòng nước tinh khiết!

Hơn nữa Hồng Tụ cũng đã biết quân vương thiếu niên chỉ thích nam sắc, loại hành động này chắc chắn không có nghĩa là thể hiện mưu đồ tình yêu nào đó, đợi đã! Hồng Tụ biết tính tình của mình, nếu như vậy… …

Tiêu Dư An đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hỏi Hồng Tụ: “Không sao, canh không cần uống, có điều Hồng Tụ ngươi có ở bên cạnh giường bồi bồi ta, đợi đến khi ta ngủ là được.”

Hồng Tụ giật mình: “Hoàng thượng là cảm thấy đêm dài buồn chán ư? Hay là để nô tỳ đi gọi vài tên cấm luyến đến bồi bồi người?”

Đừng có đi gọi cái đám tiểu yêu tinh thích cọ xát người đó đến đây nữa, ta thật sự không đi được trên con đường tổng tài bá đạo a! Hơn nữa bọn họ vừa đến là như cẩu bì cao dược vậy dán chặt lên người! Muốn xé xuống cũng xé không được!

Tiêu Dư An đành chịu: “Không cần đâu, ta gần đây tôn sùng tồn thiên lí, diệt nhân dục*.”

(*tồn thiên lý nghĩa là: thuận theo tự nhiên, diệt nhân dục nghĩa là: ta ăn chay:)))))

“Diệt, diệt nhân dục?” Hồng Tụ bị dọa đến nổi xém chút nữa cắn phải lưỡi của mình, “Hoàng thượng, người làm sao đột nhiên suy nhược rồi!”

… …

Một câu vừa nói xong, Hồng Tụ cảm thấy không ổn, sợ đến nỗi quỳ oặch xuống đất: “Nô tỳ, nô tỳ nói sằn bậy, mong hoàng thượng trách phạt.”

Hắn cảm thấy nếu mình mà không thể nào ngủ nữa thì đúng là thật sự sẽ suy nhược Tiêu Dư An khóc không ra nước mắt: “Không sao, ngươi đứng lên đi, đừng có động tý là quỳ xuống.”

Hồng Tụ vừa đứng lên vừa thở phào nhẹ nhõm.

Ngôn ngữ giao tiếp thất bại, đến lúc Tiêu Dư An chuẩn bị bỏ cuộc, Hồng Tụ vậy mà lại không còn nữa câu nói nhảm, chủ động thổi tắt đèn đuốc, đứng bên cạnh long thạp.

Tiêu Dư An cảm động đến nỗi nước mắt ròng rã, lật người rồi an tâm cùng với Chu công đi hẹn hò.

-

Đại sự hàng đầu làm sao để ngủ thật không dễ dàng gì mà đã giải quyết được, trong lúc Tiêu Dư An nghĩ mình có thể nhàn nhã hai ngày thì, câu chuyện chính trong nguyên tác lại rất hùng hổ, đổ thẳng xuống ập vào mặt hắn.

Trấn quốc Bắc Bình tướng quân đến dâng lời khuyên can!!!

Tiêu Dư An đang nhai bánh quế hoa, một mặt ngỡ ngàng hỏi Dương Liễu An tới trình báo: “Ai?”

“Hoàng thượng! là Tôn tướng quân ạ!” Dương Liễu An có chút tan vỡ.

Tiêu Dư An miệng đầy bánh quế hoa nghẹn ở cổ họng, ho đến nổi trời đất mù mịt, Dương Liễu An vội vàng mang nước lên: “Hoàng thượng, người không sao chứ? Đừng gấp, ăn chậm chút.”

Lại còn ăn cái búa ấy!

Tiêu Dư An vội vàng uống nước xong, đem chén sứ là đĩa nhỏ đựng bánh quế hoa đẩy vào trong ngực Dương Liễu An: “Đây toàn bộ cho ngươi, Tôn tướng quân đâu?”

Dương Liễu An tự nhiên bị nhét đủ thứ lên ngực: “Tôn tướng quân đang ở chính điện chờ bệ hạ.”

Tiêu Dư An không dám chậm trễ, một mặt đứng lên vô cùng lo lắng vội vã hướng đến đại điện, một mặt oán thầm.

Chính là cái đoạn tình tiết trong nguyên tác này!

Cái vị Tôn lão tướng quân này là một nhân vật lớn a, ông ấy đã ngoài sáu mươi, ông đã đi theo ba đời quân vương Bắc quốc chinh chiến thiên hạ, chiến công hiển hách, vạn người kính nể, sau khi đi theo tiên đế thảo phạt Nam Yến quốc, được phong làm trấn quốc Bắc Bình đại tướng quân, nắm trong tay một nửa binh quyền của Bắc quốc.

Mọi người nghe đi, TRẤN! QUỐC! BẮC! BÌNH! ĐẠI! TƯỚNG! QU N! nghe có ngầu không! nghe có lợi hại không!

Hơn nửa quân thần chung quy là thông gia, vị lão tướng quân này cũng là ông ngoại của nữ chính công chúa Vĩnh Ninh!

Hơn nữa một vị lão tướng quân như vậy, ông ấy ở trong nguyên tác, xém chút nữa bị quân vương thiếu niên lôi ra trảm!

Xém chút nữa bị tên ngu ngốc đó trảm!

TRẢM!!!

Từ xưa đến này, cái chết trung thành của thần tử, đại khái đều là văn tử gián, võ tử chiến*. Vị lão tướng quân trên chiến trường đã chính chiến hơn bốn mươi năm, vẫn chưa lấy thân hy sinh cho tổ quốc, lại xém chút nữa chết trên những lời khuyên can.

(Văn tử gián, võ tử chiến nghĩa là: quan văn chết do khuyên can, quan võ chết do chiến đấu)

Trong tình tiếc nguyên tác đại khái là lão tướng quân đến mắng quân vương thiếu niên ngươi tại sao lại có thể hồ đồ như vậy, ngân khố quốc gia cũng bị ngươi tiêu xài đến trống không, ngươi vẫn ngày ngày ca mua cả đời ăn nhậu chơi bời, ngươi như vậy là muốn diệt quốc! Cái con bê nhà ngươi ta sao lại ngu ngốc như vậy? Ta phải thay tiên đế quản lý tốt đứa con não tàn như ngươi.

Lão tướng quân mắng vài câu, quân vương thiếu niên cũng vì e ngại thân phận của ông ấy, nên cũng nhẫn nhịn.

Nhưng mà cái vị lão tướng quân này tính khí rất dữ dội a, một khi đã chửi thì chửi đến nửa canh giờ (1 tiếng), mắng đến quân vương thiếu niên nóng lên, cho người ném vào đại lao.

Đem vị lão tướng quân đức cao vọng trọng này nhốt làm tử tù!!!

Như thế này xong rồi, trên dưới triều đình giống như bị cho vào nồi chiên vậy, được một trận bập bềnh bất an, hên là quân vương thiếu niên không phải là một tên não tàn, sau khi bình tĩnh lại tự mình cảm thấy không đúng, đem lão tướng quân thả ra trở lại, sau đó đem chuyện này quăng ra sau não, vững như bình thường ngày ngày mở tiệc, sống một cuộc sống dâm loạn hoang đường.

Lão tướng quân nhìn mà tức a, Mịa nó, thích làm gì thì làm gì, lão tử không quản ngươi nữa! đi rồi đi rồi, sau đó cũng khất hài cốt, cũng chính là cáo lão hoàn hương, về quê làm ruộng nuôi cá.

Bắc quốc cũng từ đó mất đi một vị lão tướng quân có thể ổn định quân tâm, cùng trình độ binh pháp cực cao.

Lúc trước khi Tiêu Dư An đọc đến đoạn này, trong lòng nhịn không được mà cảm khái: Như vậy mà cũng không bị diệt quốc thì thật là không có thiên lý rồi a!!!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...